• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Panacea

Chương 91.

Từ nhà đến khách sạn mất khoảng 3 tiếng ngồi xe, ba Thẩm kiểm tra thời gian mặt trời mọc ngày mai, quyết định đúng 10 giờ tối sẽ xuất phát. Muốn leo đến đỉnh Chu Sơn phải mất khoảng 5 tiếng, vì không có ý định quá vội vàng gấp gáp, khi mệt mỏi còn có thể nghỉ ngơi giữa đường nên bọn họ đã chọn trước khoảng thời gian khá dư dả.

Chiều hôm đó cả nhà ngủ một giấc say sưa, 9 rưỡi tối mới bắt đầu xuất phát từ khách sạn, đi đến khu vực kiểm vé trước.

Khu du lịch Chu Sơn cực kì nổi tiếng, du khách mọi miền đều tụ tập về đây leo núi. Cả nhà Thẩm Trình Miên không đi đúng dịp lễ, hơn nữa còn leo vào ban đêm nên khách du lịch trên đường đi cũng không nhiều, ba người không phải chen chúc vất vả.

Nhiệt độ trên đỉnh núi rất thấp, bọn họ chỉ mang theo một bộ áo khoác mỏng cùng một ít đồ ăn thức uống. Dù sao nơi này cũng là khu du lịch, cứ cách một đoạn đường lại có nơi bán nước và đồ ăn nên ba người cũng không cần phải lỉnh kỉnh quá nhiều đồ đạc.

Leo núi là hoạt động kiểm tra thể lực lẫn nghị lực khắc nghiệt nhất. Lúc mới bắt đầu thì bừng bừng năng lượng, hơn nữa dốc vẫn còn thoải nên bọn họ cũng không thấy mệt lắm, thỉnh thoảng còn quay sang trò chuyện cùng nhau. Nhưng khi đi được khoảng 1/3 quãng đường thì ba người đã bắt đầu thấm mệt, lên đến một điểm mốc nữa rồi dừng lại nghỉ ngơi trong chốc lát.

Gió đêm thổi đến mang theo cảm giác mát mẻ lành lạnh, không phải kiểu lạnh đến thấu xương, ngược lại còn xua tan đi sự nóng bức khó chịu sau một đoạn đường leo núi mỏi mệt.

Thẩm Trình Miên uống một ngụm nước. Ba Thẩm hỏi cậu có mệt không, cậu cười lắc đầu, "Không mệt ạ."

Ba Thẩm cũng cười, "Còn lâu lắm mới đến đỉnh núi, con có mệt thì cứ nói với ba. Chúng ta không vội, nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt."

Thẩm Trình Miên gật đầu, "Vâng."

"Hồi còn học đại học, ba với mẹ con từng leo núi một lần rồi, cũng bắt đầu xuất phát từ buổi tối để ngắm được cảnh mặt trời mọc. Ngọn núi bố mẹ leo lúc đó không được khai khẩn tốt bằng ngọn núi này, đường đi vừa dốc vừa tối, mẹ con leo được nửa chừng thì kiệt sức. Thấy xung quanh tối đen như mực, bà ấy ngồi giữa đường khóc lóc nói rằng không về được nữa rồi." Ba Thẩm cười nói.

Mẹ Thẩm vỗ nhẹ vào người ông, "Anh nói nhiều quá!"

Thẩm Trình Miên cũng cười, tò mò hỏi: "Vậy sau đó hai người có leo tiếp không?"

"Đừng nghe ba con nói linh tinh, mẹ chỉ hơi mệt nên ngồi nghỉ một lát thôi. Sau đó ba mẹ leo đến đỉnh núi, vừa lúc đón được khoảnh khắc mặt trời mọc." Mẹ Thẩm nói.

Ba Thẩm nói thầm vào tai Thẩm Trình Miên, "Ba cõng mẹ con một đoạn."

Thẩm Trình Miên nở nụ cười.

Mẹ Thẩm cũng không nhịn được cười, "Anh cứ khoe khoang đi."

Ba Thẩm cười cười ôm lấy bà, "Anh được cõng vợ mình thì phải khoe chứ."


Thẩm Trình Miên nhìn hai người, cậu chợt nhớ đến một bức ảnh chụp của ba mẹ còn sót lại ở nhà cũ. Bức ảnh được chụp trên đỉnh núi, ba ôm mẹ đứng cạnh cột đá cao ngất, sau lưng bọn họ là những dãy núi nhấp nhô trùng điệp, ánh bình minh đỏ cam rực rỡ chiếu rọi cả một góc trời.

Ba mẹ trong bức ảnh kia nhìn rất trẻ, chắc cũng được chụp từ hồi bọn họ còn học đại học.

Ánh mắt Thẩm Trình Miên ấm áp hẳn lên.

Cả nhà ngồi trò chuyện một lúc, nghỉ ngơi xong lại bắt đầu leo ​​tiếp. Chặng sau dốc hơn chặng trước rất nhiều, bọn họ bước đi trên những bậc thang. Buổi tối sương nhiều, càng lên cao, đèn đường hai bên càng bị sương mù mênh mông che lấp, những bậc thang trước mắt dường như đang nối tiếp nhau kéo dài vô tận.

Tuy ba Thẩm mẹ Thẩm đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng họ vẫn chăm chỉ tập thể dục mỗi ngày nên không chỉ trông trẻ trung mà còn có thể lực tốt, lúc đi lên cầu thang vẫn có thể nói chuyện cười đùa.

Leo được một lúc nữa, ba người cũng dần kiệt sức, thế là bọn họ lại nghỉ ngơi trong chốc lát. Thẩm Trình Miên chủ động xách túi giúp ba Thẩm mẹ Thẩm, cố gắng chia sẻ một chút áp lực cùng bọn họ.

Vì đã tính trước thời gian khá dư dả nên bọn họ vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng cũng leo đến đỉnh núi vào khoảng năm giờ sáng.

Vào tháng này ở Nam Thành, mặt trời thường mọc lúc bảy giờ, trông về chân trời cũng chỉ mới rạng sáng. Đến khi tìm được chỗ ngồi nghỉ thì ba người đã bắt đầu cảm thấy lạnh, may thay gần đó có một tiệm cho thuê áo khoác. Bọn họ đến thuê mỗi người một chiếc, sau khi mặc vào thì lập tức cảm thấy ấm áp hơn nhiều.

Trên đỉnh núi có khá nhiều khách du lịch, ai cũng đến để ngắm bình minh. Khi bầu trời hửng sáng, khung cảnh xung quanh cũng dần dần hiện rõ, trên đỉnh núi có một tấm bia đá lớn khắc bốn chữ "Chu Sơn Tây Phong", Thẩm Trình Miên chụp ảnh lại, gửi cho Hoắc Dục Tiêu.

Vốn nghĩ rằng giờ này Hoắc Dục Tiêu vẫn chưa dậy, không ngờ một lát sau, Hoắc Dục Tiêu lập tức trả lời cậu.

[Hoắc]: Đến đỉnh núi rồi à?

Thẩm Trình Miên vội vàng trả lời hắn.

[Miên]: Đến rồi.

[Miên]: Sao anh dậy sớm thế? Xuống giường chưa?

[Hoắc]: Mới vừa mở mắt.

Thẩm Trình Miên tự chụp cho bản thân một tấm rồi gửi sang Hoắc Dục Tiêu.

[Miên]: [Hình ảnh.jpg]

[Miên]: Mặc hai lớp áo khoác.

[Hoắc]: Còn lạnh không?


[Hoắc]: Đội mũ lên.

Thẩm Trình Miên đội mũ lên, sau đó tiếp tục gõ chữ.

[Miên]: Đội lên rồi.

[Miên]: Không đến mức lạnh cóng đâu, đợi mặt trời lên sẽ ấm ngay thôi.

[Hoắc]: Ăn gì chưa? Đói bụng không?

[Miên]: Vừa ăn bánh mì xong, bây giờ không đói nữa.

[Miên]: Gần đây có một hàng bán đồ ăn sáng, lát nữa mua sau.

[Hoắc]: Ừ.

[Hoắc]: Mệt không?

[Miên]: Một xíu xiu, khi nào về đến nhà em muốn nằm ngủ cả ngày.

[Hoắc]: Được.

Nói chuyện với Hoắc Dục Tiêu một lúc thì ba Thẩm mua đồ ăn sáng mang đến, Thẩm Trình Miên cầm lấy một cái bánh bao. Bầu trời lúc này đã bừng sáng, chân trời ửng đỏ, tầm nhìn trên đỉnh núi cũng dần quang đãng, những ngọn núi trập trùng nối liền với bầu trời trong xanh dưới ánh ban mai, cảnh sắc trước mắt dường như có thể thu hút được mọi ánh nhìn ngay từ cái liếc mắt đầu tiên.

Thời gian dần trôi đi, mây mù phía chân trời từ từ bao phủ, không lâu sau, một hình tròn màu đỏ cam chậm rãi nhô cao, Thẩm Trình Miên vội vàng cầm điện thoại lên ghi lại khoảnh khắc này.

Ánh mặt trời chiếu rọi bốn bề. Thẩm Trình Miên gửi video vừa quay được cho Hoắc Dục Tiêu, hắn còn chưa kịp trả lời, cậu đã nghe thấy giọng nói của ba Thẩm.

"Chúng ta cũng chụp một bức đi." Ba Thẩm vỗ vai cậu.

"Vâng." Thẩm Trình Miên gật đầu, cất điện thoại vào túi.

Ba Thẩm nhờ một du khách chụp ảnh giúp ba người, Thẩm Trình Miên đứng giữa ba Thẩm và mẹ Thẩm, hai người một trái một phải đứng cạnh cậu, nở nụ cười ấm áp.

Chụp xong bức hình kia, Thẩm Trình Miên lấy điện thoại chụp ảnh cho ba Thẩm mẹ Thẩm. Cậu nhìn những tấm hình này, chợt nhớ đến ảnh của ba mẹ mình ở nhà cũ thì ánh mắt bỗng khựng lại, sau đó mới đưa cho ba Thẩm mẹ Thẩm xem.


"Miên Miên chụp đẹp quá." Mẹ Thẩm khen ngợi.

Ba Thẩm nhìn bức ảnh, đột nhiên xúc động nói: "Chớp mắt đã nhiều năm vậy rồi."

Mẹ Thẩm nhìn ông, cười cười.

Sau khi mặt trời ló dạng thì nhiệt độ cũng ấm dần lên, không cần phải mặc hai lớp áo khoác nữa. Thẩm Trình Miên trả lại chiếc áo khoác đã thuê, khi quay về thì nhận được tin nhắn của Hoắc Dục Tiêu. Hắn cũng gửi cho cậu một bức ảnh, trong ảnh có rất nhiều tòa nhà cao tầng san sát nhau, mặt trời đỏ rực đang treo lơ lửng trên những tầng mây xanh giăng đầy sương mù.

Có lẽ tấm hình này được chụp ở ban công nhà họ Hoắc, phía trước là vườn hoa xanh thẳm một màu, xa xa là tòa cao ốc đứng sừng sững trong ánh bình minh.

Thẩm Trình Miên nở nụ cười. Tuy không ở cạnh nhau, nhưng hai người đang cùng nhau ngắm nhìn khung cảnh mặt trời mọc.

Thẩm Trình Miên nói chuyện cùng Hoắc Dục Tiêu một lúc, sau đó quay lại tìm ba Thẩm mẹ Thẩm. Ba Thẩm mẹ Thẩm đang đứng ở trước đài ngắm cảnh trông về phía chân trời đằng xa, tay ba Thẩm đặt trên vai mẹ Thẩm, hai người nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng lại cười đùa vài tiếng.

Nhìn cảnh tượng này, Thẩm Trình Miên bỗng cảm thấy hơi rung động. Cậu lấy điện thoại ra, lưu lại khoảnh khắc lúc đó.

Thẩm Trình Miên mỉm cười nhìn ảnh chụp, định đưa cho ba Thẩm mẹ Thẩm xem. Nhưng khi bước đến gần, cậu bỗng loáng thoáng nghe được nội dung cuộc nói chuyện giữa bọn họ.

"Giống cảnh bình minh chúng ta từng ngắm ở núi Nam Độ không?"

Giọng nói của ba Thẩm vang lên, nụ cười trên mặt Thẩm Trình Miên cứng đờ, bước chân cũng đột nhiên dừng lại.

Núi Nam Độ?

Ánh mắt cậu đông cứng.

Cậu vẫn còn nhớ, tên của ngọn núi được khắc trên bia đá trong bức ảnh ba mẹ từng chụp cũng là Nam Độ.

Trong đầu Thẩm Trình Miên nhanh chóng lóe lên một suy đoán, chỉ cần nghĩ đến suy đoán này cũng đủ khiến tim cậu đập nhanh không kiểm soát được. Thẩm Trình Miên hít thở khó khăn, nhưng khả năng xảy ra chuyện này rất nhỏ, nhỏ đến mức khiến cậu hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.

Cậu không khỏi bắt đầu nghĩ đến những khả năng khác.

Chắc là nơi này cũng có một ngọn núi tên Nam Độ, hoặc là phát âm gần giống nhau, có thể lúc nãy ba Thẩm nói Nan Độ hoặc Nam Đỗ, chứ không phải hai chữ mà cậu đang nghĩ đến.

"Miên Miên về rồi này," Mẹ Thẩm vẫy tay về phía Thẩm Trình Miên, "Nhanh lại đây nào, phong cảnh ở chỗ này đẹp lắm."

Giọng nói của mẹ Thẩm vang lên, Thẩm Trình Miên hoàn hồn. Nhìn đôi mắt vui vẻ của mẹ Thẩm, cậu chớp mắt, đè nén cảm xúc trong lòng rồi đi về phía ba Thẩm mẹ Thẩm.

"Con chụp cho ba mẹ một tấm này." Thẩm Trình Miên đưa điện thoại ra.

Ba Thẩm cầm lấy điện thoại, nhìn thấy tấm ảnh bèn tấm tắc một tiếng, "Chụp đẹp nhỉ."

Mẹ Thẩm cũng cười nói: "Chụp từ đằng sau nên trông chúng ta trẻ hơn nhiều."


Giọng nói của ba Thẩm mẹ Thẩm truyền đến, nhưng Thẩm Trình Miên lại không nghe được gì. Cậu nhìn bọn họ, những suy đoán trong lòng thay nhau mọc lên như cỏ dại, nhưng lý trí lại gào thét rằng điều đó là không thể.

Xem ảnh xong, ba Thẩm trả điện thoại cho Thẩm Trình Miên, vui vẻ nói: "Miên Miên, con gửi tấm này cho ba mẹ đi."

Thẩm Trình Miên hoàn hồn, sau khi nhận lấy điện thoại mới phản ứng được lời ba Thẩm vừa nói, cậu gật đầu, "Vâng."

Nhận ra cậu đang hồn bay phách lạc, ba Thẩm quan tâm hỏi: "Sao thế? Khó chịu ở đâu à?"

Thẩm Trình Miên vội vàng lắc đầu, cười nói như bình thường: "Con thấy hơi buồn ngủ thôi ạ."

"Vậy chúng ta về thôi, ngắm bình minh xong rồi, về nghỉ ngơi cho tốt đi." Mẹ Thẩm vội vàng nói.

"Được," Ba Thẩm nhẹ nhàng vỗ vai Thẩm Trình Miên, "Chúng ta đi cáp treo xuống."

Trên đường trở về, Thẩm Trình Miên có vẻ trầm lặng hơn nhiều, ba Thẩm mẹ Thẩm đều nghĩ rằng cậu đang mệt nên cũng không làm phiền cậu.

Thẩm Trình Miên cầm điện thoại, nhìn chằm chằm khung cảnh núi non ngoài cáp treo một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lấy điện thoại ra tra xem ở đây có ngọn núi nào tên là Nam Độ hay không.

Tra "Núi Nam Độ" không ra kết quả, cậu lại tra bính âm (*) của từ "nandu", cuối cùng chỉ tìm thấy một ngọn núi có phát âm tương tự là núi Lan Độc. Cậu cất điện thoại vào, đầu ngón tay hơi run rẩy.

(*) Mọi người hay gọi là pinyin ấy:))

Cậu bắt đầu nghi ngờ liệu có phải vừa nãy mình nghe lầm rồi không.

Ba Thẩm mẹ Thẩm đang ngồi trước mặt cậu, cậu có thể hỏi thẳng.

Nhưng cậu không dám hỏi.

Chuyện này xảy đến quá đột ngột, cậu thậm chí còn không biết mình đang mong chờ đáp án gì.

Đến chân núi, Thẩm Trình Miên vô tình nhìn thấy một quán mì trên đường về khách sạn, hình ảnh cậu và ba Thẩm cùng nhau ăn mì chợt hiện lên trong đầu, câu nói "thêm một quả trứng luộc, không bỏ hành lá với rau mùi" quen thuộc của ba Thẩm vang vọng bên tai, bước chân của Thẩm Trình Miên đột nhiên dừng lại.

"Miên Miên?" Mẹ Thẩm nghi hoặc nhìn cậu, hơi lo lắng, "Con sao thế?"

Thẩm Trình Miên nhìn mẹ Thẩm, kìm nén những suy nghĩ đang cuồn cuộn trong đầu mình.

Cậu lắc đầu, nói: "Mẹ, con muốn về nhà nghỉ ngơi, tối nay con có hẹn đi chơi với anh Dục."

Nếu Thẩm Trình Miên đã hẹn Hoắc Dục Tiêu ra ngoài chơi thì chắc chắn nơi cậu muốn về không phải nhà họ Thẩm, mà là căn nhà cậu đang sống cùng Hoắc Dục Tiêu.

Ba Thẩm mẹ Thẩm liếc nhìn nhau, gật đầu, "Được rồi, bảo chú Trần lái xe chở con về, về đến nhà nhớ nghỉ ngơi đầy đủ, có chuyện gì thì gọi cho ba mẹ."

Đối diện với ánh mắt quan tâm lo lắng của ba Thẩm mẹ Thẩm, Thẩm Trình Miên cụp mắt, gật đầu, "Vâng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK