Miễn cưỡng xem như lập công chuộc tội.
“Thiên Nhãn, kiểm tra hệ thống, có bị trúng độc không?” Sở Tư lơ lửng trong khoang, nắm lấy xà ngang trên nóc điều khiển vị trí.
Đinh ——
Thiên Nhãn: “Điều tra xong, hệ số lỗi của chính hệ thống bên trong là 0,82%, hệ số nhiễu của trường năng lượng bên ngoài là 97,11%, các yếu tố không xác định khác là 2,07%. Trường năng lượng bên ngoài đã được phát hiện với các dao động dữ dội không giải thích được, trục có một lớp bị đứt gãy——”
Sở Tư: “Cô đọng súc tích, bây giờ không phải là lúc để ném dữ liệu ra!”
Đinh ——
Thiên Nhãn: “Được rồi, đổi thành tiếng người chính là máy bay đột nhiên gặp phải nhiễu động trường năng lượng do thời – không gian biến dạng bất thường, không thể vượt qua được.”
Tát Ách · Dương tranh thủ nắm lấy mấy chỗ thuận tay nhích người về phía bàn diều khiển, véo ngón tay vào mép xem xét điều tra số liệu kiểm kê, đồng thời nói với Thiên Nhãn: “Vậy thì lui về phía sau hai bước, đâm hai lần thử xem.”
Đinh ——
Thiên Nhãn: “Thứ cho ta nói thẳng, ngài có thù oán cá nhân với máy bay này phải không?”
Tát Ách · Dương thở dài.
Thiên Nhãn ngay lập tức lái máy bay ra ngoài, rồi lao vào.
Lại thử thêm hai lần nữa, nhưng vẫn không kết quả. Thiên Nhãn nửa thật nửa giả mà ‘ưm’ một tiếng, đang muốn khóc, liền nghe Tát Ách · Dương lại mở miệng nói: “Kiểm tra lại đi.”
Thiên Nhãn không đinh, cảm giác có chút tâm bất cam tình bất nguyện, nhưng kết quả kiểm kê nhanh chóng hiện ra.
Lần này không có người chen ngang, nó luôn báo cáo dài dằng dặc dữ liệu, Sở Tư nghe liền có điểm khác biệt. Lần này sự can thiệp của trường năng lượng bên ngoài giảm, nhưng không nhiều.
Tát Ách · Dương một tay ổn định thân thể, một tay thả lỏng gõ nhanh mấy phím, một hồi quay đầu lại nói với Sở Tư: “Chờ hai tiếng nữa đi, hai tiếng sau quay lại đâm thêm lần nữa.”
Thiên Nhãn lại ‘ưm’ một tiếng, trực tiếp bị hai người vô lương tâm này bỏ qua.
Tàu bay lùi lại mấy chục mét, lăn qua lắc lại cuối cùng cũng từ từ ngừng lại, trường phản trọng lực trong khoang cũng bị đóng lại. Chỉ sau đó, Sở Tư mới buông tay khỏi xà ngang, nhẹ nhàng tiếp đất.
Nhưng mà, đột ngột không trọng lượng lại đột ngột phục hồi, thể chất khó có thể thích ứng, Sở Tư đứng trên mặt đất một hồi, cảm thấy được hai chân không khó chịu, lúc này mới hướng Tát Ách · Dương nói: “Mở cửa khoang ra, tôi đi xuống nhìn một cái.”
Anh vừa nói vừa đi vào bên trong, tìm thấy thứ gì đó có thể mang theo từ kho vũ khí và thiết bị của Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc. Anh lướt qua hai đèn ngón tay, đeo một cái vào ngón tay, cái còn lại cất đi, lại tìm thấy đai tay bên tay trái mình, bên trong chèn một hàng bóng bán dẫn□□.(□□ là tác giả viết nha)
Trên thực tế, trên loại mảnh vỡ nhỏ này, chỉ cần không có dân du cư hoặc sao cường giả khác đáp xuống, căn bản không có nguy hiểm. Nhưng không chịu nổi vạn nhất muốn làm nổ tung cái cửa hay gì đó, nên anh vẫn mang theo một số vũ khí.
Sau khi thu dọn nhanh chóng, Sở Tư xuống khỏi cầu thang, khi bước xuống bên dưới, anh mới nhớ ra hỏi Tát Ách · Dương, “Anh có mang theo Thiên Nhãn không đó?”
Tát Ách · Dương vỗ vỗ sau eo.
Sở Tư ném chiếc đèn còn lại trên tay cho hắn.
Tát Ách · Dương giơ tay bắt lấy, rồi bóp cái nhẫn kia xem trong chốc lát, lúc này mới không nhanh không chậm đeo vào ngón tay, khóe miệng vẫn còn mang theo ý cười khó hiểu, nghiền ngẫm nói: “Trưởng quan đeo ngón nào?”
“… Anh có phải quản hơi nhiều rồi không?” Sở Tư cứng rắn trả về một câu.
Người nào đó đã đi ra ngoài một khoảng cách, mới chắp tay sau lưng phi thường có lệ mà hướng Tát Ách · Dương quơ quơ.
Ánh sáng phản chiếu trên lưng anh, cho thấy cảm giác gầy gò, đơn độc và thẳng tắp, phản chiếu lòng bàn tay qua các ngón tay, soi rõ chiếc nhẫn anh đang đeo ở ngón giữa.
Tát Ách · Dương thở dài, “Thân ái, anh cũng thật biết cách khiêu khích.”
“Mới mẻ làm sao.” Giọng nói điềm tĩnh của Sở Tư truyền đến, có chút đùa cợt, “Mở miệng là có thể cùng người kết thù Tát Ách · Dương tiên sinh cư nhiên nói người khác khiêu khích sao.”
Hai người lần lượt cách nhau khoảng cách tầm bảy tám mét, nhưng Tát Ách · Dương trước sau không đuổi theo, vì vậy hắn ôm đầu không nhanh không chậm mà đi phía sau, như thể đang đi dạo.
Đèn ngón tay của họ không sáng lắm, nhưng vẫn dễ thấy trong một thành phố tối om, phản chiếu những con đường vắng vẻ, cửa hàng và công viên gần đó. Trông chúng lạ và hoàn toàn khác với ấn tượng của Sở Tư.
Ký ức của anh về con phố này vẫn còn ở trước năm 14 tuổi, đã bốn mươi năm trôi qua, nơi này đã đảo lộn từ lâu, ngoại trừ xu thế không thay đổi, mọi thứ đều khác, ngoại trừ một ở cuối phố biến mất rồi lại xuất hiện khu chung cư.
Sở Tư từ xa nhìn thấy cánh cửa khu chung cư, trong tiềm thức dừng lại, ước chừng khoảng cách rồi vươn tay thăm dò.
Rẹt ——
Một cỗ xé rách đau đớn đột nhiên xuất hiện trên ngón tay anh, như thể bị điện giật, kéo dài dọc theo đầu ngón tay.
Theo phản xạ, anh co tay lại, vặn ngón tay đó lần nữa, đúng như dự đoán, ngay lập tức cảm thấy một mảng trơn ướt—— máu đỏ trào ra.
Sở Tư nâng mắt liếc nhìn, nếu không phải máy bay bị chặn lại, ngón tay xé ra máu, chỉ bằng mắt thường không thể thấy rào cản nơi đó.
Anh đang quan sát, một bàn tay khác đưa ra phía trên người anh về phía hàng rào vô hình.
Sở Tư nắm lấy cổ tay, quay đầu đối Tát Ách · Dương nói: “Tay không sao chứ?”
Tát Ách · Dương chống cằm: “Đến rồi à?”
“Thiên Nhãn nói chính là rối loạn trường năng lượng do thời – không gian biến dạng bất thường…” Sở Tư nheo mắt, ánh mắt vượt qua kết giới hư không đáp xuống khu chung cư, “Tôi gần như biết rõ nguyên nhân là gì.”
Anh chỉ vào khu chung cư, nói: “Tòa chung cư tồn tại ở đây lần cuối vào năm 5683, chúng đã bị phá bỏ và quy hoạch lại. Nhưng anh thấy đấy, chúng đột nhiên xuất hiện trở lại.”
Nói cách khác, khu chung cư đột nhiên trở về ba mươi năm trước.
Nếu toàn bộ mảnh vỡ hành tinh quay trở lại vào ba mươi năm trước, thì không nên có hệ thống Long Trụ trên đó, cũng không nên có một khoang đông lạnh như Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc đã nói, bởi vì hai thứ này không tồn tại cách đây ba mươi năm.
Tình trạng hiện tại Long Trụ, khoang đông lạnh và tòa nhà 30 năm trước bị trộn lẫn, cho thấy thời gian trên mảnh vỡ hành tinh này không đồng nhất.
Hai thời – không bất hạnh xuất hiện, trộn lẫn vào nhau, khiến trường năng lượng bị rối loạn, các rào cản đứt gãy xuất hiện giữa hai thời – không gian.
Nơi họ đứng cách cổng khu chung cư đằng kia chưa đầy 20 mét, nhưng họ không thể di chuyển được.
“Anh có tin đây là kết quả của sự trùng hợp không?” Tát Ách · Dương thuận miệng hỏi một câu.
Sở Tư liếc mắt nhìn hắn: “Lời này nói với quỷ, quỷ cũng không tin.”
Rất nhiều số kênh có đặc quyền cao đều ổn, nhưng anh lại bị mạo danh? Dòng thời gian của bao người rất bình thường, nhưng mảnh vỡ chỗ anh lại hỗn loạn trôi nhanh 50 năm? Kết quả của sự hỗn loạn trong thời – không gian là hàng vạn, nhưng lại xảy ra chuyện nơi anh từng sống, nơi nào có thể có nhiều trùng hợp như vậy?
Sở Tư chỉ tin vào một khả năng, đó là sự xuất hiện trở lại của căn hộ này là kết quả của sự quấy nhiễu rất mạnh, ai đó muốn nó xuất hiện trở lại.
Mọi thứ được trộn lẫn vào nhau, được dẫn dắt một cách mờ nhạt theo một hướng nhất định.
Sở Tư cau mày mở miệng: “Anh…”
Răng rắc ——
Trong khoảng lặng bỗng có tiếng động nhẹ, như tiếng đế giày cọ vào cành lá khô.
Sở Tư đột nhiên quay đầu nhìn về phía một vành đai xanh cách đó không xa, cỏ cây khô héo rũ xuống, vướng vào bóng đen che khuất tầm nhìn.
Có người?
Hai người không nói hai lời, nhấc chân đi về phía vành đai xanh.
Thanh âm lần thứ hai vang lên, nghe như có ai đó đang hoảng sợ bỏ chạy.
“Đừng trốn, không thể chạy thoát đâu.” Giọng Tát Ách · Dương như đùa giỡn, vừa nghe liền không giống như lời người tốt sẽ nói.
Hai người thân cao chân dài, vài bước liền vòng tới vành đai xanh bên cạnh, đèn trong quét qua một vòng, chưa kịp nhìn nơi nào có người thì đã nghe thấy tiếng khóc nức nở, nghe ủy khuất lại sợ hãi.
Tát Ách · Dương sửng sốt một chút: “Bị doạ khóc rồi à?”
Sở Tư: “…”
Thật ra mà nói, bọn họ đối phó nhiều năm như vậy một người mặt dày hơn người, một người hung hiểm hơn người, đã lâu không gặp phải giống loài có thể doạ khóc.
Đối phương vừa khóc, hai tên khốn này muốn xem đối phương là ai, vì vậy hai ngón tay đèn đồng thời hội tụ ở một nơi.
Đó là một góc của con phố vành đai xanh, phía sau thùng xử lý rác phủ đầy bụi, có một cái đầu khẽ lắc lư, tiếng sụt sịt theo chuyển động lắc lư.
Sở Tư nháy mắt với Tát Ách · Dương bảo hắn đứng yên, đồng thời tắt đèn ngón tay, im lặng không một tiếng động mà vòng qua.
Liền thấy một bóng đen đang ngồi xổm phía sau thùng xử lý rác, cuộn tròn lại như một quả bóng nhỏ, hẳn là một đứa trẻ, không quá năm tuổi, đang khóc không hề cảnh giác, mãi đến khi Sở Tư bước tới cúi người. Sau một cái vỗ nhẹ lên đỉnh đầu, đứa bé mới đáng thương ngẩng mặt lên.
Sở trưởng quan đã nhiều năm không nói chuyện nghiêm túc với bất kỳ oắt con nào, huống chi là một nhãi con mềm yếu như vậy. Anh rũ ánh mắt nhìn về phía nhãi con kia, nói: “Nhóc là người?”
Không biết nhãi ranh bị chọc vào điểm nào, bẹp miệng bắt đầu ô ô khóc, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, ngửa mặt trọng tâm không ổn định, vừa khóc thì sắp ngã ngửa ra sau.
Sở Tư: “…”
Anh duỗi một tay kéo cánh tay nhãi con, giữ nó ổn định, vẻ mặt phức tạp ra hiệu cho Tát Ách · Dương.
Chủ động ra hiệu với Tát Ách · Dương, đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời. Tát Ách cũng cảm thấy có chút kỳ quái, hắn uể oải đi tới, nhướng mày nói: “Thân ái, anh cắn nhầm thuốc rồi à?”
Sở Tư nhíu mày, hất cằm nhìn đứa nhỏ đang khóc lóc nói: “Làm nó yên tĩnh lại đi, tôi không thể dỗ đứa nhỏ mở van thoát nước lũ như vậy.”
Tát Ách · Dương bước chân khựng lại: “… anh muốn ai dỗ???”
Vừa nói, mắt hắn lại quét qua nhãi ranh. Vốn dĩ chỉ tuỳ ý lướt qua, nhưng hắn đột nhiên nheo mắt lại như thể đã nhìn thấy điều gì đó đáng ngạc nhiên.