Mục lục
Cô vợ trẻ con của lăng thiếu bá đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rốt cuộc anh cũng nói chuyện, âm thanh ảm đạm.
"Đó cũng là chuyện ngòai ý muốn, anh đừng quá tự trách và áy náy...." Nhìn dáng vẻ này của anh, trong lòng cô vừa tức vừa đau, chỉ có thể an ủi anh như vậy.
"Cô ấy thích anh." Bật thốt lên, con ngươi mờ mịt nhìn cô, gương mặt bi thương, cái gai trong lòng Lục Khải Lâm cũng đau, bây giờ rốt cuộc anh cũng biết, Lam Khả thích anh rồi.
"Thật xin lỗi." Lát sau, anh lại thốt ra ba chữ, con ngươi vẫn hoảng hốt nhìn cô, Lục Khải Lâm dĩ nhiên hiểu anh nói ba chữ này, đại biểu cái gì.
"Anh và em còn phải nói ba chữ này sao?"
"Nếu như mà anh biết sớm một chút, sớm nói rõ ràng với cô ấy, không thích cô ấy, cô ấy có thể không phải hy sinh vì anh...." Lăng Bắc Diệp rũ mắt, lạnh nhạt nói.
"Cô ấy là cảnh sát! Dũng cảm quên mình vì đồng nghiệp là chuyện bình thường, nếu như lúc ấy là A Tam hoặc là A Phong, bọn họ cũng sẽ làm như vậy! Không phải anh cũng vì cứu A Phong, thiếu chút nữa đã trúng đạn à?" Lục Khải Lâm biết anh sẽ nghĩ như vậy, cô cũng nghĩ như vậy, giờ phút này, vì để cho anh không áy náy, chỉ có thể trấn an lý trí của anh.
"Tình huống không giống nhau....Anh có lòng tin nên mới ngăn cản, cô ấy biết rõ mình sẽ chết...." Lăng Bắc Diệp nói mà không có biểu cảm gì, âm thanh lẩm bẩm, khàn khàn. Lục Khải Lâm cũng bởi vì lời của anh mà rung động, trong đầu hiện lên gương mặt Lam Khả, trái tim co rút đau đớn.
Lam Khả thật sự yêu anh, lần cuối cùng dùng hành động thực tế, dũng cảm yêu một lần.
Nếu bỏ đi sự thật mình là vợ của Lăng Bắc Diệp, cô nhất định sẽ bị tình yêu của cô gái này làm cảm động, một mực yên lặng nỗ lực, không dám nói ra, một lần dũng cảm nhất, còn dâng hiến trẻ tuổi tính mạng quý giá của mình.
Như vậy, anh cũng bị cảm động sao? Cả đời này, sẽ không quên được cô ấy? Vẫn sống trong sự áy náy với Lam Khả sao?
"Vậy anh muốn như thế nào?" Cô ngồi xổm xuống bên giường, ngẩng đầu lên nhìn anh, khàn giọng hỏi.
"Anh muốn yên tĩnh." Anh lại nói.
Khóe môi Lục Khải Lâm co quắp, lại đứng lên, lấy gạt tàn và thuốc của anh đi, rời khỏi phòng ngủ. Sau khi cô đi, anh vào phòng tắm, dùng nước lạnh không ngừng rửa mặt, không ngừng lắc đầu. Suy nghĩ tới nếu như Lam Khả còn sống, anh sẽ nói cho cô biết, đừng vì anh mà trả giá lớn như vậy, anh không đáng giá, thật sự không đáng giá.
Cũng thống hận mình không nhận ra sự việc này sớm một chút, không tin lời Lục Khải Lâm nói, nếu như khuyên cô ấy sớm, đồng ý điều cô đến khu Tây Thành, cô sẽ không tham dự vào trong vụ án này, sẽ càng không chết! Nói không chừng còn có thể dần dần quên anh, thích người khác.
Càng nghĩ, trong lòng càng thống hận mình, Lăng Bắc Diệp ảo não bới tóc, đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho nước lạnh lẽo xối vào người.
Bị cảm, sợ lây cho hai đứa bé, buổi tối phải cho hai đứa nhỏ uống sữa bột, "Thiên Thiên, Đóa Đóa, chấp nhận một chút nha." Mang khẩu trang cho các con uống sữa, cô dịu dàng nói, nhìn hai đứa bé, trong lòng thoải mái không ít.
Hai nhóc con cũng rất ngoan, Tiểu Thiên Thiên ngồi trong lòng cô, hai mắt to tròn sáng ngời trong suốt nhìn cô chằm chằm, giống như không biết cô, bởi vì cô mang khẩu trang, nhưng nghe âm thanh của cô lại ê a, an tâm không ít, miệng như một chú heo nhỏ không ngừng mút sữa thỏa thích.
Lăng Bắc Diệp vào cửa, thấy một màn này, nhìn cô đeo khẩu trang, lại cho uống sữa bột, nhíu mày, vừa rồi ở bên ngoài nghe Dì Tôn nói cô bị cảm.
Lục Khải Lâm thấy Lăng Bắc Diệp mặc quần áo kẻ sọc ở nhà, tóc ướt nhẹp vào cửa, trong lòng run rẩy, nhưng thấy tinh thần anh đã khá hơn nhiều, cô vui mừng, nhìn anh đi tới bên giường của Tiểu Đóa Đóa, khom người, ôm tiểu bảo bối lên.
"Đóa Đóa, ba cho con uống sữa." Lăng Bắc Diệp nhẹ giọng nói ra, ôm con gái xinh đẹp trắng mịn như bột được mài ra từ ngọc, ngồi xuống đối diện với hai mẹ con cô, cầm bình sữa lên, cố ý mút để thử nhiệt độ một chút, sau đó mới đặt vào bên miệng nhỏ nhắn của Tiểu Đóa Đóa.
Đóa Đóa mừng rỡ há mồm, hai mắt to đang nhìn anh, còn đưa tay nhỏ bé sờ mặt của anh, cơ thể nhỏ bé ấm áp vùi vào trong ngực anh, ngửi mùi sữa thơm ngọt ngào trên tay của bé con, trái tim lạnh lẽo của Lăng Bắc Diệp ấm áp không ít.
Tạm thời quẳng chuyện kia ra khỏi đầu.
Nhìn anh trêu chọc Đóa Đóa như bình thường, vẻ mặt hòa nhã, trong lòng Lục Khải Lâm an tâm hơn rất nhiều. Sức ăn của Tiểu Đóa Đóa nhỏ hơn, vừa ăn được một lát đã no rồi, mà Thiên Thiên dường như vẫn chưa no, một tay nắm lấy ma ma, một tay nắm bình sữa, như heo nhỏ không ngừng mút thỏa thích.
"Thiên Thiên, về sau ma ma gọi con là heo nhỏ, có được hay không?"
"Hừ...." Để bình sữa xuống, Lục Khải Lâm trêu chọc Tiểu Thiên Thiên nói, chỉ thấy nhóc con nhíu lông mày nhỏ, buồn bực hừ một tiếng, Lục Khải Lâm cười cười, "Được, được không gọi, Thiên Thiên của chúng ta tương lai muốn thành một nam tử hán khỏe mạnh, không phải người béo mập, có đúng không?"
Tiểu Thiên Thiên không giận cũng không cười, lạnh lùng nhìn cô, Lục Khải Lâm nhìn dáng vẻ đẹp trai lạnh lùng của con trai, rất muốn hôn bé một cái, nhưng vẫn không nỡ đặt bé xuống, "Anh dỗ ngủ cả Đóa Đóa nữa, em đi ra ngoài trước" Không dám ở lại quá lâu, để tránh truyền virus cho các con, Lục Khải Lâm nhìn Lăng Bắc Diệp, nói.
"Được." Anh thản nhiên trả lời, đặt con gái vào trong nôi, sau đó cẩn thận dụ dỗ hai nhóc con ngủ, hai nhóc giống như không có ý muốn ngủ, anh còn phải kể bừa một câu chuyện cho bọn chúng nghe, cuối cùng hai nhóc con mới ngoan ngoãn ngủ.
Ra khỏi phòng trẻ, Lăng Bắc Diệp thấy Lục Khải Lâm đang uống thuốc nước, "Đi bệnh viện đi.”
"Không cần! Vừa mới uống thuốc rồi !" Lúc nãy Dì Tôn khuyên, cô mới đồng ý uống thuốc, uống thuốc rồi sẽ khỏe lại nhanh thôi.
"Uống thuốc có thể khỏi không?" Lăng Bắc Diệp ngồi bên bàn, tự mình xới cơm, vừa ăn vừa hỏi.
"Ừ, có thể." Lục Khải Lâm nhàn nhạt trả lời, trong phòng khách yên lặng, hai người đều không nói chuyện nữa. Cơm nước xong, cô tắm rửa, phát hiện Lăng Bắc Diệp không có trong phòng ngủ, đi tìm thử thì phát hiện anh ở thư phòng.
Ngồi trước máy tính để bàn, đang chơi trò chơi CS, cô thấy anh đeo tai nghe, tay phải cầm chuột, tay trái gõ thật nhanh trên bàn phím, phát súng kia nhắm trúng kẻ địch, quét bắn kịch liệt. Cho đến khi đối phương ngã xuống mới thôi.
Anh đang phát tiết sao? Cô không đi gọi anh, trở về phòng ngủ, cảm thấy hiệu quả của thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, cô buồn ngủ chỉ muốn ngủ. Cũng không khỏi nhớ tới chuyện của Lam Khả, nhớ tới Lăng Bắc Diệp, phức tạp vô cùng, cái gai kia dường như cắm vào càng sâu hơn.
Giống như Lam Khả chết, cái gai kia sẽ tồn tại vĩnh viễn.
Vậy còn Lăng Bắc Diệp? Là trong lòng có nhiều gai, hay là ngực có nhiều nốt ruồi chu sa?
Sau khi Lăng Bắc Diệp chơi qua cửa, rất nhàm chán đứng dậy, nghe tiếng khóc của Đóa Đóa ở phòng trẻ, anh khẩn trương đi vào, "Bảo bối, sao vậy?" Nhìn mặt đầy nước mắt của con gái bảo bối , Lăng Bắc Diệp dịu dàng hỏi, bàn tay sờ thử tã giấy, là đi tiểu ướt rồi....
"Ba đổi tã lót cho bảo bối, không khóc....Ngoan...." Vừa an ủi vừa ngồi xuống, cẩn thận tháo tã giấy ra, lau sạch giúp cho bé con, rồi lại thay, động tác thành thạo, y hệt như một vú em tiêu chuẩn.
Tiểu Đóa Đóa ngừng khóc, vì thay tã giấy khô ráo cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nên cười với anh, nụ cười trong suốt này làm Lăng Bắc Diệp nhếch miệng lên, "Bảo bối....Trong lòng ba rất khó chịu...." Nhìn con gái bảo bối, đầu ngón tay của anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn


chuong-348-ngoai-truyen-phan-2---chuong-222-neu-nhu-anh-binh-an-1416072789.5049.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK