Mục lục
Cô vợ trẻ con của lăng thiếu bá đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đầu vẫn là gương mặt thon gầy của Lăng Bắc Diệp, tóc vàng, sắc mặt vô cùng khó coi, lời nói làm cho người khác đau lòng. Anh giống như đang oán cô, rất oán, rất oán.
Nhìn hai đứa bé, trong lòng cuối cùng cũng dễ chịu hơn phần nào, "Đóa Đóa, papa không có việc gì, có đúng không?" Ôm con gái vào trong ngực, cô lầm bầm hỏi, thoạt nhìn dáng vẻ rất bất lực.
***
Lăng Bắc Diệp vẫn xảy ra chuyện, nghe nói là lần làm nhiệm vụ ở biên giới của một tỉnh nào đó thì mất tích, tung tích không rõ.
"Tôi chết, trong lòng cô sẽ được bình tĩnh!"
"A…"
Lần nữa từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, trong đầu hiện lên câu nói của Lăng Bắc Diệp trước khi đi, chỉ là, trong mơ cô nhìn không rõ mặt anh.
Cô ngồi trên giường, hai cánh tay ôm đầu gối, mặt khổ sở nhìn màn đêm, trái tim không ngừng co quắp. Từ khi anh mất tích cho tới nay, mỗi ngày cô đều tự nhủ, anh sẽ trở lại, cô tin tưởng là như vậy!
Nhưng cô cũng biết, đó là lừa mình dối người. Mỗi lần đêm khuya yên tĩnh, cô lại lâm vào trong cơn ác mộng như vậy.
"Anh thật sự không trở lại sao?" Nhìn chiếc gối bên cạnh cô nói, trái tim quặn đau.
"Nếu anh không trở về nữa, em thật sự không tha thứ cho anh!" Đáp lại cô là đêm tối không tiếng động.
***
Một ngày nọ, cô đến túc xá của anh, nhìn những đồ dùng anh từng sử dụng cô lại nhớ đến anh, cũng phát hiện một lọ thuốc dạ dày. Cô hỏi đồng nghiệp của anh mới biết, gần đây bệnh dạ dày của anh thường phát tác.
Lúc này cô mới ý thức được, hình như đã rất lâu rồi cô không quan tâm tới anh.
Thật ra thì chưa từng thật sự quan tâm. Mấy năm tính tình lạnh nhạt, cô chưa từng nói với anh một câu quân tâm nào, không nói tới chăm sóc anh. Khoảng thời gian hòa thuận kia, cũng là anh săn sóc nhiều hơn, anh cũng tự lo liệu, không cần cô quan tâm chăm sóc cái gì.
Cô không quan tâm chăm sóc anh nhiều bằng Lam Khả. Đây là điều cô vẫn rối rắm mấy ngày qua.
Cầm chiếc gối của anh trên giường đơn lên, hai tấm hình đập vào tầm mắt, một tấm là ảnh cưới của cô và anh, một tấm lúc hai đứa nhỏ được 100 ngày, một nhà bốn người chụp chung.
Nước mắt không khống chế được rơi xuống, nhìn tấm hình này, sự ác độc của cô rất quá quắt.
Cô không biết là, cứ lúc nào rảnh rỗi là Lăng Bắc Diệp lại nhìn hai tấm hình, nhìn đi nhìn lại nhiều lần. Có lúc chỉ là nhìn hình thôi không thể thỏa mãn được anh. Càng xem càng nhớ....
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chỉ chớp mắt, anh đã mất tích hơn nửa năm. Lục Khải Lâm vẫn xem như anh đang ở đồn cảnh sát, cô vẫn trải qua cuộc sống nhẹ nhõm tự tại như cũ.
Nhưng hiện tại cô rất bận, đi làm lại, trong tay có rất nhiều chuyện phải làm. Bọn nhỏ thì giao cho Dì Tôn và bảo mẫu chăm sóc, hai đứa nhỏ cũng đã cai sữa, uống sữa bột.
Sẽ rất ít khi nhớ tới Lăng Bắc Diệp, như vậy cũng tốt, không cần sống trong bi thương.
"Lục Khải Chính! Con nói xem, rốt cuộc là Bắc Diệp sống hay chết? ! Có sao nói vậy, chớ gạt chúng ta! Không ai dám xử phạt con!" Người nhà họ Lục khó có khi tụ họp đông đủ, Chu Tú Lan lớn tiếng hỏi Lục Khải Chính.
Câu hỏi của bà, làm trong lòng Lục Khải Lâm run rẩy, Nhan Tịch ngồi bên cạnh Lục Khải Chính, không nói một lời, hơi cau mày.
"Con nói còn chưa rõ ràng sao! Một ngày không tìm được thi thể của A Diệp, ngày đó chúng ta sẽ không từ bỏ cậu ấy!”
"Nhưng em gái con…" Chu Tú Lan lập tức phản bác, lời nói ra khỏi miệng thì dừng lại, chẳng lẽ muốn con gái đi bước nữa hay sao? Như vậy bên nhà họ Lăng sẽ không thể nào nói nổi.
Đâu thể qua cầu rút ván như vậy!
"Cha, mẹ, mọi người đừng vì chuyện của con mà lo lắng, con sống rất tốt." Lục Khải Lâm thì thào nói.
Chu Tú Lan không nói gì, chỉ thở dài, Lục Vinh Trác cũng không nói gì, nhíu mày.
Lát sau cả gia đình tản đi, một mình Lục Khải Lâm ra khỏi nhà họ Lục. Hôm nay cô không lái xe, buồn chán ngồi tàu điện ngầm trở về, vừa rồi anh cả muốn đưa cô về, cô cũng cự tuyệt.
Mờ mịt đi trên đường to, không nghĩ đến cái gì, nhưng lại giống như đang suy nghĩ rất nhiều. Có lúc, cô cũng cảm thấy, Lăng Bắc Diệp có thể đã không còn ở trên cái thế giới này nữa, ngay cả trong mơ cô cũng không thấy anh.
Người nhà họ Lăng phái người đến biên giới timg, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Cô vốn cho rằng có thể anh đi nắm vùng, giống như Lam Khả, nhưng tin tức biết được lại không phải như vậy.
Thật sự là mất tích, không còn bóng dáng, ngay cả thi thể tìm khắp nơi cũng không thấy. Nghe nói anh không may rơi xuống nước trong một cuộc đọ súng , trong vùng nước đó, có rất nhiều cá sấu.....
Chiếc xe thể thao màu đen dừng lại bên người cô, cô kinh ngạc. Người đàn ông mặc quần áo thoải mái đeo kính đen


chuong-353-ngoai-truyen-phan-2---chuong-243-that-su-mat-di-1416220178.6291.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK