Sau đợt giành học bổng Cẩm Anh có vẻ thoải mái hơn, hôm nay cô không mang gì xuống học nữa, tuy nhiên điều đó lại làm cô thấy buồn chán. Xung quanh như thường lệ là tiếng reo hò cổ vũ của đám con gái dành cho hoàng tử bóng rổ Nhật An.
A: "Tớ nghe nói Nhật An có bạn gái rồi thì phải, đợt nọ trên confession rầm rộ ship OTP thế cơ mà, hay chúng ta chuyển đối tượng đi?"
B: "Đừng tin trên confession, được một chốc một lát thôi ấy mà, mị chung thủy với ánh sáng của đời mị."
Cẩm Anh nghe rõ từng lời bọn họ nói, không nhịn được thở dài, cô cũng mong vụ đó chìm xuống lắm chứ.
C: "Tớ cảm thấy nên chuyển đối tượng, ngắm mãi một người thành chán, nhìn bạn nam áo số 6 đang chơi bóng rổ kia không, trông đẹp trai phết đấy."
A: "Hình như đó là thành viên mới gia nhập đội thì phải, trông là lạ."
Cẩm Anh di chuyển tầm nhìn theo đám con gái, người này không phải trước đây từng sống ở khu xóm nhỏ với cô sao? Lâu rồi mới gặp lại trông có chút lạ mắt. Đúng lúc này Khải Đăng trông lên bắt gặp Cẩm Anh đang nhìn mình, cậu gật đầu lấy lệ một cái.
Đám con gái bắt đầu nhao nhao tưởng cậu ta gật đầu với họ: "Trời ơi đẹp trai quá đi mất!"
Cẩm Anh không biết cậu ta có nhận ra cô hay không, mà cô cũng chẳng rảnh rỗi quan tâm người khác nghĩ gì. Vừa rồi Nhật An chú ý tới hai người Cẩm Anh và Khải Đăng, cậu hoài nghi về mối quan hệ của bọn họ nhưng sau đó liền tập trung vào chuyên môn chính.
Một đoạn hồi ức hiện lên trong đầu Cẩm Anh. Sau lần múa trên sân khấu đó cô luôn bị bạn bè xa lánh. Như mọi hôm cô là người thu dọn đồ đạc về sau cùng, một phần do mẹ cô tới đón muộn và cô cũng không muốn về sớm. Cậu bé Khải Đăng rón rén tiến lại cần Cẩm Anh. Cô mở đôi mắt to tròn nhìn cậu với sự cảnh giác, chắc mẩm cậu ta sẽ đến trêu chọc mình như những người khác.
"Tớ có thể... làm bạn với cậu được không?" Tuy nhiên lời cậu bé thốt ra khác xa cô nghĩ.
Cô bé Cẩm Anh vô cùng ngạc nhiên nhưng vẫn thận trọng hỏi lại: "Mấy người kia bảo cậu đến tiếp cận tớ hay sao?"
Cậu bé Khải Đăng bối rối vò đầu: "Không phải vậy đâu, tớ thật lòng muốn làm bạn với cậu."
Dù sống chung trong khu xóm nhỏ nhưng Khải Đăng từ bé đã là một cậu nhóc nhút nhát, đám trẻ con chơi ngoài sân dường như chẳng ảnh hưởng gì đến cậu. Bố cậu mất sớm, cậu nhỏ như vậy đã phải phụ giúp mẹ bán hàng rong mưu sinh. Vậy nên Khải Đăng mang tự ti về thân phận của mình trong suốt quãng thời gian lớn lên.
"Cẩm Anh, sao con lề mề vậy?" Giọng mẹ cô bên ngoài cửa lớp đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Vâng ạ con ra ngay đây."
Cô bé Cẩm Anh vẫy vẫy tay chào cậu: "Tạm biệt, mai gặp lại."
Bà Giang vừa bế cô ngồi lên yên sau xe đạp vừa cau mày trách móc: "Thiệt tình, mọi lần con đều đứng ngoài cửa chờ mẹ cơ mà, về sau đừng làm mẹ bực bội như vậy nữa nghe chưa."
"Dạ." Cô bé Cẩm Anh chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời.
Tối đó Cẩm Anh theo thường lệ tụ tập cùng đám trẻ con trong xóm, chỉ là hôm nay có thêm một thành viên mới gia nhập nhóm bọn họ.
Yến Nhi cầm đầu hào hứng giới thiệu: "Mọi người, đây là Khải Đăng, từ nay cậu ấy sẽ chơi cùng tụi mình."
Đám trẻ con trong xóm không hề bài xích người mới, trái lại chúng càng thêm phấn khởi. Một cậu bé hô to: "Vậy hôm nay chúng mình chơi trốn tìm đi."
Cả đám bắt đầu hò hét chạy theo đuôi nhau ra tới đầu ngõ. Do mải chạy nên vô tình cô bé Cẩm Anh vấp ngã, Yến Nhi hoảng hốt: "Cậu có sao không? Trầy xước đầu gối rồi."
Cả lũ xúm đến vây quanh Cẩm Anh, Khải Đăng thấy vậy lên tiếng: "Để tớ cõng cậu ấy về nhà, dù gì tớ quen xách đồ giúp mẹ nên khoẻ lắm."
Cẩm Anh từ nhỏ đã có thói cẩn trọng và đa nghi liếc qua: "Cậu chắc không đó, thôi cậu dìu tớ là được rồi."
Cuối cùng Khải Đăng và Yến Nhi mỗi người dìu một bên mới đưa được Cẩm Anh về nhà. Bà Giang đang xem ti vi vội vàng đi tới: "Mấy đứa nghịch ngợm gì vậy?"
Cô bé Cẩm Anh không tránh khỏi bị mắng một trận ra trò.
Yến Nhi nhanh nhảu: "Cô ơi cô đừng mắng bạn ấy, tại chúng cháu chạy nhanh quá nên bạn ấy không theo kịp."
"Được rồi mấy đứa giải tán, mau về nhà kẻo bố mẹ mong, để cô băng bó cho bạn nhé."
Hôm sau đến lớp Cẩm Anh không còn tỏ ra xa lạ với Khải Đăng nữa, cả hai nói chuyện nhiều hơn, tuy nhiên vì thế mà Khải Đăng bị đem ra làm đối tượng trêu chọc cùng cô.
Linh Chi dẫn theo mấy người bạn của cô ta châm chọc: "Ô nhìn kìa, hôm nay yêu tinh xấu xí có bạn cơ đấy. Cũng phải thôi, một người nghèo rớt mồng tơi một người lập dị, hai người xứng lứa vừa đôi lắm."
Cô bé Cẩm Anh năm tuổi trải qua một khoảng thời gian bị điều tiếng, nói xấu nên cảm thấy bình thường, không hiểu cô lấy dũng khí ở đâu mà lúc đó đẩy mạnh Linh Chi xuống đất: "Cậu nói tớ thế nào tớ đều nghe nhưng đừng đụng đến cậu ấy."
Cô giáo vội vàng chạy đến can ngăn: "Hàng ngày cô dạy các em như nào, phải yêu thương nhau chứ không được đánh nhau."
Linh Chi nhìn cô giáo oà lên khóc, bao nhiêu uất ức giãi bày hết: "Cô ơi bạn ấy đẩy ngã em trước, em chưa làm gì bạn ấy cả."
Cẩm Anh lần đầu nếm trải cuộc đời vô tình như nước lã, muốn diễn xuất cô có diễn xuất, vậy nên cô cũng khóc lóc theo: "Cô ơi bạn ấy nói xấu em và bạn Đăng trước."
Cô giáo nhìn qua nhìn lại thấy khó xử bèn nói: "Thôi các em đứng lên xin lỗi bạn rồi mọi chuyện coi như bỏ qua."
Dù không muốn nhưng cả hai người vẫn làm theo lời cô, Linh Chi hậm hực tỏ ra không phục, liếc xéo Cẩm Anh vài lần rồi mới rời đi.
Wattpad: meongungay111