Mục lục
Cô vợ trẻ con của lăng thiếu bá đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con cá chép tươi sống vẫn còn bị treo ngược trên không trung, quên cả gỡ ra, anh sững sờ nhìn người đối diện bên hồ, áo khoác ngoài màu đen khiến cho thân hình cô càng mảnh khảnh hơn, làn da càng thêm trắng nõn, tóc buộc lại gọn gang ở sau gáy, trên tay còn xách theo valy hành lý, nhìn về phía anh.
Ngồi đàn ông đang ngồi ở bờ hồ toàn thân đen xì từ trên xuống dưới, kính đen, quần áo cũng màu đen, trong tay còn đang cầm cần câu, cảm giác được anh cũng đang nhìn lại mình. Nhìn dáng vẻ hoàn toàn bình thản, cũng thấy thoáng yên lòng, nội tâm cũng trở nên kích động, hận không thể chạy nhanh lên phía trước cây cầu gỗ, chạy đến bên cạnh anh.
Đồng thời cũng cảm thấy hơi luống cuống, không biết lát nữa phải đối mặt với anh ra sao.
Nhưng vào lúc này, lại thấy anh nhanh tay thu cần câu, gỡ cá ra cho vào cái thùng nhựa, rồi cầm lên, quay lưng rời khỏi chỗ đó. Sau đó liền bước về phía biệt thự.
Nhìn theo bóng lưng của anh, trong lòng Lục Khải Lâm cảm thấy thật mất mát, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, xách hành lý chạy như bay vè phía cây cầu gỗ cong cong. Khi cô vừa xuống cầu liền thấy cổng biệt thự đang bị đóng lại, "Anh A Diệp", anh làm vậy, là có ý gì? !
Lục Khải Lâm gọi to, để valy xuống, cố gắng chạy đến cổng chính của biệt thự, trơ mắt nhìn cánh cửa gỗ màu trắng chất khép lại thật chặt, lập tức sững sờ, không biết phải làm sao.
Tại sao anh lại đóng cửa không cho cô vào? Không muốn cô tới tìm anh sao? Cảnh tượng như vậy trước giờ cô vẫn chưa từng nghĩ qua, cứ tưởng rằng anh sẽ cảm động, sẽ giống như trong phim điện ảnh vậy không kịp chờ mà chạy như bay đến ôm cô vào lòng. Vậy mà. . . . . .
Nhìn cánh cửa lớn đóng chặt kia rất muốn đánh trống lui binh.
Lục Khải Lâm, nhất định là anh thấy tự ti, nên không muốn biểu hiện mềm yếu ở trước mặt của mày vì thế mới làm như vậy. Thầm an ủi bản thân, rồi quay đầu lại xách valy lên, rồi lại đi tới cửa, bước lên hai bậc thềm, để xuống hành lý xuống, nhìn cánh cửa vẫn đang đóng im ỉm, đưa tay lên làm loa nói:
"Lăng Bắc Diệp, anh biết rõ là anh đang ở bên trong, tại sao lại không cho em vào? Sợ em nhìn thấy bộ dạng chán nản kia của anh sao?", miệng cô hướng về phía cánh cửa, lớn tiếng nói, cũng khẳng định anh đang trốn ở phía sau nghe lén.
Hai tay của Lăng Bắc Diệp nắm chặt lại thành quyền, đưa lưng về phía cánh cửa. Nghe những lời này của cô..., trái tim co rút từng cơn, tại sao cô lại muốn tới đây chứ? Muốn nhìn vẻ tiều tụy sa sút này của anh sao? ! Trái tim anh lập tức run lên, không muốn để cho cô nhìn thấy mình như vậy !
"Anh A Diệp, anh mở cửa đi, được không? Để cho em ở cùng với anh, chăm sóc anh một lần. . . . . ." , cô lấy hết dũng khí nói ra lời twnj đáy lòng, mặc kệ cuối cùng có ở cùng nhau hay không, nhưng tối thiểu, cũng phải dũng cảm một lần, về sau sẽ không thấy tiếc nuối hay hối hận.
"Cút!" Lăng Bắc diệp lạnh lùng gầm nhẹ. Ngay sau đó, liền sải bước đi lên lầu hai. Anh sợ phải nghe cô nói..., sợ mình sẽ mềm lòng, sẽ mở cửa cho cô đi vào. Lăng Bắc Diệp, mày còn có tư cách gì mà ở bên cạnh cô ấy chứ? !
Chính bản thân anh cũng không thể nào chấp nhận nổi con nghiện là mình chứ huống chi…, con đường trước mặt lại càng mờ mịt hơn.
Ngồi ở cửa sổ sát đất bên trên lầu hai, anh không ngừng hút thuốc, lầu dưới vẫn vang lên tiếng gõ cửa không ngừng. . . . . .
Đi đi thôi! Không phải không có anh cô vẫn có thể sống tốt hay sao, còn tới đay làm gì? Thương hại anh hay đồng tình với anh? Anh không cần! Nam tử hán đại trượng phu cần phải có kiêu ngạo và tôn nghiêm của chính mình nên anh không thể tiếp nhận cô được. Mặc dù, từ sâu trong nội tâm, anh luôn khát vọng sự quan tâm của cô đến nhường nào.
Mâu thuẫn như thế khiến con tim của anh luôn dằn vặt.
Lục Khải Kâm càng không ngừng vỗ lên cánh cửa, càng không ngừng gọi tên anh, đến lúc đuối sức, giọng thì khàn cả đi, còn tay thì sưng vù lên nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì. Lòng đầy chua xót trượt dọc theo vách tường ngồi xổm xuống, lúc này, chỉ có kiên trì, cùng với sự chân thành mới làm anh cảm động thôi.
Tiếng gõ cửa đã biến mất, nhưng sao trong lòng anh lại cảm thấy thật mất mát, cứ tưởng rằng cô đã đi thật rồi. Lại thở dài, nhưng đi rồi cũng tốt, có như vậy thì chí ít ra ở trước mặt của cô, anh vẫn còn có thể là một Lăng Bắc Diệp cao lớn, khí phách. Ngồi ở đó một lúc lâu, hút hết một bao thuốc lá , khi ánh chiều tà dần dần héo hắt, anh mới đi xuống lầu.
Xách theo cái thùng đang muốn đi vào trong bếp, ai ngờ, lúc này cánh cửa lại bị gõ vang: "Anh A Diệp mở cửa đi!", nghỉ ngơi một lát, đã hồi phục hơn một chút, cô lại tiếp tục la lớn, càng không ngừng gõ cửa. Lăng Bắc Diệp nghe thấy giọng nói khàn khàn của cô, tâm lại mạnh mẽ co rút, đau đớn hơn.
Sao cô vẫn ở đây? !
Trong lòng ảo não thầm hỏi, nhìn sắc trời ở bên ngoài ngày càng tối, đã trễ như thế này rồi, coi như có đuổi cô đi thì cũng không cách nào rời khỏi đây được.
Nhưng anh không thể mềm lòng, không thể cho cô có bất cứ hy vọng nào được!
"Lục Khải Lâm! Cô cút đi cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy cô!", anh quay ra cửa rống to, ngay sau đó, cương quyết đi vào bếp nấu cơm. Cánh tay sưng đỏ của Lục Khải Lâm bỗng nhiên cứng đờ, lời này của anh quả thật rất đả thương người khác.
Không thèm gõ cửa nữa, cô đứng tựa lưng vào cánh cửa, đã trễ như thế này, cô còn có thể đi được đâu chứ?
Cái lạnh dần dần xâm chiếm toàn thân, theo bản năng cô liền ôm người lại thật chặt, lại cảm thấy rất đói, đói khổ lạnh lẽo cùng nhau kéo đến nhưng cô chỉ có thể ôm chặt lấy bản thân co rút đứng ở cửa. Trong phòng bếp Lăng Bắc Diệp cũng đang vội vàng nấu cơm, cá chép kho tàu, ớt xanh xào trứng, canh trứng rong biển.
Chỉ đủ cho một người ăn, còn cố ý không muốn mở cửa cho cô nữa, sau khi chuẩn bị xong tất cả, tựa như nhớ tới cái gì, liền gọi điện thoại cho Lục Khải Chính.
"Anh mau đến đón cô ấy đi! Em thật sự không muốn gặp cô ấy!", anh cất giọng nói đầy nguội lạnh.
"Lăng Bắc Diệp, cậu đừng có bất chấp thêm nữa? Tôi sẽ không đi đón đâu!" , Lục Khải Chính châm chọc nói xong liền cúp điện thoại. Ảo não liếc nhìn điện thoại di động, trong lòng đầy ngổn ngang, đi vào bếp dọn thức ăn lên.
Chỉ chốc lát sau, những món ăn gia đình quen thuộc đã được dọn lên trên bàn ăn, Lăng Bắc Diệp ngồi xuống ghế, vừa uống rượu trắng vừa ăn cơm. Nhưng thỉnh thoảng sẽ đưa mắt nhìn ra cánh cửa kia, không thấy có động tĩnh. Chẳng lẽ đã rời đi? Trễ như thế này, một người phụ nữ. . . . . .
Trong lòng cả kinh, lúc này, cánh cửa lại bị gõ vang.
Trong lòng xuất hiện cảm giác khó diễn tả bằng lời, nhưng cũng biết cô sẽ không đi đường một mình vào ban đêm, trong lòng cũng thấy an tâm không ít.
"Anh A Diệp. . . . . .Em lạnh. . . . . . Đói. . . . . ." , tiếng nói đáng thương lại vang lên, tim của anh bị buộc chặt lại, đầu đũa vẫn gắp thức ăn vẫn chưa đưa vào trong miệng, sững sờ ngồi đó, nghĩ tới việc cô vừa lạnh vừa đói, vô cùng đau lòng?
Lục Khải Lâm vừa lạnh vừa đói, co rúc ở cửa, không ngừng nuốt nước bọt, cô chưa từng bị ai đối xử như vậy, càng thêm buồn bực, mà trời lại mưa nữa chứ.
Nhìn mưa đang rơi bên ngoài cửa sổ, Lăng Bắc Diệp cau mày lại, không nhịn được muốn đi mở cửa cho cô vào. Nhưng lại cảm thấy chỉ có cứng rắn, mới có thể để cho cô chết tâm mà rời đi. Nghĩ thế nên anh không ra mở cửa nữa, tiếp tục ngồi ăn cơm, nhưng mùi vị thế nào


chuong-364-ngoai-truyen-phan-2---chuong-32-kho-nhuc-ke-1416324463.3087.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK