• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thanh đi theo sau người vệ sĩ kia. Ra bên ngoài, đã thấy một chiếc BMW sang trọng chễm chệ đỗ bên đường.

Nhìn lại trên người mình, Diệp Thanh mới sực nhớ, cô chưa có thay trang phục diễn, trên người vẫn đầy kim cương hột xoàn sáng lấp lánh. Diệp Thanh ngập ngừng nói: " À, cậu vệ sĩ ơi, tôi chưa có thay đồ, để tôi vào thay lại trang phục đã! "

" Hạ tổng đang đợi trong xe, Diệp tiểu thư, mời! " - Người vệ sĩ cười vui vẻ, tay phải mở cửa xe phía sau.

Cậu ta nói như vậy, tức là không cho cô cơ hội thay đồ rồi, Diệp Thanh thở dài, vừa cúi người xuống, thấy ở ghế ngồi phía bên kia, Hạ Cảnh Đình đang ngồi bất động như một pho tượng. Từ trên người anh tỏa ra luồng khí lạnh như tảng băng lạnh lẽo, giống như kiểu đang cảnh cáo những người xung quanh rằng đừng có dại mà lại gần anh ta.

A, cậu vệ sĩ kia thật không biết điều, biết rằng chủ của mình ghét ở gần người khác, thế mà lại để cô vào ngồi cùng với anh ta. Diệp Thanh lùi lại mấy bước, cười trừ: " Hay là để tôi ngồi ghế phụ... "

Cô định đi lên phía trước thì bị cậu ta cản lại, vẫn là cái bộ mặt cười cười đáng ghét hồi nãy.

" Mau vào đi, đừng tốn thời gian của tôi! " - Hạ Cảnh Đình lãnh đạm nói. Không khí trong xe âm u đến cực điểm.

Bảo bảo sợ hãi, bảo bảo muốn về nhà.

Diệp Thanh nuốt ngược nước mắt vào trong, khó khăn mới ngồi được vào trong xe, bộ cổ phục này nặng dã man!

Chiếc BMW bắt đầu lăn bánh, Diệp Thanh dán mắt vào khung cảnh chuyển động qua khung cửa kính, a, bên cạnh anh ta hình như không có ôxi hay sao ý, cô cảm thấy hô hấp thật khó. Không gian bị đè nén đến ngạt thở.

" Hạ tổng... không biết anh tìm tôi là có việc gì? "

Lời vừa dứt, Diệp Thanh cảm thấy áp suất trong xe lại giảm xuống nữa rồi. Bộ cô nói cái gì phật ý anh ta sao, lời nói rất trang trọng mà!

" Mẹ tôi muốn gặp cô. "

" Nếu vậy thì anh chỉ cần cho người báo với tôi một tiếng, sau khi công việc kết thúc tôi sẽ tự đến. Cũng không cần anh phải đích thân tới tận đây để đón tôi đi... "

Bắt gặp ánh mắt Hạ Cảnh Đình đang nhìn mình, lông tơ trên người cô muốn dựng ngược hết cả lên. Cứ tiếp tục như vậy, cô không bị nữ chính ngược chết thì cũng là bị anh ta dọa đến chết.



" Tiện đường! " - Hạ Cảnh Đình nhàn nhạt trả lời.

" Vậy sao... nhưng tôi còn chưa có thay đồ. Không lẽ phải gặp bác gái trong bộ dạng này sao? "

" Không để ý. "

" À... "

Hạ Cảnh Đình chính là kẻ hủy diệt cuộc trò chuyện mà! Làm sao một người khô khan như vậy lại có thể cưa đổ nữ chính vậy?

Diệp Thanh không nói nữa, cô quay ra ngoài cửa kính. Không khí trong xe lại quay trở về quỹ đạo như ban đầu, âm u đến đáng sợ.

Mười phút sau chiếc xe dừng lại trước biệt thự Hạ gia. Hạ Cảnh Đình xuống xe trước, sau đó sang bên phía Diệp Thanh đang ngồi, mở cửa xe, đưa tay ra.

Diệp Thanh nhìn tay anh, cái hành động kì lạ dọa người gì đây?

" Tay. " - Hạ Cảnh Đình hơi mất kiên nhẫn, giọng nghiêm lại.

Diệp Thanh giật mình, bất giác đặt tay mình lên tay anh, từ từ ra khỏi xe cùng với bộ cổ phục nặng trịch trên người.

" Thanh Thanh! " - Đông Hoa mặt tươi cười từ trong dinh thự đi ra. Hồi nãy nghe thấy tiếng động cơ, bà liền biết con trai mình đã dẫn con dâu tương lai của bà đến rồi.

Như nhìn thấy vị cứu tinh, Diệp Thanh không hề để ý mà hất tay của Hạ Cảnh Đình ra, xách váy chạy tới bên Đông Hoa.

Mặt Hạ Cảnh Đình bình thường đã đen giờ còn muốn đen hơn nữa. Anh nhìn lòng bàn tay mình, hơi ấm vẫn còn sót lại... nó khiến anh cảm thấy thật kì lạ.

" Thanh Thanh, bộ trang phục này? "

" Dạ, đây là trang phục diễn. con vừa mới diễn xong một phân cảnh, nghe báo bác gái muốn gặp con nên liền chạy tới đây mà chưa kịp thay... "

Đông Hoa gay gắt nhìn Hạ Cảnh Đình, con trai bà không lẽ lại đối xử thô lỗ với Diệp Thanh sao?

" Nhìn kì lắm ạ? "

" Đâu có, Thanh Thanh rất xinh đẹp! Trong bộ cổ phục này lại càng đẹp như tiên nữ! " - Mắt vừa nhăn với Hạ Cảnh Đình, thoáng cái đã thấy cong thành vòng cung nhìn Diệp Thanh rồi: " Mau mau vào nhà thôi! "

Trong phòng khách.

Cặp mắt của Đông Hoa cứ dán lên người Diệp Thanh, áp lực vô cùng. Trong nguyên tác, ngoài ba mẹ ruột ra thì chỉ có Đông Hoa là thương yêu nguyên chủ. Đấy là do bà ấy không biết bộ mặt thật của Diệp Thanh thôi, chứ nếu biết con dâu tương lai của mình là người chua ngoa, đanh đá, hại người khác như cơm bữa thì có mà bà bỏ chạy mất dép.

Còn nữa nha, người được mệnh danh là kẻ cuồng công việc đến điên cuồng, sao lại rảnh rỗi mà ngồi ở đây vậy?

" Hạ tổng, nếu anh có việc bận thì mau đi làm đi, để tôi nói chuyện với bác gái là được rồi! "

" Tôi rảnh. "



Thái độ của Hạ Cảnh Đình luôn thờ ơ thì không nói làm gì rồi, nhưng thế nào đến cả Diệp Thanh cũng như vậy? Lúc trước không phải cứ luôn dính lấy con trai bà rồi một tiếng Đình ca ca hai tiếng cũng Đình ca ca, nghe ngọt sớt. Thế mà bây giờ con bé nói chuyện nghe như người xa lạ. Cái này chắc chắn nguyên nhân là ở con trai bà rồi, tại thằng nhóc này quá lạnh nhạt với Thanh Thanh nên khiến con bé dần mất tình cảm. Bà nhất định không thể để chuyện này xảy ra được, đứa con dâu này bà đã chấm rồi.

" Thằng nhóc kia, có thôi cách nói chuyện thô lỗ ấy đi không hả! Con như vậy thì đến khi hai đứa về chung một nhà thì phải làm sao? "

Hạ Cảnh Đình nhíu mày: " Con không hề có tình cảm với Diệp Thanh, ngay từ đầu con đã không muốn mối hôn sự này rồi! "

Đông Hoa hơi hoảng loạn, thằng nhóc này lại dám nói như vậy trước mặt Diệp Thanh, không sợ làm con bé buồn sao? Bà cũng biết điều đó, nhưng Đông Hoa luôn tin rằng sau khi kết hôn, Diệp Thanh sẽ thể hiện tình cảm và sớm cảm hóa được Hạ Cảnh Đình thôi. Đông Hoa ánh mắt lo lắng nhìn Diệp Thanh, sợ rằng cô sẽ bị mấy lời nói kia của Hạ Cảnh Đình làm cho tủi thân, bà cười gượng: " A... Thanh Thanh... con đừng để ý lời Cảnh Đình nói. Thằng bé chỉ đùa thôi... "

Trái lại với sự lo lắng của bà, Diệp Thanh trông rất điềm nhiên, dường như chẳng quan tâm gì với lời nói của anh, cô đáp: " Bác gái, nếu Hạ tổng đã nói như vậy thì mối hôn sự này cũng đến lúc nên dừng lại đi ạ! "

Đông Hoa cực kì sửng sốt.

Đông Hoa kinh ngạc hỏi: " Thanh Thanh, con vừa nói gì vậy? Không phải con rất yêu Cảnh Đình sao? "

Chuyện hôn ước cũng là do Diệp Thanh ban đầu nằng nặc đòi thực hiện cho bằng được, bởi vì Đông Hoa cũng quý mến Diệp Thanh nên đã đồng ý. Diệp Thanh sống chết bám lấy Hạ Cảnh Đình, tình cảm của cô dành cho anh có ai là không biết chứ, cái gì cũng có thể vì anh mà tự mình làm.

Thế nhưng bây giờ Diệp Thanh lại dễ dàng nói ra rằng muốn hủy hôn, Đông Hoa như từ trên trời rơi xuống, ngơ ngác, ngạc nhiên quan sát xem người trước mặt có đúng là Diệp Thanh không.

Tại sao cô lại đột ngột thay đổi tâm tính thế này?

" Đúng là con thật sư rất yêu anh ấy! Nhưng con chợt nhận ra rằng tình yêu là cho đi chứ không phải chiếm giữ. Nếu Hạ tổng đã không có tình cảm với con thì con cũng không muốn ép buộc làm gì nữa, cứ tiếp tục cố chấp, người đau khổ lại chính là bản thân con! "

" Con gái, có phải nó đã khiến con buồn phải không? Nói cho bác, bác nhất định sẽ xử nó! "

Diệp Thanh lắc đầu: " Dạ không, đây thực sự là ý muốn của con, mong bác hãy chấp thuận! "

" Con.... " - Đông Hoa thở dài một tiếng: " Hầy... con đã suy nghĩ kĩ chưa? "

Diệp Thanh kiên định trả lời: " Vâng, con chắc chắn! "

" Tiếc thật đó... bác đã rất chờ mong chúng ta về sống chung một nhà... vậy mà... "

" Con vẫn sẽ thường xuyên tới chơi và trò chuyện với bác gái mà! Còn bây giờ con xin phép về trường quay để diễn nốt phân cảnh còn đang dang dở ạ. "

" Được, Cảnh Đình, đưa con bé đi. "

" Dạ không cần đâu ạ, không cần làm phiền Hạ tổng, con tự về được rồi ạ! " - Diệp Thanh nhanh chóng ngăn cản lại, trước khi Hạ Cảnh Đình định đứng dậy.

Đây là lần thứ hai cô từ chối để anh đưa cô về rồi.

" Vậy con nhớ cẩn thận. "

" Vâng, con xin phép! " - Diệp Thanh đang rất rất thoải mái luôn, cô đứng lên cúi chào bà Đông Hoa rồi vui vẻ rời đi. Cuối cùng mối liên kết duy nhất giữa cô và Hạ Cảnh Đình cũng đã biến mất. Không có cô, nam nữ chính sẽ thuận lời đến với nhau hơn. Diệp Thanh cảm thấy bản thân vừa làm một chuyện tốt.

Sau khi Diệp Thanh rời đi, Đông Hoa hậm hực quay ngoắt qua nhìn thằng con trai mặt vẫn tỉnh bơ kia, quát: " Mọi chuyện theo đúng ý muốn của con rồi chứ. Thanh Thanh tự động muốn hủy hôn, con về sau đừng có hối hận! " nói rồi bà tức giận bỏ về phòng.



Không hổ là người phụ nữ quyền lực nhất.

Mà Hạ Cảnh Đình thì vẫn như một pho tượng ngồi bất động trên ghế. Gương mặt vốn vô cảm nhưng ánh mắt lại lóe lên một tia bất thường. Đó có đúng là Diệp Thanh không vậy? Không lý nào cô ta lại chủ động muốn hủy hôn! Nhưng không sao hết, càng đúng như ý muốn của anh, từ giờ anh và cô sẽ không còn mối liên hệ nào nữa.

Còn Diệp Thanh, cô lại trở về trường quay để hoàn thành nốt phân cảnh ngày hôm nay.

Trông thấy bóng dáng Diệp Thanh, chị Chi hớt ha hớt hải chạy tới, lo lắng hỏi: " Em vừa đi đâu vậy? Vẫn còn mấy cảnh quay nữa. "

" Không có gì, em chỉ đi dạo một chút... Tối nay chị muốn ăn gì, em bao. "

" Lạ thật nha, tâm tình em rất tốt sao? "

" Đúng nha, sinh mệnh của em lại tăng thêm rồi! "

Tĩnh Chi: "? " Em ấy mơ ngủ hả?

Quay xong cũng là xế chiều, Diệp Thanh trở về Diệp gia trong tâm thế hồn lìa khỏi xác. Lâu lắm rồi cô mới bận rộn như vậy. Vui thật, mà vui hơn nữa, cô với Hạ Cảnh Đình đã hủy hôn rồi. Niềm vui nhân đôi. Cũng phải báo cho bố mẹ nguyên chủ một tiếng đã.

" Cái gì? Con đã yêu cầu hủy hôn? " - Cả hai ông bà Diệp đều kinh ngạc đến há hốc mồm. Có đúng là đứa con gái cứng đầu đòi kết hôn với Hạ Cảnh Đình cho bằng được không vậy?

" Vâng. "

" Nhưng vì sao? "

" Con chán ngấy vì suốt ngày phải chạy theo Hạ Cảnh Đình rồi! Từ giờ con sẽ làm những việc mà bản thân muốn làm! " - Diệp Thanh dõng dạc nói.

" Tốt lắm, đúng là con gái ta! Trên đời này đâu thiếu đàn ông, cứ gì phải là tên nhóc Hạ kia. Ngày mai mẹ sẽ dẫn con đến một nơi, ở đó con tha hồ chọn cậu trai mà con thích, kiểu nào cũng có cả! " - Giang Vãn cười lớn.

" Vợ à.... " - Diệp Phong chỉ đành bất lực nhìn vợ đang dạy hư con gái. Nhưng vợ là nóc sao ông dám cãi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK