• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Editor: Nhất Diệp Chi Chu
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến


___________________________


Chương 83:



Một bóng đen cao gầy vội vàng trốn vào lan viên, nhìn kỹ, là một nam tử che mặt, người bên cạnh hắn đúng là Sở Doanh Nhược.


"Nương!"


"Kiêu nhi!"


Mẫu tử hai người gặp lại nhau, suýt rơi lệ.


Tông Tử Hoành trừng mắt nhìn nam tử che mặt kia, trong đầu hiện lên hình ảnh Hoa Du Tâm trước khi chết, ngập tràn hận ý.


Hàng loạt thủ vệ lần lượt xông vào lan viên, đuốc trong tay họ chiếu thiên điện bị bỏ hoang này sáng như ban ngày, khiến nơi hoang vu như nó chẳng có chỗ trốn.


Dưới sự hộ giá của hai huynh đệ Hoàng Hoằng, Hoàng Vũ, Tông Minh Hách cứ thế mà đi đến, một thân hoàng bào bạch kim xa hoa của ông ta càng hiện lên vẻ tôn quý trong đêm tối, so với hắc y nhân lén lút càng tách biệt như trời với đất, nhưng người đẹp nhất trên Cửu Châu, vốn dĩ là nữ nhân của ông ta, giờ lại đứng ở một phía khác.


Ánh mắt Tông Minh Hách âm ngoan oán độc, sự đố kỵ như sắp tràn ra từ trong con ngươi.


Vẻ mặt Tông Tử Kiêu phức tạp nhìn qua người che mặt, lại nhìn về phía nam nhân mà hắn gọi là phụ thân suốt mười bốn năm, đôi môi khẽ động, không biết nên nói gì.


Sở Doanh Nhược đầy hận thù trừng mắt nhìn Tông Tử Hoành: "Đây quả nhiên là bẫy của ngươi."


Lẻn vào Cung Vô Cực, nơi thủ vệ canh phòng nghiêm ngặt nhất trên Cửu Châu để cứu người vốn là bí quá hoá liều, sao không có chút sơ hở cho được. Tông Tử Hoành tái mặt, đứng trước mặt Tông Minh Hách, cũng không biết giải thích gì.


Tông Minh Hách nheo mắt lại: "Xem ra con trai ta đã sớm biết thứ sâu mọt này còn sống."


Tông Tử Hoành mím môi, không nói nổi lời nào. Tông Tử Kiêu cứng đờ quay qua, ánh mắt dừng trên người Tông Tử Hoành tĩnh lặng lại thâm trầm, ánh sáng trong mắt hắn dường như biến mất ngay tại giây phút này trong đời, từ nay tới hết cuộc đời này cũng không sáng lên một lần nào nữa.


Tông Minh Hách hung tợn nhìn kẻ che mặt: "Gian díu với vợ kẻ khác, không có mặt mũi nữa à?"


Nghe vậy, kẻ bịt mặt kéo mặt nạ xuống, anh tuấn hung hiểm, đúng là Lục Triệu Phong. Gã dừng trước Tông Minh Hách, khoé mắt muốn nứt ra: "Ta và Doanh Nhược lưỡng tình tương duyệt, kẻ không cần mặt mũi nữa phải là thứ cẩu tặc thấy sắc mà nổi lòng tham như ngươi mới đúng."


"Bổn tọa là nhân hoàng cao quý, chỉ một nữ tử thì là cái thá gì, có muốn mạng của ngươi, ngươi cũng phải quỳ xuống dâng lên!"


Lục Triệu Phong quát lớn: "Nhân hoàng! Người trong thiên hạ đều biết, nhân hoàng vì cưỡng ép cưới nữ tử về, hại chết cả Lục thị ta?"


Mọi người ở đây hai mặt nhìn nhau.


"Thứ mạt rệp ti tiện, dám cả gan ngậm máu phun người, mạo phạm đế quân!" Hoàng Hoằng rút bội kiếm, đánh về phía Lục Triệu Phong, Hoàng Vũ cũng lập tức gây khó dễ, chúng thủ vệ bỗng bừng tỉnh, đánh về phía ba người.


Tông Tử Kiêu đoạt một thanh kiếm của thủ vệ, hắn bảo vệ Sở Doanh Nhược phía sau, gia nhập cuộc hỗn chiến.


Tông Tử Hoành cầm kiếm đứng một bên, mồ hôi trên trán chảy thẳng vào mắt, tầm nhìn mơ hồ.


Tông Minh Hách khoanh tay mà đứng, lạnh lùng nhìn Tông Tử Hoành: "Tử Hoành, ngươi còn không bắt ả đàn bà lăng loàn đó với đám ti tiện kia lại?"


"... Vâng." Tông Tử Hoành rút kiếm chống lại, trong lòng thầm nghĩ Lục Triệu Phong bao giờ mới định dùng Cản Sơn Tiên, đó là con đường trốn thoát duy nhất của họ.


Một luồng sát ý ập tới đánh úp từ bên người, Tông Tử Hoành chém ra một chiêu theo bản năng, lấy công làm thủ, mà khi y nhìn thấy rõ người vụt tới, không thể không hoá giải chiêu thức, nhưng dư uy vẫn mạnh mẽ như cũ, kiếm khí sắc bén cắt qua làm tay trái Tông Tử Kiêu bị thương, máu vẩy ra tung tóe. Tông Tử Kiêu lại chẳng mảy may để ý mình bị thương, lớn tiếng gào lên, càng thêm điên cuồng dồn sát chiêu đánh về phía Tông Tử Hoành, mũi kiếm vang lên leng keng liên tục, y chạm phải một cặp mắt đỏ như máu tràn đầy tuyệt vọng.


Tim Tông Tử Hoành nhói đau.


Giọng Tông Tử Kiêu như khóc nghẹn: "Vì sao... Ta tin tưởng huynh như vậy, chuyện gì cũng nghe huynh, vì sao phải đối xử với ta như thế!"


Kiếm khí hung hãn đè ép xuống đỉnh đầu, Tông Tử Hoành nâng tay đón lấy, hai lưỡi kiếm giao nhau hình chữ thập, "keng" một tiếng vang lên, không biết là tiếng tim ai vỡ nát lên tiếng đáp lại.


Tông Tử Kiêu hung hăng đè nặng thanh kiếm trong tay, khí lực mạnh kinh người, như rót hết thảy sức lực vào một khắc giao đấu này.


Hai người cách hung khí bén nhọn cùng nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương nỗi đau ngập trời đất, đau tới cực hạn. Tông Tử Hoành nhẫn nhịn nói: "Tiểu Cửu, là đại ca có lỗi với đệ."


Là đại ca vô dụng, không thể bảo vệ đệ, đại ca không xứng làm huynh trưởng.


Tông Tử Kiêu nghiến răng, lộ ra răng nanh như mãnh thú: "Ta, hận, ngươi!"


"Đó là, Cản, Cản Sơn Tiên!" Một thủ vệ hoảng sợ kêu lên.


Ánh vàng loé lên, một chiếc roi đằng xà cổ xưa ngang trời xuất thế.


Biến cố này khiến mọi người bất ngờ, Tông Minh Hách lập tức biến sắc.


Tông Tử Kiêu cũng ngẩn cả người, nghi ngờ nhìn nam nhân xa lạ trước mắt này, nhưng lại là sinh phụ của mình.


Tay Tông Minh Hách chỉ vào Lục Triệu Phong phát run: "Ngươi, sao ngươi lại có Cản Sơn Tiên?" Lục Triệu Phong nhe răng cười một tiếng: "Tông Minh Hách, nếu ta nói Diêm Xu chết rồi, ngươi có khi nào sẽ thở phào một hơi không nhỉ?"


"Ngươi muốn nói gì?!"


"Ta không chỉ có Cản Sơn Tiên, còn có cả Ngô Sinh Bút." Lục Triệu Phong đột nhiên thay đổi giọng điệu cổ quái, "Hôm nay ngươi dám cản ta, ta sẽ đem tội nghiệt ngươi tạo ra, công khai cho mọi người biết, khiến con dân Cửu Châu đều biết rõ bộ mặt thật của Trữ Hoa Đế Quân!"


Giọng điệu kia, chỉ có người từng nói chuyện với Diêm Xu nghe ra được, sắc mặt Tông Minh Hách và Tông Tử Kiêu đều nháy mắt trở nên tái nhợt.


Lục Triệu Phong vung Cản Sơn Tiên lên, lan viên nhất thời đất bay đá chạy, đất nứt toác, tường vây tứ phía dễ dàng bị phá hỏng như đậu phụ, tất cả đều hóa thành khiên và giáo dưới sự chỉ huy của pháp bảo.


Vô số thủ vệ người thì rơi xuống dưới lòng đất, kẻ thì khó khăn né đá bay, tình hình nhất thời hỗn loạn không chịu nổi. Sở Doanh Nhược hô: "Kiêu Nhi, mau tới đây, đừng ham chiến!"


Tông Tử Kiêu cắn chặt răng, thu kiếm chạy về phía Sở Doanh Nhược, bảo vệ nàng cùng lui lại theo Lục Triệu Phong.


Lục Triệu Phong điều khiển đất đá, muốn đưa Sở Doanh Nhược lẫn Tông Tử Kiêu trốn xuống lòng đất.


Tông Minh Hách nghĩ muốn diệt khẩu, lại sợ mất uy nghi của thiên tử, rút bội kiếm ra tự mình vào trận, vừa xuống tay đã hạ sát chiêu, sau khi đạt tới tầng thứ tám của Tông Huyền Kiếm, kiếm khí của ông ta càng bá đạo hung hãn, thế như hồng thuỷ không thể cản nổi, một chiêu đã phá nát tường đá của Lục Triệu Phong.


"Tử Kiêu, bảo vệ nương con cẩn thận!" Lục Triệu Phong không có sức đánh trả, vừa thủ vừa lui.


Thân hình Tông Minh Hách chớp nhoáng, dùng tốc độ khiến kẻ khác kinh ngạc đánh về phía Tông Tử Kiêu và Sở Doanh Nhược.


Thân thể tu sĩ cấp tông sư tuy sớm đã không còn là phàm nhân, nhưng tốc độ ấy đối với người rõ công pháp Tông thị mà nói vẫn là nhanh tới khó ngờ, họ đều nghĩ chuyện này liên quan tới việc Tông Minh Hách đột phá được giới hạn công pháp, chỉ có Tông Tử Hoành biết thân pháp này từ đâu mà có------ Từ kim đan của Trình Diễn Chi.


Kiếm khí đâm thẳng vào mệnh môn Tông Tử Kiêu, hắn không thể né tránh, nhưng mục tiêu của Tông Minh Hách ngay từ đầu đã không phải là hắn, mà là Sở Doanh Nhược.


Tông Minh Hách kéo tóc Sở Doanh Nhược, khiến nàng để lộ phần cổ trắng như ngọc ra cho mình, phong nhận lạnh lẽo kề sát da thịt, như rắn độc rình mồi.


"Nương!"


"Doanh Nhược!"


Tông Minh Hách mắt loé hung quang: "Lục Triệu Phong, nếu ngươi muốn mạng ả, đưa tay chịu trói đi."


"Ngươi dám giết nàng ấy, ta sẽ khiến toàn bộ thiên hạ biết chuyện!"


"Ta đây khiến tiện nhân này cùng đám ti tiện các ngươi chôn chung!"


"Lục lang, mau chạy đi!" Sở Doanh Nhược kêu, "Đưa Tử Kiêu chạy đi."


Hai mắt Lục Triệu Phong đỏ đậm: "Cùng nhau đi."


"Còn thất thần cái gì, giết hắn đi." Tông Minh Hách quát.


Một đám thủ vệ lao lên, Tông Tử Hoành khẩn trương đến đỏ mắt, dưới vòng vây chặt chẽ, Lục Triệu Phong không điều khiển Cản Sơn Tiên được lâu, một khi bỏ qua thời cơ để chạy, họ chẳng một ai rời đi được.


"Các ngươi mau chạy đi------" Sở Doanh Nhược tê tâm liệt phế hô.


Vết thương của Tông Tử Kiêu còn chưa cầm máu, hắn mấy lần muốn phá vòng vây, thanh kiếm tầm thường trong tay đã bị Hoàng Vũ đánh gãy.


Lục Triệu Phong cũng đã trúng hai kiếm, vẫn cố hết sức, Cản Sơn Tiên ánh sáng lập loè, rõ ràng trở nên yếu ớt, mà rất nhiều tu sĩ Tông thị vẫn rầm rầm dũng mãnh xông vào lan viên.


Sở Doanh Nhược rơi nước mắt, kiên quyết nói: "Lục Lang, Kiêu nhi, một nhà chúng ta, kiếp này vô duyên, kiếp sau đoàn tụ."


"Đừng------"


Một dải máu phun ra đỏ thẫm chói mắt.


Tầm mắt Tông Tử Hoành cũng hoá một mảng đỏ tươi.


"Nương------" Tiếng gào thê lương vang vọng tận trời xanh. Khiến cả đời Tông Tử Kiêu, kết thúc tại đây, cho dù sống sót, cũng không còn là thiếu niên được vận mệnh sủng ái thiên vị kia nữa.


Lục Triệu Phong gào thảm một tiếng, trong mắt ngập huyết lệ: "Tông Minh Hách, ta phải đoạn tử tuyệt tôn Tông thị ngươi!"


Tông Minh Hách kinh ngạc nhìn bản thân, một tay cầm kiếm, một tay là máu, ngọc nát hương tàn.


Lục Triệu Phong kéo Tông Tử Kiêu, vung Cản Sơn Tiên làm đất lún đá sập, hai người nhanh chóng trốn xuống dưới, chỉ thấy bên trên đất đá vỡ vụn, đường họ chạy trốn được đất đá che lấp.


Tông Minh Hách chợt tỉnh, hận ý ngập trời: "Đuổi, đuổi theo, sống thấy người, chết thấy xác!"


Hoàng Hoằng, Hoàng Vũ nhận mệnh đuổi theo, Tông Tử Hoành cũng chạy theo.


Dưới đất là đường duy nhất trốn khỏi kết giới cung Vô Cực, Lục Triệu Phong mang theo Tông Tử Kiêu, quả thực trốn khỏi cung Vô Cực, nhưng họ không có khả năng đi dưới đất mãi, rất tốn linh lực.


Ba người tốc độ nhanh nhất dẫn đầu đuổi theo ra ngoài cung, mặt đất chỉ còn để lại một cái hố, người đã chẳng thấy đâu nhưng trên đất có vết máu rõ ràng.


"Hướng này." Hoàng Hoằng đuổi theo vết máu.


Tông Tử Hoành theo ngay sát, y hi vọng Lục Triệu Phong dẫn Tông Tử Kiêu nhanh chóng rời đi, nhưng mắt thấy máu vương lại dọc đường ngày càng nhiều, cũng không rõ là của ai, tình hình nhất định nguy cấp.


Lại đuổi theo một đoạn, vết máu trên đất chia hai ngả, tách thành hai hướng mà chạy.


Hoàng Hoằng huýt sáo một tiếng, định báo cho tu sĩ Tông thị: "Có một người nhất định đã vào núi rồi, hai người đều không chạy xa được, chỉ cần sai người tìm..."


Tông Tử Hoành một kiếm cắt ngang tiếng huýt của hắn, xuất kiếm nhanh như rắn phun nọc, lúc hai người còn chưa hoàn hồn, Quân Lan Kiếm đã vụt tới kề sát hầu kết Hoàng Hoằng.


"... Đại điện hạ đây là có ý gì."


"Ngươi nói xem." Tông Tử Hoành lạnh nhạt bảo, "Ai cũng không được đuổi theo."


"Đại điện hạ chống lại mệnh lệnh của đế quân, để phản tặc chạy?"


"Hắn là đệ đệ ta, không phải phản tặc." Tông Tử Hoành mắt đỏ ngầu nói, "Hậu quả tự ta gánh. Dám động đậy, ta sẽ giết ngươi."


"Đại điện hạ sao lại hồ đồ như thế." Hoàng Vũ nhíu mày đáp, "Khó khăn lắm mới hết khổ, chẳng lẽ muốn tự phá huỷ tương lai vậy ư."


"Hết khổ?" Tông Tử Hoành quay đầu, nhìn thoáng qua cung Vô Cực to lớn tráng lệ, lộ nét cười thê lương. Y đã chôn vùi cuộc đời ở nơi không thiên lý này, đời này không bao giờ hết khổ sở.


Nhưng ít ra tiểu Cửu của y có thể chạy.


Tiểu Cửu, đệ sống cho tốt.


=


=


Lời tác giả:


Chỉnh sửa hai ngày, kết quả cũng không thô dài gì lắm, nhưng vẫn cảm thấy như bị đào rỗng...


Sắp về hiện thực rồi, mọi người hẳn nhớ tiểu Hắc và tiểu Bạch rồi nhỉ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK