Mục lục
Cô vợ trẻ con của lăng thiếu bá đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh không phủ nhận, lúc điều tra hung thủ biến thái của vụ án kia, quả thật từng có chút động lòng với Úc Tử Duyệt hoạt bát đáng yêu, chỉ là, chẳng mấy chốc anh cũng hiểu, đối với Úc Tử Duyệt chỉ là bởi vì cô có điểm giống với Lâm Lâm hoạt bát đáng yêu trước kia.
Trái lại bây giờ cô lạnh nhạt với anh, anh càng thêm hoài niệm cô gái Lục Khải Lâm kia.
Lão đại Lăng Bắc Hàn thường khuyên anh, nhất định phải đối xử tốt với Lục Khải Lâm, không nên lúc nào cũng bận rộn với công việc. Anh chỉ có thể cười khổ, anh không muốn đối xử tốt với cô sao? Mấu chốt là người ta chán ghét anh, căn bản không cho anh cơ hội!
Số lần đề cập ly hôn với anh cũng không ít! Lăng Bắc Diệp thất bại chỉ có thể trốn ở bót cảnh sát, hôn nhân như vậy, đối với anh mà nói, không có gì khác với là không có!
Anh lạnh nhạt chẳng quan tâm tới cô thời gian dài, cũng làm cô tuyệt vọng. Thỉnh thoảng còn thấy anh và người phụ nữ khác ở chung một chỗ, nghĩ thầm, anh đêm không về ngủ rất lâu rồi, cấm dục thời gian dài, ở bên ngoài nhất định là có người phụ nữ khác. Cô không tìm thám tử tư điều tra, cũng không muốn biết.
Nếu như tìm anh chất vấn, nhất định sẽ bị anh nhục nhã, "Thế nào? Bản thân không thể thỏa mãn tôi, còn không cho tôi tìm phụ nữ khác?" Những lời này, là cô đoán anh sẽ nói.
Cho nên, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ở chung một chỗ với người phụ nữ khác, không dám đi chất vấn.
Thời gian, cứ trôi qua từng ngày như thế, nhìn hai vợ chồng Úc Tử Duyệt và Lăng Bắc Hàn ân ái như vậy, cô cũng có phần hâm mộ. Có lần biết anh cứu Úc Tử Duyệt, cô thậm chí khổ sở mà nghĩ, nếu như cô gặp chuyện không may, anh có thể xuất hiện đầu tiên, cứu cô không?
"Lục Khải Lâm! Con cái đồ vô dụng này!" Bị mẹ chỉ vào mũi mắng, cô xoay tầm mắt, lòng tràn đầy uất ức, "Mẹ, chú ý thái độ đúng mực của người!" Cô thật sự không nhịn nổi, trầm giọng nói.
"Con!" Chu Tú Lan không ngờ cô sẽ cãi lại, "Tết năm nay con tốt nhất hãy gọi A Diệp về đi, mẹ chồng con nếu như lại nói trước mặt mẹ, mẹ muốn con đẹp mặt!" Chu Tú Lan tức giận nói, bà là một người vô cùng sĩ diện người, con gái kết hôn ba năm, không có sinh một đứa con, bà cũng cảm thấy thật mất mặt!
"Mẹ…… Con lấy chồng rồi! Chuyện này không liên quan tới mẹ!" Lục Khải Lâm phản bác.
"Không liên quan tới mẹ?" Chu Tú Lan tức giận, lớn tiếng hỏi ngược lại, Lục Khải Lâm liền vội vàng lùi về phía sau, đi về phía cửa.
"Nghịch tử! Mỗi một người đều là nghịch tử! Tên khốn Lục Khải Chính kia làm, cô cũng làm! Về sau chớ trở về chỗ của tôi!" Bà gào to, con trai Lục Khải Chính vừa mới từ hôn, chuyện của con gái còn làm bà bận tâm, trong lòng Chu Tú Lan tức giận không có chỗ để phát tiết ra!
Lục Khải Lâm chạy ra cửa, nhanh chóng lên xe, nổ máy, rời khỏi cái nhà này thật nhanh.
Lòng tràn đầy bi thương, nhớ tới Lăng Bắc Diệp, trong lòng lại ghen tuông , cô gọi điện thoại cho anh, ngược lại lần này rất nhanh được kết nối, chỉ là, trong điện thoại một hồi trầm mặc, cô chỉ đành phải tự mình mở miệng trước, "Tối nay anh không đến nhà cũ ăn cơm tất niên sao?" Cô lạnh nhạt hỏi, chịu đựng chua xói ở chóp mũi.
Thỉnh thoảng chịu ấm ức của mẹ, cô rất muốn tìm anh bày tỏ , nhưng……
Lăng Bắc Diệp nghe âm thanh của Lục Khải Lâm, trong lòng chua xót đau đớn, "Tôi có vụ án, bận! Tự cô đi đi!" Anh trầm giọng nói, biết nếu như không đến nhà cũ, sẽ làm cô làm khó. Cũng sẽ làm cô thật mất mặt trước người nhà họ Lăng, đến nhà cũ, không tránh khỏi bà cu sẽ hỏi thăm mọi mặt, hỏi về vấn đề đứa bé.
Nghe nói anh bận, trong lòng Lục Khải Lâm run lên, một cỗ cảm giác mất mác xông lên, "A…… vậy anh chú ý nghỉ ngơi." Cô lạnh nhạt nói, tự nhiên nói một câu quan tâm.
Trong lòng Lăng Bắc Diệp cũng rung động, giống như tất cả hận ý đối với cô, chỉ vì một câu thuận miệng quan tâm của cô, liền tan rã. Cổ họng anh nghẹn ngào, tim buồn bực.
"Nếu như thời gian cho phép, tôi sẽ chạy tới." Lòng anh mềm xuống nói, "Lúc lái xe đừng gọi điện thoại!" Lại bổ sung thêm một câu, nói xong, nhanh chóng cúp điện thoại.
Cô bởi vì một câu quan tâm vừa rồi của anh mà tim cũng đập nhanh, cảm động. Trái tim khổ sở, lấy được chút an ủi, anh giống như là anh A Diệp nhiều năm trước, vẫn quan tâm cô. Suy nghĩ một chút, cô càng đau xót hơn, cảm thấy tất cả đều là lỗi của cô.
Nên nói cho anh biết, ly hôn với anh, không nên mãi liên lụy tới anh như vậy.
6 giờ chiều đi theo cha mẹ chồng đến nhà cũ của nhà họ Lăng ở trụ sở quân đội, trên bàn ăn, cô bị bà cụ giễu cợt không ít. Cũng may sau đó Lăng Bắc Diệp chạy đến, giải vây giúp cô, một khắc kia, cô cảm động, tùy anh nắm tay của mình, cố ý ân ái trước mặt các trưởng bối.
Chỉ có chính cô hiểu rõ, quan hệ của cô và Lăng Bắc Diệp chuyển biến xấu đến mức nào.
Cơm tất niên giải tán, vợ chồng Lăng Bắc Hàn muốn đốt pháo hoa, Lăng Bắc Diệp phải về bót cảnh sát, cô ngồi xe của Lăng Bắc Hàn về nhà bọn họ. Dọc đường đi, nhìn anh cả cùng chị dâu nhỏ ân ái như vậy, cô không ngừng hâm mộ. Cũng nhớ tới hình ảnh khi còn bé đi theo Lăng Bắc Diệp cùng nhau đốt pháo hoa....
Đứng ở cửa chung cư, cô luống cuống, không muốn một mình trở về ngôi nhà lạnh lẽo chỉ có một mình cô. Trong gió lạnh, một mình cô đi thong dong trên đường lớn, trong đầu đều là từng màn cô và Lăng Bắc Diệp sống chung khi còn bé.
Giờ phút này, cô cũng mới phát hiện, thì ra mình vẫn thích anh, nhiều năm như vậy cũng chư từng quên.
"Ô." Mất khống chế nức nở nghẹn ngào ra tiếng, cô ngồi trên ghế ở một góc hẻo lánh, cúi người xuống, che miệng, nức nở nghẹn ngào ra tiếng.
Tiếng bước chân vang lên, cô cảnh giác ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy một bóng đen đúng cách đó không xa thì cô bị sợ đến toàn thân cứng đờ, vội vàng đứng dậy, ba chân bốn cảng mà bỏ chạy. Bóng đen kia đuổi theo, cô liều mạng chạy, không có ý thức, chỉ biết là liều mạng chạy.
Đã từng, cô chính là chạy chậm một bước, mới bị người ta làm nhục,
Cô lại không ý thức được, mình chạy vào một góc chết, "Đem tiền giao ra đây!" Âm thanh hung ác của người đàn ông vang lên, đêm tối, dao găm trong tay người đàn ông phát ra sáng chói mà sắc bén.
"Cút…… Tránh ra!" Ý thức của cô mất đi khống chế, trừng mắt nhìn người đàn ông, rống to. Căn bản không nghe được lời


chuong-323-ngoai-truyen-phan-2---chuong-4-gap-phai-dieu-bat-trac-1415955590.1264.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK