• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)


_____________________________


"Đại ca, đại ca!" Tông Tử Kiêu chạy mấy bước đã đuổi theo kịp, tóm lấy cổ tay Tông Tử Hoành.


Sắc mặt Tông Tử Hoành trầm trọng, như phủ kín một tầng mây đen.


"Đại ca, huynh rốt cuộc là sợ cái gì." Tông Tử Kiêu nhíu mày, "Sợ Thương Vũ Môn trả thù? Chúng dám chắc?"


"Huynh không hề 'sợ' gì hết, chỉ là làm người thì có chuyện nên làm, có chuyện không nên làm."


"Một kiện pháp bảo mà thôi, cũng không bảo huynh phải giết người cướp của, lại nói, pháp bảo như Công Thâu Cự không có chủ, cướp thì đã sao, ai dám bàn tán gì cơ chứ."


Tông Tử Hoành nhìn đệ đệ mình: "Nếu có kẻ muốn cướp Sơn Hà Xã Tắc Đồ, chúng ta nên làm sao?"


Tông Tử Kiêu hất cằm, trong mắt mang khiêu khích: "So bản lĩnh thôi."


"Tử Kiêu, lẽ nào người sống một đời, chỉ vì lợi ích, không nói đạo nghĩa ư."


Tông Tử Kiêu bĩu môi, không đáp nữa.


"Vì Công Thâu Cự, Trần Tinh Vĩnh giết sư phụ mình, dùng nó hại nhiều tu sĩ như thế, vì bắt Trần Tinh Vĩnh, Thuần Dương GIáo chết một thương hai. Giờ kẻ thu mua sau màn còn đang nhởn nhơ ngoài pháp luật, lúc này không nghĩ tới hợp sức bắt kẻ xấu thế nào, mà lại có ý định cướp pháp bảo, Tông Tử Hoành huynh sẽ thành người thế nào?"


"Kẻ xấu phải bắt, nhưng cũng chẳng cản trở chuyện chúng ta cướp pháp bảo mà." Tông Tử Kiêu khịt mũi một tiếng, nhỏ giọng bảo: "Đại ca, huynh như thế, chẳng qua là lòng dạ đàn bà thôi."


Tông Tử Hoành không tin nổi mà nhìn đệ đệ một tay mình nuôi lớn: "Đệ nói cái gì?"


Tông Tử Kiêu liếc sang chỗ khác, trên khuôn mặt xinh đẹp viết rõ hai chữ ngạo mạn.


"..." Tông Tử Hoành nhất thời cực kỳ nổi giận, nhưng không thể phát giận ra được, còn cảm thấy cực kỳ thất vọng, y lạnh nhạt bảo: "Huynh không dạy đệ như thế." Y phất áo bỏ đi.


Tông Tử Kiêu cuống cả lên, hắn do dự tại chỗ một lát, vẫn đuổi theo, lại kéo lấy tay Tông Tử Hoành lần nữa, "Đại ca, huynh đừng giận..."


Tông Tử Hoành gạt tay Tông Tử Kiêu đi, lạnh lùng nói: "Đệ làm huynh quá thất vọng rồi!"


Tông Tử Kiêu trừng lớn hai mắt, suy nghĩ trong đầu lập tức ngừng lại. Từ khi hắn có ký ức đến nay, đây là lần đầu đại ca thật sự giận hắn, hắn vừa khổ sở vừa tủi thân vừa xấu hổ giận dữ, gào lên: "Đệ, đệ còn không phải vì tốt cho huynh à, đệ hy vọng huynh có pháp bảo được phụ quân khen ngợi, đến tột cùng có lỗi gì chứ! Lẽ nào huynh cam tâm bị người ta coi như không thấy, bị người ta khinh thường sao!"


Thân thể Tông Tử Hoành cứng đờ, ánh sáng trong mắt gần như ảm đạm đi trong nháy mắt, y cúi đầu, xoay người rời đi.


Lần này, mặc cho Tông Tử Kiêu gọi thế nào, y cũng không quay đầu lại.


----


Tông Tử Hoành hậm hực trong lòng, đi lung tung trong trấn nửa ngày, lúc trở về, người đã bình tĩnh lại.


Nhưng Tông Tử Kiêu không biết hờn dỗi đi đâu mất, vẫn chưa về, nhưng có Hoàng Hoằng Hoàng Vũ theo, ngược lại cũng không đáng lo.


Hứa Chi Nam và Kỳ Mộng Sênh đang đợi y bàn bạc.


"Hứa đại ca, huynh đã đi lại được chưa?" Tông Tử Hoành thấy Hứa Chi Nam tái nhợt suy yếu, một tay cụt còn chưa mọc ra hết, hơi nhô lên dưới áo bào, hoàn toàn chưa thành hình.


Hứa Chi Nam lắc đầu một cái: "Ta không sao. Chuyện này không nên chậm trễ, bọn ta đang chờ đệ về, cùng nhau thẩm vấn Trấn Tinh Vĩnh."


"Được."


"Đem người vào." Kỳ Mộng Sênh ra lệnh.


Hai nữ tu Thương Vũ Môn, kéo Trần Tinh Vĩnh vào như kéo bao tải rách, ném mạnh xuống đất.


Hai ống quần Trần Tinh Vĩnh đầy máu, sắc mặt trắng bệch như giấy, gã nghiêng đầu, ánh mắt nhìn họ vừa ngoan độc vừa sợ hãi.


Hứa Chi Nam đột nhiên vén tay áo bào lên, lộ ra cánh tay nhỏ gầy trắng mịn, như cánh tay của bé gái.


Trên mặt Trần Tinh Vĩnh hiện lên vẻ ngạc nhiên.


"Cánh tay của ta bị đứt, còn chưa mọc hết, ngươi có thể đoán là kẻ nào làm rồi nhỉ."


"Ngươi... Hắn ta đâu? Ngươi không định cứu sư đệ ngươi?"


"Sư đệ của ta được cứu về rồi, nhưng bị trọng thương, ta cũng suýt mất mạng, ngươi biết tại sao không?"


Trần Tinh Vĩnh nhíu mày lại.


"Bởi vì hắn ta căn bản không định cứu ngươi. Ta đưa một sư đệ ngụy trang thành ngươi, đưa đi gặp hắn ta, hắn ta dùng thuộc hạ của chính mình làm mồi nhử, để chúng ta không đề phòng, sau đó nhân cơ hội kích nổ Lôi Hỏa Thạch, muốn tất cả mọi người đồng thời bị nổ chết."


Trần Tinh Vĩnh ngây người tại chỗ, như đột nhiên bị rút cạn hồn phách.


Môi anh đào của Kỳ Mộng Sênh khẽ mở, từng câu từng chữ đều rét lạnh như băng: "Ngươi tự cho là cùng trên một chiếc thuyền chung với hắn, hắn ta muốn bảo vệ mình, nhất định phải cứu ngươi, nhưng thật ra hắn ta chỉ muốn ngươi chết, muốn ngươi mang theo bí mật của hắn ta, biến mất vĩnh viễn."


Trần Tinh Vĩnh từ từ siết chặt nắm đấm, trong ánh mắt đều là tử khí.


"Cho nên, giờ trong tay ngươi chẳng còn lợi thế nào, không đáng một xu, còn biến thành một kẻ tàn phế." Kỳ Mộng Sênh đứng lên, chậm rãi đi về phía Trần Tinh Vĩnh, Trần Tinh Vĩnh không nhịn được co rúm lại.


Kỳ Mộng Sênh một cước dẫm nát cổ chân gã, tàn nhẫn đè xuống: "Ngươi muốn trách, thì trách kẻ kia, hắn vứt bỏ ngươi như rác rưởi."


Trần Tinh Vĩnh kêu thảm một tiếng, điên cuồng co quắp trên đất.


Kỳ Mộng Sênh ngồi xổm xuống, lạnh lẽo nói: "Trước khi ta đến, sư tôn muốn ta đem ngươi về Phượng Lân Châu, tới tạ tội trước mộ phần của Mộc Oanh trưởng lão. Ngươi giờ chỉ có hai lựa chọn, bọn ta hỏi gì, ngươi đáp nấy, ta sẽ cho ngươi chết thoải mái. Bằng không, về Phượng Lân Châu, ngươi sẽ thành muốn sống không được, muốn chết chẳng xong."


Mặt Trần Tinh Vĩnh chảy mồ hôi ròng ròng, ánh mắt tối tăm, vô lực nhìn Kỳ Mộng Sênh: "Nếu như... Nếu như ta nói, ta không biết kẻ kia là ai, các người tin không?"


Tông Tử Hoành đập bàn: "Tới lúc này, ngươi còn mạnh miệng?"


"Ta không hề, ta thật sự không biết hắn ta là ai, ta xưa nay chưa từng thấy mặt hắn ta." Trần Tinh Vĩnh hít sâu một hơi, "Mỗi lần hắn chủ động tới tìm ta, hắn vung tay cực kỳ hào phóng, ta chỉ giao đan cho hắn, còn chuyện khác, ta cũng không biết."


Hứa Chi Nam nhấn mạnh từng chữ nói: "Nếu ngươi thật sự không biết, hắn ta cũng chẳng cần phải cứu ngươi, cũng chẳng cần diệt khẩu ngươi, tới lúc này rồi ngươi còn không chịu khai thật?"


Trần Tinh Vĩnh cắn răng bảo, "Tuy rằng ta không biết hắn là ai, cũng không biết những kim đan kia đi đâu, nhưng mà, ta có manh mối về thân phận của hắn."


"Nói mau!" Tông Tử Hoành lạnh lùng nói, "Manh mối gì, ba năm trước có phải hắn sai khiến ngươi tập kích bọn ta không, hắn đến tột cùng có bản lĩnh gì, có thể không mất một sợi tóc giữa vụ nổ?"


"Đây chính là manh mối ta muốn nói." Trần Tinh Vĩnh hít sâu một hơi, nhìn Kỳ Mộng Sênh, run rẩy nói, "Sư tỷ, ta muốn tỷ thề, ta tuyệt đối sẽ không về Phượng Lân Châu."


Kỳ Mộng Sênh mặt không đổi sắc nói: "Ta thề, chỉ cần ngươi biết gì khai nấy."


Trần Tinh Vĩnh nhắm hai mắt lại: "Ta, ta đoán kẻ kia, pháp bảo đang dùng, có thể là Ngô Sinh Bút."


"'Ngô Sinh Bút'?" Tông Tử Hoành ngẩn ra, "Pháp khí của Họa thánh Ngô Đạo Tử?"


"Nghe nói pháp bảo này, dựa vào tinh hoa của hội họa có khả năng biến ảo vật còn sống."


Hứa Chi Nam vẻ mặt hung dữ, "Nếu ta nhớ không nhầm, nó đang nằm trong tay Diêm Xu trưởng lão của Ngũ Uẩn Môn."


Kỳ Mộng Sênh thấp giọng nói: "Diêm Xu... Chính là sư đệ chưởng môn Ngũ Uẩn Môn?"


"Đúng thế. Trần Tinh Vĩnh, sao ngươi biết pháp bảo của hắn ta là Ngô Sinh Bút?"


"Ta nghi ngờ mỗi lần hắn tới gặp ta, không phải 'người' thật sự, mà là con rối hình người do Ngô Sinh Bút vẽ ra, con rối hình người cho dù có giống người đến thế nào chăng nữa, tiếp xúc nhiều, cũng sẽ nhận ra chỗ không ổn."


"Ba năm trước ở trấn Cổ Đà, cũng là hắn sai ngươi đến moi đan bọn ta?" Tông Tử Hoành hung tợn nói. Bọn họ không thù không oán với Ngũ Uẩn Môn, mặc dù dưới sự trị vì của Đại Danh Tông thị, tiên môn khắp nơi đều có bất mãn, nhưng không phát điên đến thế này, lẽ nào hắn không sợ khi mọi chuyện bại lộ, sẽ liên lụy tới Ngũ Uẩn Môn ư?


Trần Tinh Vĩnh gật đầu.


Hứa Chi Nam lạnh lùng nói: "Hắn cho ngươi lợi ích gì, mà ngươi gan to bằng trời, hay cả hai vị hoàng tử của Ninh Hoa đế quân cũng dám động tới!"


"Không..." Trần Tinh Vĩnh len lén liếc Tông Tử Hoành một cái, "Hắn chỉ bảo ta lấy của đứa lớn, không cho ta động đến đứa nhỏ."


Tông Tử Hoành như bị sét đánh.


Mục tiêu của Diêm Xu, là... Y?


Hứa Chi Nam và Kỳ Mộng Sênh cùng đồng loạt nhìn về phía Tông Tử Hoành, đều mang vẻ ngạc nhiên trên mặt.


"Tại sao?" Tông Tử Hoành đứng lên, vài bước ép sát tới Trần Tinh Vĩnh, "Diêm Xu chỉ rõ phải lấy đan của ta? Tại sao!"


"Ta không biết."


Hai mắt Tông Tử Hoành đỏ đậm, như con thú nổi giận.


Y và Ngũ Uẩn Môn, và Diêm Xu, chưa từng qua lại, càng không nói tới ân oán. Y không tin Diêm Xu chỉ coi trọng đan của y, với tu vi lúc y mười sáu tuổi, đan của y cũng chẳng có giá lắm, ra tay với y chẳng khác nào chó cùng rứt giậu, nếu không có mục đích càng sâu xa hơn, đáng lẽ không nên chọn y. Huống hồ, hôm nay mới biết từ miệng Trần Tinh Vĩnh, Diêm Xu nhấn mạnh không được động vào Tông Tử Kiêu. Kẻ xúi giục thật sự, muốn mạng y, lại không muốn làm Tông Tử Kiêu bị thương?


Đến tột cùng là ai, sao phải làm thế?!


"Tử Hoành, đệ bình tĩnh chút." Hứa Chi Nam nói, "Kẻ kia đến cùng có phải Diêm Xu không, rốt cuộc có thù oán gì với đệ, những chuyện này chưa xác định được, đừng nóng lòng kết luận."


Tông Tử Hoành hít sâu một hơi, ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại: "Huynh nói đúng, những chuyện này đều là lời nói từ một phía của hắn."


Hứa Chi Nam nhìn Trần Tinh Vĩnh đầy khinh bỉ: "Trần Tinh Vĩnh, ngươi viết hết lại những người bị ngươi hại, đan họ đi đâu, từng thứ từng thứ, đều viết lại hết, biết bao nhiêu viết bấy nhiêu. Nghiệp chướng ngươi quá nặng, tới cuối đời rồi, chừa lại cho mình chút nhân tính đi."


Kỳ Mộng Sênh sai người lôi Trần Tinh Vĩnh xuống.


Tông Tử Hoành trầm ngâm nói: "Nếu trực tiếp tìm Diêm Xu, chúng ta sẽ thành vu khống, hắn ta sẽ không thừa nhận..."


"Đúng, chỉ dựa vào lời nói của kẻ xấu như Trần Tinh Vĩnh, làm khó dễ trưởng lão Ngũ Uẩn Môn, quá nguy hiểm." Kỳ Mộng Sênh nói, "Huống hồ còn là tội ác tày trời như cướp đan."


Hứa Chi Nam mím môi: "Hơn nữa, lấy quan hệ giữa phái ta và Ngũ Uẩn Môn, nếu không có chứng cứ vô cùng xác thực, e rằng sẽ thành họa lớn."


"Hiện giờ có lợi với chúng ta là, Diêm Xu cho rằng Trần Tinh Vĩnh đã chết, hắn ta rất có khả năng không biết chúng ta nghi ngờ hắn, vì thế, giờ nhất định phải âm thầm điều tra." Tông Tử Hoành suy tư nói, "Chúng ta cần phải tạo ra một kế hoạch, dưới tình huống không bứt dây động rừng, vẫn khiến Diêm Xu lộ nguyên hình."


"Đại điện hạ có kế sách gì?"


"Không thể mạo muội đi tìm hắn, cũng không được tiết lộ manh mối." Mắt Tông Tử Hoành đột nhiên sáng lên, "Đúng rồi, hội Giao Long!"


Hứa Chi Nam chợt nghĩ đến gì đó: "Hội Giao Long kế tiếp do Ngũ Uẩn Môn tổ chức, sang mùa xuân năm sau, chúng ta có lý do chính đáng để gặp Diêm Xu rồi."


Kỳ Mộng Sênh chần chừ bảo: "Phái ta chưa từng tham gia hội Giao Long."


"Không sao, chỉ cần ta mời với danh nghĩa Thuần Dương Giáo, các ngươi không cần phải có hậu sinh dự thi, cũng có thể tới cuộc thi."


Tông Tử Hoành nghiến chặt răng: "Chúng ta nhất định phải nghĩ ra một sách lược vẹn toàn, vạch trần bộ mặt thật của Diêm Xu!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK