Vết thương cũ của Giang Ngôn còn chưa khỏi hẳn thì đã lại có vết thương mới, cánh tay trái bị trúng mấy nhát dao, y tá băng bó cho anh, nhưng thậm chí anh còn chẳng hề nhíu mày, vậy mà đến khi Lâm Hạnh Tử đem theo bộ quần áo sạch vào phòng bệnh với sắc mặt tái nhợt, tim anh lại nhói lên.
“Ở đây mùi khó ngửi lắm, em về nhà trước đi, anh ở lại bệnh viện theo dõi xem thế nào.”
Tuy đã mở cửa sổ, nhưng buổi tối oi bức, mùi máu chưa bay đi hết ngay được, Lâm Hạnh Tử ngửi thấy chẳng dễ chịu, nhưng vừa trải qua một trận hỗn loạn, nhát dao kia suýt chút nữa đâm vào ngực Giang Ngôn, làm sao cô có thể yên tâm được.
Cô cúi đầu không nói lời nào, ánh mắt dừng lại trên vết thương của Giang Ngôn, y tá đang khử trùng nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra.
Giang Ngôn cầm tay cô, phát hiện trong lòng bàn tay cô đầm đìa mồ hôi lạnh, “Khương Khương?”
“Em không muốn.”, cô chưa bao giờ miễn cưỡng mình làm chuyện mình không muốn, nhưng trước mặt Giang Ngôn, cô không cáu kỉnh được. Một lát sau, cô co bàn tay đang được nắm lại, đè thấp giọng nói, “Giang Ngôn, đừng đuổi em đi.”
Đại tiểu thư xinh đẹp kiêu kỳ bỗng dưng nhỏ nhẹ, dùng giọng điệu dịu dàng để nói chuyện, nghe kĩ còn thấy vài phần ấm ức, ngay cả y tá đứng bên cạnh còn chẳng nỡ, huống chi là Giang Ngôn.
Cô rất hiểu làm thế nào để Giang Ngôn mềm lòng thỏa hiệp, bách chiến bách thắng.
Rốt cuộc Giang Ngôn cũng không thể bảo cô về nhà thêm lần nào nữa.
Sự việc xảy ra bất ngờ ở bệnh viện khiến phía cảnh sát phải tăng cường lực lượng đảm bảo an ninh. Cánh truyền thông vừa nghe ngóng được tin tức liền kéo đến, hi vọng có thể thực hiện được bản tin trực tiếp. Xe cảnh sát cũng được điều động đến, riêng dãy phòng bệnh đó được tăng cường thêm vài chiến sĩ cảnh sát đứng trực. Đến cả bệnh nhân cũng không dám ra khỏi phòng bệnh.
“Bây giờ đúng là không cầm nổi cái thìa rồi.”, Lâm Hạnh Tử nhẹ nhàng chọc vào cánh tay bị băng bó của Giang Ngôn.
Ngay từ đầu cô đã biết công việc của Giang Ngôn đầy nguy hiểm, nhưng biết là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác.
Cô lo lắng cho anh, nhưng cũng vô cùng tự hào vì anh.
“Anh lợi hại thật đấy.”
Giang Ngôn khẽ hôn cô, “Em cũng lợi hại, là em cứu Thu Trì mà.”
Bởi Lâm Hạnh Tử phát hiện điều bất thường trước tiên, sau đó bảo trợ lý phá cửa, tên kia bị hoảng sợ nên mới hành động chậm chạp, nếu lượng thuốc được đưa vào cơ thể Quý Thu Trì nhiều thêm một chút nữa thôi thì chắc chắn cô ấy sẽ chết.
“Thôi được rồi.”, rốt cuộc cô cũng nở một nụ cười, cảm thấy như vậy là đã đủ mỹ mãn rồi, “Em cũng lợi hại.”
“Tên kia là người của Triển Thiên Hùng sai đến à? Triển Diễm tuy chẳng tốt đẹp gì, nhưng không xấu đến nỗi muốn lấy mạng người khác đâu. Quan hệ giữa cậu ta với Triển Thiên Hùng cũng chẳng thân thiết, còn mẹ cậu ta thì ly thân với Triển Thiên Hùng từ lâu rồi, vì lợi ích nên mới duy trì hôn nhân thôi. Nhưng mà Triển Thiên Hùng đang bị các anh giam giữ rồi, vậy mà tay vẫn vươn dài như thế được… Liệu có phải là người khác không? Dưới trướng Triển Thị có đến hơn mười công ty, mấy trăm nghìn người dựa vào nhà họ Triển mà sống, một khi Triển Thiên Hùng xảy ra chuyện thì họ đều không tránh được, có phải là do đám người đó làm không? Chứng cứ buôn bán ma túy của Triển Thiên Hùng quá rõ ràng rồi, ông ta có giỏi cỡ nào cũng không trở mình nổi, thế nên bọn họ mới muốn dùng mọi cách để giảm nhẹ tội cho ông ta? Còn nữa, Triển Diễm…”
“Suỵt!”, Giang Ngôn cúi đầu chặn môi cô lại, khẽ khàng mơn man, “Có mệt không?”
“Không…”
Vừa mở miệng đã bị môi anh đè lại, nhưng anh chỉ nhẹ nhàng mơn trớn ở ngoài, không hề hôn sâu, như thể mục đích chính chỉ là để cô ngậm miệng lại vậy.
Lâm Hạnh Tử đẩy anh ra, “Anh không cho em nói chuyện thế à? Chê em ồn ào sao?”
Môi cô hồng lên nhiều, trông có sức sống hơn hẳn, không tái nhợt như lúc trước. Giang Ngôn không muốn cô phiền lòng vì chuyện của nhà họ Triển, chuyện đó giao cho cảnh sát là được. Bốn mắt nhìn nhau, ánh trăng sáng ngời soi vào mắt anh, anh nói, “Tại vì em cứ nói về tên đàn ông khác.”
Lâm Hạnh Tử sực hiểu, cô quay đầu đi, khóe miệng không nhịn được phải cong lên, “Không cần thiết phải ghen như thế chứ…”
Giây tiếp theo, cô lập tức không cười nổi nữa.
“Dù sao thì anh cũng chưa từng hẹn hò yêu đương với ai.”, Giang Ngôn tựa vào thành giường, thong thả nói, “Hai ngày hay là hai năm cũng chưa từng, cũng không…”
“Anh mà còn nói nữa là em đi đấy!”, Lâm Hạnh Tử tức tối bịt miệng anh lại, quả nhiên lịch sử đen tối nên giấu thật kĩ, không nên kể cho anh nghe.
Trên người Giang Ngôn có vết thương, vừa băng bó xong, Lâm Hạnh Tử đùa giỡn nhưng vẫn trong chừng mực, cô chỉ cắn vào cổ anh một cái.
“Còn nói nữa không? Không nói nữa thì em còn tha cho anh một mạng.”
Giang Ngôn giang tay ra ôm eo cô, ngoan ngoãn lắc đầu.
Đến lúc này Lâm Hạnh Tử mới chịu buông tay.
Cô bắt đầu học cách chăm sóc Giang Ngôn, mặc dù có y tá, còn có cả mẹ Giang và Lý Thanh thay nhau đến bệnh viện, nhưng vẫn có những lúc không tiện, ví dụ như khi lau người vệ sinh cho anh.
Sau khi cưới, Lâm Hạnh Tử luôn là người được chăm sóc, gần như chưa bao giờ vào bếp. Hiện giờ, cô bắt đầu học nấu cháo, tay bị bỏng thành mấy nốt phồng rộp, thế nên Giang Ngôn phải ăn hết sạch cô mới vừa lòng. Lúc lau người cho anh, cô thường cố tình đặc biệt săn sóc những bộ phận đặc thù, nhìn anh bị kì cọ đến mức sinh phản ứng, cô vô cùng sung sướng.
Gã đàn ông xuất hiện ở phòng Quý Thu Trì ngày hôm đó đã tự sát trong phòng giam của cục cảnh sát, không hề hé răng nửa lời về kẻ đứng đằng sau sai khiến, chuyện này càng chứng tỏ có vấn đề nghiêm trọng.
Thỉnh thoảng Nhị Hổ lại đến chơi, nhưng chẳng hề đề cập đến tiến trình thẩm tra xử lý Lâm Húc Đông.
Trước khi có kết quả, Lâm Húc Đông không cho Lâm Hạnh Tử đến thăm ông, Lý Thanh cũng đứng về phía chồng mình, vì dù sao nơi đó cũng không tốt cho đứa trẻ trong bụng cô. Từ lúc mang thai, cô luôn khiến cả nhà phải lo lắng, mãi cho tới lần khám gần đây nhất, kết quả mới làm cho mọi người tạm yên tâm.
“Chị dâu.”, Nhị Hổ mua hoa quả đến, vừa vào đã hớn hở chào, “Anh Giang.”
Chu Phong đi theo sau cậu ta, vẻ mặt đầy vui mừng, “Giang Ngôn, tôi dẫn theo một người đến, cho cậu gặp này.”
Lâm Hạnh Tử nghĩ là đồng nghiệp của Giang Ngôn nên không quá để ý, đứng dậy đi rót trà cho họ. Cô đứng ngay cạnh Giang Ngôn, thoáng cảm thấy anh khác thường nên mới chậm rãi nhìn theo ánh mắt của anh.
Ánh mặt trời rọi xuống dãy hành lang, hắt cả vào phòng bệnh, kéo dài bóng dáng của người đang đứng ngoài cửa. Anh ta tháo mũ xuống, để lộ ra vết sẹo dài.
Cuộc đời này có vẻ như không hề quá tệ bạc.