Cô bắt đầu tìm việc, bắt đầu muốn ổn định cuộc sống, thỉnh thoảng cuối tuần sẽ mua một bó hoa mười tệ mang về nhà cắm, cũng sẽ chuyển mấy chuyến xe công cộng để cùng Lâm Hạnh Tử đi dạo phố, đi ăn, nhưng duy nhất Giang Nghi thì cô lại trốn tránh.
Giang Nghi thuê căn hộ ở phía dưới cô, sau đó đón mẹ ở quê lên sống cùng.
Nếu anh ra cửa thang máy đợi lúc tám giờ sáng, thì sáu giờ sáng cô đã ra ngoài. Nếu anh đến gõ cửa lúc cô chuẩn bị đi làm, thì cô sẽ xin nghỉ, ở nhà cả ngày.
Từ tháng thứ bảy của thai kỳ, Lâm Hạnh Tử mới bắt đầu nghỉ phép, cả ngày nhàn rỗi, nếu đến nhà mẹ Giang ăn cơm thì sẽ nhân thể lên thăm Quý Thu Trì, vì cô biết làm bánh, còn ngon hơn cả đồ ngoài tiệm.
Quý Thu Trì đang pha trà trái cây, dùng cùng với bánh kem. Lâm Hạnh Tử nhìn theo bóng lưng cô, chợt nhớ đến câu bác sĩ nói mấy hôm trước: Cởi chuông phải tìm người buộc chuông.
Cô cho mọi người cảm giác là cô đang bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng thật ra là đang đi ngược lại.
“Thu Trì, mình tâm sự đi, ừm… tâm sự về Giang Nghi.”, Lâm Hạnh Tử vẫn luôn thẳng thắn như vậy.
Hai người thật lòng yêu nhau, trải qua bao sóng gió, đi qua ranh giới sinh tử, rốt cuộc cũng chờ đến ngày trời quang mây tạnh, vậy mà lại không thoát khỏi sự trói buộc của quá khứ, Lâm Hạnh Tử nhìn mà không yên lòng.
Quý Thu Trì sững sờ, suýt chút nữa tự làm bỏng tay.
“Anh ấy vì chị mà nằm vùng mười năm… à, đương nhiên, không hoàn toàn là vì chị, nhưng mạnh mẽ vượt qua được mười năm là vì chị. Mười năm, anh ấy chỉ đến trường Giang Ngôn đứng nhìn từ xa đúng một lần, nhưng lại nhớ rõ cả tên bạn cùng phòng kí túc xá Đại học của chị, vậy là đủ biết anh ấy trộm đi thăm chị bao nhiêu lần.”
“Còn chị, mấy năm nay cũng là vì anh ấy…”, từ lúc mới về nước, Lâm Hạnh Tử đã biết Quý Thu Trì đi theo Triển Thiên Hùng.
Trước giờ cứ hễ ai nhắc đến người nào đó bên cạnh Triển Thiên Hùng, thì ánh mắt và giọng điệu đều ít nhiều mang vẻ châm chọc.
Lâm Hạnh Tử là người ngoài, không thể tỏ vẻ đồng cảm như thể bản thân mình đã từng trải qua, cô cũng đã từng hiểu lầm Quý Thu Trì vì tiền mà đắm mình trong trụy lạc.
“Hai anh chị không giống như em với Giang Ngôn, chưa từng có một giây phút nào nghi ngờ tình cảm của đối phương dành cho mình, hiện giờ anh ấy trở lại sau một hồi thập tử nhất sinh, sao chị lại không chịu gặp anh ấy?”
Mùa này mưa nhiều, suốt một tuần liền, trời cứ chốc mưa chốc tạnh, trong không khí nồng mùi hơi nước.
Quý Thu Trì cúi đầu, sống cổ cong cong, cô nhìn chén trà đến thất thần, lọn tóc xõa xuống che đi gương mặt cô, ngoài trời hơi âm u, Lâm Hạnh Tử không nhìn ra được biểu cảm trên gương mặt ấy.
Không biết qua bao lâu, cô mới nhỏ giọng nói.
“Anh ấy không ở đây, chị thế nào cũng được, làm bồ nhí, bán thân, bị người ta chửi là con điếm này con điếm nọ, cũng chẳng sao cả. Mấy năm qua, thật ra chị rất ít khi mơ thấy anh ấy. Ngày trước, nguyện vọng lớn nhất là thi đỗ một trường tốt, cùng anh ấy rời khỏi cái nhà đó. Nhưng sau khi anh ấy gặp chuyện, chị lại không ngừng muốn quay về, về lại nơi bọn chị cùng lớn lên, kể cả ngày nào Quý Cường cũng đánh chửi chị, chị cũng chịu ở lại đấy, không bao giờ bỏ đi… Lúc biết anh ấy còn sống, chị từng nghĩ mấy năm nay đều chỉ là một giấc mơ, nhưng mà… May mà là mơ, cũng may… Giờ tỉnh mộng, anh ấy trở lại rồi, nhưng mà chị, chị…”
Giọng cô nghẹn ngào, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ trông trống rỗng vô hồn, nước mắt lăn dài thành hàng, gần như không nói nổi lên lời.
“Chị thật sự là… quá bẩn… Anh ấy nên cùng với một cô gái tốt, kết hôn, sinh con…”
Cô không chỉ bẩn, mà vì nơi riêng tư bị các loại đồ chơi tàn phá nên không thể sinh con được nữa.
Quý Thu Trì quên mất sự tồn tại của Lâm Hạnh Tử, bắt đầu nói năng lộn xộn, giọng nói ngày càng nhỏ dần.
Dường như cô sắp gục ngã.
“Thu Trì.”
Ai đang gọi cô vậy?
Cô như đi giữa rừng rậm đầy sương mù, đi theo hướng ánh sáng, cô cứ đi, đi mãi, bị gai đâm cho máu chảy đầm đìa, cuối cùng cũng tìm được ngọn nguồn của âm thanh kia.
Giang Nghi tháo mũ và khẩu trang xuống, gương mặt đầy vết sẹo hoàn toàn phơi bày ra trước mắt cô.
Có vết đã thẫm thành màu nâu đen, có vết đã nhạt màu, chi chít như sợi dây leo kéo dài từ đuôi mắt đến khóe miệng, không có một chỗ nào còn nguyên vẹn.
Chỉ có cặp mắt kia là vẫn rạng ngời.
“Thu Trì, em nhìn anh đi, không có tiền, lại xấu đến ghê người, buổi tối ai nhìn thấy anh sẽ tưởng là thấy ma, hơn nữa anh cũng không còn trẻ nữa, suốt mười năm đều dùng thân phận của người khác để tồn tại, không có công việc đoàng hoàng, còn từng nghiện.”
Anh cười, rồi hỏi cô, “Có cô gái tốt nào lại muốn anh chứ?”
Quý Thu Trì như choàng tỉnh khỏi cơn mê, bị vẻ tươi cười của Giang Nghi đâm cho đau đớn, ánh mắt hiện đầy vẻ hoảng loạn, thậm chí không kịp che giấu, vẻ yếu ớt và nước mắt đều hoàn toàn bại lộ trước mặt Giang Nghi.
Cô không thể nghe anh nói tiếp được nữa.
“Em buồn ngủ rồi, anh…”
“Thu Trì.”, Giang Nghi nắm chặt hai vai cô, không cho cô trốn chạy.
Bên tai ầm vang chấn động, nhưng Quý Thu Trì vẫn có thể nghe rõ giọng nói của anh.
“Thu Trì, anh cũng không hoàn hảo, anh cũng không tốt, anh cũng từng làm chuyện không muốn để người khác biết, trên tay còn có mạng người, người như anh sao có thể sinh con được? Có Giang Ngôn với Hạnh Tử, mẹ anh có cháu bế là được, của anh hay của Giang Ngôn đều như nhau cả.”
“Một cô gái tốt sẽ không cần anh, vậy cô gái xấu xa này có cần anh không?”
“Chúng ta đều không tốt, ở bên nhau là vừa hợp rồi.”
Mây mù âm u dần tan, bầu trời lại tươi sáng.
Mấy phút trước còn mưa tầm tã, vậy mà giờ mặt trời đã ló dạng, cuối chân trời xuất hiện một dải cầu vồng.
Giang Ngôn cầm di động chụp ảnh cho Lâm Hạnh Tử, cô đứng ngoài ban công, đúng chiều ngược sáng, cái bụng bầu được ánh dương phác họa rõ ràng, nhìn từ góc nghiêng nhưng vẫn có thể nhận ra cô đang cười.