• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Con này đẹp thật đấy, mẹ nó chứ, vú cũng mềm này, anh em mình chơi trước đi?”

“Chơi cái con mẹ mày, giữ nó đấy mới ra điều kiện trao đổi được chứ, nó mà làm sao là cả lũ cùng xong đời, cởi trói ra cho tao!”

“…Anh Thủy… không cởi trói được đâu, ngộ nhỡ nó chạy mất thì làm sao?”

“Không cởi trói thì mày đút cơm cho nó nhớ? Chân cũng bị trói rồi còn chạy thế nào được? Cả đống người ở đây mà còn để nó chạy thoát, chứng tỏ lũ chúng mày đều là đồ bỏ đi.”

Gã đàn ông bị cụt mất một ngón tay chẳng hề giận, hắn vừa cười ha hả vừa cởi trói cho Lâm Hạnh Tử, sau đó lột miếng băng dính dán trên miệng cô ra.

Cảm giác như bị lột mất một lớp da, nhưng cả người tê dại chẳng còn cảm nhận được nỗi đau đớn, tấm vải bịt mắt được cởi ra, ánh sáng rọi vào chói mắt, cô mới biết thì ra trời đã sáng rồi.

Căn phòng không lớn, vài món đồ dùng cũ nát bị vứt bừa bãi, bếp lò than hun mặt tường thành một mảng đen kịt, dưới đất la liệt đầu lọc thuốc và rác rưởi.

“Cơm” được để trong một cái tô sắt, chỉ là gạo trắng nấu với mấy thứ lổn nhổn nhìn không ra là thứ gì, đôi đũa chiếc ngắn chiếc dài gác ở bên cạnh.

“Mày cho lợn ăn đấy à?”, người đàn ông ném đầu lọc thuốc, mất kiên nhẫn đạp vào chân gã kia một cái.

Lâm Hạnh Tử nhớ rõ giọng nói này, là người vừa rồi đi vào bảo bọn kia cởi trói cho cô. Anh ta thong dong ngồi trên ghế, ánh sáng chỉ chiếu được một nửa gương mặt, soi rõ vết sẹo chạy từ khóe miệng đến đuôi mắt.

“Người ta là thiên kim tiểu thư, làm sao mà ăn được thứ này của mày? Đi kiếm ít đồ cho người ăn đi.”

Gã đàn ông kia chê phiền, không muốn động tay làm, “Anh Thủy, cần gì, không chết đói là được.”

“Mày thì biết cái gì, bớt cãi đi, làm nhanh lên! Giờ phải đảm bảo cho nó bình an vô sự, nó mà làm sao thì lấy đâu ra tiền!”

“Rồi, rồi, rồi.”

Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, những kẻ làm việc này không vì tiền thì vì gì.

Gã đàn ông đạp cửa đi ra ngoài, gió lạnh tràn vào theo. Lâm Hạnh Tử bị trói lâu nên tay chân tê cứng, trong lúc nhất thời không thể động đậy được, cổ họng khô khốc chẳng nói nổi thành lời, chỉ có thể ho khan. Người đàn ông được gọi là “anh Thủy” rót cho cô một cốc nước, sau đó xoay người đi tiếp tục xem mấy tên khác đánh bài.

Mấy gã đàn ông liếc nhìn Lâm Hạnh Tử, trao đổi ánh mắt với nhau, rồi cười nói bằng thứ tiếng địa phương mà cô không hiểu. “Anh Thủy” thỉnh thoảng đáp lại hai ba câu.

“Đại tiểu thư à, cô ăn tạm đi, bọn tôi toàn người thô kệch, không biết thương hoa tiếc ngọc đâu.”

“Muốn trách thì trách bố cô ý, ai bảo cô là con gái cục trưởng cục cảnh sát! Cô phối hợp tốt một chút, bọn tôi nhận tiền rồi tự ắt sẽ thả cô thôi.”

Lâm Hạnh Tử cúi đầu không nói, đồ ăn được đổi lại một lần nữa ít ra còn có cơm nóng.

“Ái chà, bình tĩnh thật, cứ tưởng đại tiểu thư kiểu gì cũng khóc lóc sướt mướt một trận cơ.”

“Chắc không phải lần đầu tiên bị trói, có kinh nghiệm, ha ha ha ha!”

“Đệch, sao mày biết?”

“Còn phải nghĩ à, bao nhiêu năm nay Lâm Húc Đông gây thù với cả đống người, lão lại chỉ có mỗi một đứa con gái cưng, chó nào vào đường cùng mà không cắn giậu.”

“Lâm Húc Đông vì đại cục mà vứt bỏ con gái, thế ông chủ Triển làm thế nào mà móc nối được quan hệ?”

