Mục lục
Cô vợ trẻ con của lăng thiếu bá đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lúc chiến tranh lạnh, cũng có lúc ân ái như keo sơn . . . . . . vô cùng rực rỡ.
"Tại sao còn tìm đến đây?", anh nhìn cô, thì thào tự nói, những tia sáng của một ngày mới dần dần hắt vào bên trong căn phòng, anh liền đứng dậy, đi tới tủ quần áo, mặc đồ vào, muốn lặng lẽ rời đi, đi đến một chỗ không có ai biết đến mình.
Bởi vì vẫn còn ở trong giai đoạn được bảo lãnh nên anh phải thường báo cáo với cảnh sát hành tung của mình, hiện tại nếu lại rời đi, không nói với ai, thì chẳng khác gì đào phạm cả.
Mặc quần áo xong xuôi thì thì trời đã sáng hẳn, liếc nhìn người con gái đang nằm trên giường, trong mắt thoáng qua một tia không đành lòng, ngay sau đó, liền đeo kính lên, cầm theo một valy nhỏ gọn đi ra khỏi phòng ngủ. . . . . .
"Anh A Diệp"
Lục Khải Lâm vừa tỉnh lại liền ngồi bật dậy, nhìn xung quanh phòng ngủ tìm kiếm, rồi hoảng hốt xuống giường, xông ra ngoài, liền nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng động cơ ô tô, cô kinh hãi chạy đến bên cửa sổ, lập tức thấy một chiếc xe Jeep việt dã màu đen vừa rời đi.
Anh muốn đi đâu? !
Cô như mất hồn đi chân trần lao xuống lầu, gọi to "Anh A Diệp", sau khi xuống đến nơi xe của anh đã đi mất dạng, cô liền chạy đuổi theo.
Nhìn bóng xe chuẩn bị biến mất, lòng cô nóng như lửa đốt, liều mạng chạy đuổi theo, trên người chỉ mặc bộ quần áo ngủ, hai chân trần chạy trên đá sỏi gập ghềnh đau rát, nhưng vẫn cố chịu đựng đuổi theo.
Lăng Bắc Diệp lúc này đã không nhìn thấy bóng dáng màu trắng kia đâu nữa, đau lòng ảo não, sớm biết vậy anh đã đi sớm hơn!
"Lăng Bắc Diệp! Cái con rùa đen rúc đầu này! Trở lại mau!", cô dậm chân, thở hồng hộc trừng mắt nhìn chiếc xe việt dã dần dần biến mất, tức giận mắng, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.
Tại sao lại không cho cô một cơ hội?
Lòng chua xót thầm nghĩ, không để bàn chân đang chảy máu của mình, cô lê thân thể mệt mỏi, tiếp tục bước đi trên con đường lầy lội, theo hướng của anh mà đuổi theo.
Xe việt dã màu đen đã dừng sát ở ven đường nhỏ, người đàn ông trên xe hình như đang vô cùng khổ sở, bị hành hạ ở bên trong, Lăng Bắc Diệp thật không ngờ, lại lên cơn vào lúc này , hai tay nắm chặt lấy tay lái, ẩn nhẫn chịu đựng khổ sở.
Giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến ở trên người anh cắn xé, khổ sở không nhịn được kêu rên lên, Lục Khải Lâm thấy anh dừng xe lại, mừng rỡ chạy đến, một lúc sau, liền thấy một bóng đen từ trên xe lao xuống, khổ sở gào thét, thân thể lảo đảo chạy loạn.
"Anh A Diệp", cô hoảng hốt thét lên, cảm giác được anh có gì đó khác thường, liền xông lên phía trước, nhưng lại thấy anh lao mình xuống hồ!
"Anh A Diệp, anh làm gì thế? ! Đi lên đi!"
"A a cút ngay, cút!" , người đàn ông ở trong nước gào thét, hai cánh tay đánh lên mặt nước, khổ sở rên rỉ, từng mảng bọt nước lớn bị bắn lên tung tóe, hắt ướt cả mặt của cô.
Nhìn dáng vẻ khổ sở điên cuồng kia của anh, cô chợt nhớ ra điều gì đó, lòng quặn đau, thương anh vô cùng.
Cô cắn chặt hàm răng, nhìn dáng vẻ nổi điên ở trong nước, không biết phải làm như thế nào cho phải, chỉ hy vọng cơn nghiện này nhanh chóng qua đi, cũng càng sợ anh bị hành hạ mà sẽ làm bản thân bị thương!
"Anh A Diệp, cố gắng chịu đựng!", đứng trên bờ, nhìn anh ở trong nước phát điên, liền kêu gào động viên, cô đã từng tưởng tượng qua dáng vẻ lúc lên cơn của anh nhưng lại không nghĩ rằng nó lại khổ sở như vậy. Lăng Bắc Diệp đã hoàn toàn mất hết lý trí, ở trong nước càng không ngừng gầm thét, giờ phút này, chỉ thấy đầu của anh chợt đâm vào trong nước bùm bụp!
"Anh A Diệp" , không thấy anh đâu, cô liền thét lên chói tai, trên mặt hồ chỉ còn lại bọt nước lăn tăn, qua thật lâu cũng không còn thấy anh trồi lên, tim cô đập càng nhanh, không nhịn được nữa liền lao xuống dưới.
Cũng may, là cô biết bơi, vọt xuống chỗ anh vừa ngụp xuống: "Rào rào", anh chợt trồi lên mặt nước, vẩy nước ra xung quanh, nhìn thấy anh, cô thấy thật mừng rỡ, không để ý đến cái lạnh cắt da , chỉ nhìn anh cười khúc khích. . . . . .
"Cút ngay! Cút! Cút A" , cơn nghiện kia làm sao có thể dễ dàng biến mất như vậy được, Lăng Bắc Diệp nhìn Lục Khải Lâm, tàn nhẫn quát um lên, vết sẹo ở nửa bên mặt càng khiến anh dữ tợn hơn giống như một dã thú lên cơn điên vậy.
"Anh A Diệp, em là Lâm Lâm, anh kiên nhẫn một chút đi, em sẽ giúp anh", cô hoảng hốt nói, vô cùng cẩn thận bơi về phía anh, lúc bơi đến bên cạnh liền giang hai cánh tay, ôm lấy anh thật chặt.
Nước song thật lạnh lẽo, ôm lấy thân thể đang cứng ngắc của anh: "Cút, buông tôi ra! Cho tôi một ít thuốc! Mau cho tôi thuốc!", Lăng Bắc Diệp mất khống chế quát lên, lúc nói chuyện, toàn thân vẫn còn run rẩy, nước mũi cũng chảy ra, lại còn bị xùi bọt mép nữa.
Dáng vẻ này vừa đáng sợ lại vừa đáng thương, nhìn anh như vậy, cô không kìm chế được nâng mặt của anh lên gọi: "Anh A Diệp. . . . . ." , chàng trai rực rỡ như anh mắt trời trước đây sao lại biến thành người như bây giờ chứ? Cô không nhịn được mà hôn anh, mặc cho anh giãy giụa, cắn xé, cô vẫn không buông ra.
Nếu như giờ phút này chính là địa ngục, cô sẽ đi cùng với anh,


chuong-367-ngoai-truyen-phan-2---chuong-333-my-nhan-ke-1416324624.5504.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK