• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khúc Tử Yên khó chịu, ngón tay lướt lướt bình luận. Bình luận đều có liên quan đến Diệp Thanh, bởi vì Diệp Thanh có sự bứt phá nên được chú ý rất nhiều. Còn Khúc Tử Yên thì cộng đồng mạng đều biết cô đi lên từ thực lực của mình, cho nên có giỏi cách mấy cũng không mấy ai thấy lạ lẫm gì cho cam, cùng lắm là khen cô sở hữu vẻ ngoài xinh đẹp không góc chết, một hồi cũng không thấy mấy bình luận khen cô tài giỏi.

Mục đích của việc tham gia chương trình này chính là để ngấm ngầm đối đầu với Diệp Thanh, tạo ra khoảng cách khác biệt để khán giả có thể nhìn thấy. Ai có ngờ Diệp đại tiểu thư Diệp Thanh mang tiếng không thể làm bất cứ cái gì, cư nhiên lại có khả năng giống như cô?

" Diệp Thanh, coi như cô giỏi, nhưng lần sau sẽ không như vậy nữa đâu! " Khúc Tử Yên tức giận, ném điện thoại xuống đất đến nát cả màn hình.

"..."

" Hắt xì!!! "

" Chị sao vậy? Lạnh à? " Vân Du đưa cho Diệp Thanh một tờ giấy.

" Cảm ơn. Chị đột nhiên cảm thấy có ai đang nhắc tới chị. Chắc là antifan nào đó. "

" Lại nói tới chương trình thực tế kia, biểu hiện của chị thực tốt nha, em cứ lo tổ chương trình đưa ra thả thách khó khăn, chị sẽ không chịu được. Chị xem, đều bình luận tích cực. "

"..." Diệp Thanh cứ ngẩn ngơ đưa mắt qua cửa kính, hình như không có nghe lọt tai câu nào của Vân Du.

" Nè, chị có nghe em nói không hả? "

" Ơ hả? Vẫn nghe vẫn nghe... "

" Bên ngoài có gì thu hút sao? " Vân Du theo ánh mắt của Diệp Thanh cũng nhìn ra bên ngoài, cảnh đẹp đâu chẳng thấy, chỉ có khung cảnh hàng cây bị đẩy lùi dần về phía sau.



" Không có gì, chị chỉ suy nghĩ một chút. Mà... Hạ Cảnh Đình sao rồi? Mấy hôm trước không đi thăm anh ta được... "

Trên môi Vân Du xuất hiện nụ cười quỷ quái, hai hàng lông mày nhếch lên: " Ỏ, Thanh Thanh thật biết quan tâm Hạ tổng nha~ "

Bốn chữ xấu hổ lúng túng cũng không thể nào miêu tả hết được tâm trạng của Diệp Thanh lúc này, không hiểu vì sao giọng nói mất tự nhiên, bỗng nhiên nói chuyện hơi lắp bắp: " Đừng, đừng có trưng ra vẻ mặt đó! Tất nhiên là chị lo cho anh ta rồi... ân nhân cứu mạng của chị mà, anh ta bị thương cũng là tại chị..."

" Ha hả... em hiểu rồi~ Ài, nhưng có vẻ Hạ tổng lần này bị thương khá nặng nha, từ hôm đó mà vẫn phải nằm trong bệnh viện. "

" Nặng đến vậy ư... Bệnh viện nào? "

" Thì xe chúng ta đang trên đường tới đó nà! "

" Nhưng không phải em bảo công ty có việc sao? "

" Em có nói vậy sao~"

Vậy là cô bị Vân Du này dắt mũi rồi, lớn đầu rồi mà vẫn bị một con nhóc lừa. Đúng là đồ ranh ma!

Trong bệnh viện.

Phó Nghê trên tay cầm sổ sách, một bên báo cáo tình hình nội bộ công ty. Nhưng đầu óc của Hạ Cảnh Đình giống như đem mất lên trên mây, trưng ra bộ dạng mười phần lười biếng: " Suốt ngày báo cáo công việc, cậu không thấy mỏi mồm à? "

Nghe thấy câu này thì Phó Nghê hoàn toàn sửng sốt. Nhắc đến Hạ Cảnh Đình, liền ngớ ngay tới một con người làm việc đến điên cuồng, chưa từng bỏ ra thời gian quý báu của mình để làm mấy chuyện linh tinh, dù chỉ là một giây. Thế nhưng dáng vẻ lười nhác đến cực điểm này là sao, mấy ngày trước cứu Diệp Thanh, bị thương nặng nên nhập viện, rát may là khả năng tự hồi phục thật nhanh và có thể xuất viện, nhưng cư nhiên lại cứ lầm lì một mực muốn nằm trong bệnh viện, không có vẻ gì là muốn rời khỏi, cứ như là đang chờ một sự xuất hiện nào đến vậy. Phó Nghê cũng đành hết cách, bao nhiêu công ty, bao nhiêu chi nhánh, có mặt tại các ngành khác nhau, làm sao vắng mặt người đứng đầu, rốt cuộc cũng chỉ có thể hàng ngày đem báo cáo vào đọc từng chút một cho Hạ Cảnh Đình, không những không được khen ngợi vì sự chăm chỉ thì thôi đi, đằng này đến nghe thôi, chủ của anh ta cũng chẳng thèm. Điệu bộ còn giống như mất kiên nhẫn muốn đuổi người đi vậy.

Phó Nghê cảm thấy lòng đau đến không thở nổi. Tại sao ngay lúc đầu không làm ít việc đi, để bây giờ công việc chồng chất lên đến hàng tá, mà toàn bộ đều bỏ mặc cho anh ta, đã mấy ngày không được ngủ rồi, lại còn phải chịu đừng cái dáng vẻ lười đến cực hạn này của ông chủ, anh thật muốn đâm đầu đi chết cho xong.

Cạch.

Tiếng cạch cửa vừa vang lên, dáng vẻ lười biếng của Hạ Cảnh Đình liền bị tiêu tan hết, anh hào hứng ngồi nhổm dậy, nhưng khi thấy người đi vào là một vị bác sĩ già, đáy mắt anh tràn ngập sự thất vọng.

" Hạ tổng, ngài cảm thấy cơ thể thế nào rồi? " mặc dù ông ta lớn tuổi hơn Hạ Cảnh Đình rất nhiều nhưng dáng vẻ bày ra lại vô cùng kính cẩn với anh.

Phó Nghê lại hiểu ra hàm ý trong mắt Hạ Cảnh Đình, đi tới đẩy người bác sĩ kia ra ngoài: " Bác sĩ, Hạ tổng hiện tại đang muốn nghỉ ngơi, hay là chúng ta ra ngoài trao đổi! "



" À, hả? Được... vậy Hạ tổng, ngài nghỉ ngơi đi. "

Hạ Cảnh Đình lại nằm xuống, quay lưng về phía cửa, càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực. Người phụ nữ này thật vô tâm, bản thân anh vì cứu cô đến cả tính mạng cũng không màng, trước đó cô còn khóc lóc nói anh an dưỡng thật tốt rồi trở về sẽ thăm anh, thế mà cho tới bây giờ vẫn không thấy mặt mũi ở đâu. Chỉ biết lừa anh, đúng là tra nữ.

Một lần nữa tiếng cạch cửa lại vang lên, Hạ Cảnh Đình còn không thèm xoay người lại, đem sự buồn bực của mình mà trút thành lời nói: " Nếu không còn việc gì nữa thì đi đi! Quay lại làm gì? "

" Hửm, có vẻ Hạ tổng của chúng ta đang nghỉ ngơi? Nếu vậy thì tôi không làm phiền nữa! "

Nghe thấy thanh âm trong trẻo cất lên, bỗng nhiên trong đầu Hạ Cảnh Đình ầm ầm rung động. Anh nhanh chóng nhổm dậy, nhìn thấy Diệp Thanh một thân đang đứng trước cửa.

" Ai cho phép em đi? Còn chưa hỏi thăm sức khỏe tôi một câu nào! "

Diệp Thanh có nghe lầm không vậy? Giọng điệu của Hạ Cảnh Đình cứ như đang rất giận dỗi cô? Hình như khi đặt lên người anh ta, không được thích hợp cho lắm!

" Nhưng ban nãy anh đuổi tôi đi! "

" Không phải, tôi tưởng đó là Phó Nghê... Nhưng mà em tới đây một mình? "

Diệp Thanh lắc đầu: " Không, Vân Du đi mua trái cây rồi, một lát nữa sẽ tới đây. "

Cùng lúc đó, Vân Du một tay xách giỏ trái cây, đôi chân thoăn thoắt trên hành lang bệnh viện, vừa muốn đẩy cửa đi vào phòng, liền bị Phó Nghê chặn lại.

" Hạ tổng một lòng hướng về người phụ nữ của ngài ấy, chắc chắn sẽ không để chúng ta vào trong mắt, càng không muốn chúng ta trở thành bóng đèn cản trở ngài ấy! "

Vân Du tất nhiên hiểu lời này, động tác của cô dừng lại, lại nhìn xuống giỏ trái cây trong tay, đôi mắt ngây thơ chớp chớp nhìn Phó Nghê: " Vậy còn trái cây? "

" Không lo, đưa cho tôi. Lát nữa tôi mang vào cho Hạ tổng, còn bây giờ tốt nhất chúng ta không nên làm phiền họ. "

Vân Du hiểu ý, sau đó cùng Phó Nghê rời đi.

Diệp Thanh đi tới ngồi bên cạnh giường: " Vết thương của anh thế nào rồi? "



" Em được nghỉ ngơi sau chương trình kia cũng được mấy ngày rồi, bây giờ mới thèm quan tâm đến tôi... Em không thể đặt tôi lên vị trí hàng đầu được à..."

" Tôi còn rất nhiều việc phải làm, còn phải nghỉ ngơi nữa- "

" Mấy vết thương này thật sự rất đau..."

Diệp Thanh cảm thấy cực kỳ có lỗi, cũng tại vì cứu cô nên Hạ Cảnh Đình mới phải nằm viện, hình như bản thân hơi quá đáng thì phải.

" Rất đau sao? Để tôi đi gọi bác sĩ! "

" Không cần! Chỉ cần em đồng ý với tôi một việc! "

" Là gì? "

" Ngày mai cùng tôi tham gia một bữa tiệc! "

Thấy Diệp Thanh có chút do dự, Hạ Cảnh Đình tiếp tục nói: " Tôi vì em mà không tiếc mạng sống của mình, chỉ muốn cùng em tham gia một bữa tiệc thôi cũng không được sao? Mấy vết thương này thực sự rất đau..."

" Thôi được rồi! Tôi sẽ đi cùng anh! "

" Được! " Hạ Cảnh Đình cười càng hòa ái, giống như đã thành công đưa con mồi vào tròng là cô vậy.

Không đúng, cảm giác cô lại bị dắt mũi thì phải, rõ ràng cô chỉ đang đền đáp ơn cứu mạng của Hạ Cảnh Đình nhưng cứ cảm thấy kì lạ. Mang theo cỗ cảm giác cổ quái suốt từ trong lúc ở trong bệnh viện cho tới khi trở về nhà, Diệp Thanh vẫn cứ là cảm giác không đúng lắm. Nhưng suy nghĩ nhiều thì đau đầu, tóm lại cô vẫn lựa chọn đi ngủ. Chuyện hôm nay để mai tính, nhưng ngày mai cùng Hạ Cảnh Đình đi dự tiệc... vậy thì liền không nghĩ nữa đi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK