Chẳng hạn như bây giờ.
Theo lý thuyết biểu hiện của anh như vậy là đang nói chuyện gì đó rất đứng đắn, nhưng nội dung lời nói lại quá không đứng đắn, đến nỗi ngay cả loại người quen đối phó với anh như Tát Ách · Dương cũng có chút bối rối.
Đôi mắt trong suốt của hắn hơi mở to, nhìn Sở Tư giật mình một giây, mới nói: “Thân ái, anh đây là xuất phát từ lý tính khiêu khích, hay là xuất phát từ cảm tính câu dẫn đây?”
Không câu nào hay ho, làm người ta không thể lựa chọn.
Sở Tư nhìn chằm chằm hắn một lúc, mới nhận ra hành động này có chút hiểu lầm, người không biết có thể nghĩ rằng anh đang cầm giá chơi lưu manh, bộ dạng mặt người dạ thú điển hình.
Nhưng lúc này lại rút tay về, có vẻ hơi lép vế. Cho nên Sở Tư điều chỉnh tư thế, ngón tay cái bóp cằm Tát Ách · Dương, nói: “Cả khuôn mặt đều là tôi nặn ra, bóp cằm nhiều một chút cũng không phạm pháp.”
Nói xong, bình tĩnh đối với Tát Ách · Dương lưu manh thành quen, cảnh cáo: “Để đầu óc nghỉ đi, nói chính sự, cười lại như vừa rồi.”
Sau khi hết đà, anh mới dựa bậc thang leo xuống mà buông lỏng tay ra, cụp mi giả vờ nghiêm túc sửa cổ tay áo sơmi.
“Đừng giả vờ trưởng quan, cổ tay áo có gì đâu mà chỉnh, một ngày sờ ba lần rồi.” Tát Ách · Dương không lưu tình chút nào mà vạch trần anh, trên miệng nở nụ cười.
Không phải kiểu này.
Ngón tay sửa cổ tay áo dừng lại một chút, dứt khoát không giả nữa, anh chống hai tay ngồi dựa vào mép bàn, híp mắt hướng Tát Ách · Dương nâng nâng cằm, “Nói đi, cười hay không.”
Tát Ách · Dương lười biếng nói: “Không có gì vui sao cười được, tôi cũng không phải đám ngốc kia.” Hắn nói, thật sự ra vẻ chán muốn chết mà khảy khảy máy truyền tin trong tay.
Đó là sau khi quay trở lại Bạch Lang Hạm, Sở Tư đã hứa cho hắn cái mới, ban đầu vốn có danh nghĩa máy dự phòng của Sở Tư, quyền đăng nhập tất cả những thứ trong đó cũng mặc định Sở Tư, nhiều thông tin nhận dạng đều liên kết tự động.
Lúc mới đầu đưa cho hắn, Sở Tư đã mở khóa hoàn toàn máy truyền tin, sau đó hủy liên kết tất cả các công việc chính thức, nhưng vẫn là mặc định, không có thời gian từ từ sửa. Toàn bộ được đổi thành thông tin của Tát Ách · Dương, dễ dàng bị lộ danh tính khi mạng lưới theo dõi Bạch Lang Hạm sờ gáy.
Khi Tát Ách · Dương bẻ khóa bản dự thảo, mượn dùng một số công năng của Thiên Nhãn và máy truyền tin, vì vậy lúc này đèn báo bên hông máy truyền tin luôn sáng, giống như màn hình hoặc máy ghi âm đang nhìn chằm chằm.
Sở Tư liếc máy truyền tin, tức giận nhắc nhở: “Đám ngốc kia không bao lâu nữa cũng lên tàu, đề nghị anh chú ý lời nói và việc làm của mình đi, tôi không thể quảng bá tẩy não mọi người trên tàu đâu, nếu thật sự có năng lực đó, tôi đã chuyển sang tổ chức tà giáo gì gì đó rồi không phải sao?”
Những lời này không biết chọc trúng điểm cười kỳ quái nào của Tát Ách · Dương, hắn cong mắt nhìn Sở Tư nở nụ cười, không phải cười sảng khoái hay lễ phép cười mỉm, chỉ là im lặng, là kiểu cười từ từ lan tỏa từ khóe miệng đến khóe mắt. Nụ cười này luôn có một sức hút kỳ lạ khó tả, giống như đôi mắt đặc biệt trong veo, sáng ngời nhưng lại sâu không lường được.
“Đừng nhúc nhích.” Sở Tư nhìn vào mắt hắn, tiến lại gần, “Là nụ cười này…”
Hành động như vậy ngược lại làm ý cười Tát Ách · Dương dừng không được, mắt càng cong hơn, màu sắc trong trẻo lộ ra từ đôi mắt cong, hắn bị Sở Tư làm cho không hiểu ra sao, nhưng cũng không định kháng cự hay hỏi một câu rõ ràng, mà thừa dịp Sở Tư sát vào xem đôi mắt, thuận thế nghiêng đầu hôn lên cằm Sở Tư.
Sở Tư: “…”
“Ừ, không nhúc nhích, chính là cái dạng này.” Hai tay Tát Ách · Dương chống ở hai bên, đem Sở Tư giam nửa vòng giữa mình và bàn. Một bên cố ý học giọng điệu vừa rồi của Sở Tư, một bên tránh ra một chút, ánh mắt lại rơi trên môi Sở Tư.
Khi định hôn lần nữa, Sở Tư mặt không đổi sắc giơ tay, vừa lúc chặn lại.
Sở Tư từ khóe mắt liếc qua, nhìn Tát Ách · Dương với vẻ mặt “Tôi không biết phải nói gì với anh”, rồi nói: “Thật xin lỗi, bàn này là để làm việc chính sự, tạm thời không có kế hoạch phát triển các tính năng mới cho nó, có thể tôn trọng văn phòng của tôi một chút được không? Hả? “
May mà văn phòng này chỉ có giám sát thời gian thực các tín hiệu đến và đi, không có trang bị máy theo dõi, nếu không sẽ rất vui đây.
“Nói chung, chiêu miêu đậu cẩu* phải gánh hậu quả chứ đừng nói đến chuyện khôi hài.” Tát Ách · Dương nói, “Anh chơi mặt tôi lâu vậy rồi, dù sao cũng phải làm chuyện tốt gì chứ? Hay là… Anh chê khuôn mặt chính mình nặn ra không dễ nhìn?”
*Chiêu miêu đậu cẩu(招猫逗狗): Kích động làm sai
“Anh đủ chưa?” Sở Tư hơi ngả người ra sau, nhìn vào mắt Tát Ách · Dương, đột nhiên hỏi: “Tát Ách, anh có biết người tên Ngải Lâm Na không?
Lúc trước khi nhìn thấy cô gái trong album của lão Thiệu, anh cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng không thể nhớ ra tại sao mình lại quen thuộc, hơn nữa sự chú ý của anh bị Thiên Nga Đen và những thứ khác làm cho phân tâm, trong lúc nhất thời không có đáp án.
Bất chợt nhìn thấy nụ cười của Tát Ách · Dương lúc này, anh cuối cùng cũng nhớ ra sự quen thuộc đến từ đâu.
Đôi mắt.
Đôi mắt ấy cong lên với nụ cười, rất giống Tát Ách · Dương. Nhưng lại không hoàn toàn giống, có lẽ màu mắt hơi khác chăng? Có lẽ Tát Ách · Dương chưa bao giờ cười như Ngải Lâm Na.
Tát Ách · Dương sửng sốt một chút trước câu hỏi của anh, nhưng không hề suy nghĩ liền nói: “Không quen biết.”
Có lẽ bởi vì trả lời quá nhanh, Sở Tư theo bản năng hỏi “Anh chắc chứ?”
“Nói thật thì, không có quá nhiều người có thể khiến tôi nhớ tên, nghĩ xong cũng dễ thôi.” Tát Ách · Dương đưa tay bấm huyệt thái dương rồi nhún vai: “Nhưng thậm chí còn không nhớ tên, cũng chỉ có thể là không quen biết.”
Khi hắn trả lời, Sở Tư cũng cảm thấy rằng câu nói của mình hoàn toàn là do hỏi quá nhiều. Khi nhìn thấy đôi mắt của Tát Ách · Dương, anh thực sự đã phần nào nghi ngờ Ngải Lâm Na và Tát Ách · Dương có mối quan hệ huyết thống rất thân thiết, chẳng hạn như… Mẹ con.
Tuy nhiên, ai thậm chí không nhớ được tên của mẹ mình còn phải suy nghĩ lại.
“Cũng đúng.” Sở Tư gật gật đầu, cảm thấy thần kinh mình quá nhạy cảm, tựa như ai xuất hiện trong bức ảnh tốt nghiệp đó tùy tiện xách ra cũng có quan hệ khác vậy.
Nhưng nhắc đến cái này…
Sở Tư nhìn Tát Ách · Dương do dự một lúc hỏi, “Trước đây anh trông thế nào? Ý tôi là khi còn nhỏ ấy.”
Sau đó lại nói thêm một câu: “Đương nhiên, tôi vừa nghĩ tới liền tùy tiện hỏi thôi, không muốn nhắc tới cũng không sao.”
Thực ra, lần trước khi nhìn thấy Tát Ách · Dương ngồi bên cửa sổ nhìn ra thành phố đen tối trên chiếc máy bay hướng đến Cảng Phỉ Thúy, anh đã muốn hỏi điều này. Nhưng lần đó chỉ là ham muốn khám phá nhất thời, không đủ khiến anh thực sự mở miệng.
Nhưng bây giờ, nhiều thứ đã khác.
Ánh mắt Tát Ách · Dương đọng lại từ khóe mắt, hắn cười nhìn Sở Tư, nói: “Trưởng quan đừng giả vờ nữa, anh chỉ hỏi nếu quá tò mò không kìm được nữa thôi.”
Sở Tư một lần nữa phát huy đầu óc của một minh quân, coi thường kiến thức chung quy của loại khốn nạn muốn phá đám này, bình tĩnh nói: “Tôi nghĩ anh có chút hiểu lầm, thật ra tôi là người rất cởi mở, dễ nói chuyện.”
“Tôi nghĩ anh có thể thử lặp lại câu đó trước mặt tiểu bạch kiểm hoặc đám ngốc kia, biểu cảm của họ nhất định rất xuất sắc.” Tát Ách Dương nói.
“Liên quan gì đến bọn họ? Bây giờ là chuyện giữa tôi và anh, có lẽ có thể gọi là nói chuyện phiếm? Tóm lại, không muốn nhắc tới cũng không vấn đề gì, tôi có thể hiểu được.” Sở minh quân cảm thấy lời này phát ra từ tận đáy lòng, không có bất luận vấn đề gì.
Tát Ách · Dương “Ồ” một tiếng, nói: “Vậy được rồi, tôi không nghĩ nữa.”
Sở minh quân: “…”
“Người cởi mở dễ nói chuyện Sở trưởng quan, sắc mặt anh có chút tái xanh nha.”
“…”
Tát Ách · Dương cái hay không nói, nói cái dở xong, chống bả vai Sở Tư trầm giọng nở nụ cười. Khi hắn ngẩng mặt lên lần nữa, trong mắt vẫn còn ý cười, “Đậu. Vì trưởng quan làm cho người ta thích, cho anh biết sự thật vậy.”
Sở Tư liếc hắn.
“Không phải tôi không muốn nhắc đến mà là tôi không nhớ.” Tát Ách · Dương nói, “Trước 5 tuổi tôi không nhớ gì, cũng có lẽ là 6 tuổi? Dù sao, lúc đó tôi không thể nhìn thấy gì cả, chỉ có thể dựa vào giọng nói, không thể nói thời gian.”
Trong một câu ngắn gọn như vậy, lượng thông tin nhiều đến mức Sở Tư không tiêu hóa được, “Cái gì gọi là… không thấy gì?”
“Ý nghĩa trên mặt chữ.” Tát Ách · Dương cong hai ngón tay chỉ vào mắt mình, “Mù.”
Sở Tư có chút mờ mịt nhìn hắn, như thể nhất thời không hiểu ý nghĩa của từ này. Anh vô thức vươn tay cầm xương cổ tay nhô ra của Tát Ách · Dương đang chỉ vào tầm mắt, cau mày hỏi: “Tại sao?”
“Nhưng tôi đoán không phải mù bẩm sinh.” Khi Tát Ách · Dương nói câu này, giọng điệu hắn vẫn như thường lệ, như thể đang nói chuyện của người khác vậy, “Bởi vì khi đó thông qua thanh âm phân biệt được một ít thứ, trong đầu có thể hình dung hình dáng đại khái, phác thảo những thứ đó nên thuộc về một phản ứng bản năng còn sót lại từ trí nhớ. Nó cho thấy trước đó tôi có thể nhìn thấy mọi thứ.”
“Khi đó phần lớn thời gian đều bị gắn vào dụng cụ gì đó, trên người hẳn có nhiều cổng kết nối.” Tát Ách · Dương híp mắt nhớ lại, “Có những loại thuốc được đưa vào cơ thể tôi từ nhiều chỗ khác nhau thông qua những cổng đó, tôi đoán nó phải là một loại thuốc cho cơ bắp hoặc thần kinh phản xạ, vì tôi có thể cảm nhận được chân tay của mình, nhưng không thể kiểm soát chúng, cho nên không thể cử động. Tôi đoán bên trong hẳn là còn có chất dinh dưỡng, bởi vì một thời gian rất dài, không ai sắp xếp thức ăn cho tôi, nhưng tôi luôn tràn đầy năng lượng ”.
“Đương nhiên, đối với tôi lúc đó có đủ năng lượng cũng vô ích, cũng chính thời gian dài thanh tỉnh mà ngốc trong bóng tối, liên tục nghe tiếng thuốc chảy qua ống nhỏ giọt và cổng.” Tát Ách · Dương cau mày, lại dần dần trở lại vẻ mặt vô cảm nói: “Rất… rất nhàm chán.”