Sở Tư cau mày một chút, liếc nhìn “con diều” bất hạnh kia, đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu.
Thứ đó được gắn với Long Trụ, bởi vì trường năng lượng bị Long Trụ đồng hóa, dưới tác động của lực hấp dẫn, từng chút một từ khoảng không xa xa kéo lại gần……
Chưa kể, thật đúng là mẹ nó có điểm như đang kéo dây diều.
Đầu Sở Tư càng đau hơn.
Mảnh vỡ hành tinh thay đổi đột ngột từ lớn sang nhỏ, kích thước và chất lượng của nó đã bị thay đổi rất nhiều. Hệ thống hấp dẫn và hệ thống cân bằng tự động ban đầu của Long Trụ đang trong quá trình tự điều chỉnh.
Đột nhiên, tới tay Tát Ách · Dương lai buộc nó có thêm phụ kiện đi kèm, ngay lập tức đưa nó vào một vòng tự điều chỉnh hỗn loạn mới.
Sở Tư rõ ràng có thể cảm thấy dưới chân không chạm mặt đất, chợt cảm giác không có trọng lượng. Đồng thời, sự quay vòng của toàn bộ mảnh vỡ đã trở nên rõ ràng, trong phạm vi mà người bình thường có thể nhận thức được.
Giống như đang đứng trên một bàn xoay, như bị ai đó nắm lấy trái tim, nhấc lên nhấc xuống…
Hương vị này quá kinh tởm.
Lúc trước hệ thống Long Trụ vẫn còn trong giai đoạn nghiên cứu phát minh và điều chỉnh, với tư cách là một trong những trưởng quan phụ trách, Sở Tư đã tham gia vào nhiều thí nghiệm mô phỏng, bao gồm cả tình huống mất cân bằng tạm thời của hệ thống giả trọng lực và hệ thống cân bằng tạm thời thất bại. Tình trạng chóng mặt và hoảng loạn này không phải là xa lạ, miễn cưỡng còn có thể chịu đựng.
Nhưng hai Cây lau nhà lớn nhỏ thì không được, bộ dạng không chịu nổi.
“Không được rồi mau tránh ra, tôi muốn nôn!” Cây lau nhà nằm lại trên mặt đất, “Tôi cảm thấy sắc mặt của tôi nhất định rất khó coi, tôi sắp chết đến nơi rồi.”
Sườn mặt Sở Tư khẽ động, như thể đang nghiến răng, kìm nén cơn chóng mặt, rồi trả lời: “Bụi bẩn cũ của anh có thể tạo thành ba lớp da rồi, tia X còn không thể nhìn xuyên qua, tôi sao có thể nhìn thấy sắc mặt của anh được.”
Cái miệng không tử tế của tên khốn này hẳn là không dùng để hỏi chuyện sống chết, bất kể dịp nào, ngay cả trong tình huống mở miệng sắp nôn, vẫn không quên nói móc người ta.
Lời vừa nói xong, anh nghe thấy một tiếng cười nhẹ ngắn ngủi bên cạnh.
Thành thật mà nói, giọng kia rất dễ nghe, nhưng phát ra từ cổ họng của Tát Ách, liền làm người ta nghĩ đến “Trào phúng” hay “Có ý khác sâu xa hơn” chứ không phải cảm xúc đơn thuần.
“Thân ái, tôi thực sự ngày càng thích tinh thần này của anh nha.” Tát Ách nói.
Khi chóng mặt, nhắm mắt có thể làm giảm bớt một chút buồn nôn. Khi nghe những lời này Sở Tư vẫn không mở mắt, một bên dùng ngón tay xoa xoa thái dương, một bên không nóng không lạnh nói: “Ồ, tôi sợ anh sẽ được chứng kiến nhiều hơn trong tương lai đấy.”
Anh trầm mặc trong chốc lát, ngẫm lại vẫn cảm thấy có chút không thoải mái. Mặc dù anh không thể nhìn thấy bộ dáng Tát Ách, nhưng chỉ nghe ngữ khí cùng thanh âm của Tát Ách khi nói chuyện, bên kia hình như không cảm thấy khó chịu vì không trọng lượng và xoay vòng này.
Lòng dạ hẹp hòi Sở trưởng quan cảm thấy mất cân bằng trong giây lát, cuối cùng vẫn nhịn không được nhấc lên một bên mí mắt nhìn Tát Ách. Quả nhiên liền thấy hắn vững vàng đứng bên cạnh Long Trụ, hai tay bỏ vào túi, cách miễn cưỡng một đoạn an toàn nhìn Long Trụ.
“Anh quả nhiên không buồn nôn.” Sở Tư nói, lại nhắm mắt, kìm nén làn sóng buồn nôn mới.
“Anh vẫn còn nhớ những việc nhỏ nhặt đã xảy ra từ nhiều năm trước, tôi thực thụ sủng nhược kinh* nha.” Tát Ách trả lời: “Nhưng khi hỏi cái này, nếu ngữ khí có thể lẫn một chút tiếc nuối nữa, vậy càng tốt.”
*Thụ sủng nhược kinh: đột ngột được quan tâm mà sợ
Sở Tư tiếc nuối không chút nào che dấu, “Ở Thái Không Giam Ngục ngây người 9 năm, cảm giác quen rồi phải không?”
“Nhờ phúc của anh.” Giọng Tát Ách vẫn còn cách anh vài mét, đột nhiên lại gần.
Giống như cùng anh đối mặt.
Sở Tư đột nhiên mở mắt, thấy khuôn mặt Tát Ách đang ở rất gần, hơi nghiêng về phía trước như thể đang nghiên cứu Long Trụ, mũi hắn gần như chạm vào chóp mũi anh.
Trước khi anh có thể phản ứng lại, Tát Ách đột nhiên thổi một hơi vào mắt trái anh.
Mí mắt Sở Tư bị thổi đến run lên, anh cau mày ngửa mặt ra sau: “Anh——”
“Nhưng ở nhà tù không thể làm được thế này.” Tát Ách mỉm cười đứng thẳng, lùi lại hai bước: “Anh thử ở bên rìa phạm vi hút của lỗ đen ngây ngốc mấy ngày xem, chắc chắn sẽ phát hiện loại trình độ choáng váng này quả thực không đáng nhắc tới.”
“Lỗ đen?” Sở Tư trong lúc nhất thời không phản ứng lại, “Anh làm sao lại ở chỗ lỗ đen?”
Tát Ách nghiêng đầu, hướng anh nháy mắt phải: “Đoán xem.”
Sở Tư: “……” Đoán ông nội anh.
Loại hành vi của bệnh thần kinh luôn làm người ta khó có thể đoán trước được, từ đầu đến cuối Sở Tư đã gặp phải một tên như vậy.
Nhưng người này đã biết anh từ lâu, lâu đến nỗi hắn gần như chiếm ba phần tư cuộc đời của anh.
Hai người quen biết nhau đã nhiều năm, quan hệ hỗn loạn thành bây giờ, không thể không nói cũng rất thất bại rồi.
Khi Tát Ách vào Thái Không Giam Ngục được một năm, Sở Tư còn từng nghĩ như vậy một hai lần, nếu hai người lại đối mặt với nhau lần nữa cảnh tượng sẽ như thế nào, nhưng cũng chỉ là thấy nhàm chán nên nghĩ vậy thôi ——
Sẽ không có nhà tù hay thậm chí là lãnh đạo cấp cao của chính phủ muốn thấy hai người họ sống trong cùng một phòng, có lẽ là thảm họa và kết thúc của toàn bộ tòa nhà.
Nhưng sau đó, anh nghĩ về vấn đề này một lần nào nữa, Thời gian ngồi tù của Tát Ách · Dương dài một cách đáng kinh ngạc, cuốn sách xét xử đã tuyên bố rõ ràng “Cho đến khi hành tinh bị huỷ diệt.”
Một năm mùa hè nọ, Tát Ách · Dương đã từng đột nhập vào kênh liên lạc của văn phòng, để lại cho anh một vài tin nhắn, hỏi anh “Nếu chúng ta gặp lại nhau, anh sẽ chào tôi bằng một nụ cười, hay cho tôi một phát súng vào đầu?”
Lúc đó, Sở Tư còn thong dong trả lại hắn: “Không có ngày đó đâu”.
Kết quả ông trời có lẽ quyết định xem Sở Tư không vừa mắt, chỉ hai năm sau khi anh để lại những lời này, hành tinh thật sự nổ tung.
Sau khi hành tinh nổ tung gần 50 năm, họ lại gặp nhau…
Ông trời đại khái cũng có bệnh, không muốn anh sống tốt.
Hệ thống tự điều chỉnh của Long Trụ lúc này dài đến kinh tâm, Cây lau nhà gần như khóc lóc hỏi Sở Tư, “Mẹ nó sao còn chưa xong nữa, hay để tôi cầm máy thay thế không khí đi, coi như xong chuyện.”
Tuy rằng Sở Tư có kinh nghiệm qua các loại giả lập thực nghiệm, nhưng thực nghiệm rốt cuộc không thể so với hiện thực. Thời gian thực nghiệm là được thiết lập, còn thực tế thì không.
Cũng may là dù có kéo dài vẫn có điểm cuối. Sau khi Cây lau nhà bị đẩy qua đưa lại ba lần, Long Trụ cuối cùng cũng ổn định. Hệ thống giả trọng lực được điều chỉnh ở trạng thái phù hợp nhất, hệ thống cân bằng cũng tự nhiên vận chuyển. Vật chất ẩn bên ngoài quay lặng lẽ với tốc độ ổn định. Với lớp đệm giảm xóc, vận tốc bên trong mảnh vỡ hành tinh thấp hơn so với nhận thức sinh lý của người thường.
Đối với bọn Sở Tư thì, cuối cùng cũng được chạm mặt đất, không còn chóng mặt buồn nôn nữa.
Nhưng……
“Con diều xui xẻo này còn lớn hơn chỗ này đến hai vòng, thực sự sẽ không bị lật chứ?” Cây lau nhà nhịn không được mở miệng.
Nếu không phải có hai tên ác ma Sở Tư và Tát Ách · Dương đứng bên cạnh gã, Cây lau nhà đã sớm nôn đầy đất, nhưng hai người bọn họ thỉnh thoảng lại liếc nhìn gã, nhìn đến mức làm bàng quang gã phát trướng, nghẹn ở họng không biết bao nhiêu lần, vẫn không dám nôn ra. Bây giờ gã chỉ có thể gục xuống đất, ép xuống dạ dày từng chút một.
Kể từ khi tỉnh lại đến giờ, giống như 80% thời gian đều là tư thế này……
Dù sao thì cũng đứng không nổi, gã dứt khoát bất chấp tất cả, dưới cái nhìn của hai thần cửa, căng da đầu duỗi tay chỉ về phía quái vật khổng lồ.
Cái đĩa bay bị Tát Ách tay tiện vứt, bị Long Trụ nhận nhầm là một phần của mảnh vỡ hành tinh, không chút nào phân rõ phải trái mà kéo luôn vào vòng tròn bảo vệ, giống như kéo một con chó.
Khi Thái Không Giam Ngục được tạo ra, công nghệ được sử dụng là mô phỏng trọng hình cơ giáp kỹ thuật, cho nên Thái Không Giam Ngục có một mức độ thông minh nhất định. Nếu Thái Không Giam Ngục hoàn chỉnh, nó gần như tương đương với một thiếu niên sắp trưởng thành.
Thái Không Giam Ngục bị mất một phần tương đương với một thiếu niên bị bệnh.
Cái đĩa bay bị Long Trụ kéo lại là cái đùi của Thái Không Giam Ngục, tương đương với một thiếu niên bị thiểu năng trí tuệ.
Dưới tác động trường năng lượng của Long Trụ, thiếu niên bị thiểu năng trí tuệ bị đập vào rìa mảnh đất, khuôn mặt bầm dập sưng tím. Trong cơn giận dữ, nó duỗi ra một ngón chân——
Một cái cửa giống như mối nối khẩn cấp.
Trong trường hợp bình thường, mối nối khẩn cấp này được sử dụng để giao tiếp với phi hành khí* hoặc kết nối cơ giáp tạm thời của Thái Không Giam Ngục, nhưng đĩa bay bị thiểu năng trí tuệ không thể đưa ra phán đoán thông minh, nhầm mảnh vỡ tinh cầu thành phi hành khí khác.
*phi hành khí: phi thuyền vũ trụ
Chợt nghe vài tiếng cạch cạch nhỏ, mối nối khẩn cấp mở miệng, lộ một chút răng chó cắn mép đất, buộc kết nối với mảnh vỡ hành tinh.
Một cái chẳng ra cái gì được sinh ra.
Sở Tư liệt mặt, nhìn chằm chằm cái đĩa bay một lúc lâu, rốt cuộc vẫn nhấc chân bước về phía nó.
“Đi không vững Sở trưởng quan, anh muốn làm gì con diều tôi cho anh vậy?” Tát Ách lười nhác hướng bóng dáng anh nói một câu, nhấc chân đi theo.
Anh còn có mặt mũi nói?!
Sở Tư quay đầu liếc nhìn hắn, mặt vô biểu tình nói: “Làm gì có tỷ lệ bước chân nặng nhẹ? Anh bị mù à, tôi thành khẩn mà kiến nghị anh đứng một bên ngốc đi. Tôi vào xem có thể kiếm được đồ gì hữu dụng không.”
Tát Ách nửa điểm cũng không để ý lời khó nghe của anh, vui vẻ thoải mái tiếp tục đi theo, “Sở trưởng quan có đôi chân rất dài nha, nếu có thể kiếm được ít đồ hữu dụng, có thể cho tôi tiền công không?”
Sở Tư: “……” Tại sao anh còn chưa cút?