• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Panacea

Chương 66.

Sáng sớm tỉnh dậy, khi phát hiện tay mình lại đang đặt trên eo Hoắc Dục Tiêu, Thẩm Trình Miên ngơ ngác một lúc lâu. Thảo nào lúc vừa mơ mơ màng màng thức dậy, cậu có cảm giác mình đang ôm thứ gì đó. Sau khi ý thức được tình huống trước mắt, đầu óc đang lạc trên chín tầng mây của cậu chợt tỉnh táo hẳn ra, Thẩm Trình Miên thận trọng ngước mắt lên nhìn Hoắc Dục Tiêu, thấy hắn đang ngủ, cậu mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Vừa mới thở phào xong, Hoắc Dục Tiêu đột nhiên xoay người về phía Thẩm Trình Miên, nửa tỉnh nửa mê quen đường quen nẻo vòng tay qua ôm lấy eo cậu, khuỷu tay hắn hơi gập lại, cả người Thẩm Trình Miên gần như hoàn toàn bị kéo vào trong lòng Hoắc Dục Tiêu.

Đập vào mắt cậu là chiếc cổ đẹp không tì vết của hắn, mùi hương cơ thể nhẹ nhàng thoang thoảng của Hoắc Dục Tiêu tràn ngập trong khoang mũi, cả người cậu hơi cứng lại.

Sự hiện diện của cái tay đang vòng qua eo Thẩm Trình Miên rất rõ ràng, mà tay cậu thì vẫn còn đặt trên người Hoắc Dục Tiêu, trông giống hệt như cậu là người chủ động nhào vào lồng ngực hắn.

Tình huống trước mắt hoàn toàn nằm ngoài phạm vi nhận thức của Thẩm Trình Miên, cậu chợt mơ hồ nhận ra, khoảng cách giữa cậu và Hoắc Dục Tiêu có phải hơi gần quá không nhỉ?

Không chỉ là khoảng cách vật lý mà còn hàm chứa một ý nghĩa khác - hình như hai người hơi thân mật quá mức thì phải?

Hai đứa con trai ngủ chung giường thì không sao, nhưng ôm ôm ấp ấp như vậy...chắc là không bình thường lắm đâu ha?

Hai người đã ngủ cùng nhau nhiều ngày rồi, nhưng hôm nay là lần đầu tiên Thẩm Trình Miên dậy sớm hơn Hoắc Dục Tiêu. Mấy ngày trước, lúc cậu thức dậy thì hắn đã không còn nằm trên giường nữa, cho nên đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Trình Miên phải đối mặt với tình huống này.

Khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần, cậu chỉ cần hơi ngẩng đầu lên là chóp mũi của cậu sẽ chạm vào Hoắc Dục Tiêu. Cậu có thể nghe thấy nhịp tim đang đập trong lồng ngực hắn, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể hắn, mùi hương trên người hắn cũng lấp đầy khoang mũi cậu, dường như cả người cậu đều đang được bao bọc bởi Hoắc Dục Tiêu.

Nhận ra điều này, Thẩm Trình Miên sửng sốt trong chốc lát, thậm chí còn vô thức hít thở chậm lại, như thể cậu vừa làm ra chuyện gì rất đáng xấu hổ.

Cánh tay của cậu đang đặt trên vòng eo săn chắc của Hoắc Dục Tiêu, cậu có thể mơ hồ cảm nhận được sự khác lạ khi tiếp xúc da thịt với người kia dù đã bị ngăn cách bởi hai lớp vải. Thẩm Trình Miên vội vàng rụt tay lại như bị bỏng, động tác có hơi thái quá, sau khi rụt tay về lại lập tức lo lắng mình sẽ đánh thức Hoắc Dục Tiêu, cậu đờ người một lúc, cảm nhận được hơi thở của hắn trên đỉnh đầu mình vẫn đều đặn như cũ thì mới dần cảm thấy nhẹ nhõm.

Đầu óc khi vừa mới thức dậy hoàn toàn không thể xử lý được tình huống lúc này. Cậu chỉ cần ngẩng đầu đã thấy được cổ áo của Hoắc Dục Tiêu, nút áo trên cùng không cài, chỗ nối liền giữa vai và cổ với xương quai xanh hoàn toàn không có gì che chắn. Ánh mắt của Thẩm Trình Miên khựng lại ở nơi đó trong vài giây, đột nhiên nhận ra chuyện gì đó, vẻ mặt cậu lập tức cứng đờ.

Vành tai Thẩm Trình Miên đỏ bừng, cậu nhẹ nhàng hít một hơi, cẩn thận bỏ tay Hoắc Dục Tiêu ra khỏi người mình. Sợ bản thân đánh thức hắn, cậu vô thức nín thở.


Cuối cùng cũng thoát được, Thẩm Trình Miên thở phào nhẹ nhõm. Cậu liếc nhìn Hoắc Dục Tiêu vẫn đang ngủ trên giường, sau đó nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.

Cửa nhà vệ sinh vừa mới đóng lại, Hoắc Dục Tiêu vốn đang ngủ say đột nhiên mở mắt, ánh mắt hoàn toàn tỉnh táo, không hề có biểu hiện ngái ngủ, rõ ràng là hắn đã thức dậy từ lâu.

Hắn nhìn thoáng qua cửa nhà vệ sinh, tâm trạng rất tốt, khóe miệng cong lên.

Thẩm Trình Miên không biết gì về việc này, cậu giải quyết xong vấn đề của bản thân thì đẩy cửa ra ngoài. Cậu có hơi chột dạ, chỉ dám mở cửa he hé, khi thấy Hoắc Dục Tiêu vẫn đang ngủ thì mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Trình Miên nhẹ tay nhẹ chân bước ra khỏi nhà vệ sinh. Cậu không thấy buồn ngủ chút nào, trong đầu toàn những chuyện linh tinh rối rắm. Thẩm Trình Miên đứng cách giường ngủ hai bước, nhìn chằm chằm Hoắc Dục Tiêu, bắt đầu từ từ gỡ rối suy nghĩ của bản thân.

Chuyện kia xảy ra vào sáng sớm cũng rất bình thường, chẳng qua là vừa lúc cậu thức dậy thì lại đang nhìn Hoắc Dục Tiêu mà thôi.

Cảm giác chột dạ trong lòng giảm đi một chút. Thẩm Trình Miên chợt nghĩ lại, hình như gần đây lần nào Hoắc Dục Tiêu cũng dậy sớm hơn cậu, chắc là hắn không gặp phải tình huống như lúc này đâu nhỉ?

Chắc cậu sẽ không tùy tiện ôm người ta đâu...

Nghĩ đến cái cảnh mình đặt tay lên eo Hoắc Dục Tiêu ban nãy, Thẩm Trình Miên đột nhiên mất tự tin.

Tuy đó chỉ là hiện tượng sinh lí bình thường, nhưng hai người có quan hệ khá thân thiết, xảy ra chuyện như vậy cũng có hơi xấu hổ.

Thẩm Trình Miên vò đầu, cậu cảm thấy mình không thể ở trong căn phòng này được nữa, có tật giật mình liếc nhìn Hoắc Dục Tiêu một cái, sau đó nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa bước ra ngoài.

Vì hôm nay không có tiết nên dì Vương sẽ đến muộn hơn bình thường. Đồng hồ sinh học của Thẩm Trình Miên đã cố định, chỉ cần đến giờ đi học sẽ tự động thức dậy, bây giờ vẫn còn sớm, nên sau khi cậu ra ngoài thì cũng chỉ có một mình một cõi.

Thẩm Trình Miên ra phòng khách rót cho mình một ly nước, cậu ngồi lên sô pha, vẻ mặt vẫn hơi mất tự nhiên.

Lúc vừa có phản ứng, trong một giây phút nào đó cậu đã thật sự cho rằng mình đang có phản ứng với Hoắc Dục Tiêu.

Chỉ vừa nghĩ đến việc này, cậu đã cảm thấy vô cùng tội lỗi.


Người đó là Hoắc Dục Tiêu mà!

Sao cậu có thể có suy nghĩ đó với Hoắc Dục Tiêu được chứ? Thế thì khác quái gì thằng vô lại An Tử Mục đâu?

Thẩm Trình Miên âm thầm tự khiển trách bản thân một lúc, sau khi uống hết một ly nước, cậu mới dần bình tĩnh lại.

Sau lưng vang lên tiếng mở cửa, Thẩm Trình Miên đờ đẫn một lúc rồi mới quay đầu lại chào Hoắc Dục Tiêu một cách tự nhiên hết mức có thể.

"Anh Dục... Chào buổi sáng..."

Hoắc Dục Tiêu bước ra từ phòng ngủ, nhìn thấy cậu đang ngồi trên sô pha, hắn hơi nhướng mày, "Sao hôm nay dậy sớm vậy?"

Thẩm Trình Miên ho nhẹ một tiếng, "Do thói quen ấy mà."

Đang nói chuyện, cậu chợt nhận ra nút áo trên cùng của Hoắc Dục Tiêu vẫn chưa cài vào. Chuyện lúc sáng vẫn còn quanh quẩn trong đầu cậu, Thẩm Trình Miên vội vàng dời mắt, lúng túng cầm điện thoại lên nghịch, tự thôi miên bản thân dí mắt vào màn hình.

Cậu có thể khống chế được tầm mắt, nhưng không thể kiểm soát được những âm thanh tự ùa vào tai mình.

Cậu nghe thấy Hoắc Dục Tiêu đang đi về phía máy lọc nước, sau đó lại nghe thấy tiếng nước chảy vào ly, âm thanh từ trầm thấp đến cao dần, cũng có nghĩa là ly nước đã đầy. Tiếng nước chảy dừng lại, và rồi tiếng bước chân của Hoắc Dục Tiêu cách cậu càng lúc càng gần.

Nệm sô pha lõm xuống, Hoắc Dục Tiêu ngồi ngay bên cạnh cậu.

Ngón tay Thẩm Trình Miên khựng lại, cậu còn chưa kịp phản ứng đã chợt ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng trên người Hoắc Dục Tiêu, giọng nói của hắn vang lên bên tai cậu.

"Đang xem gì đó?"


Hoắc Dục Tiêu cúi người sang nhìn màn hình điện thoại của cậu.

Thẩm Trình Miên bỗng hoàn hồn. Sau khi nhận ra Hoắc Dục Tiêu đang hỏi gì, cậu cũng nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, lúc này cậu mới biết mình đã bấm vào một trang web video, lại còn chọn trúng một bộ phim truyền hình được giới thiệu trên trang chủ. Vì cậu không mua tư cách thành viên nên màn hình điện thoại vẫn đang chạy .

Hoắc Dục Tiêu cũng thấy được, hắn liếc nhìn cậu, "Xem mà nghiêm túc quá vậy."

Rõ ràng những lời này không có gì sai, giọng điệu của Hoắc Dục Tiêu cũng giống như thường ngày, nhưng không hiểu sao, Thẩm Trình Miên lại nghe ra chút đùa giỡn trong đó.

Cậu vốn đang tập trung vào Hoắc Dục Tiêu quá nhiều nên không biết mình xem cái gì, lời nói của hắn lúc này chẳng khác nào vạch trần hành động của cậu.

Vẻ mặt Thẩm Trình Miên có hơi mất tự nhiên, cậu cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh hết mức có thể, tập trung công lực nghĩ cớ, "Tôi đang chán nên nhìn cái gì cũng thấy thú vị hết á."

Lúc này, Hoắc Dục Tiêu đã ngồi thẳng dậy. Không còn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng kia nữa, Thẩm Trình Miên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Trình Miên vốn luôn là người nói nhiều hơn khi cả hai ở cùng nhau, cậu cũng là người khơi mào câu chuyện, Hoắc Dục Tiêu chịu trách nhiệm trả lời. Nhưng ngay lúc này, sự hỗn loạn trong tâm trí của Thẩm Trình Miên vẫn chưa thể nguôi ngoai, cậu cũng không dám nhìn hắn, nên đành tập trung cắm đầu vào màn hình điện thoại, vờ như đang say mê xem phim.

Đoạn dài 120 giây cuối cùng cũng kết thúc, đã đến thời khắc Thẩm Trình Miên biết được mình đã tiện tay ấn vào bộ phim nào.

Thẩm Trình Miên không thể mất thời gian xem đoạn dài như vậy một cách vô ích, cho nên lúc này, cậu thật sự nghiêm túc xem tiếp.

Mở đầu là một giọng nữ ngọt ngào, kèm theo đó là một loạt những đoạn phim ngắn lóe lên chớp nhoáng. Sau khi bài hát mở đầu kết thúc, một giọng nam trầm cất lên, giới thiệu tên bộ phim làm say đắm lòng người -《Người chồng tổng giám đốc của tôi, xin hãy giữ tự trọng!》

Con ngươi Thẩm Trình Miên co lại, cậu cho rằng mình nghe nhầm rồi, lập tức ấn tạm dừng, thoát ra ngoài nhìn lại tên phim, vẫn là tổ hợp 12 chữ tràn đầy uy lực kia ghép lại với nhau.

"Chồng... tổng giám đốc?"

Giọng nói của Hoắc Dục Tiêu vang lên đầy ẩn ý bên cạnh. Thẩm Trình Miên cứng đờ, cậu quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Hoắc Dục Tiêu, khô khan giải thích: "Tôi không để ý, tiện tay bấm vào thôi... Tôi không biết bộ phim đó là kiểu này..."

Hoắc Dục Tiêu nhướng mày, giọng điệu hờ hững, "Nhưng tôi thấy cậu xem nghiêm túc lắm."

"Lúc nãy tôi xem mà, nãy giờ chỉ chiếu thôi." Thẩm Trình Miên nói.

Hoắc Dục Tiêu gật đầu, cũng không biết hắn có tin hay không. Ngay khi Thẩm Trình Miên cho rằng hắn đã bỏ qua vấn đề này, cậu lại nghe thấy hắn nói:


"Cậu có thể xem được tên phim trước khi bấm vào."

Thẩm Trình Miên khựng lại, "Lúc đó tôi không để ý."

"Ồ?" Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu dừng trên khuôn mặt cậu, "Vậy cậu để ý cái gì?"

Thẩm Trình Miên lập tức nghẹn họng, nhanh như chớp liếc nhìn Hoắc Dục Tiêu một cái, đầu óc rối bời. Cậu ném điện thoại lên sô pha, lựa chọn tự hủy, "Cậu cứ coi như tôi thích xem thể loại này đi..."

Chuyện xảy ra lúc sáng khiến cậu có cảm giác mình chẳng khác gì đám người bụng dạ khó lường tìm đủ mọi cách bám lấy Hoắc Dục Tiêu với mưu đồ ác ý. Thẩm Trình Miên không sợ mất mặt, nhưng cậu không muốn để Hoắc Dục Tiêu biết được cậu có tâm tư xấu xa với hắn.

Để chứng minh mình thích xem thể loại này, Thẩm Trình Miên bắt đầu chém gió.

"Thật ra tôi rất thích xem thể loại phim này, cái kiểu tổng giám đốc bá đạo lạnh lùng tàn nhẫn ấy. Tôi không muốn người khác biết được sở thích này nên vừa nãy mới vô thức nói dối. Ngay từ đầu tôi đã cố tình chọn bộ phim này rồi, nhìn thấy tên phim là bấm vào luôn, không để ý đến mấy thứ khác." Thẩm Trình Miên lại cầm điện thoại lên, run rẩy ấn nút phát.

Cảnh đầu tiên là một đoạn độc thoại nội tâm dài đằng đẳng của Mary Sue (*), Thẩm Trình Miên cố gắng xem, nhưng hai mắt thật sự không thể chịu đựng được nữa, cậu lập tức đưa điện thoại đến trước mặt Hoắc Dục Tiêu: "Anh Dục, cậu cũng xem đi, rất hay đó, lỡ như cậu cũng thích thì sao? Vạn sự khởi đầu nan, cuộc sống còn nhiều điều đang đợi chúng ta trải nghiệm, cố gắng lên..."

(*) "Mary Sue" là một thuật ngữ miêu tả về dạng nhân vật hư cấu được xây dựng hoàn hảo một cách vô lý trong phim ảnh hay sách truyện.

Thẩm Trình Miên nói xong thì lập tức nhét điện thoại vào tay Hoắc Dục Tiêu, đứng dậy nói: "Cậu xem trước đi, tôi đi rót thêm nước."

Cậu vừa dứt lời đã lập tức cầm ly nước lên bỏ chạy.

Hoắc Dục Tiêu nhìn bóng dáng hoảng loạn của cậu, hắn rũ mắt nhìn màn hình, gõ nhẹ đầu ngón tay lên mặt bên của điện thoại, khóe miệng cong lên vui vẻ.

Hoắc Dục Tiêu vốn chỉ đang suy đoán rằng lý do mà Thẩm Trình Miên chọn phải bộ phim này là vì cậu vẫn chưa hết rối rắm bởi chuyện xảy ra lúc sáng, hắn cũng không dám chắc là như vậy. Nhưng biểu hiện lúc sau của Thẩm Trình Miên gần như đã chứng minh được suy đoán này là chính xác.

Không dám nhìn mặt hắn, hành động không tập trung, nói năng lộn xộn... Hắn không ngờ chuyện xảy ra lúc sáng lại ảnh hưởng đến Thẩm Trình Miên nhiều như thế.

Chuyện này có hơi ngoài dự đoán của Hoắc Dục Tiêu. Hắn còn tưởng rằng Thẩm Trình Miên sẽ nhanh chóng ổn định tâm lý, dù sao thì chuyện kia chỉ là phản ứng sinh lý bình thường vào buổi sáng, hắn cũng chỉ cố ý lợi dụng thời điểm sáng sớm để tạo ra một sự trùng hợp mà thôi.

Phản ứng lúc này của Thẩm Trình Miên dữ dội đến mức khiến hắn không khỏi nghi ngờ liệu có phải sáng nay Thẩm Trình Miên thật sự nghĩ đến chuyện gì không nên nghĩ hay không.

Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu khẽ lay động, hắn nhìn Thẩm Trình Miên đang rót nước phía bên kia, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK