Có cái gì đó vung đến đây từ không trung hỗn loạn, cảm giác đau đớn và xé rách không biết là do tĩnh điện hay thứ gì khác, như bị một roi quất vào trong không trung.
Khi lưng chạm đất, Sở Tư vô thức bảo vệ đầu mình. Nhưng tác động lực va chạm vẫn làm đầu anh chấn động, xuất hiện một khoảng trống nhất thời.
“Bắt được rồi.” Một giọng nói đột nhiên đập vào tai anh.
“Ai?!”Sở Tư lăn qua một bên theo quán tính, nửa quỳ trên mặt đất, đôi mắt nhanh chóng quét quanh.
Họ đáp xuống sân trước, ngoài anh ra, không có ai khác ngoại trừ Cây lau nhà lớn nhỏ té ngã lộn nhào.
“Ai cái gì mà ai! Vừa rồi tiếng nổ mạnh như thế! Tôi giống như bị thứ gì đó đánh trúng ấy!” Cây lau nhà gần như ném mình vào góc sân, dựa vào bức tường sau lưng, sống chết ôm chặt Cây lau nhà nhỏ, co rúm lại trong bóng tối.
“Vừa rồi có người nói gì đó với tôi.” Sở Tư cũng dựa ven tường.
“Tôi sao? Tôi vẫn luôn hét lên!” Ánh mắt Cây lau nhà kinh nghi( kinh ngạc+nghi hoặc) đảo qua các nơi, thuận miệng trả lời.
Sở Tư nhăn lại mi: “Không phải anh.”
Giọng nói kia trong hỗn loạn mơ hồ không rõ, nhưng hẳn là một thiếu niên, chưa từng nghe qua, nhưng lại quen thuộc đến mức không thể lý giải được.
Không chờ anh nghĩ lại, cơn gió xoáy lần thứ hai từ bầu trời quất đến.
“Trời ơi ——” Cây lau nhà trợn mắt há hốc mồm, ngẩn mặt lên.
Liền thấy ba sợi dây bạc khổng lồ vung lên từ bầu trời, những sợi dây xẹt qua mỗi một tấc không khí, tạo ra một âm thanh rất nhỏ, khiến người nghe được cảm thấy lông tơ dựng đứng.
Trong nháy mắt, Cây lau nhà liền phản ứng lại, lông tơ dựng đứng không chỉ đơn giản là vì hoảng loạn hay sợ hãi, mà là vì tĩnh điện.
Bọn họ trơ mắt nhìn sợi dây đang rơi xuống đất, rung chuyển toàn bộ mảnh vỡ hành tinh, đến mức bọn họ không thể ngồi yên được, gần như trở thành những quả bóng trên đĩa.
Đường dây hạ xuống chính xác dọc theo mép của mảnh vỡ.
Đầu nhọn của sợi dây kim loại móc vào vách đá, âm thanh va chạm bén nhọn đến chói tai.
Toàn bộ mảnh vỡ hành tinh được giữ cố định bằng ba đầu nhọn sợi dây này.
Cây lau nhà không thể chống cự chấn động, bị ném vào tường rất nhiều lần, mặt mũi bầm dập hét lên, “Đây là đang chơi cái gì vậy!!!”
Có quá nhiều tiếng ồn, gã phải gào lên mới làm Sở Tư nghe thấy.
“Là tên khủng bố Dương gì đó cuối cùng cũng không chịu nổi bạo loạn của anh phải không!!!”
“Câm miệng!” Sở Tư nói.
Vừa dứt lời, một vật thể bạc khổng lồ từ từ xuất hiện giữa bầu trời đầy sao. Nó được tạo thành từ vòng tròn dẹp kích thước lớn nhỏ khác nhau. Thoạt nhìn, rất giống mấy con nhện sắt đang tụ tập thành đàn.
Ba sợi dây đang rủ xuống từ “Con nhện sắt”.
Chớp mắt khi nó hiện thân, sắc mặt Sở Tư liền thay đổi, “Thái Không Giam Ngục?”
Cây lau nhà: “Cái gì!!!! Thái Không Giam Ngục bắn chúng ta làm gì?!”
Thứ này so với toàn bộ khu rừng tuyết tùng đen còn lớn hơn một vòng, không phải thứ gì khác, chính xác là dùng để lưu đày phần tử nguy hiểm của Thái Không Giam Ngục, Tát Ách · Dương vốn nên ở trong đó.
Toàn bộ người tinh cầu đều biết Thái Không Giam Ngục, cũng đều biết rõ ý nghĩa của nó là cái gì, nhưng chỉ sợ trong trường hợp này không ai dám nhìn lên nó từ góc độ như vậy.
Ai có thể nghĩ rằng trại tập trung ác ma một ngày nào đó sẽ bay trên đỉnh đầu mình chứ? !
Nhưng Sở Tư lại đối với quái vật khổng lồ này quá hiểu rõ ——
Cả ba sợi dây ngoằn ngoèo trông có vẻ không cứng cáp, nhưng lại bền chắc và dẻo dai đến đáng kinh ngạc. Những cái đĩa tạo nên Thái Không Giam Ngục được kết nối bằng vật này. Dắt kéo trong biển sao mênh mang suốt hàng trăm năm, tốc độ mài mòn thậm chí còn thấp hơn 17%.
Vật như vậy, muốn chịu đựng mảnh vỡ hành tinh này, quả thực dễ như trở bàn tay.
Huống hồ đầu nhọn trên đỉnh dây vốn trống rỗng, cấu trúc bên trong tinh vi phức tạp, có thể tạo ra một trường năng lượng mạnh mẽ, bắt lấy mục tiêu trong nháy mắt.
Ong ——
Một âm thanh chấn động phát ra từ nền đất mảnh vỡ hành tinh, hình thành một trường năng lượng với lực đẩy cực lớn, một luồng điện không thể ngăn cản được, lực kéo của dây cáp, mảnh vỡ được đẩy lên.
Trong nháy mắt, Sở Tư và những người khác vô cùng khó chịu.
Dưới tác động của chấn động lớn, bức tường sân bỏ hoang trong 50 năm cuối cùng sụp đổ thành một đống đổ nát. Bụi trong không gian lan rộng, cũng không rơi xuống đất, mà bay lên. Bức tường phế tích ọp ẹp, run rẩy không ngừng.
“Tôi cảm thấy thật khủng khiếp! Giống như bị nắm tóc xách lên!!” Cây lau nhà hét to, “Chúng ta còn có thể trốn chứ!!”
“Chỉ sợ không được ——” Sở Tư nói thì nói như vậy, lại không có ý ngồi chờ chết.
Anh làm bụi tản đi, cau mày khụ ra tiếng, vội vàng nhìn xung quanh trong sự hỗn loạn.
Đúng rồi! Còn có góc cho Tát Ách kia!
“Bên này!!” Sở Tư hướng Cây lau nhà hô một tiếng, nhảy thẳng qua bức tường sụp đổ, lao về phía rìa.
Một khắc kia quá mức hỗn loạn, anh khó có thể nhận ra mình đã đẩy Cây lau nhà lớn nhỏ không biết bao nhiêu lần, lại bị người khác kéo nhiều lần. Anh thậm chí không nhìn thấy rõ ai đang kéo anh, còn nhảy qua vết nứt, đáp xuống một mảnh đất khác.
“Cho tôi mượn tên lửa của anh ——”, Một giọng nói trầm thấp vang bên tai.
Nhưng mà không chờ đối phương nói xong, Sở Tư đã phản xạ có điều kiện giành lại R-72 của mình, “Câm miệng!”
Anh mắng xong mới phản ứng lại, người mượn tên lửa là Tát Ách · Dương.
Chỉ một khắc kia, tay anh nhanh hơn não, khoảnh khắc anh phản ứng lại, khẩu pháo đã quét về một hướng.
Mẫu bệ phóng tên lửa R-72 mới nhất có hiệu ứng bắn phá đáng kinh ngạc, có thể tách vật liệu. Loại đắt nhất có thể bắn 10 phát.
Ầm ầm ầm ——
Âm thanh nổ kinh thiên động địa, hết lần này đến lần khác, trong nháy mắt bắn hết 9 phát.
Cây lau nhà ngã trên mặt đất còn chưa có hồi hồn, bị tiếng oanh tạc chấn động như mưa làm đất rung núi chuyển.
Gã hoài nghi Sở Tư do thời gian quá ngắn, thậm chí không có công phu nhắm chuẩn. Nhưng lửa đạn lại nổ thành một con đường tiêu chuẩn, mảnh vỡ hành tinh lại lần nữa nứt dọc theo con đường này.
Con đường bên kia bị Thái Không Giam Ngục nối bởi một trong số dây cáp trên toàn bộ mảnh vỡ, bao gồm phần lớn khu rừng tuyết tùng đen và căn biệt thự họ vừa ở, con đường bên này như cũ toả ra ánh sáng xanh lam của Long Trụ.
Làm mảnh đất Long Trụ thoát ra khỏi đầu nhọn dây cáp, dây lại hạ xuống, trong quá trình đập vào góc nơi họ đang đứng, miễn cưỡng không làm vết nứt mảnh vỡ lớn hơn.
Nhưng nó chỉ “lớn” theo nghĩa tương đối.
Từ phía trước đến phía sau không vượt quá 40 mét.
Mà bọn họ người thì đứng người nằm la liệt, lặng lẽ đứng trên mảnh vỡ, trở thành đàn… cá voi trên hòn đảo bị cô lập.
Sở Tư mang theo bệ phóng tên lửa rỗng, ngửa đầu nhìn mặt đất bị Thái Không Giam Ngục phá tan nát, mặt vô biểu tình nói: “Nhà của tôi, còn có người của tôi.”
Nói xong, anh rũ mắt nhìn quét xung quanh …
Thật là một nơi tuyệt vời, chỗ này có anh là trưởng quan Tòa nhà An ninh, có phần tử khủng bố Tát Ách · Dương, còn có một đôi Cây lau nhà mua một tặng một, tốt tốt đẹp đẹp, hoà thuận vui vẻ.
Ném bất động sản, lại ném người của Sở trưởng quan, tâm tình một chút cũng không tốt. Anh xoay chuyển ánh mắt, nhìn thẳng Tát Ách · Dương, giơ ngón tay chỉ Thái Không Giam Ngục bất ngờ đột kích, nói: “Anh có phải nên giải thích một chút không?”
******
Tát Ách nâng đầu, lưỡi đỉnh đỉnh má, híp mắt nhìn quái vật khổng lồ kia. Một lúc sau, hắn đối diện Sở Tư, lười nhác giơ tay chạm vào xương trán, làm ra một nghi thức chào của kẻ bất lương, muốn bao nhiêu lưu manh thì có bấy nhiêu.
Hắn kéo dài giọng: “Báo cáo trưởng quan, Thái Không Giam Ngục hình như nằm dưới sự kiểm soát của anh, anh có phải ngủ đến ngu người rồi không?”
Sở Tư: “……” Đánh cái rắm.
Anh đương nhiên không có ngủ đến ngu người!
Đúng là Thái Không Giam Ngục vốn nên thuộc quản lý của anh, nên nháy mắt đã có thể phát hiện có vấn đề ——
Tát Ách · Dương chạy ra ngoài, hẳn nhà tù phải săn lùng hắn ở hết mọi ngóc ngách vũ trụ mới đúng. Bộ khống chế trên tay hắn còn chưa bị hủy, Thái Không Giam Ngục vẫn có thể xác định chính xác vị trí đến từng centimet, thậm chí trong phạm vi bức xạ của bộ khống chế, trực tiếp làm hắn bị sốc sinh lý.
Nhưng hiện tại, Thái Không Giam Ngục chuyển tiếp* nhảy qua đây, mục đích ra tay không phải mang Tát Ách đi. Trong trường hợp bình thường, một lỗi như vậy đủ để khiến quản lý ngục giam phải từ chức.
*Chuyển tiếp: bước nhảy vũ trụ có thể đi đến bất cứ nơi nào ngay lập tức
Càng có vấn đề chính là, máy truyền tin của Sở Tư cũng chưa có tắt, kênh của anh vẫn trong danh sách chứng thực của nhà tù, còn ở vị trí cấp cao.
Vào thời điểm bị tấn công, vị trí của anh trên màn hình bản đồ nhà tù đánh dấu màu đỏ cực kỳ dễ thấy. Cho dù những người quản lý đó có mù quáng đến mức nào, cũng không có khả năng mặc kệ người lãnh đạo trực tiếp mà hạ thủ.
Không có khả năng tạo phản.
Với những kết hợp kỳ quái này, Sở Tư không thể không hoài nghi là Tát Ách đang làm trò quỷ.
“Đừng dùng đôi mắt xinh đẹp đó nhìn chằm chằm tôi như vậy, thân ái.” Tát Ách giơ lên tay, “Tôi thực sự không thể giải thích được.”
“Nếu ngày nào đó tôi bị bắn vào trán, có lẽ sẽ lựa chọn tin anh một lần.” Sở Tư nói không chút khách khí.
Tát Ách cười một tiếng: “Chúng ta đã biết nhau đủ lâu để nuôi một đứa bé chân ngắn đến tuổi trưởng thành đó, một chút cũng không lưu tình, tôi rất đau lòng nha.”
Anh đau cái rắm.
Sở Tư mở miệng trả lời: “Dù nuôi đứa bé thành tro cốt, tôi vẫn như vậy.”
Cây lau nhà: “……” Cái ẩn dụ này mẹ nó là cái quái gì vậy?!
“Nhắc nhở thân thiện, nếu anh có thời gian khắc khẩu với tôi, tại sao anh không nhìn vào nhà và cấp dưới của anh đi?” Tát Ách vẫn giữ nguyên tư thế giơ hai tay lên, đầu hàng đầy ý vị muốn ăn đòn, “Chờ đến khi anh có cơ hội nhìn thấy bọn họ có lẽ là 50 năm sau rồi đấy. “
Thái Không Giam Ngục màu trắng bạc hấp thụ toàn bộ mảnh vỡ từ độ cao rất lớn, “Bụng Nhện” mở ra một cái miệng, mắt thấy muốn tất cả nuốt vào.
Lớp vỏ bên ngoài của nhà tù lóe lên một vòng tròn sáng xanh lam, gợn sóng giống nhau từ đầu truyền đến đuôi —— Điều đó có nghĩa là quá trình chuyển tiếp đã bắt đầu.
Sức ba người chắc chắn không thể ngăn cản được.
Sở Tư trong lúc nhất thời sờ không rõ Thái Không Giam Ngục đi chuyến này có mục đích gì, nhưng có chút suy nghĩ miễn cưỡng xem như an ủi ——
Bất kể người đang kiểm soát nhà tù bây giờ là ai, có kế hoạch gì, nhưng cấp dưới của anh sẽ tạm thời không gặp nguy hiểm. Dù là kẻ nào thì khoang thuyền đông lạnh không phải đồ bỏ đi, mặc dù khi chúng đang được sử dụng, rất khó để mở khoang thuyền ra từ bên ngoài.
Nhưng ở bên trong thì…..
Mặt Sở Tư nháy mắt cứng đờ: Khi anh rời khỏi phòng lưu trữ, anh đã khởi động thiết bị tự hủy rồi.
Ưu điểm là không phải lo bị người ta cạy cửa. Nhược điểm là… không xa vụ đánh bom.
Quả nhiên, “Nhện bụng” trong quá trình mở miệng một lần nữa khép kín, một tiếng động lớn đột nhiên vang lên.
Ngay cả Tát Ách nhìn qua cũng có một chút kinh ngạc, thấy toàn bộ Thái Không Giam Ngục đang mang theo làn sóng màu lam chuẩn bị cho cú nhảy, đột nhiên run run, khói đen cuồn cuộn trong bụng, chật vật giống như muốn tè ra quần.
Tát Ách đột nhiên cười cong mắt, nhàn nhạt vui sướng khi người gặp họa: “Báo cáo trưởng quan, tôi thích tính cách ‘Bẻ tay chính mình, cũng phải đạp gãy đùi người khác ‘ này của anh.”
Cũng không biết đạn có chạm vào thiết bị nào đó không, dây cáp Thái Không Giam Ngục đang thu về đột nhiên rơi xuống lần nữa.
Trường năng lượng mạnh mẽ có chút hỗn loạn, rung động.
Vòng tròn bên ngoài vật chất ẩn được hình thành từ Long Trụ không thể ngăn cản dẫn lực. Trong chớp mắt, dây cáp bị cuốn chặt vào, như một bàn tay to vô hình, kéo sợi dây đang cuốn chặt lấy cho đến khi nó chạm tới đỉnh đầu.
Ong ——
Da đầu Sở Tư cũng một trận tê dại, anh lập lùi xa một chút.
Mặc dù anh phản ứng nhanh chóng, một chút máu vẫn chảy ra từ trán. Trường năng lượng được bù đắp một phần bởi lớp vật chất ẩn bên ngoài, phần còn lại vẫn đủ làm tổn thương con người.
Khi Sở Tư dùng mu bàn tay lau trán, sợi dây đang lắc lư bất ngờ bị một bàn tay bắt lấy.
Tay không… nắm lấy.
Bàn tay cầm dây thon dài, khớp xương nổi lên cho thấy sức mạnh không thể chối cãi.
Đó là tay của Tát Ách.
Sở Tư kinh ngạc nhìn nó, đau đầu dưới sự can thiệp của trường năng lượng, phản ứng đầu tiên không phải là “Đáng đời”, mà là “Đáng tiếc”.
Khi bàn tay đẹp đó nắm chặt bề mặt kim loại của sợi dây, phát ra âm thanh lách tách, giống như tiếng nước trên chảo dầu sôi. Chỉ cần nghe, đã cảm thấy da tróc thịt bong, đau đến kinh tâm.
Nhưng mà Tát Ách lại chỉ “Tê ——” một tiếng, còn tê đến thập phần có lệ.
Cổ tay hắn vung lên, đập mạnh sợi dây đang nắm về phía Long Trụ trên mặt đất, lại lắc lắc tay, nói: “Thân ái trưởng quan, đã mở mang chia cho tôi một mảnh đất, vẫn nên trả lễ thì hơn. “
Tên lưu manh này còn nhấn mạnh từ “mở mang”, sợ người khác nghe không ra hắn đang mỉa mai hay gì.
Đầu nhọn kim loại linh hoạt của sợi dây vung xung quanh Long Trụ một vài lần, lại bị Long Trụ nháy mắt phóng thích tràng năng lượng gắt gao hút lấy, như muốn thắt nút khóa lại.
Toàn bộ sợi dây được Long Trụ đồng hóa, từ dưới lên trên, trong chớp mắt liền truyền liên tiếp tới Thái Không Giam Ngục.
Lúc này, hơn một nửa Thái Không Giam đã thực hiện bước nhảy vọt thành công, biến mất trong biển sao. Không thể đột ngột dừng vì thay đổi này, nếu không nó sẽ bị cắt làm đôi ngay lập tức, bị nghiền nát thành từng mảnh ở thời – không gian, nháy mắt biến mất.
Ầm ầm ầm ——
Một loạt đạn pháo từ đĩa phóng ra.
Trục dẫn giữa hai đĩa nhỏ bị bắn phá thành mảnh vụn trong chớp mắt. Khoảnh khắc kết nối bị ngắt, toàn bộ Thái Không Giam Ngục đã thực hiện quá trình chuyển tiếp thành công biến mất. Chỉ có đĩa cuối cùng bị sợi dây cáp giữ lại.
Tát Ách giơ bàn tay đã da tróc thịt bong của mình lên lẩm bẩm một câu: “Rất kích thích nha.”
Nói xong, hắn nghiêng đầu mỉm cười với Sở Tư, chỉ vào sợi dây đang nắm lấy cái đĩa bay Thái Không Giam Ngục cuối cùng, “Thân ái, tặng anh một con diều.”
Sở Tư: “……”
Cây lau nhà: “……” Mẹ nó chứ diều!
Mean: Giải thích cho ai chưa hiểu: Hành tinh bị nổ tung thành từng mảnh nhỏ được gọi là mảnh vỡ hành tinh phân tán trong vũ trụ, Sở Tư và những người khác đang đứng trên một trong những mảnh nhỏ đó kiểu giống như thuyết Trái Đất hình vuông.