" Hẹn hò? " lúc này cô thư ký mới nhìn rõ gương mặt của Diệp Thanh, có vẻ cô ta đã nhận ra cô là ai: " Diệp Thanh? A, lâu rồi không gặp nên tôi cũng quên mắt mặt của cô rồi đấy. Cô đúng là mặt dày thật! Bị Hạ tổng hủy hôn rồi mà còn cố lết xác tới đây định làm gì? Muốn níu kéo anh ấy à? "
" Cô nghe không hiểu ý tôi à? Là cấp trên của cô gọi tôi tới chứ không phải tôi tự mình lết xác tới! "
Nét mặt cô thư ký lập tức lộ ra mười phần trào phúng: " Hừ, cô còn giả bộ thanh cao cái gì? Ai ở công ty mà chẳng biết cô hồi trước hôm nào cũng tới làm phiền Hạ tổng của chúng tôi, còn mặt dày bị đuổi không chịu đi chứ! "
Diệp Thanh nhướn mày: " Ồ~ nghe giọng của cô thì có vẻ cô rất hiểu Hạ Cảnh Đình đấy nhỉ? "
" Tất nhiên rồi! Tôi là thư ký của anh ấy, bao nhiêu năm đi theo anh ấy làm việc, cũng là người được anh ấy tín nhiệm nhất! Tình cảm của hai chúng tôi sâu đậm thế nào, người ngoài như cô làm sao hiểu rõ! " càng nói, cô thư ký lại càng hăng, chóp mũi như vểnh lên có thể chạm lên tận trời mây, mặt mày vênh váo cực điểm: " Tôi đã nói vậy rồi thì cô cũng tự biết điều mà cút đi chứ! Lát nữa tôi cùng anh ấy còn đi hẹn hò, cô đừng có ở đây làm phiền chúng tôi! "
Diệp Thanh nghe vậy cũng đứng lên, hướng về phía ngoài cửa, nụ cười điềm đạm vẫn không có gì biến hóa:" Được thôi, vậy chúc hai người đi chơi vui vẻ a~"
Vừa mới mở cửa ra ngoài, cả người của Diệp Thanh bị chặn lại trước thân hình cao lớn nọ. Hạ Cảnh Đình cau mày: " Em đã tới đây rồi còn định đi đâu? "
" Em đi về a! Anh cũng thật là, đã đi hẹn hò với người phụ nữ khác rồi còn rủ em đi chung làm gì, tính hẹn hò ba người à? "
" Người phụ nữ khác? "
" Thì là thư ký của anh đó! Cô ấy nói tình cảm của hai người rất sâu đậm, rồi còn hôm nay phải đi hẹn hò cùng anh, nói em đừng làm phiền thời gian hạnh phúc của hai người! "
Âm khí xung quanh Hạ Cảnh Đình càng thêm dày đặc, ánh mắt sắc bén lướt qua người thư ký, cô ta bất an lùi lại mấy bước, ai có ngờ Diệp Thanh lại thẳng thắn vạch trần cô ta trước mặt Hạ Cảnh Đình như vậy. Hạ Cảnh Đình ghét nhất là loại phụ nữ bám lấy anh không buông, nếu thật sự đúng như lời Diệp Thanh nói rằng chính anh gọi cô tới, thì cô ta chết chắc.
" Hạ tổng… tôi."
" Vợ à, anh thật sự không biết cô ta là ai! Em đừng hiểu nhầm! " Nháy mắt Hạ Cảnh Đình quay sang với Diệp Thanh lại mang một gương mặt hoàn toàn khác.
Hiện trường bây giờ là tình huống gì?
Diệp Thanh không dám tin lời nói này lại thoát ra từ miệng Hạ Cảnh Đình, cho nên là bây giờ phải làm thế nào, cô cũng không biết.
Cô thư ký kia thấy trong chợp mắt, Hạ Cảnh Đình đã phủ nhận hoàn toàn quan hệ với cô ta, có chút không tin được, cô ta choáng váng: " Hạ tổng, anh không thể như vậy được! Tôi làm thư ký theo anh mấy năm, cũng không ít lần đóng góp công lao to lớn cho công ty! Anh không thể vì người phụ nữ đó mà phủi sạch công lao của tôi! "
" Phó Nghê, cậu còn đứng đó làm gì, định để cho cô ta tiếp tục ăn nói bậy bạ làm bẩn lỗ tai của vợ tôi sao? Mau ném cô ta ra ngoài! "
" Vâng, Hạ tổng! " Phó Nghê ngay lập tức tiến tới, khóa chặt hai cánh tay cô ta ra phía sau, thấy cô ta còn cố tình kháng cự, Phó Nghê liền đạp mạnh vào cảnh chân coi ta khiến cô ta không đứng vững mà ngã khuỵu người xuống.
" Hạ tổng, anh không thể làm thế với tôi được! Mấy năm nay tôi theo anh lâu như vậy, không lẽ một chút tình cảm anh cũng không có cho tôi? "
" Ném cô ta đi, nếu cô ta còn dám xuất hiện ở địa phận của Hạ thị, trực tiếp ném cô ta sang chi nhánh ở châu Phi! "
Cô thư ký sợ đến kinh hoàng, phải biết một khi đã bị đày sang chi nhánh Hạ thị bên châu Phi, cũng không còn cơ hội nào trở về được nữa, nói cách khác chỉ có thể làm việc cật lực cho tới chết. Cô thư ký nhanh chóng vùng người thoát khỏi Phó Nghê, quỳ đến trước mặt Hạ Cảnh Đình và Diệp Thanh, tự tay vả mấy cái thật đâu vào mặt mình: " Tôi xin lỗi, là tôi ăn nói bừa bãi, Hạ tổng, ngài đừng làm vậy, tôi cầu xin ngài, nhà tôi còn có người già cần được chăm sóc! Diệp tiểu thư, xin cô nói giúp cho tôi một câu, là tôi ngu dốt không biết suy nghĩ, cầu xin đừng đuổi tôi đi, nếu rời khỏi Hạ thị, đến cả những công ty nhỏ cũng không dám nhận tôi vào! "
Hạ Cảnh Đình mất kiên nhẫn: " Cậu còn đứng đó làm gì? Ném cô ta đi đi, thật bẩn mắt! "
" Khoan đã! " Diệp Thanh chắn tay trước Hạ Cảnh Đình: " Có vẻ làm vậy hơi quá đáng rồi thì phải. "
Cô thư ký hai mắt phát sáng như nhìn cứu tinh, cô ta vui sướng gật đầu: " Diệp tiểu thư, là tôi có mắt như mù, không biết thân biết phận, lại muốn trèo cao! Cầu xin cô giúp tôi, đừng đuổi tôi ra khỏi Hạ thị, dù cô muốn tôi làm gì tôi cũng làm! "
Diệp Thanh cười híp mắt, nụ cười càng kỳ quái nhìn cô thư ký, giống như hài lòng với con mồi là cô ta: " Có đúng là bảo cô làm gì cô cũng làm không? "
" Ách… tôi…"
" Anh Cảnh Đình, hay là mình đừng đuổi cô ta đi nữa nhé! Chuyển cô ta tới bộ phận vệ sinh, em cảm thấy cơ thể này của cô ta nếu mặc vào đồng phục lao công, chắc chắn sẽ rất hợp! "
Hạ Cảnh Đình nhìn Diệp Thanh đến ngẩn ngơ, hai mắt vẫn dán chặt lên gương mặt xinh đẹp của Diệp Thanh: " Cứ làm theo ý em đi! "
" Không, không được… làm lao công thì…"
" Hửm, cô không vừa ý à?"
" Đâu… đâu có, tôi…tôi rất sẵn lòng! Cảm ơn Diệp tiểu thư! " Cô thư ký cắn răng nói.
Diệp Thanh gật đầu hài lòng: " Vậy thò tốt rồi, Phó Nghê, nhờ cậu đưa cô ấy đi chuyển bộ phận nhé! Có vẻ cô ấy rất nóng lòng với công việc mới này rồi đây! "
"Tôi biết rồi! " Phó Nghê nhanh chóng dẫn cô thư ký rời đi.
Diệp Thanh thực sự là một nữ ma đầu mà. Nếu như trước kia ngu ngốc, dễ bị mấy lời đả kích chọc đến tức giận, thì hiện tại trở nên rất khó đối phó, chỉ cần chọc đến là sẽ bị cô đáp trả lại ngay, Phó Nghê thực sự lo cho tương lại của Hạ thị mếu sau này Diệp Thanh gả cho Hạ Cảnh Đình. Một Hạ Cảnh Đình đã quá đủ tàn nhẫn rồi, giờ còn thêm một Diệp Thanh, bọn họ sẽ không thể yên ổn mà sống qua ngày đâu!
Diệp Thanh thở ra một hơi, quay đầu lại thì bị giật mình bởi ánh mắt sáng quắc của Hạ Cảnh Đình đang đặt trên mặt mình, cô nghi hoặc hỏi: " Anh nhìn em như thế làm gì?"
" Vợ ơi, vừa nãy em gọi anh là anh Cảnh Đình, nghe ngọt lắm ý, có thể gọi lại lần nữa không? "
" Không! "
Trái tim Hạ Cảnh Đình choang một tiếng, suýt chút nữa thì vỡ vụn!
" Vợ, em thật biết khiến người khác đau lòng đến chết! "
" Dừng dừng dừng! Em nhớ là chúng ta còn chưa có kết hôn, ai cho anh gọi em là vợ như thế? "
" Cái đó chỉ là vấn đề thời gian! Anh gọi trước để em tập làm quen! "
" Vô liêm sỉ! Em đi về đây!"
" Chờ đã! Em đã hứa hôm nay ra ngoài hẹn hò với anh rồi mà! "
" Mất hứng rồi!"
" Không được! Anh đã lên kế hoạch rất tỉ mỉ cho ngày hôm nay đó! "
“…”
" Thôi được rồi! "
Chiếc Mercedes-Benz dừng lại trước một khu nhà hàng - khách sạn rất lớn, nhưng lại không đông đúc. Đây là tài sản dưới tên của Hạ Cảnh Đình, nơi đây chỉ tiếp đãi khách giới thượng lưu và chỉ phục vụ khi đặt trước. Hạ Cảnh Đình bước xuống mở cửa xe cho cô, không nói một lời liền ôm cô kiểu công chúa đi vào, cô liền đỏ bừng mặt, lúc này không sao nhưng bây giờ cũng có không ít người a.
"Anh mau thả em xuống đi, em tự đi được mà. Mọi người đều đang nhìn chúng ta kìa! "
“Không được. Họ muốn nhìn thì để họ nhìn.” Haizz cô bất lực rồi, anh ôm cũng rất thoải mái, tùy anh vậy.
Hạ Cảnh Đình vẫn bế cô như thế mà đi một mạch thẳng đến thang máy, vào trong cô nhỏ nhẹ hỏi anh: “Sao chúng ta không ăn ở phòng ăn? Sẽ nhanh có thức ăn hơn” Nếu là đưa cô tới đây ăn thôi thì anh bao luôn cả phòng ăn cũng được mà, việc gì phải thuê phòng?
“Anh không muốn. Anh đã chuẩn bị hết rồi, em yên tâm!” Anh nhẹ nhàng nói một câu.
Cạch.
Cửa phòng mở ra, cả căn phòng ngập tràn hoa hồng cùng bóng bay hình trái tim màu hồng, dưới sàn nhà cũng rải đầy hoa hồng để cô bước lên. Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ ngọn nến thắp lên ở trên chiếc bàn tròn. Cánh hoa hồng cũng được rải theo hình trái tim ở trên giường. Cảnh tượng này… sao giống phòng tân hôn thế?
" Vợ, em có thích không? Chỗ hoa hồng này là tự anh trồng đấy! "
" Hiếm thấy thật nha, Hạ tổng bận bịu như thế mà vẫn có thời gian thưởng thức hoa cơ à? "
" Tất cả điều này đều là vì em!"
" Nè, sẽ không phải là anh định cầu hôn em ngay tại chỗ này đấy chứ?"
" Không đâu, màn cầu hôn để dành sau này tất nhiên phải hoành tráng hơn rồi! "
" Thế tất cả thứ này là chuẩn bị cho dịp gì? "
" Hôm nay là sinh nhật của em. Em không nhớ à? Mọi thứ anh chuẩn bị đều hỏi cô bé trợ lý bên cạnh em một cách kỹ càng, nghe bảo rằng em chỉ thích đơn giản, không thích quá cầu kỳ."
Như này mà bảo đơn giản ấy hả? Cả căn phòng đều đã nồng nặc mùi hoa hồng rồi.
" Vợ ơi, chúc em sinh nhật vui vẻ! "
" Khiếp, nghe trịnh trọng thế? Dù sao em cũng cảm ơn! Anh không nhắc chắc em cũng quên hôm nay là ngày sinh nhật của em rồi! Mà đồ ăn sao vẫn chưa lên, nghe nè, bụng em biểu tình từ nãy tới giờ luôn rồi! "
" Chắc đồ ăn sắp lên rồi, em có muốn uống chút rượu không?"
Diệp Thanh ngạc nhiên:" Nè, hồi trước anh còn nói không muốn em uống rượu, sao bây giờ đổi ý rồi? Không lẽ anh định chuốc say em rồi nhân lúc em chẳng biết trời đất gì mà làm gì em đấy nhá!"
" Vợ à, sao em cứ nghĩ anh theo hướng xấu không vậy? Tất nhiên là phải có sự đồng ý của em thì anh mới dám làm chứ! "
" À há, quả nhiên là trong đầu anh cũng sớm nghĩ đến loại chuyện đó rồi! "
Cộc cộc cộc. Nhân viên khách sạn nhanh chóng đem thức ăn lên phòng của hai người.
“Vào đi.” Anh nhàn nhạt mở miệng.
“Chào tổng giám đốc.”
“Dọn thức ăn lên bàn đi”
“Vâng ạ” Nhân viên chuyên nghiệp nhanh chóng dọn thức ăn lên bàn, chưa đến một phút liền xong, anh ta nhanh chóng đẩy xe thức ăn ra ngoài, cẩn thận đóng cửa phòng lại.
"Thôi nào vợ ơi,em đừng nghĩ lung tung nữa, có thức ăn rồi, mau lại đây ăn đi! " Anh bước đến cẩn thận kéo ghế cho cô ngồi xuống.
Nhìn thức ăn trên bàn, Diệp Thanh không khỏi đói bụng, con tôm hùm lớn này nhìn thật tươi, nhím biển nướng sốt cũng thật ngon.
“Em muốn ăn tôm hùm”.
“Anh bóc giúp em” Hai người cứ thế ngồi cạnh nhau, người bóc người ăn, Diệp Thanh ăn thật ngon miệng, khát nước liền quơ lấy cầm ly rượu vang uống một ít, cũng không khó uống lắm. Hạ Cảnh Đình chỉ ăn qua loa mấy miếng còn lại đều chuẩn bị cho cô ăn, anh nhìn chằm chằm cô không thôi, cái miệng nhỏ nhắn cứ mở ra đóng lại làm anh khô khan cả cổ họng.
Diệp Thanh ăn uống no nê, ngồi ườn trên ghế, vỗ vỗ bụng. Đồ ăn ngon đúng là kẻ thù của diễn viên mà, bây giờ bụng cô phình ra to đùng luôn rồi, sợ là khi Vân Du nhìn thấy, sẽ lại ép cô giảm cân mất.
Sau đó Hạ Cảnh Đình đưa đế trước mắt cô một hộp quà nhỏ.
" Quà sinh nhật của em! Mở ra xem đi xem có thích không! "
Diệp Thanh từ từ mở hộp ra, bên trong chiếc hộp quà nhỏ màu đỏ thẫm là một chiếc dây chuyền khắc tên cô. Nhưng thứ dùng để khắc tên cô chính là kim cương!! Áng chừng có trăm viên kim cương nhỏ phấn xếp thành tên cô, hai đầu còn có hình trái tim, dưới ánh sáng yếu ớt từ ngọn nến, sợi dây chuyền tỏa sáng lấp lánh.
“Thật sự là tặng tôi…?” Đây là là kim cương thật đó nha! Diệp Thanh có chút khó xử. Phải mất bao nhiêu tiền mới làm ra được sợi dây chuyền này vậy? Có thể nói một sợi này thôi cũng mua được cả căn chung cư đắt đỏ luôn đó!
Hạ Cảnh Đình nhìn ra tâm tư của cô, lên tiếng giải thích: “Chỉ là loại thông thường thôi, không đáng tiền, chỉ có điều, 99 viên đá đó đều là do anh tự mình đính vào.”.
||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||
Diệp Thanh nghe xong lập tức cảm động đến mức trái tim cũng mềm nhũn, cô không cầm lấy sợi dây chuyền lên mà nói với Hạ Cảnh Đình: “Giúp em đeo lên có được không?”
Hạ Cảnh Đình có chút chậm chạp đưa mắt dời đến sợi dây chuyền, sau đó vụng về mà đeo vòng qua cổ cô.
Diệp Thanh sờ mặt dây chuyền một cái, vui vẻ nói: “Đẹp không?”
Hạ Cảnh Đình gật gật đầu.
" Cảm ơn anh nha! Đây có lẽ là buổi sinh nhật lãnh mạn nhất đời em rồi! "
" Có phải em thấy rất cảm động mà muốn dâng hiến bản thân cho anh không? "
“…” Anh đừng có phá hỏng bầu không khí lãng mạn ngay lúc này!
Đột nhiên Diệp Thanh vô ý nấc cụt một tiếng. Dưới ánh sáng của ngọn nến, gò má cô càng thêm phiến hồng. Dường như rượu ban nãy uống vào, giờ phút này mới ngấm dần vào cơ thể Diệp Thanh.
Diệp Thanh ngoan ngoãn ngồi vào im tại mình, thỉnh thoảng lại sờ sờ mặt dây chuyền.
" Hình như em say rồi! "
" Không đâu, còn nói được câu này chứng tỏ em còn rất tỉnh táo! Bữa tiệc sinh nhật còn chưa kết thúc mà…" Hạ Cảnh Đình nhìn vào mặt đồng hồ đeo tay, miệng lẩm nhẩm: " Đến giờ rồi, vợ ơi, em mau nhìn ra phía ngoài đi! "
Diệp Thanh đưa mắt hướng ra phía cửa kính. Đôi mắt cô phản chiếu tràng pháo hoa tráng lệ được bắn bên ngoài, còn có cả chữ " Chúc mừng sinh nhật vợ yêu! Anh yêu em! “. Đôi môi Diệp Thanh cong thành nụ cười: " Thật đẹp…”
Nhịp tim của Diệp Thanh hỗn loạn, cô ngước mắt nhìn về phía Hạ Cảnh Đình, phải chăng rượu mạnh quá rồi nên nhiệt độ cơ thể cô cao hơn thường ngày, mới khiến cô sinh ra cảm giác khác thường như vậy?
Diệp Thanh từ từ khép hàng mi lại, cả cơ thể không còn chút lực nào mà đổ xuống, chỉ trong vài giây, bàn tay Hạ Cảnh Đình đưa đến đón lấy cô, ôm chặt Diệp Thanh vào trong lòng, giọng nói hơi khàn khàn của người đàn ông từ từ lọt vào tai: " Vợ ơi, chúng ta đi ngủ thôi! Anh bế em lên giường ngủ! "
" Ưm…"
" Vợ, ngoan nào! Anh thề là anh chỉ ôm thôi chứ không làm gì hết! "
Hạ Cảnh Đình đặt cô lên giường, sau đó bản thân cùng nằm xuống cạnh cô, vòng tay ôm lấy Diệp Thanh thật chặt, không lâu sau trong phòng chỉ còn tiếng hít thở đều đặn.