Editor: Panacea
Chương 80.
Thẩm Trình Miên chỉ có thể cảm giác được tim mình đang đập rất nhanh. Xung quanh là biển hoa rực rỡ, bên tai là giọng nói của Hoắc Dục Tiêu đang chậm rãi vang vọng, đập vào màng nhĩ, tạo thành một trận cuồng phong dữ dội khuấy đảo tâm trí cậu.
Sau lưng có thể mơ hồ cảm nhận được từng nhịp tim từ lồng ngực Hoắc Dục Tiêu, tần suất rất nhanh, chứng tỏ chủ nhân của nó cũng không hề bình tĩnh chút nào.
Sự bất an của hắn càng khiến Thẩm Trình Miên khó có thể kiểm soát được những cảm xúc đang trào dâng trong lòng mình, ồn ào dữ dội đến mức gần như không thể kìm nén được.
Hoắc Dục Tiêu ôm lấy Thẩm Trình Miên, im lặng cho cậu thời gian phản ứng.
Một lúc sau, Thẩm Trình Miên mới dần dần có phản ứng. Cậu cúi đầu nhìn bó hoa Hoắc Dục Tiêu đưa đến trước mặt mình, lông mi khẽ run lên.
"Sao cậu mua nhiều thế..." Cậu nhẹ giọng nói.
Hoắc Dục Tiêu nhìn cậu, "Thích không?"
Thẩm Trình Miên khẽ gật đầu.
"Tất cả những gì cậu mua," Cậu nghe thấy nhịp tim đang đập lung tung của mình, khóe miệng cong lên, hơi căng thẳng, "Tôi thích hết."
Trong mắt Hoắc Dục Tiêu hiện lên sự vui vẻ, "Thích là được."
Thẩm Trình Miên ôm lấy bó hoa, bây giờ trong tay cậu có nhiều đồ đến mức muốn bỏ xuống cũng không được. Cậu không biết nên thể hiện cảm xúc thế nào, đành hỏi: "Cậu chuẩn bị từ khi nào thế, sao tôi không biết gì hết..."
"Tối hôm qua." Hoắc Dục Tiêu ôm chặt Thẩm Trình Miên thêm chút nữa, tâm trạng hắn rất vui, nhẹ nhàng cọ lên mặt cậu vài cái.
Hoắc Dục Tiêu đã nảy ra ý tưởng này ngay từ khi hắn biết rằng mình thích Thẩm Trình Miên. Khi cảm nhận Thẩm Trình Miên cũng có tình cảm với hắn thông qua sự thẹn thùng của cậu, hắn mới nhất thời kích động mà thực hiện kế hoạch ngày hôm nay.
Sở dĩ hôm qua không mượn nước đẩy thuyền xác nhận mối quan hệ của cả hai, là vì hắn cảm thấy chưa đủ trang trọng.
Hoắc Dục Tiêu vẫn luôn hành động có lý trí, nhưng ngay lúc này, hắn cũng thừa nhận mình có phần bốc đồng. Dù sao thì Thẩm Trình Miên cũng mới bắt đầu nhận ra mối quan hệ giữa bọn họ có thể phát triển theo hướng yêu đương từ ngày hôm qua thôi, hắn cũng lo rằng cậu sẽ bị dọa sợ.
Nhưng nếu không nói gì thì hắn không thể chịu đựng nổi.
Nghĩ đến chuyện xảy ra hôm qua, Hoắc Dục Tiêu nhắm mắt lại. Chưa xác nhận rõ ràng mà đã suýt hôn người ta, nghe kiểu gì cũng thấy giống lưu manh.
Hắn không muốn Thẩm Trình Miên nghĩ rằng hắn là một kẻ thờ ơ thiếu nghiêm túc trong mối quan hệ này.
"Mấy chuyện lúc nãy trên đường...cũng là do cậu sắp xếp à?" Thẩm Trình Miên lại hỏi.
Hoắc Dục Tiêu gật đầu, "Ừ."
Thẩm Trình Miên im lặng một lúc, sau đó nhẹ giọng nói: "Tôi thích lắm."
Bây giờ nhớ lại những câu chúc phúc kia, cậu lại cảm thấy ngọt ngào như mật.
Hoắc Dục Tiêu cong môi.
Hơi thở của hắn phả vào tai cậu, hơi ngưa ngứa, Thẩm Trình Miên nghiêng đầu nhìn hắn.
Từ hôm qua đến giờ, Thẩm Trình Miên vẫn cứ cảm thấy không chân thực.
Cậu thích Hoắc Dục Tiêu, Hoắc Dục Tiêu cũng thích cậu.
Đây là lần đầu tiên cậu rung động với người khác, không ngờ lại may mắn đến thế.
"Sợ rồi à?" Hoắc Dục Tiêu hỏi.
Thẩm Trình Miên không gật đầu cũng không lắc đầu, cậu thành thật chia sẻ tâm trạng lúc này của mình với Hoắc Dục Tiêu, "Thấy hơi bất ngờ thôi...Tôi chưa từng nghĩ đến cảnh tượng này bao giờ, tôi tưởng phải đợi thêm chút nữa..."
Cậu vừa mới bắt đầu cảm nhận được hình ảnh Hoắc Dục Tiêu thích một người là như thế nào, nhưng chưa từng thử tưởng tượng khung cảnh Hoắc Dục Tiêu tỏ tình với ai đó.
Bây giờ được tận mắt chứng kiến, cậu mới nhận ra đây đúng là phong cách của Hoắc Dục Tiêu, bình tĩnh lý trí, một khi đã xác nhận thì sẽ ra tay dứt khoát.
Tối hôm qua, Thẩm Trình Miên suy nghĩ rất nhiều, cậu cũng đã vạch ra ý tưởng bày tỏ tình cảm của mình với Hoắc Dục Tiêu. Nhưng trong kế hoạch của cậu, tiến độ không nhanh đến mức này, cậu vẫn còn một việc phải hoàn thành.
"Không chờ nổi nữa." Hoắc Dục Tiêu thầm thì bên tai cậu.
Lông mi Thẩm Trình Miên khẽ rung rẩy, trong lòng cậu hơi nóng lên.
Cậu từng được người khác tỏ tình rất nhiều lần, nhưng đến bây giờ cậu mới nhận ra, những kinh nghiệm đó chỉ dạy cho cậu cách lịch sự từ chối đối phương.
Cậu hoàn toàn không biết khi mình cũng thích người kia thì nên phản ứng như thế nào.
Cũng có thể là vì trong đầu Thẩm Trình Miên lúc này chỉ toàn là hình ảnh của Hoắc Dục Tiêu nên cậu không thể nào bình tĩnh mà suy nghĩ được.
Nhưng Thẩm Trình Miên biết rất rõ, cậu vẫn còn giấu Hoắc Dục Tiêu một chuyện. Trước khi giải quyết xong chuyện này, cậu không thể yên tâm để mối quan hệ giữa hai người tiến xa hơn.
Cậu không phải Thẩm Trình Miên mà Hoắc Dục Tiêu từng quen biết.
Vì Thẩm Trình Miên có ký ức của nguyên chủ nên cậu có thể chắc chắn rằng tình cảm của Hoắc Dục Tiêu bắt đầu nảy nở sau khi cậu xuyên đến, nhưng cậu không muốn mối quan hệ này được xác lập dựa trên cơ sở tình bạn nhiều năm của Hoắc Dục Tiêu và nguyên chủ...
Màn tỏ tình chính thức trong kế hoạch ban đầu của cậu cũng phải đợi đến khi cậu nói rõ mọi chuyện với Hoắc Dục Tiêu.
Về phần nói như thế nào, nói đến mức độ nào thì cậu vẫn chưa suy nghĩ xong. Cậu muốn Hoắc Dục Tiêu ít nhất phải phân biệt được bản thân cậu và nguyên chủ mà hắn từng quen biết.
Cậu không muốn tình cảm giữa cậu và Hoắc Dục Tiêu có vết tích của bất kì ai khác.
Thẩm Trình Miên nhắm mắt, quay người lại đối mặt với Hoắc Dục Tiêu. Khi ánh mắt của cả hai chạm nhau, tim cậu đập nhanh như sắp văng ra khỏi lồng ngực.
Cậu ấp úng mở miệng, có hơi thấp thỏm: "Tôi có một chuyện muốn nói với cậu, nhưng mà...Tôi vẫn chưa suy nghĩ kĩ nên nói thế nào, cậu chờ tôi, được không?"
Hoắc Dục Tiêu nhận ra sự lo lắng trong mắt Thẩm Trình Miên, lông mày hơi động đậy, hắn nhanh chóng đoán được Thẩm Trình Miên muốn nói gì với hắn.
Chỉ có một chuyện có thể khiến Thẩm Trình Miên kiêng kỵ đến thế.
Trong lòng Hoắc Dục Tiêu hơi xúc động, hắn biết rõ Thẩm Trình Miên phải hạ quyết tâm đến nhường nào mới có thể nói ra chuyện này.
Hắn vẫn còn nhớ dáng vẻ chim sợ cành cong của Thẩm Trình Miên mỗi khi hắn nhắc đến những chủ đề có liên quan đến nó.
Nhưng bây giờ Thẩm Trình Miên muốn chủ động nói với hắn.
Trong lòng Hoắc Dục Tiêu ngổn ngang suy nghĩ. Nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt Thẩm Trình Miên, hắn cúi đầu vuốt ve khuôn mặt cậu, cảm thấy cậu ngoan ngoãn đến mức có thể khiến lòng người rung động.
"Được..." Hoắc Dục Tiêu nhìn Thẩm Trình Miên, không muốn cậu cảm thấy áp lực, "Vậy thì theo tiến độ của cậu đi, hôm nay tôi chỉ muốn cậu biết..."Hoắc Dục Tiêu dùng ngón tay cái chạm vào khóe mắt Thẩm Trình Miên, nghiêm túc nói: "Tôi đang theo đuổi cậu."
Tim Thẩm Trình Miên đập loạn xạ, khuôn mặt cậu lập tức đỏ bừng.
Trong mắt Hoắc Dục Tiêu hiện lên ý cười: "Tôi cứ nghĩ mình đã thể hiện rõ như ban ngày rồi."
Thẩm Trình Miên có hơi ngượng ngùng. Bây giờ nhớ lại từng giây phút ở cạnh Hoắc Dục Tiêu trước đây, cậu mới nhận ra việc hắn đối xử với cậu đặc biệt hơn người khác thật sự rất rõ ràng.
Nhưng lúc ấy cậu lại không hề nghĩ theo hướng đó.
"Tôi không biết..." Thẩm Trình Miên vô cùng bối rối, "Bây giờ nhớ kĩ rồi."
Nói đến đây, Hoắc Dục Tiêu không khỏi tò mò, "Hôm qua sao cậu phát hiện được vậy?"
Thẩm Trình Miên nhớ tới chuyện này, bèn kể cho Hoắc Dục Tiêu nghe chuyện cậu gặp Hứa Nhạc vào tiết thể dục hôm qua, bao gồm cả những gì Hứa Nhạc nói với cậu về việc Lý Thiên Minh đã làm.
"...Rồi tôi suy nghĩ một chút, nếu Triệu Tử Huy gặp phải chuyện này, tôi sẽ nói cho cậu ấy biết, còn muốn giải quyết thế nào thì tùy, chỉ khi nào cậu ấy cần giúp đỡ thì tôi mới ra tay. Nhưng nếu người đó là cậu..."
Thẩm Trình Miên dừng một chút, "Tôi không muốn nói cho cậu, cũng không muốn cậu biết, tôi chỉ muốn đánh tên kia một trận...Nói chung là giống như cách giải quyết của cậu đó..."
Hoắc Dục Tiêu không ngờ Thẩm Trình Miên lại biết chuyện đó. Hắn cau mày, cảm thấy thứ này đã làm ô uế hai tai Thẩm Trình Miên.
"Sau này Lý Thiên Minh kia sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa."
Thẩm Trình Miên cười cười, trấn an Hoắc Dục Tiêu, "Anh ta chỉ là một người xa lạ mà thôi, đừng giận, không đáng đâu."
Lông mày Hoắc Dục Tiêu dãn ra, "Được."
Chủ đề này coi như cho qua. Thẩm Trình Miên cúi đầu nhìn đống đồ trong tay, chú ý đến chữ LOVE trên giấy gói hoa mà bé gái đã tặng cậu, ánh mắt Thẩm Trình Miên hơi lay động.
"Mấy món quà bọn họ đưa cũng là do cậu chuẩn bị à?"
Hoắc Dục Tiêu nhìn theo tầm mắt cậu, gật đầu, "Ừm."
Thật ra Thẩm Trình Miên cũng đoán thế, nhưng vẫn không nhịn được muốn xác nhận một câu. Thì ra những thứ này đều là do Hoắc Dục Tiêu tặng cậu, thảo nào sau khi nhận được hoa hồng từ bé gái, hắn lại hỏi cậu có đẹp không.
Cậu không khỏi muốn biết nhiều hơn nữa.
"Nếu lúc bọn họ chặn chúng ta lại, tôi bỏ đi luôn thì sao?" Thẩm Trình Miên tò mò hỏi.
Hoắc Dục Tiêu nhướng mày, "Cậu sẽ bỏ đi à?"
Thẩm Trình Miên nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu, cười nói: "Không đâu..."
Nếu có người tìm cậu, chỉ cần không phải yêu cầu ngang ngược vô lý, cậu sẽ dừng lại, lắng nghe xem người đó tìm cậu có chuyện gì.
Hoắc Dục Tiêu nhìn nụ cười rạng rỡ của cậu, yết hầu hơi động đậy, "Hoa này rất hợp với cậu."
Một bó hồng đỏ rực đang được Thẩm Trình Miên ôm trong lòng, vẻ ngoài dịu dàng thanh tú vốn có của cậu lại càng trở nên lộng lẫy hơn.
Thẩm Trình Miên không chịu nổi ánh mắt của Hoắc Dục Tiêu, cậu cúi đầu nhìn bó hoa, "Hoa cậu mua đẹp lắm."
Hoắc Dục Tiêu rất thích ngắm dáng vẻ thẹn thùng của cậu, khóe miệng hắn khẽ cong lên, "Tôi nói cậu đẹp."
Thẩm Trình Miên có cảm giác mặt mình đang nóng lên. Cậu nhìn những bông hoa được bày biện trong phòng, nhanh chóng đổi chủ đề: "Mấy bông hoa này xử lí thế nào đây?"
Ngày mai dì Vương sẽ đến làm bữa sáng, tất nhiên không thể để nguyên như vậy được. ngôn tình hay
"Tôi gọi người đến xử lí." Hoắc Dục Tiêu nói.
Thẩm Trình Miên nhìn bó hoa trong tay mình, nhẹ giọng nói: "Tôi muốn giữ lại cái này."
"Được." Hoắc Dục Tiêu nở nụ cười, đi tìm một cái bình hoa rỗng đến.
Sau cái hôm được Hoắc Dục Tiêu tặng một bó hồng trắng, Thẩm Trình Miên đã biết được cách bảo quản hoa tươi, cậu mở giấy gói ra, cắt tỉa phần rễ rồi cắm hoa vào bình, đổ đầy nước.
Trong lúc Thẩm Trình Miên đang loay hoay xử lí, Hoắc Dục Tiêu vẫn luôn kè kè bên cạnh cậu. Khi Thẩm Trình Miên cắt tỉa từng bông hoa, hắn cũng đi theo giúp đỡ.
Cắm hoa xong, Thẩm Trình Miên mang bình hoa ra ban công phòng mình.
Đặt nó ở nơi cậu có thể nhìn thấy vào mỗi buổi sáng thức dậy.
Sau khi làm xong mọi việc, trời cũng đã dần khuya. Biết tối qua Thẩm Trình Miên ngủ không ngon, Hoắc Dục Tiêu nói với cậu: "Đi tắm đi, tôi gọi người đến dọn dẹp phòng khách."
Thẩm Trình Miên gật đầu, "Được."
Lúc cậu tắm xong, hoa hồng trong phòng khách đã được dọn đi, nhưng không phải dọn đi hết mà vẫn để lại một bông đặt bên cạnh tủ TV, cắm trong chiếc bình nhỏ, đang nở rộ khoe sắc.
Thẩm Trình Miên bước đến. Cậu nhìn chằm chằm bông hồng trong chốc lát, khóe miệng khẽ nhếch lên, vui vẻ chạm tay vào nó một chút.
Chắc chắn Hoắc Dục Tiêu đã cố ý để lại bông hoa này.
Chỉ có một bông hoa duy nhất, dì Vương có nhìn thấy cũng sẽ không liên tưởng đến chuyện gì kì lạ, nhưng bông hoa này lại khiến cậu cảm thấy rất vui vẻ.
Nó giống như bằng chứng cho sự tồn tại của một căn phòng từng chìm trong biển hoa.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, Thẩm Trình Miên quay đầu lại thì nhìn thấy Hoắc Dục Tiêu đang bước ra từ trong phòng. Chắc là hắn vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ươn ướt, những sợi trên trán hơi dài, rối tung lộn xộn, nhưng lại mang đến cảm giác đẹp đẽ lạ thường.
Nhận ra Thẩm Trình Miên đang ngắm bông hoa trong phòng khách, Hoắc Dục Tiêu hỏi cậu: "Muốn giữ lại không?"
Thẩm Trình Miên hơi xúc động, cậu bước đến gần, ôm lấy Hoắc Dục Tiêu.
"Muốn...Tôi thích lắm."
Hoắc Dục Tiêu hơi bất ngờ trước sự chủ động của Thẩm Trình Miên, hắn cũng ôm lấy cậu, "Vậy tôi giữ nó lại là đúng rồi."
"Ừm..." Thẩm Trình Miên gật đầu.
Ôm được một lúc lâu Thẩm Trình Miên mới cảm thấy ngượng ngùng. Cậu buông tay ra, lùi lại vài bước, im lặng nhìn Hoắc Dục Tiêu.
Lòng Hoắc Dục Tiêu hơi nóng lên, đầu ngón tay hắn lướt nhẹ qua mái tóc cậu, "Ngủ đi, khuya rồi."
Thẩm Trình Miên không nỡ đi, nhưng vẫn nói: "Ngủ ngon."
Cậu vừa muốn đi đã bị Hoắc Dục Tiêu kéo tay lại.
Hoắc Dục Tiêu nhìn cậu, yết hầu động đậy, "Hôn chúc ngủ ngon, được không?"
Thẩm Trình Miên kìm nén cảm giác ngượng ngùng, gật đầu.
Hoắc Dục Tiêu hôn nhẹ lên trán cậu, "Ngủ ngon."
Danh Sách Chương: