Editor: Panacea
Chương 89.
Hoắc Dục Tiêu cầm gạc sát khuẩn bước vào phòng thì nhìn thấy Thẩm Trình Miên đang ngồi trên thảm chơi với mèo con. Bé mèo trông rất hoạt bát, đang nhảy qua nhảy lại theo đầu ngón tay cậu.
Thấy Hoắc Dục Tiêu bước vào, Thẩm Trình Miên ngẩng đầu nhìn lên, "Anh ơi, chúng ta đặt tên cho nó đi."
Hoắc Dục Tiêu ngồi xuống bên cạnh cậu, "Đặt tên gì?"
Thẩm Trình Miên nhìn mèo con, nghĩ nghĩ, "Quýt Nhỏ?"
"Được." Hoắc Dục Tiêu gật đầu.
Thẩm Trình Miên khựng lại, hơi do dự, "Có qua loa quá không nhỉ?"
(*) Giống mèo vàng ở Trung Quốc gọi là mèo quýt thì phải.
Nói xong, Thẩm Trình Miên cúi đầu nhìn hoa văn trên người mèo con lần nữa thì lại cảm thấy cái tên này rất phù hợp. Cậu cũng không giỏi đặt tên nên tạm thời không nghĩ ra được cái tên nào khác.
"Quýt Nhỏ?" Thẩm Trình Miên thử gọi một tiếng, cậu vừa nói vừa vuốt ve cằm mèo con, bé mèo thoải mái nheo mắt lại, kêu meo meo hai tiếng.
Hoắc Dục Tiêu nhìn một người một mèo đang vờn nhau qua lại, đành phải tạm thời đặt gạc sát trùng sang một bên.
"Vậy sau này gọi em là Quýt Nhỏ nhé." Thẩm Trình Miên xoa đầu mèo con.
Quýt Nhỏ lăn ra thảm rồi híp mắt lại, như thể không hề có ý kiến gì với cái tên này.
Được Thẩm Trình Miên vuốt ve, hai mắt bé mèo bắt đầu lim dim, dường như sắp chìm vào mộng đẹp.
"Anh ơi," Thẩm Trình Miên nhìn Hoắc Dục Tiêu, nhỏ giọng nói, "Nó vẫn chưa ăn gì hết, lỡ như chút nữa đói bụng thì sao?"
"Bỏ sẵn đồ ăn nước uống ở đây, nó đói sẽ tự ăn." Hoắc Dục Tiêu nói.
Thẩm Trình Miên yên tâm, "Được."
Thấy mèo nhỏ đang dần thiu thiu ngủ, sợ mình làm phiền nó, Thẩm Trình Miên đành tiếc nuối ngừng tay.
Lúc này Hoắc Dục Tiêu mới bắt lấy tay Thẩm Trình Miên, lấy gạc sát trùng ra lau cho cậu.
"Nếu ngày mai bệnh viện xác nhận nó không có vấn đề gì thì không cần cẩn thận như vậy nữa." Hoắc Dục Tiêu nói.
"Được." Thẩm Trình Miên cười.
Đợi Hoắc Dục Tiêu giúp cậu sát trùng xong, Thẩm Trình Miên bừng bừng hứng thú đi chuẩn bị đồ ăn cho mèo nhỏ. Nhìn thấy túi đồ chơi chú Triệu vừa mang đến, cậu chép miệng, "Nhiều thế nhỉ."
"Để nó chọn, thích cái nào thì chơi cái đó." Hoắc Dục Tiêu nói.
Thẩm Trình Miên cầm lấy một chiếc cần câu mèo, cậu thích thú vung lên, con cá nhỏ treo trên cần câu cũng nảy theo từng nhịp. Cậu lắc lắc nó trước mặt Hoắc Dục Tiêu, khóe miệng cong cong vui vẻ, "Người có lòng sẽ tự động cắn câu. (*)"
(*) Rút từ điển tích "Lã Vọng câu cá". Khi Cơ Xương đến bờ sông thì thấy Lã Vọng câu cá không mồi nên liền lại hỏi, Lã Vọng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh trả lời: "Lão phu vẫn có thói quen câu cá không cần mồi, cá không cần phải cắn câu, đợi người có lòng sẽ tự động cắn câu." Sau này Lã Vọng lập rất nhiều công lao hiển hách trong công cuộc phạt Trụ. Ông này cũng chính là "Tề Thái công" Khương Tử Nha á:>
Khóe môi Hoắc Dục Tiêu khẽ cong lên, hắn phối hợp với cậu, bắt lấy con cá kia.
Thẩm Trình Miên mỉm cười nhìn Hoắc Dục Tiêu rồi đột nhiên đưa tay ôm lấy hắn, cười nói: "Anh ơi, em thích anh lắm."
Bỗng nhiên được tỏ tình, tim Hoắc Dục Tiêu rung lên, hắn ôm eo cậu, cười nói: "Bởi vì con mèo à?"
"Không phải, bởi vì bản thân anh thôi." Thẩm Trình Miên hơi ngượng ngùng, thầm nghĩ liệu có phải nãy giờ mình chăm chăm vào bé mèo lâu quá rồi không.
Hoắc Dục Tiêu khẽ cười một tiếng.
Khuôn mặt Thẩm Trình Miên nóng lên, cậu rút tay về, "Em đi chuẩn bị đồ ăn cho Quýt Nhỏ."
Hoắc Dục Tiêu giữ chặt cậu lại, ôm người vào ngực không cho đi, hắn thầm thì bên tai cậu: "Thích tôi hơn hay thích mèo hơn?"
Thẩm Trình Miên chấp nhận số phận, vừa thấy kì cục vừa buồn cười, "Ai lại đi so đo với con mèo chứ?"
Hoắc Dục Tiêu không nói gì. Thẩm Trình Miên cười trả lời: "Thích anh hơn, tất nhiên phải thích anh hơn rồi."
Lúc này khóe môi Hoắc Dục Tiêu mới cong lên, hắn vẫn chưa buông Thẩm Trình Miên ra, "Nhưng tôi thấy hình như em thích mèo hơn đấy."
"Không có đâu mà," Thẩm Trình Miên phản bác, sau đó nhẹ giọng nói: "Em thích anh nhất."
Hoắc Dục Tiêu mỉm cười, chậm rãi nói: "Chứng minh đi?"
Thẩm Trình Miên cảm thấy hơi quá đáng, cậu giãy thoát khỏi lồng ngực Hoắc Dục Tiêu, nhảy ra đứng trước mặt hắn, hai mắt mở to, "Chuyện này thì chứng minh kiểu gì chứ?"
Hoắc Dục Tiêu vẫn mỉm cười, hắn không nói lời nào, chỉ khẽ nhướng mày nhìn cậu.
Tim Thẩm Trình Miên đập thình thịch, tầm mắt bắt đầu di chuyển lung tung. Sau khi do dự vài giây, cậu đến gần Hoắc Dục Tiêu, đặt lên môi hắn một nụ hôn chóng vánh.
"Được chưa?" Cậu ho nhẹ một tiếng.
Hoắc Dục Tiêu ngắm nghía đầu ngón tay mình, thờ ơ nói: "Vậy sau này em có hôn con mèo đó không?"
Thẩm Trình Miên suy nghĩ một chút, cậu bỗng nhận ra mình không dám trả lời câu hỏi này.
"Hai vấn đề này khác nhau..."
Hoắc Dục Tiêu nhướng mày, "Khác chỗ nào?"
Thẩm Trình Miên nói: "Anh là người, nó là mèo."
Hoắc Dục Tiêu hơi nheo mắt lại, giọng điệu của hắn lúc này có phần nguy hiểm, "Hết rồi à?"
Bản năng sinh tồn của Thẩm Trình Miên lập tức trỗi dậy, "Tất nhiên là còn..."
Hoắc Dục Tiêu chờ cậu nói tiếp.
"Tính chất khác nhau." Thẩm Trình Miên nói.
Một bên là người yêu, còn một bên là thú cưng thì giống nhau chỗ nào chứ?
Hoắc Dục Tiêu không nói gì, chẳng biết là đang chờ cậu nói tiếp hay đang muốn cậu chứng minh xem tính chất khác nhau như thế nào.
Thẩm Trình Miên do dự vài giây, sau đó bước đến gần, hôn lên môi Hoắc Dục Tiêu. Khác với nụ hôn chóng vánh ban nãy, lần này cậu muốn bắt chước những gì Hoắc Dục Tiêu đã làm với mình trước đây, bèn cố gắng cạy môi hắn ra. Động tác của Thẩm Trình Miên vẫn còn rất ngây ngô, xen lẫn chút cảm giác ngượng ngùng.
Khi Thẩm Trình Miên đến gần, ánh mắt Hoắc Dục Tiêu tối sầm ngay lập tức. Hắn hưởng thụ sự chủ động của Thẩm Trình Miên trong chốc lát, đợi đến khi Thẩm Trình Miên muốn đầu hàng mới ôm gọn lấy eo cậu nhằm giành quyền chủ động, sau đó kéo dài nụ hôn thêm một lúc.
"Em sẽ không hôn nó như thế." Thẩm Trình Miên đỏ bừng cả mặt, "Bây giờ anh tin chưa?".
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu lộ rõ sự vui vẻ, hệt như một con mèo vừa ăn vụng thành công, "Tin rồi."
Thẩm Trình Miên cố gắng níu kéo trái tim đang chực chờ nhảy ra khỏi lồng ngực, nhỏ giọng nói: "Trẻ con thật đấy, so đo với một con mèo làm gì chứ."
Hoắc Dục Tiêu chỉ im lặng mỉm cười.
Thẩm Trình Miên không dám nhìn hắn, cậu chờ nhịp tim của mình bình tĩnh lại rồi đi lấy thức ăn cho mèo.
Chuẩn bị đồ ăn thức uống cho mèo xong xuôi, thấy mèo vẫn còn đang ngủ, Thẩm Trình Miên cẩn thận đóng cửa phòng lại rồi bước ra ngoài.
Tắm rửa xong, Thẩm Trình Miên lại lén lút đi nhìn trộm mèo con. Cậu nhẹ nhàng mở cửa ra, không ngờ đúng lúc bắt gặp hình ảnh bé mèo con đang ăn uống ngon lành. Khi nghe thấy tiếng động ở cửa, vành tai nó giật giật rồi lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Trình Miên, nó kêu meo một tiếng, dễ thương đến mức khiến tim cậu rung lên từng hồi.
Không muốn làm phiền nó, Thẩm Trình Miên nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cậu xoay người đi tìm Hoắc Dục Tiêu, vừa mở cửa phòng hắn vừa vui vẻ nói: "Anh ơi, bé mèo đang ăn kìa."
Hoắc Dục Tiêu nhìn thấy tóc cậu vẫn còn ướt, hắn vẫy tay bảo cậu đến đây sấy tóc.
Thẩm Trình Miên bước vào phòng rồi ngồi lên ghế, cậu nhìn chằm chằm đoàn xe lửa đang chạy trên bàn một lúc, sau đó hỏi: "Anh ơi, anh thích mèo không?"
Hoắc Dục Tiêu liếc nhìn cậu, "Em thích là được."
Thẩm Trình Miên nở nụ cười.
Sấy tóc xong, Thẩm Trình Miên đứng dậy, nhưng cậu không muốn quay về phòng mình. Thấy Hoắc Dục Tiêu đi cất máy sấy, cậu cũng lẽo đẽo theo sau hắn.
"Anh ơi, anh khát không? Muốn uống nước không?"
Hoắc Dục Tiêu lắc đầu, "Không khát."
Thẩm Trình Miên dừng lại, không biết nên nói gì tiếp theo.
"Ò."
Hoắc Dục Tiêu cất máy sấy rồi quay đầu nhìn cậu, khóe miệng hắn khẽ cong lên, "Sao thế?"
Nhìn thấy với đôi mắt vui vẻ của Hoắc Dục Tiêu, Thẩm Trình Miên cảm thấy bình tĩnh hơn chút, cậu ho nhẹ một tiếng.
"Em muốn ngủ ở đây, được không?"
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu khựng lại.
Thẩm Trình Miên cảm nhận được ánh mắt của hắn đang có ẩn ý gì đó, bèn hoảng loạn giải thích: "Em không... không có ý kia đâu, em chỉ muốn ngủ chung với anh thôi, theo kiểu trong sáng ấy..."
Hoắc Dục Tiêu hiểu ý cậu, nhưng quả thật là khi vừa nghe thấy câu nói kia của Thẩm Trình Miên, hắn có nghĩ đến vài chuyện không nên nghĩ. Khóe miệng Hoắc Dục Tiêu hơi cong lên, cố ý hỏi: "Ý kia? Ý kia là ý gì?"
Khuôn mặt Thẩm Trình Miên nóng lên, cậu nắm lấy tay Hoắc Dục Tiêu, tránh né câu hỏi của hắn, "Anh chỉ cần trả lời được hay không thôi."
Hoắc Dục Tiêu cũng không dám trêu ghẹo vấn đề này quá nhiều, lỡ ghẹo ra lửa thật thì hắn cũng không thể làm gì Thẩm Trình Miên được.
Hắn không còn cách nào, đành gật đầu, "Được."
Thẩm Trình Miên nhẹ nhõm trong lòng, cậu nở một nụ cười xinh như hoa.
Trước kia hai người vẫn hay ngủ cùng nhau, Thẩm Trình Miên quen đường quen nẻo nhào đến chiếm lấy nửa bên giường cậu vẫn thường nằm. Hoắc Dục Tiêu tắt đèn phòng, sau khi lên giường, hắn cúi người hôn nhẹ lên trán Thẩm Trình Miên một cái.
"Hôn chúc ngủ ngon."
Gò má Thẩm Trình Miên hơi nong nóng. Cậu vốn vẫn tự nhủ với lòng mình phải có giới hạn, nhưng bây giờ lại cảm thấy chắc là không xảy ra chuyện gì đâu, thế là Thẩm Trình Miên lần mò dưới ổ chăn, nắm lấy tay Hoắc Dục Tiêu.
Hoắc Dục Tiêu biết chắc rằng phải có nguyên nhân khiến Thẩm Trình Miên đột nhiên dính người như thế, hắn cũng nắm lấy tay cậu, nói: "Thích mèo đến vậy à? Sao trước kia không nuôi?"
"Nhà em không cho nuôi thú cưng," Thẩm Trình Miên trả lời, "Mẹ em dị ứng lông mèo."
Hoắc Dục Tiêu nhớ rõ Thẩm Trình Miên từng nói ba mẹ cậu qua đời lúc cậu năm tuổi, hắn không khỏi hỏi lại: "Chưa từng nuôi bao giờ à?"
Thẩm Trình Miên biết ý hắn, cười nói: "Ông nội hay hoài niệm chuyện cũ, không chỉ mỗi việc đó đâu, đồ đạc trong phòng ba mẹ em lúc nào cũng phải nằm đúng một vị trí."
Vì ấn tượng của Thẩm Trình Miên về ba mẹ không quá sâu sắc nên thói quen không nuôi thú cưng này đa số là do ông nội khăng khăng không bỏ. Việc ba mẹ cậu mất khi tuổi đời còn trẻ đã trở thành một vết thương rất sâu trong lòng ông nội, ông cố chấp giữ nguyên dáng vẻ của căn nhà như lúc ba mẹ còn sống. Thay vì gọi là hoài niệm, chắc ông vẫn ảo tưởng rằng một ngày nào đó bọn họ sẽ quay trở về.
Sau khi ông nội qua đời, Thẩm Trình Miên mới thấm thía nỗi đau ẩn chứa đằng sau sự kiên trì bao năm qua của ông. Cậu cũng giống ông nội, sau khi ông mất, cậu vẫn giữ những thói quen hệt như lúc ông còn sống, bởi bất cứ sự thay đổi nào cũng sẽ xóa đi những dấu vết mà ông nội đã để lại trên đời.
Nhưng thật ra, loại cố chấp này sẽ chỉ khiến chúng ta ám ảnh khôn nguôi về cái chết của người thân mà thôi.
Việc đột ngột xuyên sách đã phá vỡ hoàn toàn trạng thái cuộc sống của Thẩm Trình Miên, mọi thứ xung quanh cậu đều đã khác xưa, cậu có muốn tiếp tục kiên trì cũng không thể nữa rồi.
Nhưng những thay đổi này đều là do ngoại lực gây ra, hôm nay cậu nói với Hoắc Dục Tiêu rằng cậu muốn nuôi một con mèo, đây là sự thay đổi do chính cậu chủ động thực hiện.
Trong thâm tâm Thẩm Trình Miên, thay đổi nhỏ này cũng đồng nghĩa với việc từ nay về sau cậu sẽ chỉ nhìn về tương lai phía trước.
Thẩm Trình Miên nói rằng ông cậu hay hoài niệm chuyện cũ, nhưng Hoắc Dục Tiêu còn nhớ Thẩm Trình Miên từng kể ông cậu đã qua đời khi cậu lên đại học, cũng tức là sau khi ông nội mất, Thẩm Trình Miên vẫn luôn giữ thói quen không nuôi thú cưng trong nhà.
Mơ hồ đoán được vì sao tối nay Thẩm Trình Miên lại dính hắn đến vậy, Hoắc Dục Tiêu cũng nắm lấy tay cậu.
Thẩm Trình Miên muốn nhích lại gần hắn một chút, cậu xoay người nằm đối mặt với Hoắc Dục Tiêu rồi nhìn hắn chằm chằm.
Hoắc Dục Tiêu nghiêng đầu nhìn cậu, "Không buồn ngủ à?"
Thẩm Trình Miên lắc đầu. Một lát sau, cậu nhỏ giọng hỏi: "Anh ơi, em nhích lại gần anh thêm chút nữa được không?"
Hoắc Dục Tiêu nhìn cậu, ánh mắt lờ mờ không rõ dưới ngọn đèn nhập nhoạng.
Ánh mắt Thẩm Trình Miên hơi mơ hồ, cậu tiếp tục hỏi: "Được không?"
Cậu muốn nằm cạnh Hoắc Dục Tiêu.
Mặc dù trước đây cậu và Hoắc Dục Tiêu vẫn hay ngủ cạnh nhau, nhưng vì cậu biết mối quan hệ giữa hai người lúc này đã không còn như trước nên vẫn cảm thấy hơi thấp thỏm.
Không phải cậu không muốn thân mật với Hoắc Dục Tiêu, nhưng cậu hoàn toàn không có khái niệm gì về chuyện này, với lại bây giờ... thì nhanh quá.
Nếu Thẩm Trình Miên không cẩn thận dò hỏi như thế thì có lẽ hắn đã không bị giày vò đến mức này. Hoắc Dục Tiêu nhắm mắt lại, đè nén ngọn lửa đang chực chờ bùng cháy, hắn đưa tay ôm người vào lòng, xoa xoa đầu dỗ dành Thẩm Trình Miên, "Ngủ đi."
Thẩm Trình Miên lập tức thở phào nhẹ nhõm, cậu đưa tay ôm lấy Hoắc Dục Tiêu, yên tâm nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên vui vẻ: "Anh, anh cứ xem em như cái gối ôm đi."
[Tác giả có lời muốn nói]
Hoắc Dục Tiêu: Anh thấy em đang xem anh là cái gối ôm thì có.
Danh Sách Chương: