Bốn giờ chiều, Diệp Thanh đến trường quay, phó đạo diễn thấy cô thì cười: "Diệp Thanh đến rồi đó à, cô vẫn chưa xem lại cảnh quay hôm qua đúng không?"
Diệp Thanh gật đầu: "Dạ, lát nữa tôi sẽ xem ạ."
Phó đạo diễn cười: "Cảnh quay hôm qua rất tốt, tối qua sau khi em về, đạo diễn Tô và biên kịch đều khen ngợi em nhiều lắm."
Diệp Thanh cũng cười: "Cảm ơn ông, khi nào đạo diễn cho nghỉ, tôi mời mọi người ăn cơm nhé."
Phó đạo diễn nhanh chóng truyền đạt lại lời của cô, vậy nên đạo diễn Tô cũng báo cho tất cả mọi người biết nữ chính muốn mời cơm.
Hạ Cảnh Đình vừa tới trường quay liền nghe thấy mọi người bàn tán xôn xao. Phó Nghê đi hóng chuyện về, nói: "Hạ phu nhân muốn mời đoàn phim ăn cơm, thảo nào ai cũng hào hứng."
Gần đây đoàn phim quay liên tục, cảnh đêm cũng rất nhiều nên ai cũng mệt, và cũng chán cơm hộp cả rồi, Hạ Cảnh Đình nói với Phó Nghê: "Tối nay mời mọi người ăn khuya."
Phó Nghê cười: "Dạ, tôi đặt ngay."
Sau đó anh ta đi thông báo với mọi người, thế là đoàn phim lại có thêm một tràng hoan hô.
Diệp Thanh cầm kịch bản đi theo anh, cực kỳ nghiêm túc thảo luận kịch bản. Hạ Cảnh Đình nhìn cô, trong mắt anh ẩn hiện nét cười.
Vào phòng nghỉ, đóng cửa lại, Diệp Thanh lập tức ôm lấy anh từ phía sau, hít hà mùi hương trên lưng anh: "Sao lại tắm nữa?"
"Tập thể hình."
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Diệp Thanh vội vàng buông anh ra, cầm kịch bản chạy ra trước mặt anh, khẽ cười.
Ngay sau đó, cửa mở ra.
Phó Nghê và trợ lý trường quay cùng đi vào. Trợ lý trường quay nói: "Diệp Thanh, cô chuẩn bị nhanh nha, lát nữa sẽ quay cảnh của cô và Dịch Khải Liêm."
Diệp Thanh bật cười: "Đi đây đi đây."
Cô nói xong liền đi ra ngoài.
Diệp Thanh hóa trang xong thì đi ra đợi tới lượt diễn, nhân tiện xem các diễn viên khác quay phim. Hạ Cảnh Đình ngồi trong văn phòng, anh mặc áo len màu đen đơn giản.
Đây là cảnh nữ phụ do Hứa An thủ vai bị hắc hoá.
Cảnh này đã NG rất nhiều lần, sắc mặt đạo diễn Tô không tốt lắm, giọng cũng càng lúc càng khó chịu, cuối cùng đành phải cho mọi người nghỉ ngơi một lát, bây giờ mới bắt đầu tiếp tục: "Quay lại lần nữa."
Nửa tiếng sau, rốt cuộc đạo diễn Tô cũng hài lòng.
Hứa An thở phào nhẹ nhõm, lúc đi ngang qua Diệp Thanh, cô bé nhìn cô một cái.
Gì vậy? Cái ánh mắt như thể đang thương hại cô đó là gì vậy?
Vả lại, trước giờ cô bé Hứa An này diễn xuất chưa hẳn là tốt nhưng nói rằng không có kĩ năng thì cũng không phải. Vì sao mấy ngày gần đây trạng thái hình như không được tốt? Hôm qua diễn xuất cũng bị kìm nén lại?
Diệp Thanh đang ở trong phòng, cửa bất ngờ bị mở ra.
Diệp Thanh vội vàng quay đầu lại, thấy Quý Đông đứng ở cửa, anh ta nhìn cô: "Cô không nghe tiếng gõ cửa hả?"
"Sao anh lại tới đây? Có chuyện gì gấp?"
Quý Đông gật đầu: "Ừ, đạo diễn Tô nói tối nay phải thay đổi lời thoại của một cảnh, cô đi qua đây với tôi."
Diệp Thanh đi sau anh: "Lời thoại gì?"
"Là thoại của tôi, không phải cô."
Diệp Thanh "ồ" một tiếng.
Quý Đông nhìn cô, đi qua đóng cửa, chốt khóa.
Diệp Thanh: "Đóng cửa làm gì?"
" Không ai làm phiền, chúng ta dễ dàng luyện tập hơn! "
Diệp Thanh nhìn cánh cửa: "Thật không?"
"Đạo diễn Tô bảo chúng ta diễn thử." Quý Đông nhìn cô, cong môi cười: "Có mấy tư thế chúng ta chưa thử… Cởi áo khoác ra đi! "
Diệp Thanh ngồi vắt chân trên ghế, miệng cười trừ: " Sao vậy? Không lẽ anh tính ra tay với tôi ngay ở đoàn phim luôn sao? " Từng câu nói đều lạnh lùng, sắc bén làm trúng tim đen đối phương.
Quý Đông híp mắt lại: " Cô biết đó, rất khó để làm một quân tử trước một người phụ nữ đẹp! Chúng ta hay là diễn tập cảnh giường chiếu một chút, cô diễn rất giỏi, tôi muốn kinh nghiệm từ cô a~"
" Hừm... anh không sợ mai báo đăng tin, ảnh đế Quý Đông hãm hiếp đồng nghiệp trong phòng hoá trang? "
" Tôi nói là diễn tập, mà cho dù trên người cô có vết tích, ai cũng đều nghĩ là của Hạ Cảnh Đình! Dù sao tôi cũng không có được, vậy để tôi tận hưởng cho sướng đi! " Quý Đông liếm liếm khoé môi: " Vả lại, giữa một ảnh đế có địa vị như tôi, với một người mới nổi như cô, cộng đồng mạng sẽ tin ai hơn? "
Diệp Thanh cong môi cười, giọng nói hơi lớn nói vọng ra ngoài: " Hứa An, cô ghi âm lại hết rồi phải không? "
Hứa An đứng bên ngoài cửa suốt từ đầu tới giờ, âm thầm ghi âm lại, cũng không gây ra bất cứ tiếng động nào. Làm sao Diệp Thanh biết cô đứng ở đây?
" Tôi... Tôi..." Hứa An sợ hãi, miệng lắp bắp.
" Hửm... Vậy là ghi âm lại hết rồi? Tốt lắm, tôi cũng dễ dàng hành động hơn! " Diệp Thanh nhoẻn miệng cười, trông thực xấu xa.
Quý Đông bất giác không hiểu chuyện gì. Những lời anh ta vừa nói đều bị ghi lại hết rồi? Không được, nếu để cánh nhà báo biết, sự nghiệp cùng gia đình anh ta sẽ tan tành mất! Không được! Quý Đông xoay người về phía cửa vừa muốn chạy, liền bị Diệp Thanh túm lại, đá thật mạnh vào chỗ "đó" của hắn, khiến hắn đau đớn tột cùng mà rống lên, nhã gục ra nền đất.
Diệp Thanh khinh bỉ nhìn: " Đúng là thằng khốn nạn, nếu anh sống bằng cái đó thì chi bằng để tôi hủy nó luôn cho anh khỏi sống! " sau đó tiêu sái đi đến mở cửa.
Vừa mở cửa, thấy Hứa An sợ hãi ngồi gục trên nền, cơ thể run lẩy bẩy.
Diệp Thanh thấy vậy thì liền đỡ cô bé đứng dậy: " Khóc cái gì? Cô bây giờ cũng đã có bằng chứng để buộc tội hắn ta rồi. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với cô nhưng hẳn đó phải là chuyện rất kinh khủng! "
Nhìn cái tên Quý Đông kia rồi lại thấy biểu hiện của Hứa An, Diệp Thanh đại khái cũng đoán ra được chuyện gì. Giới giải trí khốc liệt, đầy đen tối, không phải chuyện của cô, cô cũng không tiện nhúng tay vào.
Càng nói, nước mắt Hứa An chảy xuống càng nhiều, sợ hãi nói: " Vậy...vậy bây giờ tôi phải làm gì? "
" Quyết định thế nào là tùy cô. Nhưng tôi cho cô lời khuyên, trước khi đưa bằng chứng ra ánh sáng, thì hãy kiếm chút gì đó để bù đắp lại cho bản thân đi, không thì người thiệt sẽ là cô đó! Vậy nha, tôi đi đây! "
Diệp Thanh vui vẻ rời đi, cú đá vừa rồi mạnh như vậy, nếu "hàng" của tên ảnh đế dỏm kia mà không hỏng thì cô đúng là bái phục.
" Thanh Thanh! " Hạ Cảnh Đình đứng ngay đó, bất ngờ lên tiếng.
" Ủa? Sao anh vẫn ở đây? "
" Chơi vui không? "
" Vui! " Diệp Thanh cười tít mắt.
" Anh thì cảm thấy dường như em có chút đáng sợ! "
Diệp Thanh cười nhếch mép: " Em dù sao cũng không phải thánh nữ! Anh quên rồi à, vai trò của em là ác nữ đó. Như vậy cũng hời cho hắn quá rồi! "
" Khụ... Anh hứa khi chúng ta về chúng một nhà, anh sẽ vừa đi làm kiếm tiền nuôi em, vừa ở nhà làm việc nhà, không để em phải đụng tay vào bất cứ việc gì! " Hạ Cảnh Đình giơ ba ngón tay lên, vẻ mặt thành khẩn nói.
" Anh nói gì vậy? " Diệp Thanh khó hiểu nhướn mày.
" Không có gì, em xong việc rồi, chúng ta về thôi! "
" Được! "
Hạ Cảnh Đình hôm nay nhìn thấy một cảnh này, cảm thấy sau này tốt nhất không nên chọc Diệp Thanh, nếu không chắc chắn sẽ không được sống yên ổn với cô.