Một khi máy bay hạ cánh, thật dễ dàng để xử lý.
Kế hoạch của Sở Tư là giải tán tránh khỏi nhóm dân di cư khi tiếp cận Ba Ni Bảo, sau đó đi theo phía sau bọn họ tiến vào, lợi dụng địa hình để phân tán nhóm 137 dân du cư, chia nhỏ đánh từng nhóm một.
Mặc dù mất nhiều thời gian, nhưng với vũ khí hạn chế của họ, đây thực sự là phương pháp tấn công phù hợp nhất.
Ong ——
Nhóm máy bay của dân du cư lần thứ hai tiếp cận gần hơn nữa, bởi vì âm thanh ồn ào đầy ngạo mạn, nghe giống như chúng đang nghiền nát gót chân bọn họ.
Tiếng gió mà chúng khơi mào không ngừng gào thét, bẻ cong những thân cây khô héo phía sau một lúc lâu.
Toàn bộ khu rừng hoang sơ nguyên thủy bị tầng tầng sóng cuộn đè bẹp.
“Aiz, con mẹ nó gót chân tôi không thể chạm đất, sắp bị xốc bay lên ——” Giọng nói chửi rủa của Đường phát ra từ một phía, bị cắt thành từng mảnh bởi tiếng gió vù vù.
“Mau ——”, Lặc Bàng hét lên, “Tôi nhớ nhảy xuống từ con dốc phía trước có một khe hở, lần trước Kiều Nhĩ từng lăn vào ——”
Mặc dù cuồng phong thổi rất chán, nhưng phải nói lực đẩy vẫn có thể thổi bay bọn họ.
Máy bay đang ngày càng gần hơn, kèm theo nhiều âm thanh điện tử lộn xộn——
“Quét mạng không tìm thấy vật nào.”
“Hệ thống chữa cháy đang được điều chỉnh.”
……
Vô số ánh sáng đỏ quét qua bọn họ, khoảng cách gần nhất thiếu chút nữa quét qua bắp chân Kiều Nhĩ.
Cũng may Cái Y phát hiện kịp thời kéo Kiều Nhĩ qua. Kết quả hai người va vào nhau, lảo đảo không thể giữ được thăng bằng, chân trước chân sau té ngã xuống đất.
“Fuck!” Hai người đồng thời mắng một tiếng, té ngã lộn nhào về phía trước một đoạn, ánh sáng đỏ lại quét đến.
Ngay khi ánh sáng đỏ chuẩn bị quét qua họ, một bóng người cao gầy chặn ngang, đột nhiên đẩy ——
“Này, này, này ——” Phía trước vừa vặn là đi xuống sườn núi, Kiều Nhĩ hét lên cùng Cái Y lăn xuống.
Khoảnh khắc lăn xuống, chật vật nhìn thoáng qua, mới nhận ra người đẩy là Cây lau nhà nhỏ không mở miệng nói lần nào.
Đứa nhỏ như con gà thế mà có thể đẩy hai đại nam nhân xuống?!
Kiều Nhĩ duy trì biểu cảm trợn mắt há hốc mồm lăn mất.
Sau khi Cây lau nhà nhỏ đẩy hai người, đang chuẩn bị chạy trốn khỏi phạm vi quét ánh sáng đỏ, một cánh tay đột nhiên vươn ra bắt lấy thắt lưng.
Cô ngẩng mặt, liền nhìn thấy xương hàm thon gầy của Sở Tư.
“Nhảy!” Đường rống lên.
Lặc Bàng đạp mông Kim, trợ lực một phen. Mọi người sát mép ánh đỏ, lập tức nhảy thẳng xuống dốc.
Mọi người thất linh bát lạc từ trên sườn núi lăn khỏi dốc. Khi xuống dốc, Sở Tư dùng vai và cánh tay chống đỡ mặt đất, dùng một tay khác dò dẫm một chút, chuẩn bị lăn vào khe hở.
Bất quá, ngay khi anh di chuyển liền cảm thấy cánh tay mình bị kiềm lại kéo về một hướng nào đó.
Thẳng đến khi nằm trong khe hở, anh mới phản ứng lại, vừa rồi túm anh hẳn là hai người lăn xuống trước đó Kiều Nhĩ và Cái Y.
Chỗ khe hở này là một khu vực bị nứt trong đất dưới con dốc, bởi vì có một tảng đá lớn chống đỡ lớp đất phía trên, giữ lại một khu vực có thể núp tạm thời.
Diện tích của không gian này không nhỏ, nhưng chiều cao thực sự có hạn. Cứ như vậy nằm sấp, ngay cả khi khẽ di chuyển vai, xương vai nhô ra có thể chạm tới tảng đá phía trên.
Cũng chỉ miễn cưỡng vài người, rất khó để có thêm không gian.
“Này, đế giày cậu giẫm lên mặt tôi, di chuyển sang một bên, cảm ơn.” Đường chọc chọc giày Lặc Bàng.
Lặc Bàng cố gắng di chuyển, nhưng chỉ đập vào mặt Đường hai lần, “Chỉ có một chút không gian để di chuyển…”
Đường bị dẫm đến vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, “Quên đi, đừng nhúc nhích thì hơn.”
“Cái Y, cơ bụng cậu sắp làm tê ngón tay tôi. “Kiều Nhĩ nhỏ giọng nói.
Cái Y hít một hơi thật sâu, cố gắng siết chặt cơ bụng, vắt ra một câu: “Thử rút tay ra xem.”
Kiều Nhĩ di chuyển ngón tay, chạm vào xương sườn Cái Y, Cái Y bị đụng liền thở ra.
Thật ra, người muốn nói nhất lúc này phải là Sở Tư, bởi vì lúc anh bị túm vào hoàn toàn không khống chế được, cuối cùng nơi anh nằm lên có chút éo chịu được —— Anh bị ép với Tát Ách · Dương.
Đây có lẽ là ý nghĩa trên mặt chữ ‘Oan gia ngõ hẹp’…… Đầu đối đầu.
“Anh tại sao không cùng hướng với người khác…” Sở Tư chỉ có thể đem mặt gian nan xoay về một hướng, đối mặt với cái túi màu đen không rõ của ai, đem cái ót để lại cho Tát Ách.
“Nếu cùng một hướng mà nói, hiện tại đối diện với khuôn mặt xinh đẹp của ngài chính là mắt cá chân của tôi đó, thưa trưởng quan.” Giọng nói Tát Ách · Dương cơ hồ dán sau ót Sở Tư, một vài hơi thở thậm chí dừng ở cổ.
Sở Tư cử động bả vai.
“Vậy sao anh không thể đem đầu chuyển hướng đi?” Giọng anh bị đè nén cực kỳ thấp, nói xong lại nhíu nhíu mày.
“Xin thứ lỗi vì đã không thực hiện yêu cầu vô lý của anh.” Mỗi lời Tát Ách · Dương nói khiến Sở Tư nổi một mảng da gà, “Nếu tôi có thể, tôi đã biến nó thành sự thật từ lâu rồi, tóc anh quét mũi tôi đến phát ngứa, rất muốn hắt xì.”
Sở Tư: “Nhịn đi, anh dám hắt hơi với tôi thử xem. “
Tát Ách · dương thở dài,” Thân ái anh vừa nói vậy, tôi ngược lại càng ngứa hơn nữa này.”
Sở Tư:” … “
Rất nhiều máy bay nổ vang phía trên đầu bọn họ, tiến quân về hướng Pháo đài Ba Ni Bảo.
“Có vẻ yên tĩnh lại rồi.” Đường nghiêng tai lắng nghe một lúc, nói: “Hẳn là đều đi qua, chúng ta có thể bò ra khỏi khe hở được không?”
Lặc Bàng: “Suỵt—— Chờ một lát đi, đảm bảo một chút.”
“Ừ, đợi một chút đi.” Sở Tư dùng giọng mà ai cũng có thể nghe thấy.
Sở Tư cố gắng nhìn vào màn hình ba chiều để biết phân bố cụ thể của những chiếc máy bay này, bao nhiêu chiếc đã bay qua và bao nhiêu chiếc dừng lại phía sau.
Nhưng không biết sao xui xẻo, màn hình ba chiều kẹp ở cổ tay bên phải, dựa vào Tát Ách. Nếu anh muốn xem, thì phải tìm cách quay đầu.
Sở Tư gian nan di chuyển, chậm rãi quay mặt……
Thật tuyệt làm sao, mặt đối mặt với Tát Ách · Dương.
Anh chỉ nhìn thoáng qua, liền không chút do dự lựa chọn quay lại đối mặt với cái túi đen.
“Mặt tôi rất khó coi sao?” Tát Ách · Dương hừ cười một tiếng.
Sở Tư: “… Đừng thở.”
Tát Ách · Dương: “Anh lại bắt đầu vô lý rồi trưởng quan.”
Sở Tư không để ý. Sau một lúc, anh giật giật ngón tay phải, ở phạm vi giới hạn lắc vài lần.
Tát Ách · Dương: “Nói chung, tôi cảm thấy hơi khó chịu khi thấy thứ gì đó lơ lửng trước mắt, nhưng tôi không thể dùng tay để quét, vậy chỉ có thể dùng miệng.”
“…” Sở Tư xác nhận hắn có chú ý tới, liền buông ngón tay, “Mở màn hình ba chiều trên cổ tay áo tôi đi.”
“Dùng răng?” Tát Ách lười biếng hỏi.
Sở Tư: “… Tuỳ anh! Nhanh lên!”
Tất nhiên, Tát Ách · Dương cuối cùng không thực sự dùng răng của mình, tổn hại hình tượng không đủ mỹ quan trước Sở Tư như vậy phỏng chừng hắn làm không được.
Anh có thể cảm nhận được Tát Ách đang di chuyển tay, ấn cổ tay anh, uốn cong ngón tay nhấn nút bên trên.
Có lẽ là để sau tắt cho tiện, tay Tát Ách không buồn đổi chỗ khác.
“Phần lớn đã đến Ba Ni Bảo.” Tát Ách nhìn một lát, nói: “Máy bay đã hạ cánh, có hơn mười mấy máy bay dừng phía sau, từ nơi chúng ta dừng lại trước đó.”
Quả nhiên, tiếng ù ù trên đầu dừng lại trong mười phút, lại vang lên.
Nếu vừa rồi bọn họ vội vã ra ngoài, phỏng chừng hiện tại đã bị hai bên tấn công.
Mọi người tiếp tục nằm sấp, lần này máy bay số lượng ít, tiếng ù ù không lớn, bọn họ cũng không lên tiếng nói chuyện.
Nằm gần khe hở nhất là Kim.
Từ khe hở có thể nhìn thấy ánh sáng đỏ quét qua của dân du cư, vừa vặn tạo thành một góc dọc sườn đồi, bỏ lỡ khu vực nơi họ đang ẩn nấp.
“Thế nào rồi?” Lặc Bàng thử lấy tay chọc chọc cánh tay Kim, “Tôi không nâng được đầu, không thể nhìn thấy bên ngoài.”
Tát Ách · Dương vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình ba chiều, màn hình hiển thị hai chiếc máy bay cuối cùng đang di chuyển trên đầu họ.
Âm thanh ù ù truyền đến hướng Pháo đài Ba Ni Bảo, dường như khoảng cách càng lúc càng xa.
Kim đang muốn nói “Gần như đã đi xa”, nhưng thấy hai chiếc máy bay cuối cùng đột nhiên dừng lại, ánh sáng đỏ lấy chúng làm trung tâm, quét bốn phía một vòng.
Mỗi lần quét, đều chịu khó quét qua bên cạnh khe hở.
“Đi vào, đi vào.” Kim hoảng loạn co người vào khe hở. Vị trí của gã rất dễ di chuyển, nhưng những người bên trong thì một lời khó nói hết——
Một đám chen chúc nhe răng trợn mắt, Lặc Bàng chen với Kiều Nhĩ, Kiều Nhĩ lại dính phần thân trên Tát Ách…
Sở Tư: “…”
Ngày hôm đó về cơ bản là không có cách nào vượt qua.
Hai chiếc máy bay cuối cùng dường như đã tìm thấy thứ gì đó bất thường, dừng lại khoảng năm phút, đủ làm Kim sợ hãi, sợ ánh sáng đỏ có thể quét vào gã trong khe hở.
Máy bay lùi xa hơn một chút, Kim thậm chí không dám thở, liều mạng chen một chút vào bên trong, gấp cánh tay bên ngoài trực tiếp ra sau, cọ vào tảng đá một vết máu.
Lại qua mười giây, hai chiếc máy bay bỏ cuộc, tiếp tục tìm kiếm, rồi từ từ theo nhóm lớn rời khỏi.
Một lúc sau, Tát Ách · Dương nhìn chằm chằm vào màn hình ba chiều, nói: “Tất cả đều ở trong khu vực Ba Ni Bảo. Sắp hạ cánh.”
Sở Tư nói: “Được rồi, được rồi, chúng ta ra ngoài trước.”
Không ai trong số họ sẵn sàng ở lại nơi chật chội này thêm một giây nào nữa. Nghe vậy, tự nhiên di chuyển ngay lập tức.
Khi họ đứng bên ngoài khe hở, mọi người đều tận dụng góc nhìn từ xa đèn nhấp nháy của máy bay ở pháo đài Ba Ni Bảo.
“Sao rồi trưởng quan? Bây giờ không sao rồi chứ?” Đường tại chỗ nhảy hai lần, lắc lắc tay chân.
“Chờ một lát, sau khi chúng phân tán, đi vào nhiều khu vực khác nhau của Ba Ni Bảo, chúng ta sẽ lẻn vào lần nữa.” Sở Tư hoạt động gân cốt, nhìn vào màn hình ba chiều trên cổ tay áo nói, “Sau một lúc ——”
Còn chưa nói xong, Tát Ách · Dương bất ngờ đưa tay gõ hai lần trên màn hình ba chiều.
Trước khi Sở Tư phản ứng lại, hắn đưa tay sờ tai Sở Tư.
Cảm giác ngón tay chạm vào lỗ tai khiến lông mày Sở Tư nhảy dựng, anh quay đầu lại. Nhưng Tát Ách đã lấy nút tai trong tai anh ra, nhét vào tai mình.
“Anh muốn làm cái gì?!” Sở Tư hỏi.
Tát Ách dùng tay ấn nút tai, quay đầu mỉm cười với Sở Tư: “Báo cáo, tôi muốn chơi lớn.”