• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)


______________________________


Sau khi vào đông, trận tuyết đầu tiên rơi xuống nhân gian, mà bọn họ cũng nhận được hồi âm từ Thuần Dương Giáo, mời Chung Quỳ mừng năm mới xong tới Kinh Châu bàn việc mời Hứa Chi Nam xuất quan, xem ra thư từ qua lại vài lần, cũng không uổng phí công sức.


So với bọn họ để ý thân phận tà túy kia tới vậy, phái Vô Lượng lại phản ứng bình thản, từ sau khi rời khỏi Thục Sơn bặt vô âm tín, ngay cả Lan Xuy Hàn cũng gửi thư tới hỏi tiến triển một lần, phái Vô Lượng đến cả làm cho có lệ cũng chẳng thèm làm, căn bản chẳng điều tra, thái độ như vậy há có thể không khiến người ta hoài nghi. Lại nghĩ tới Chung Quỳ vì chuyện này mà vô cớ giảm tuổi thọ, bọn họ càng thêm kiên định chuyện này phải tra cho ra manh mối.


Phạm Vô Nhiếp trong lúc dưỡng thương, gần như là bị "cấm túc" trong cung Thiên Sư, bị cấm tới muốn điên, nên thương vừa lành, đã muốn ra ngoài dạo chơi quanh Minh phủ.


Giải Bỉ An lúc này mới nhớ, Phạm Vô Nhiếp từ lúc tới Minh phủ tới giờ, hình như đều chỉ hoạt động trong cung Thiên Sư, thân là Vô Thường cho dù chưa phải thụ phong chính thức, cũng nên quen thuộc với nơi này nhiều hơn.


Sư huynh đệ rời khỏi cung Thiên Sư, ngự kiếm bay khỏi La Phong Sơn. Cung Thiên Sư này xây ngay dưới chân La Phong Sơn, phủ Phán Quan và phủ đệ Minh tướng đều vây quanh núi, mà bốn phía sương mù lượn lờ, tầm nhìn rất thấp, thường mang cảm giác hoang vắng, cô độc. Kỳ thực Minh phủ có hàng tỉ quỷ hồn, chẳng qua đều ở đúng chỗ mình nên ở.


Ngửa mặt nhìn lên, có thể nhìn thấy nằm giữa ngọn núi thấp thoáng sương mù, là từng tòa từng tòa cung điện và đài canh gác, đường đi ngang dọc khắp nơi có quỷ hỏa hai bên đường, khói mù ánh lửa, lập lòe bùng cháy, làm cho cả La Phong Sơn như một tòa núi lửa đang phun dung nham, có một dòng thác đổ từ trên trời, bay thẳng xuống dưới Cửu U, đi vào nơi bóng tối xa xa không biên giới.


La Phong Sơn của nhân gian, và núi non khắp thiên hạ, cũng khá giống nhau, mà nơi cảnh đẹp thần quái, âm u thăm thẳm này, chỉ thuộc về Quỷ giới.


Giải Bỉ An đứng vững trên thân kiếm, gió lạnh trên núi thổi bạch y của y tung bay liên hồi, phần phật, y tán thưởng nói: "Đẹp quá nhỉ."


"Ừ."


"Từ đây, có thể thấy gần như toàn bộ Minh phủ." Giải Bỉ An chỉ xuống dưới chân, " m sai đưa nhân hồn đi qua bia Âm Dương, đi qua đường Hoàng Tuyền, lại vượt quỷ liễu, trước khi đến cuối, sẽ qua Nguyệt Kính Thai. Nâng kính lên có thể soi ra được đức hạnh thiện ác của mỗi người, nếu là người thiện hay người vừa thiện vừa ác, có thể đi đầu thai luôn, nếu là kẻ ác hoặc kẻ thiện ác khó phân, sẽ đưa tới chỗ mười điện Diêm La để xét xử, bên kia chính là Điện Diêm La."


Giữa sườn núi, chia mười tòa cung điện hùng vĩ, mỗi tòa một nơi.


"Bên dưới điện Diêm La, chính là lối vào Địa Ngục, nếu như đệ muốn đi xem thử....." Giải Bỉ An quay qua nhìn Phạm Vô Nhiếp, đã thấy sắc mặt hắn nặng nề nhìn điện Diêm La, như nơi đó có hồng thủy mãnh thú gì đó, "... Vô Nhiếp?"


Phạm Vô Nhiếp nói: "Ta không muốn đi."


"Ừ, nơi đó khiến người ta rất khó chịu, không đi cũng được." Giải Bỉ An bay về phía trước, lượn quanh núi gần nửa vòng, "Con sông này tên là Vong Xuyên, nhìn thấy chiếc cầu trên con sông kia không, đó chính là cầu Nại Hà, người muốn đi đầu thai, đều phải qua chiếc cầu này, ở trên cầu uống xong canh Mạnh Bà, quên hết chuyện cũ, mới lại vào luân hồi."


"Canh Mạnh Bà." Phạm Vô Nhiếp nói, "Huynh uống canh Mạnh Bà."


"Đương nhiên." Giải Bỉ An nói, "Ai cũng phải uống canh Mạnh Bà, đệ cũng uống, nếu không thì đâu thể đầu thai. Có điều, cũng có ngoại lệ." Y chỉ vào sông Vong Xuyên nói, "Nước này chảy xuống từ trên trời, chảy xuống đất lại hóa thành màu đen, kỳ thực đây cũng không phải đen, mà là đỏ máu, trong đó có vô số quỷ hồn, họ muốn đầu thai mà mang theo ký ức, không muốn uống canh Mạnh Bà, chỉ có thể vượt qua Vong Xuyên, nhưng phần lớn đều lạc mất chính mình trong Vong Xuyên, thành cô hồn dã quỷ."


Phạm Vô Nhiếp âm thầm siết chặt nắm đấm, cúi đầu nói: "Ta không uống."


"Cái gì?" Giải Bỉ An nghe không rõ.


Chúng ta đã từng hứa ai cũng không uống, đến khi gặp lại, huynh lại vứt bỏ lời hứa, quên mất ta.


"Sao phải uống chứ." Phạm Vô Nhiếp nâng cao giọng, "Lẽ nào với đời này, với người đời này, chẳng còn lưu luyến gì ư."


Giải Bỉ An suy nghĩ một chút: "Lưu luyến, đương nhiên là có, nhưng nếu không buông bỏ quá khứ, đời sau làm sao bắt đầu lại từ đầu đây.


"Tại sao nhất định phải bắt đầu lại từ đầu, rất nhiều người cả đời căn bản sống không rõ, sống thêm lần nữa, cũng sẽ lặp lại sai lầm."


"Đệ nói rất đúng. Nhưng ta nghĩ, luân hồi là bài học của mỗi người, tu thiện, tu ác, tu nghèo hèn, tu phú quý, tu khỏe mạnh, tu ốm yếu, chỉ có ở mỗi một bài học đều có thể duy trì ý muốn như lúc ban đầu, chỉ nghĩ hướng thiện, mới có thể tu đủ công đức, siêu thoát luân hồi, khỏi chịu khổ.


Uống canh Mạnh Bà, thật ra lại là cơ hội để người ta làm lại lần nữa, bằng không rất nhiều người sẽ dẫm lên vết xe đổ, u mê không tỉnh lại."


Phạm Vô Nhiếp trầm mặc.


Giải Bỉ An nhàn nhạt cười: "Lại nói, trăm năm đời người, đến thời khắc cuối cùng, ngay cả mạng sống đều chẳng để ý, thứ quan trọng tới khó dứt nổi, kỳ thực rất ít."


"Rất ít." Phạm Vô Nhiếp ngưng mắt nhìn nơi xa, "Nhưng chỉ cần có một thứ, đã đáng để nhảy vào nước sôi lửa bỏng."


Giải Bỉ An cười khúc khích: "Đệ tuổi còn nhỏ, sao khẩu khí tang thương thế chứ."


Phạm Vô Nhiếp quay mặt đi, trầm ngâm một lát: "Sư huynh, có thể đưa ta đi xem Chuông Đông Hoàng không?"


"Được, đệ không phải nghe nhiều truyền thuyết dân gian về Chuông Đông Hoàng rồi à?"


"Ừ."


"Đệ cũng chưa tới Côn Luân đúng không? Tứ đại pháp bảo thượng cổ, có phải cũng chưa từng thấy không?"


"..."


"Ha ha, hôm nay sư huynh đưa đệ đi xem cho biết."


Hai người bay vào khe núi, giữa hai ngọn núi hiện lên một mảnh đất bằng phẳng, nhìn từ trên trời xuống, mặt đất vẽ ra một trận pháp to lớn, mắt trận chính là một chiếc chuông hoàng kim cổ xưa cực lớn.


Bọn họ đáp xuống đất, nhìn chuông kia càng to lớn kinh người, như một cây đại thụ che trời, trên chuông loang lổ rất nhiều dấu vết của năm tháng, nhưng bùa chú khắc trên đó vẫn rõ ràng như cũ.


Giải Bỉ An không khỏi kiêu ngạo nói: "Đây chính là pháp bảo của sư tôn chúng ta, thật khiến người ta nhìn mà khiếp."


Phạm Vô Nhiếp lẳng lặng nhìn Chuông Đông Hoàng, lòng hơi rung động. Hắn từng dùng kiếm do Đỉnh Thần Nông đúc ra, lại điều khiển hai pháp bảo thượng cổ khác, nhưng thời khắc này nhìn thấy Chuông Đông Hoàng, hắn mới tin vào truyền thuyết trong dân gian, Chuông Đông Hoàng này, không hổ là đứng đầu tứ đại pháp thượng cổ, chỉ tới gần nó, đã thấy thần uy như đối diện với Thái Sơn, không thể không cúi đầu quỳ bái.


Giải Bỉ An đi vào trận pháp: "Vô Nhiếp, có thể lại gần xem, còn sờ được nữa, không sao đâu."
Phạm Vô Nhiếp liền đi tới, hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa thân chuông, cảm giác trơn lạnh dày nặng, vừa nghĩ tới nó là thần vật trăm vạn năm trước, đã khiến người ta nổi lòng tôn kính.


"Chuông Đông Hoàng này, người có thể sờ, quỷ lại không thể chạm." Giải Bỉ An cong ngón tay lại, gõ lên thân chuông một hồi, "Thế nhưng chúng ta lại gõ không ra tiếng, cũng chẳng lay động được nó tí tẹo nào, chỉ có mỗi sư tôn có thể thôi."


"Có thần vật này, thống nhất giới Tu Tiên cũng dễ như trở bàn tay, sư tôn lại sẵn lòng để nó ở đây tu bổ cho kết giới."


"Vì thế sư tôn mới được thế nhân kính ngưỡng." Trong mắt Giải Bỉ An lộ vẻ sùng bái, "Tuy rằng sư tôn người này, có lúc rất khác thường, nhưng tấm lòng son của ông ấy, lòng mang muôn dân, lại chẳng ai sánh bằng."


Tâm tình của Phạm Vô Nhiếp có hơi phức tạp, hắn vừa xem thường, lại không thể không khâm phục tấm lòng của Chung Quỳ, chí công vô tư lớn như thế, hắn không làm được.


Hắn không muốn kính ngưỡng, hắn muốn thần phục. Hắn phải cướp những thứ đã bị lấy mất về, từng thứ từng thứ ngoan ngoãn quay về lại bên cạnh hắn, hắn muốn người kia, trừ mình ra trong mắt chẳng còn ai khác.


Giải Bỉ An dán tai lên Chuông Đông Hoàng, nhẹ giọng nói: "Vô Nhiếp, đệ nghe, như thể nghe thấy âm thanh vậy."


Phạm Vô Nhiếp cũng bắt chước y, nhắm chặt mắt lại.


Chín tầng mây mở ra, thánh quang chiếu rọi, nơi chân trời truyền tới tiếng chuông cổ kính lại to lớn, vang vọng như rồng gầm lên, lại như sấm nổ, dư âm của nó nhiều tiếng không dứt, trải qua thời gian trăm vạn năm, đâm thủng ba giới nhân ma thần, dẫn dắt nhịp tim sinh linh vạn vật, cùng với tiếng cộng hưởng từ trong lồng ngực, sông hồ biển cả, tuôn trào khắp tứ chi xương cốt, núi non trùng điệp, khắc vào da thịt gân cốt, tinh hoa nhật nguyệt, biến thành linh hồn thần phách.


Nó dùng tiếng chuông hô hoán thương sinh, rung lên lay động, tam giới hoàn toàn hưởng ứng lời kêu gọi của nó.


Phạm Vô Nhiếp đột nhiên lùi một bước, hắn hé miệng thở hổn hển, trên phủ một tầng mồ hôi.
Giải Bỉ An an ủi vỗ vai hắn: "Ta quên nói với đệ, thần lực Chuông Đông Hoàng quá mạnh, không thể tiếp xúc lâu, sẽ làm loạn tâm trí người ta, chúng ta về thôi."


Hai người rời khỏi trận pháp, Phạm Vô Nhiếp quay đầu lại nhìn Chuông Đông Hoàng: "Sư huynh, giả sử trăm năm trước có Chuông Đông Hoàng, sẽ thế nào?"


"Tông Tử Kiêu đương nhiên không dấy lên sóng gió lớn thế được." Giải Bỉ An chém đinh chặt sắt nói.


"Có lý." Vì vậy vật này nhất định phải vĩnh viễn làm một cái kết giới, hắn tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào cản trở trước mặt hắn.


Hai người đi một vòng quanh La Phong Sơn, quay về cung Thiên Sư.


Vừa đáp xuống đất, ánh mắt Giải Bỉ An đã nhìn xuống tay Phạm Vô Nhiếp, tựa như phát hiện gì đó, "Ấy, tay áo của đệ, có phải ngắn đi không?"


Phạm Vô Nhiếp dang hai tay ra: "Hình như có chút thế thật."


"Đệ cao lên hả?" Giải Bỉ An cầm cổ tay hắn, nâng thẳng tay hắn lên, xem xét, "Quả nhiên là tuổi dậy thì cao lên rất nhanh, chỉ mới nửa năm, y phục đã ngắn đi rồi."


"Sang năm ta sẽ cao bằng huynh."


"Thật hả? Sao đệ biết."


"Huynh cứ chờ xem."


Giải Bỉ An bĩu môi: "Cũng may là lúc trước may y phục, thợ may nghĩ đệ sẽ còn cao lên, lúc may có để dư ra một chút, dễ sửa lại, nếu không y phục này phải bỏ đi rồi." Y cúi đầu nhìn thử, "Quần thì sao, cũng ngắn hả?"


"Có chút."


Giải Bỉ An lại vòng ra sau lưng Phạm Vô Nhiếp, đột nhiên hai tay vòng qua eo hắn, dùng gang tay đo thử, miệng còn lẩm bẩm đếm.


Thân thể Phạm Vô Nhiếp nhất thời căng thẳng, một luồng hương nhàn nhạt cùng khí tức ấm áp, len lỏi vào tất cả giác quan hắn, hắn thậm chí có thể cảm nhận được Giải Bỉ An vô tình chạm vào trên lưng hắn, ngay cả hô hấp hắn cũng ngừng lại.


"Một gang, hai gang..." Giải Bỉ An khoa tay múa chân một lúc, "Chiều rộng vai áo hai ta gần như nhau, đệ tối về mặc y phục của ta trước đi, mặc đồ rộng dễ chịu hơn mặc đồ chật một chút, đệ đưa y phục của đệ cho ta, ta sửa lại cho đệ."


Phạm Vô Nhiếp hít sâu một hơi: "Huynh còn biết sửa y phục à."


"Có gì khó đâu, mấy chuyện nhỏ này mà tìm thợ may, quá phí tiền." Giải Bỉ An cười vỗ vỗ sau lưng Phạm Vô Nhiếp, "Ừ, thân thể rắn chắc hơn nhiều, xem ra ta nuôi cũng tốt phết."


Phạm Vô Nhiếp trộm liếc Giải Bỉ An, trên mặt không chút biến sắc, thực tế trong lòng đã thấm một tia ngọt ngào.


-


Ở Minh giới, có hai ngày lễ đặc biệt quan trọng, một là rằm tháng bảy, một là Tết Âm Lịch. Trong thời gian này, nhân gian sẽ có rất nhiều lễ bái và cung phụng, người âm gian có thể nhận được tâm ý của người thân trên dương gian, cũng có thể quay về thăm người mong nhớ.


Giải Bỉ An từ rất sớm đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho tân niên, y và Phạm Vô Nhiếp tới thành Phong Đô chọn mua rất nhiều đồ Tết, câu đối chữ Phúc, đèn lồng giấy trang trí hai bên cửa, dây pháo hoa, không thiếu thứ gì, hết thảy mang về trang trí cung Thiên Sư. Vì để ăn được thịt tươi mới nhất, Giải Bỉ An thạn chí mang hai con ngỗng về nuôi. Vật sống không thể nhét vào túi càn khôn, vì hai miếng thịt tươi, hai người một đường chịu bao nhiêu khổ sở.


Phạm Vô Nhiếp nhìn ống quần mình dính phân, cảm thấy uy nghiêm của thân là Ma Tôn như hắn bị khiêu khích cực lớn, mà cái người "khiêu khích" hắn kia còn chả hay biết gì, cười tươi như hoa thế kia, lúc lau mồ hôi cho hắn còn ôn nhu như thế, hắn giận cũng chẳng nổi.


"Oa, oa!" Bạc Chúc líu ra líu ríu vây quanh họ, "Bạch gia, không phải không thể mang vật sống về Minh phủ ư? Lần trước thiên sư đưa Hắc gia về, phủ quân còn giận không nguôi đấy."


Giải Bỉ An "Suỵt" một tiếng, "Hai con ngỗng thì sợ cái gì, chúng ta ba mươi giết một con, mùng hai giết một con, nếu phủ quân ăn ngon rồi, sẽ không mắng ta đâu."


"Vậy sao huynh không mang thêm vài con gà về? Đệ thích ăn gà hầm của huynh nhất."


"Gà ồn lắm, ngỗng chỉ cần quanh nó không có gì dọa sợ, nó sẽ không kêu." Giải Bỉ An xoa xoa đầu con ngỗng trắng béo, vui vẻ nói, "Xem đi, vừa trắng lại vừa béo, nhất định ăn rất ngon."


"Vậy con ngỗng này, chúng ta ăn thế nào." Bạc Chúc hỏi câu này xong, hận không thể chảy cả nước miếng.


"Huynh suy nghĩ đã." Giải Bỉ An hỏi, "Bảo đệ đi phát thiệp đã phát chưa?"


"Đều phát cả rồi."


"Du tuần cũng sẽ đến chứ?"


"Ờm." Bạc Chúc gật gì. "Nhưng có một người chỉ biết ngủ, lúc ăn cơm không tự nhiên tí nào."


"Có gì mà không tự nhiên chứ, chỉ cần đoàn tụ với nhau là được."


Phạm Vô Nhiếp ngạc nhiên nói: "Là sao cơ?"


"À, ta hình như quên bảo đệ, hai vị Du tuần..." Giải Bỉ An cười nói, "Chờ họ tới rồi, ta sẽ giải thích cho đệ."


-


Đêm giao thừa, được cung Thiên Sư mời tới Thôi Giác và Nhật Du, Dạ Du đều đúng giờ đến, hắn cũng hiểu ngày ấy Giải Bỉ An với Bạc Chúc nói gì.


Lần này nam tử cùng Thôi Giác đến, là Nhật Du, hắn và Dạ Du đều mặc trang phục u lam, tướng mạo hắn tuấn lãng, dáng vẻ bất phàm, chỉ là vẻ mặt lạnh như băng, mà Dạ Du từng gặp trước đây, lại ngủ thiếp đi bay lơ lửng cạnh hắn, tình cảnh có hơi quỷ dị.


Giải Bỉ An đón khách vào nhà, Nhật Du sau khi ngồi xuống, liền đặt Dạ Du xuống một ghế, lót tựa lưng cho nàng, chỉnh lại tay chân và đầu, động tác rất nhẹ nhàng.


Phạm Vô Nhiếp khó hiểu nói: "Đây là..."


Giải Bỉ An kéo hắn sang một bên, giải thích: "Nhật Du và Dạ Du vốn là một đôi phu thê, nghe nói khi còn sống làm ra sai lầm cực lớn, nhưng đế quân cảm động vì họ thâm tình, nên phạt hai người họ phân ra ngày đêm đi tra xét nhân gian, Nhật Du chỉ có ban ngày tỉnh táo, mặt trời lặn sẽ ngủ mất, Dạ Du thì ngược lại, tối hoạt động, mặt trời mọc sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, hai người tuy rằng bên nhau, nhưng mỗi ngày chỉ có thể vội vã nhìn hai mắt đối phương, có khi nói một câu cũng chẳng kịp nói."


Phạm Vô Nhiếp kinh ngạc nhìn họ.


"Ta thường xuyên nghĩ, đế quân làm thế này là nhân từ hay là tàn khốc." Giải Bỉ An thở dài một hơi, "Ánh mắt họ vừa chạm, đã là toàn bộ với nhau, thời gian dài đằng đẵng còn lại, chỉ có thể trông coi một ái nhân ngủ say."


"Nhưng dù thế, cũng không nỡ từ bỏ."


"Ừ, nếu họ đầu thai, sẽ chẳng gặp được đối phương, vì thế nguyện ở bên nhau như vậy." Giải Bỉ An nhẹ nhíu mày, "Đúng là tình cảm sâu đậm."


Trái tim Phạm Vô Nhiếp truyền lên một cơn nhoi nhói. Hắn hiểu được, cái loại chấp niệm không tiếc tất cả cũng phải giữ đối phương bên cạnh mình này.


Giải Bỉ An chuẩn bị một bữa cơm giao thừa đầy bàn phong phú, màu sắc hương vị tuyệt hảo, nhìn đã khiến người ta thèm nhỏ dãi.


Thôi Giác khen Giải Bỉ An một hồi, Chung Quỳ vẫn cố gắng khuyên Thôi Giác uống

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK