• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Panacea

Chương 32.

Lúc Thẩm Trình Miên và Hoắc Dục Tiêu nói chuyện thì Tề Hành đứng ở bên cạnh. Khi nghe Thẩm Trình Miên nhắc nhở Hoắc Dục Tiêu đừng vì chuyện của Hoắc Liên Kỳ mà tức giận, Tề Hành ngước mắt lên, kinh ngạc liếc nhìn Hoắc Dục Tiêu, tầm mắt di chuyển qua lại giữa Hoắc Dục Tiêu và Thẩm Trình Miên, suy nghĩ lung tung.

Thiếu gia Thẩm cho rằng thiếu gia Hoắc sẽ tức giận vì chuyện Hoắc Liên Kỳ đi quá giới hạn. Cho nên thiếu gia Thẩm cũng không biết ý nghĩ thật sự của thiếu gia Hoắc về Hoắc Liên Kỳ.

Tề Hành biết rõ, đối với chuyện của Hoắc Liên Kỳ, Hoắc Dục Tiêu cần y giữ thái độ mặc kệ, yêu cầu duy nhất của hắn là để cho Hoắc Liên Kỳ thích làm gì thì làm, không hướng dẫn cho Hoắc Liên Kỳ làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần ngăn cản khi có người khuyên bảo Hoắc Liên Kỳ.

Nhưng hiển nhiên thiếu gia Thẩm không biết chuyện này, cho nên quan hệ giữa hai người này thoạt nhìn cũng không tốt đến vậy?

Vừa mới thoát khỏi suy nghĩ này, Tề Hành ngước mắt lên thì nhìn thấy khóe miệng chợt lóe lên ý cười của Hoắc Dục Tiêu khi nói chuyện với Thẩm Trình Miên. Đây là lần đầu tiên Tề Hành nhìn thấy loại cảm xúc này xuất hiện trên khuôn mặt của Hoắc Dục Tiêu, kể cả những lúc y gặp Hoắc Dục Tiêu khi đi cùng Hoắc Liên Kỳ, y cũng chưa từng nhìn thấy Hoắc Dục Tiêu cười. Y sửng sốt trong chốc lát rồi nhanh chóng dời tầm mắt.

Y nghĩ, có lẽ phán đoán của y về mối quan hệ giữa Thẩm Trình Miên và Hoắc Dục Tiêu cũng không chính xác lắm.

Sau khi bước ra khỏi phòng nghỉ, Hoắc Dục Tiêu đã trở lại bộ dáng ít nói ít cười như bình thường. Cách xa phòng nghỉ được một khoảng, hắn mới cụp mắt liếc nhìn Tề Hành ở phía sau, giọng điệu hời hợt, "Chắc là cậu biết rõ chuyện gì có thể nói, chuyện gì không."

Tề Hành rùng mình, lập tức gật đầu, "Tôi biết rõ, thiếu gia Hoắc."

Lúc này hắn cố ý mở miệng cảnh cáo y, lại đề cập đến chuyện không thể nói những gì không nên nói, Tề Hành lập tức hiểu ra, Hoắc Dục Tiêu không muốn để Thẩm Trình Miên biết.

Sau câu nói của Hoắc Dục Tiêu, Tề Hành không dám đoán già đoán non về mối quan hệ sâu xa giữa Hoắc Dục Tiêu và Thẩm Trình Miên nữa. Hoắc Dục Tiêu là một người mạnh mẽ tuyệt đối, làm việc dưới trướng của một người như vậy, có quá nhiều tâm tư nhỏ nhặt là một chuyện cực kì ngu xuẩn.

Khi đến trước cửa phòng của Hoắc Liên Kỳ thì Tề Hành tự giác bước lên mở cửa. Hoắc Dục Tiêu đi vào bên trong, vừa đi qua sảnh ra vào thì nhìn thấy Hoắc Liên Kỳ đang ngồi ở mép giường, xung quanh là đồ ngủ vứt lung tung lộn xộn.

Nghe được âm thanh cửa mở, Hoắc Liên Kỳ vội vàng đứng lên, đối diện với ánh mắt của Hoắc Dục Tiêu, bất an gãi đầu, "Anh."


Hoắc Dục Tiêu tiện thể nhìn thoáng qua căn phòng, không thấy trong phòng còn người nào khác.

Chú ý tới tầm mắt của hắn, Hoắc Liên Kỳ vội vàng trả lời: "Em kêu cô ta đi rồi. Anh, em chỉ chơi đùa một chút thôi, một thú vui nho nhỏ không quan trọng, sao có thể để cô ta xuất hiện trước mặt anh được, em không phải người không hiểu chuyện như vậy..."

Hoắc Liên Kỳ nói câu cuối cùng không mấy tự tin.

Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu từ đầu đến cuối vẫn luôn bình thản, nghe Hoắc Liên Kỳ nói vậy cũng không có phản ứng gì.

Thái độ này càng khiến Hoắc Liên Kỳ cảm thấy bất an.

Cho dù nó có bất mãn với Hoắc Vũ Tiêu đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể phủ nhận rằng mỗi lần đối mặt với Hoắc Dục Tiêu nó đều không khỏi cảm thấy căng thẳng, mặc dù Hoắc Dục Tiêu từ nhỏ đến lớn vẫn chưa bao giờ hung dữ với nó...

Suy nghĩ của Hoắc Liên Kỳ đột nhiên khựng lại. Đúng vậy, anh trai sẽ không hung dữ với nó, kể cả nó có làm sai thì sao chứ, nhận sai là xong. Nó là con ruột của ba mẹ, là em ruột của anh trai, chẳng lẽ bọn họ lại từ mặt nó chỉ vì nó làm chuyện không nên làm sao?

Hơn nữa, nó biết rõ chuyện này không là gì đối với ba nó, mẹ nó sẽ không quan tâm, anh trai là người duy nhất trông coi nó, nhưng mấy năm qua, anh trai anh vẫn chưa hung dữ với nó bao giờ, nhiều nhất cũng chỉ giảng giải cho nó mấy câu đạo lí mà thôi.

Hoắc Liên Kỳ nghĩ vậy thì nhẹ nhõm ngay, đặt ghế dựa sau lưng Hoắc Dục Tiêu để lấy lòng, "Anh, anh ngồi đi."

Nhìn dáng vẻ này của nó, đáy mắt Hoắc Dục Tiêu hiện lên vẻ nghiền ngẫm, ngồi xuống chiếc ghế của Hoắc Liên Kỳ.

Hoắc Liên Kỳ thấy hắn chịu ngồi xuống thì thở phào nhẹ nhõm trong lòng, hoàn toàn khác với bộ dáng lo lắng bồn chồn ban nãy.

"Anh, em biết là lần này em gây chuyện rồi, em đảm bảo không có lần sau, anh đừng nóng giận." Hoắc Liên Kỳ vừa nói vừa bưng một ly nước đến cho Hoắc Dục Tiêu, "Anh uống nước đi."

Hoắc Dục Tiêu nhìn thoáng qua ly nước kia, không định chạm vào. Cảm thấy đã đúng lúc, hắn mở miệng nói: "Đoán xem, tại sao hôm nay anh lại đến đây."


Giọng điệu của hắn bình thản, Hoắc Liên Kỳ càng cảm thấy đây không phải chuyện gì to tát, nghe được câu nói của Hoắc Dục Tiêu thì gãi đầu, "Em cũng không biết, mới vừa mở mắt đã thấy anh làm em giật nảy mình luôn..."

Hoắc Dục Tiêu ngước mắt liếc nó một cái, "Ba gọi điện thoại cho anh."

"Gì cơ?" Hoắc Liên Kỳ sửng sốt, khó hiểu nói: "Ba bận rộn vậy sao mà biết chuyện của em được."

Hoắc Dục Tiêu lạnh lùng cong khóe miệng, hờ hững hỏi: "Hoắc Liên Kỳ, cái thứ đặt trên cổ em dùng để trang trí à?"

Đây là lần đầu tiên nó nghe được lời mỉa mai thẳng thắn như vậy từ miệng Hoắc Dục Tiêu, Hoắc Liên Kỳ sửng sốt trong chốc lát. Sau khi phản ứng lại, sắc mặt nó lúc trắng lúc xanh, nó nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hoắc Dục Tiêu, nhất thời dâng lên cảm giác uất ức trong lòng, theo dòng cảm xúc mà nói: "Anh, sao anh lại nói vậy với em?"

Mặc dù nó rất khó chịu vì sự thiên vị của ba mẹ, cũng không phục việc Hoắc Dục Tiêu có thể kìm kẹp nó ở mọi mặt, nhưng nó cũng chưa làm gì hết mà? Sao Hoắc Dục Tiêu có thể nói nặng lời với nó như vậy?

Rõ ràng từ nhỏ đến lớn dù cho nó có gây chuyện to hay chuyện nhỏ, anh trai có tức giận đến đâu cũng chỉ nghiêm khắc giáo dục nó vài câu, nói cho nó biết bản thân đã làm sai chỗ nào, tại sao lần này lại khác rồi?

Trong lòng Hoắc Liên Kỳ thoáng qua sự hoảng loạn, như thể có chuyện gì đó quan trọng đã đột ngột thay đổi mà bản thân nó cũng không biết.

Chẳng lẽ lần này nó thật sự đi quá giới hạn rồi à?

Nhưng nó chỉ ngủ với người khác thôi mà? Cô tình tôi nguyện, nó không cưỡng ép người ta. Hơn nữa, nó cảm thấy mình mới là người chịu thiệt, nếu tối qua mọi người không chơi hăng quá thì nó cũng sẽ không mang người khác về. Ngoài ra nó cũng rất chú ý, sẽ không để xảy ra chuyện liên quan đến mạng người, tại sao anh trai lại tức giận chỉ vì chuyện nhỏ nhặt như vậy?

Hoắc Liên Kỳ nghĩ không ra, ngẩng cổ nhìn Hoắc Dục Tiêu, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, bối rối và hơi oan ức.

Hoắc Dục Tiêu không hề quan tâm đ ến cảm xúc của nó, cũng không trông cậy vào chuyện nó có thể tự đoán ra, hỏi Tề Hành đang đứng một bên: "Tuần này nó đến trường được mấy lần?"


Tề Hành liếc nhìn Hoắc Liên Kỳ, trả lời: "Tuần này Liên Kỳ vẫn chưa đến trường lần nào."

Hoắc Dục Tiêu nhìn về phía Hoắc Liên Kỳ, giọng điệu bình tĩnh như cũ, "Em cảm thấy giáo viên trong trường chết hết rồi hay là bị mù, lớp học thiếu người mà cũng không biết?"

Hoắc Liên Kỳ sửng sốt, đột nhiên hiểu ra rằng lời nói ban nãy của anh trai là do thật sự cảm thấy nó không biết dùng não, chứ không phải mắng nó vì nó không hiểu chuyện.

"Giáo viên cấp ba gọi điện thoại? Ba bảo anh tới tìm em hả?" Hoắc Liên Kỳ gãi đầu, oan ức trong lòng đã tan thành mây khói. Nó biết mà, anh trai sẽ không mắng nó vì chút chuyện nhỏ nhặt đâu, nhưng nghĩ lại thì sắc mặt đột nhiên xanh lét.

Hoắc Dục Tiêu vậy mà lại nói nó ngu.

Hoắc Liên Kỳ đè nén sự khó chịu trong lòng, nó đã biết được toàn bộ sự việc, cũng không mấy quan tâm, quay lại bộ dáng cà lơ phất phơ, "Em ở trường học thế nào ba cũng biết mà, em sẽ nói rõ với ba."

Hoắc Liên Kỳ biết rõ ba nó chỉ lợi dụng chuyện ở trường để thỏa mãn sở thích làm ba của ông mà thôi, ông cũng không quan tâm nó bằng anh trai, chỉ cần nó không làm mất mặt nhà họ Hoắc ở bên ngoài là được.

Hoắc Dục Tiêu nghe xong lời này thì gật đầu, như thể đã vừa lòng, ngay sau đó đứng dậy.

Hoắc Liên Kỳ nghĩ rằng chuyện này xem như đã cho qua, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Hoắc Dục Tiêu lại không định rời đi mà bước đến gần nó, con ngươi đen láy trầm đục nhìn nó từ trên xuống dưới, như đang ngắm nghía điều gì.

Hoắc Liên Kỳ ngay lập tức căng thẳng theo bản năng, nuốt nước bọt, bắt đầu tự hỏi lần này mình có thật sự đi quá xa hay không, thậm chí còn cân nhắc có nên tự kiểm điểm hay không. Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không cam lòng, nó cũng không muốn bị Hoắc Dục Tiêu trông nom như vậy, cho dù có lúc nó biết lời Hoắc Dục Tiêu nói là đúng, nhưng vậy thì sao? Chẳng lẽ còn muốn nó sống như thánh nhân à?

Nó là nhị thiếu gia của nhà họ Hoắc, đi quá giới hạn thì sao chứ?

Vài việc nhỏ mà thôi, cũng đáng phải suy nghĩ nữa hả?

Nó khó chịu trong người, không ngờ lời nói của Hoắc Dục Tiêu không phải lời dạy dỗ như trong tưởng tượng của nó.

"Anh hy vọng đây là lần cuối cùng em lãng phí thời gian của anh một cách ngu xuẩn, hiểu chưa?" Hoắc Dục Tiêu nhẹ nhàng mở miệng bên tai nó.

Hoắc Liên Kỳ ngẩn người. Nó nhận ra Hoắc Dục Tiêu không có ý định dạy dỗ nó, lập tức thở phào nhẹ nhõm, cũng hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của Hoắc Dục Tiêu, lập tức bảo đảm, "Em biết rồi anh, em đảm bảo sau này sẽ không quậy phá ở mấy chỗ đó nữa."


Dù sao thì chuyện ở trường học cũng dễ giải quyết, chỉ cần thêm một bước xin nghỉ là xong.

Ngay sau đó nó lại hơi vui vẻ. Theo như ẩn ý trong lời nói kia của anh trai, chỉ cần nó thông minh hơn, không để ba lấy chuyện của nó ra làm phiền anh trai, anh trai nó sẽ không quản lí nó nữa.

Từ nhỏ đến lớn, nó ghét nhất là việc bị Hoắc Dục Tiêu quản lí, cho nên sau khi hiểu được ẩn ý trong lời nói của Hoắc Dục Tiêu, Hoắc Liên Kỳ càng mừng rỡ như điên. Nó không thấy bản thân mình kém hơn Hoắc Dục Tiêu bao nhiêu, dựa vào cái gì mà nó phải là người bị trông coi?

Những trói buộc trên người nó như thể đã biến mất, Hoắc Liên Kỳ không khỏi vui mừng, nhìn Hoắc Dục Tiêu nói: "Anh ơi, em gọi xe cho anh, anh về nhanh đi, em sẽ gọi cho ba sau. À đúng rồi, vừa nãy em còn thấy anh Thẩm thì phải? Anh ấy đâu rồi? Sao anh ấy cũng đến đây vậy, anh ơi, hồi trước em có thấy quan hệ giữa anh với anh ấy tốt đến vậy đâu?"

Nó nghĩ đến lần trước ở hộp đêm cũng gặp được Thẩm Trình Miên, lúc đầu chỉ là thuận miệng nên hỏi, bây giờ nghĩ lại thật sự có hơi tò mò. Nó biết tính tình của anh trai nó, lãnh đạm với tất cả mọi thứ trên đời, khiến người khác không thể nào nắm bắt được, nó chưa từng thấy ai thân thiết với anh trai đến vậy.

Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu lạnh lùng lướt nhìn Hoắc Liên Kỳ, "Sao, còn muốn cho người khác vào tham quan bộ dạng này của em?"

Hoắc Liên Kỳ cúi đầu nhìn nhìn rồi nhặt áo ngủ lên, mặc dù trong lòng cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng trước ánh mắt chán ghét tột cùng của Hoắc Dục Tiêu, nó cũng không dám phản bác.

Mà lúc này nó cũng đang rất vui vẻ, không muốn chọc Hoắc Dục Tiêu không vui nên sáng suốt không nói nữa.

Hoắc Dục Tiêu ra khỏi phòng, bước đến cửa phòng nghỉ, nhìn xuyên qua cửa kính có thể thấy được Thẩm Trình Miên đang chơi điện thoại, mái tóc trên trán rũ xuống, trông có vẻ rất ngoan ngoãn.

Hoắc Dục Tiêu đứng ở cửa nhìn trong chốc lát, sự lạnh lẽo trong mắt dần tan biến. Hắn mở cửa bước vào.

Nghe tiếng mở cửa, Thẩm Trình Miên quay đầu nhìn sang, thấy Hoắc Dục Tiêu đã trở lại thì ánh mắt sáng rực lên. Đầu tiên cậu chú ý đến biểu cảm của Hoắc Dục Tiêu, thấy hắn không tức giận thì mới yên tâm hơn một chút, mở miệng hỏi: "Xong rồi à?"

"Ừ." Hoắc Dục Tiêu gật đầu.

Thẩm Trình Miên quan sát Hoắc Dục Tiêu, muốn nhìn ra cảm xúc từ trong ánh mắt hắn, nhưng thật sự không nhìn ra được gì, cậu đành phải hỏi: "Không tức giận chứ?"

Ánh mắt cậu rất nghiêm túc, như thể biết được Hoắc Dục Tiêu có tức giận hay không là một sự kiện cực kì trọng đại.

Hoắc Dục Tiêu đối diện với tầm mắt của cậu, tâm trạng bỗng dưng trở nên tốt đẹp, "Không."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK