Mặc Hàn Lâm đã đưa Đường Bích Vân trở về nước A, cũng là để đảm bảo an toàn cho cô. Ngày nào Khúc Tử Yên còn tự do tự tại bên ngoài, ngày đó Đường Bích Vân không thể bình an vô sự.
Cuộc sống của mấy người Diệp Thanh coi như tạm thời yên ổn, trở về quỹ đạo vốn có. Nhưng vẫn coi như là bình yên trước giông bão.
Hạ Cảnh Đình biết Khúc Tử Yên vẫn tự do tại ngoại chưa bị bắt giữ, ắt cô ta sẽ quay lại trả thù Diệp Thanh, nên thời gian này anh muốn dẹp yên mọi chuyện. Anh có căn dặn người của anh phải theo sát Diệp Thanh 24/24 cứ cách 1 tiếng phải báo cáo tình hình cho anh.
“ Ngoan ngoãn ở nhà nhé, thời gian này không được đi lung tung!” cứ mỗi lần ra ngoài, Hạ Cảnh Đình đều cẩn thận nhắc nhở cô.
Tuy trên người cô được anh gắn định vị nhưng anh vẫn không tài nào yên tâm được.
“ Sẽ có người giúp em thay đồ, đến tối anh đưa em đi dự tiệc!”
“ Biết rồi mà, anh mau đi đi!” Diệp Thanh chán nản ngồi trền ghế sofa.
Dù sao thời gian này cô cũng không có việc gì, mấy bộ phim đã hoàn thành cũng sắp công chiếu, còn mấy loại tài nguyên như đóng quảng cáo hay tham gia chương trình gì gì đó, Vân Du đều giúp cô từ chối. Cho nên cô bây giờ trở thành một kẻ nhàn rỗi không có gì làm.
Đến chiều tối Hạ Cảnh Đình về biệt thự đón Diệp Thanh. Khi cô bước ra trên người mặc một chiếc sườn xám xẻ đùi. Tóc búi gọn còn cài thêm vài hạt đá. Trên tay còn cầm thêm cái quạt tròn làm điểm nhấn và đôi giày cao gót lấp lánh.
“ Chúng ta đi thôi!”
...
Hạ Cảnh Đình bước ra khỏi xe sau đó dắt tay Diệp Thanh đi vào cùng.
“Đừng lo cứ đi phía sau anh là được”
“Anh làm như em là trẻ con không bằng vậy! “
“ Lo lắng không hề thừa thãi!”
“Ô, Hạ tổng, rất hân hạnh vì hôm nay anh có thể đến dự bữa tiệc nhỏ này”
Diệp Thanh luôn đi theo sau Hạ Cảnh Đình, cô thấy anh bận bàn việc với nhiều người vậy cô cũng cảm thấy ngại nên cô đành xin anh ra một chỗ khác đứng cho khuây khoả.
“ Cảnh Đình, em ra bên kia lấy đồ ăn nhé”
“ Đi một chút rồi quay lại luôn đó! Phó Nghê, trông chừng phu nhân cho cẩn thận!”
“ Tôi hiểu rồi, Hạ tổng!”
Vì không khí trong nhà ngột ngạt nên Diệp Thanh đành phải đi ra bên ngoài hóng gió. Vì bên ngoài cũng có người của Hạ Cảnh Đình canh trừng nên cô rất yên tâm, có điều, anh vẫn là lo lắng thái quá rồi.
Diệp Thanh đi đến bên cạnh bể bơi trên tay cầm một ly nước ngọt cô đứng ngắm nhìn khung cảnh về đêm tuyệt đẹp.
Diệp Thanh đứng ung hung ngắm nhìn khung cảnh thì bỗng chốc có một đám người đi ra họ đều là các tiểu thư quyền quý họ đi ra hồ hơi để chơi, vì lẫn trong đám đông vệ sĩ của Hạ Cảnh Đình rất khó để quan sát Diệp Thanh.
Lúc này trong đám đông có một người con gái đeo mặt nạ tiến sát tới sau lưng Diệp Thanh.
“ Mày là người đã cướp đi tất cả mọi thứ của tao! Hôm nay mày nhất định phải chết!”
Diệp Thanh thấy có tiếng nói như đang cảnh cáo cô không được phát ra một tý tiếng động nào lúc này toàn bộ các tiểu thư đều nhảy xuống hồ hơi. Nhân cơ hội này người bí ẩn đó lấy một con dao nhỏ đâm vào sau lưng Diệp Thanh rồi tiếp đến cùng đẩy cô xuống nước.
Cả quá trình đều diễn ra một cách nhanh chóng, khiến Diệp Thanh không kịp phản ứng, cô dần dần chìm sâu hơn. Hoá ra sự đề phòng của Hạ Cảnh Đình không phải dư thừa, Khúc Tử Yên vậy mà thực sự ra tay sát hại cô.
Nhân cơ hội đang hỗn loạn người bí ẩn đó, tức Khúc Tử Yên liền đi ra khóc khuất sau nhà rồi bỏ đi bằng cửa sau của Hoàng Thị.
Lúc này Hạ Cảnh Đình mới có phát giác ra Diệp Thanh đã đi rất lâu chưa có quay lại chỗ anh. Anh vội vàng đi tìm cô ấy.
Lúc này ở bể bơi lại có tiếng hét thất thanh Hạ Cảnh Đình vội chạy ra chỉ thấy những cô tiểu thư kia đang lũ lượt chạy lên bờ. Còn dưới bể có một cô gái đang chìm xuống lại còn có một vũng máu loang lổ.
Hạ Cảnh Đình không màng tới liền nhảy vội xuống bể bơi bế cô lên. Anh đưa cô lên bờ không ngừng gọi tên cô. Anh lấy áo khoác đắp lên người cô rồi xé một miếng vải buộc chặt chỗ bị đâm để cầm máu.
“Thanh Thanh, Thanh Thanh em tỉnh lại đi!”
“Người đâu lấy xe tới bệnh viện!”
Trước khi lên xe anh còn cảnh cáo vệ sĩ của anh phải canh trừng khắp ngôi nhà này không để một ai bước ra, lệnh cho lục soát mọi ngóc ngách, phải bằng được tìm cho ra Khúc Tử Yên truớc cảnh sát, sau đó đưa cô ta về ngục tối, sau này tiện trừng phạt.
“Tất cả mọi người ở đây ngày hôm nay tuyệt đối không ai được bước chân ra khỏi ngôi biệt thự này! Nếu muốn chết có thể thử đi ra”
Lời nói của Hạ Cảnh Đình như cái đinh đóng cột. Ở thành phố này có ai là không biết anh là người máu lạnh vô tình.
Đâu có ai dám làm trái ý anh. Những người vì phản kháng mà làm trái ý anh đều được mang đi cho sói ăn và họ đã từng được chứng kiến cảnh này.
[….]
Bệnh viện!
“Xin người nhà hãy đứng đợi ở ngoài!”
...Hai tiếng sau...
“Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng tạm thời vẫn chưa thể tỉnh lại...”
“Tôi biết rồi!’
Sau khi Diệp Thanh được chuyển về phòng thường anh lập tức đi đến chỗ cô. Anh nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ lạnh buốt của cô mà vuốt ve.
“Anh xin lỗi! Anh không bảo vệ được em..."
" Hạ tổng, đã tra ra được tung tích của Khúc Tử Yên!"
" Được! Thanh Thanh à em ở đây đợi anh! Anh sẽ không để ả ta trốn thoát, đến khi em tỉnh lại, có thể tùy tiện trừng phạt cô ta!”
Nói xong Hạ Cản Đình lập tức rời đi, để lại hơn chục người bảo vệ cô còn anh thì thay một âu phục mới rồi tiến thẳng đến chỗ Khúc Tử Yên. Cứ vờn cô ta một chút, không thể cho cô ta chết dễ dàng như vậy được!
Đêm tối đen như mực, mặt trăng rất lớn, rất tròn, cách mặt đất rất gần, như muốn nuốt chửng hết mọi thứ. Rất lạnh, đầu ngón tay của Khúc Tử Yên như nứt ra, khóe miệng sưng vù, trên mặt đều là máu, nhưng cô ả vẫn liều mạng chạy về phía trước.
Cảm giác gấp gáp và hoảng sợ lan khắp người Khúc Tử Yên, làm cho cả người cô ả toát mồ hôi.
Bỗng nhiên có tiếng chó sủa. Liên tục, liên tục. Không phải một con mà là một đàn chó.
Trong đêm tối, đàn chó đói hung ác liên tục đuổi theo cô ta, bên mũi mơ hồ cảm giác mùi máu tanh xộc tới.
Khúc Tử Yên không muốn chân mình yếu đi, nhưng mắt cá chân của cô ta đã bị cắn rất nặng, cơn đau xuyên thấu đã sớm ập đến.
Cô ta lập tức ngã xuống đất, tay và khuỷu tay đều bị gãy.
Cảm giác nhói nhói lan ra toàn thân, đau đớn đến mức co rút người lại.
Tiếng gió rít rào bên tai như muốn cắt đứt một bên lỗ tai.
Khúc Tử Yên muốn chạy thật xa, phổi đều muốn nổ tung, lại nhanh chóng bị đám chó kia túm về. Khúc Tử Yên bé nhỏ khóc đến mức thở không ra hơi, đau gần chết, cố gắng rụt chân lại, cố gắng chạy về phía trước ——
Nhưng không có biện pháp, không kịp.
Là cô ta làm trễ nãi.
Cái gì cũng không kịp.
" Cứu tôi với..." Khúc Tử Yên chới với, cô lết thân tiến lên phía trước.
Đứng trước mặt cô ta, một người đàn ông toả ra cỗ âm khí lạnh đến nghẹt thở, Hạ Cảnh Đình ánh mắt vô cảm nhìn xuống.
" Cô mà cũng thốt ra được câu này sao? "
Khúc Tử Yên yếu ớt ngước lên nhìn, giống như thấy tia hi vọng, cô ta mỉm cười nhẹ nhàng: " Cảnh Đình, anh tới cứu em có phải không? Em biết mà, em biết em vẫn còn chỗ đứng trong tim anh mà! "
" Chừng nào chưa trả giá cho những gì vản thân gây ra, thì cô vẫn chưa thể chết được. Những gì cô đã làm với Thanh Thanh, tôi sẽ bắt cô phải nhận lại gấp nghìn lần, thậm chí còn thống khổ hơn như vậy! "
Ánh trăng càng sáng hơn.
Phản chiếu trong đó là khuôn mặt méo mó vì đau khổ và thù hận của cô ả cùng dáng vẻ âm trầm lạnh đến thấu xương của anh khi nhìn xuống.
" Mau đưa cô ta về phòng tối!"
...
Phòng tối.
Vừa mở cửa, mùi hôi thối từ bên trong xộc ra khiến cô ả bụm chặt miệng mình.
Không gian tầng gác mái vừa nhỏ vừa hẹp, chỉ có một cửa sổ nhỏ hơi hé ra để gió lùa vào. Góc phòng trải một lớp rơm rạ thối rữa, sàn nhà đầy vết máu khô và chất bẩn, mùi hôi thối tanh tưởi tích tụ lâu ngày khiến Khúc Tử Yên có cảm giác nghẹn thở.
Khúc Tử Yên bị mấy người ném vào phòng rồi xích chân lại, sau đó bọn họ rời đi khoá cửa lại. Cô ta sợ hãi lao về phía cánh cửa, thông qua lỗ nhỏ trên cửa bị chặn bởi mấy thanh sắt, la hét ầm ĩ: " Mấy người điên rồi à? Giam giữ người là phạm pháp! Mau thả tôi ra! "
" Cô cũng biết đến hai chữ luật pháp? Yên tâm đi, từ giờ cô sẽ sống ở đây đến hết đời, cứ từ từ mà tận hưởng! " Phó Nghê ánh mắt đầy khinh thường nhìn Khúc Tử Yên điên dại la lói không ngừng, sau đó cũng rời đi ngay, để lại Khúc Tử Yên một mình trong phòng tối đầy đáng sợ.