“Chuyện này phải kể từ ngày xưa cơ, nghe đại ca bảo, hình như là nhiều năm về trước, bố mẹ Lâm Húc Đông đổ bệnh nặng, thiếu tiền làm phẫu thuật, đúng lúc đấy thì tay em vợ cũng bị bắt để điều tra về tài vụ của công ty. Ông chủ Triển với Lâm Húc Đông là bạn học cũ, Lâm Húc Đông bèn mượn tiền ở chỗ ông chủ. Nhưng mà vay thì dễ, trả mới khó chứ, mấy trăm vạn ngày đấy ông chủ Triển cho Lâm Húc Đông vay đều là tiền buôn ma túy mà có, Lâm Húc Đông phủi sạch sẽ được mới là lạ.”

“Họ Triển đa mưu túc trí ghê, đào hố cho Lâm Húc Đông từ tận ngày đấy mới sợ chứ.”

“…”

Mùi thuốc trong phòng quá nồng, hôi hám đến mức khiến người ta buồn nôn.

Không biết là ai mở cửa sổ, gió lạnh lùa thẳng vào trong.

Lâm Hạnh Tử vẫn luôn không hiểu vì sao ngày xưa Lâm Húc Đông lại đột ngột quyết định đưa cô ra nước ngoài, thậm chí mấy năm liền không cho cô về. Cô đã từng khóc, từng làm loạn, cũng từng oán trách, tuy sau đó đã dần quen, nhưng vẫn luôn canh cánh trong lòng về mấy năm bị cô lập, bị bắt nạt ở nơi xứ người. Thật chẳng ngờ, nguyên nhân của chuyện đó lại từ miệng của đám bắt cóc mà được làm sáng tỏ.

Tám năm trước, Triển Thiên Hùng đã giăng bẫy Lâm Húc Đông, từ từ thu lưới, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Nếu Lâm Hạnh Tử ký hợp đồng với Triển Thị, vậy thì không chỉ nhà họ Lâm bị liên lụy, mà từ trên xuống dưới công ty cũng không tránh được.

Dịch chua từ dạ dày Lâm Hạnh Từ trào ngược lên, cô che miệng nôn khan, đám đang đánh bài sợ phải ngửi mùi khó chịu nên hùng hổ xông ra ngoài cho thoáng gió.

“Anh Thủy” đi cuối cùng, trước khi ra khỏi cửa, anh ta nhìn lướt qua chỗ Lâm Hạnh Tử.

Cốc nước kia đã lạnh ngắt từ bao giờ, lúc này Lâm Hạnh Tử không thể kén chọn được, cô khó nhọc nhích đến cạnh bàn, cầm cốc nước lên uống mấy ngụm.

Ngón tay đột nhiên đau nhói, miệng vết thương dần rịn ra một giọt máu tươi, lúc này, Lâm Hạnh Tử mới phát hiện ra lưỡi dao lam được giấu dưới đáy ly!

Cả đám đều đã ra ngoài, cách một cánh cửa còn nghe thấy tiếng cười nói, đơn giản là liên quan đến rượu, thịt, và đàn bà.

Bên ngoài có ánh mặt trời, chứng tỏ vẫn còn sớm.

Lâm Hạnh Tử cẩn thận nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa, cô giấu lưỡi dao ra phía sau, dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng tim vẫn đập dồn dập liên hồi.

Ở đây vẫn luôn có người ra ra vào vào, ban ngày nhiều người hơn, buổi tối cứ hai ba tiếng lại có một tốp đến thay phiên. Lâm Hạnh Tử tranh thủ thời gian đi vệ sinh để quan sát khung cảnh xung quanh. Toàn cây với núi, chỉ có mấy căn nhà lụp xụp. Tất cả đều ăn đồ ăn nhanh, hẳn là chỉ tạm thời trốn ở đây.

Năm sáu giờ sáng, những người khác đột nhiên bị gọi đi, chỉ còn lại một người. Hắn vừa uống rượu xong, buồn ngủ đến mức hai mắt nhíu lại, không đánh bài nên càng không chịu nổi. Cầm cốc nước lạnh trên bàn lên uống liền vài ngụm cho tỉnh táo, rồi hắn lại đi thêm mấy que củi vào bếp lò.

Trời dần sáng, tia nắng mỏng manh chiếu vào qua ô cửa sổ.

Người phụ nữ tựa vào góc tường hình như đang ngủ say, ánh lửa bập bùng hắt lên gương mặt cô, hình ảnh nhếch nhác nhưng đẹp một cách lạ lùng. Gã đàn ông ngây ra nhìn, trong lòng không khỏi cảm thấy thỏa mãn.

“Ôi đệch, đau bụng quá!”

Bụng réo ùng ục, gã ta ôm bụng nhăn nhó, nhịn được vài phút nhưng càng ngày càng khó chịu, hơi động đậy một cái là lại cảm giác thứ ô uế chực phọt ra. Thấy Lâm Hạnh Tử ngủ say, tay chân đều bị trói, nghĩ bụng chắc không sao, mà lại không thể chờ đồng bọn về, thế nên hắn liền kéo cửa chạy ra ngoài.

Lần đầu tiên, hắn quay lại rất nhanh, người phụ nữ kia vẫn không có động tĩnh gì. Lần thứ hai, lần thứ ba, chạy đi chạy lại đến rã cẳng, lần thứ tư, hắn ngồi luôn lại nhà vệ sinh.

Nhanh lên, nhanh lên nào! Lâm Hạnh Tử cắn chặt răng, hai tay bị trói ở phía sau lần tìm vị trí giấu lưỡi dao lam, hai mắt nhìn chằm chằm cánh cửa, cổ tay bị cứa ra thành chi chít vết thương thì cô mới cắt đứt được sợi dây thừng.

Sau khi tay chân được thả tự do, cô liều mạng chạy ra ngoài, bị vướng chân ngã rạp xuống đất cũng lập tức bò dậy.

Gió lạnh như những lưỡi dao mỏng manh lướt trên mặt, bên tai là tiếng gió rít gào, cành cây khô quệt xước cả làn da. Không biết chạy được bao lâu, chạy được đến chỗ nào, cô chợt nghe thấy có người đuổi theo từ phía sau. Thể lực gần cạn kiệt, nhưng cô không dám dừng lại.

Đột nhiên, có người từ trong hang núi bỗng lao ra, Lâm Hạnh Tử không kiềm chế nổi nữa liền hét lên, “A!”

Người đàn ông vội vàng kéo cô vào trong hang, che miệng cô lại, “Suỵt, đừng lên tiếng.”

Lâm Hạnh Tử ngừng thở, vẫn không dám nhúc nhích, xung quanh tối đen như mực, tiếng nói của bọn bắt cóc ngày càng tới gần, dường như chỉ ngay ở bên tai. Đúng vào lúc cô tưởng mình sẽ bị phát hiện, thì cả đám đó lại dần đi xa.

Khu rừng rậm yên tĩnh trở lại.

Người đàn ông phía sau thôi kìm kẹp Lâm Hạnh Tử, cô như bị rút cạn sức lực, ngã ngồi xuống đất thở hổn hển, quả tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Người đàn ông dễ dàng cõng cô lên, hiển nhiên là anh ta cực kỳ quen thuộc nơi này, dù đi vội vàng nhưng vô cùng chuẩn xác.

“Tôi sẽ đi đánh lạc hướng bọn chúng, cô chạy từ đây xuống núi, đừng dừng lại, còn khoảng một cây số nữa thôi, có người đón cô ở ngã tư, yên tâm đi cùng anh ta.”

Anh ta đổ đầy mồ hôi, trong lúc hạ giọng nói chuyện thì tùy tiện cởi mấy cúc áo ra. Lâm Hạnh Tử nhìn thấy cổ anh ta đeo nửa tấm bùa hộ mệnh gỗ kết dây tơ hồng.

Một nửa khác, nằm trong ngăn kéo ở nhà cô.

Cô đã từng nghĩ đó là tín vật đính ước của Giang Ngôn với cô gái nào đó. Nha𝑛h‎ 𝑛hấ𝘵‎ 𝘵ại‎ ++‎ 𝘵‎ r‎ ù‎ m‎ 𝘵‎ r‎ u‎ y‎ ệ‎ 𝑛.𝒱N‎ ‎ ++

Trên mặt người đàn ông chi chít vết sẹo mới cũ, nhìn không ra những đường nét ban đầu. Lâm Hạnh Tử nhìn anh ta không chớp mắt, rồi thử gọi ra cái tên đang suy đoán trong lòng, “…Giang…Nghi?”

Người đàn ông thoáng khựng lại trong thời gian một cái chớp mắt ngắn ngủi, giây tiếp theo, biểu cảm trên gương mặt anh ta biến mất sạch sẽ, như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.

“Đây là thứ ở trên người Nghiêm Lực.”, anh ta nhét USB vào tay Lâm Hạnh Tử, bình tĩnh nói, “Là video cuộc nói chuyện của Lâm Húc Đông với Triển Thiên Hùng, tự cô quyết định là sẽ giao cho cảnh sát hay hủy đi.”

Anh ta xoay người đi vào trong núi, đưa lưng về phía Lâm Hạnh Tử, cụp mắt thấp giọng cười, như thể đã sẵn sàng đưa ra một quyết định.

“Nói với Giang Ngôn, tôi tự hào về nó.”

Lâm Hạnh Tử xuống núi theo đường anh ta chỉ, không dám dừng lại một giây nào.

Vầng dương xuất hiện, những tia sáng đầu tiên của ngày mới xua tan đi đám sương mù dày đặc trong khu rừng rậm.

Trong một khoảnh khắc, hình như cô nghe thấy tiếng súng.



Tại khu giường bệnh của bệnh viện, Nhị Hổ nhận xong một cuộc điện thoại liền kích động đẩy cửa phòng bệnh ra.

“Anh Giang! Tìm được rồi! Tìm được chị dâu rồi! Các đồng chí công an đang đưa chị dâu về bệnh viện, để em mượn cái xe lăn đưa anh đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK