• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)


_________________________________


Khi bọn họ quay về Lạc Kim Ô, đã thấy trong ngoài sơn môn Thuần Dương Giáo đã có các đệ tử vây quanh đông nghịt, giữa một đám tu sĩ mặc đồ vàng nhạt, hai thân ảnh xanh nhạt bắt mắt có vẻ đặc biệt gây chú ý, giống như giữa ruộng lúa mênh mông chợt tìm thấy hai khối băng trong veo.


Người quanh bốn phía nhốn nháo, đều là tiếng bàn tán xôn xao. Công pháp Thuần Dương giáo cần phải thanh tâm quả dục, nhưng các tiểu tử độ tuổi tinh lực dồi dào , nhìn thấy nữ tử xinh đẹp sao mà không động tâm cho được.


Tới gần, ngay cả Giải Bỉ An cũng khiếp sợ vì vẻ khuynh thành tuyệt sắc của hai vị nữ tu này, không thể nghi ngờ, các nàng chính là Phi Linh Sứ nổi danh lừng lẫy của Thương Vũ Môn, cũng là nghĩa nữ mà Kỳ Mộng Sênh nhận về nuôi dưỡng一 Vân Tưởng Y và Hoa Tưởng Dung. Sau lưng các nàng đều đeo một chiếc cung lớn, kết hợp với thân thể mảnh khảnh yếu đuối kia, lại tạo nên vẻ mỹ lệ và anh khí đặc biệt.


Hai vị nữ tu này nổi danh trong Tu Tiên giới, không chỉ vì vẻ đẹp lay động lòng người, mà tu vi cũng cao, khắp thiên hạ không biết bao nhiêu tu sĩ mơ ước lấy được cả hai, tiếc là tất cả những lời cầu thân đều nhận lại lời từ chối.


Mắt Giải Bỉ An sáng ngời: "Thật sự đẹp quá chừng, y như trong lời đồn."


Phạm Vô Nhiếp lườm y một cái: "Tuổi của các nàng đủ làm mẹ huynh đấy."


"Người tu đạo đâu dễ già đi, đặc biệt là nữ tu, đều giữ khuôn mặt khi thanh xuân."


"Chuyện này lại liên quan gì tới huynh."


"Chỉ là lòng yêu cái đẹp thôi, ai chẳng có, nữ tử xinh đẹp giống như hoa lan vậy, đáng thưởng thức mà." Giải Bỉ An cười nói, "Đệ mười sáu rồi, phải hiểu chứ."


Phạm Vô Nhiếp hừ lạnh một tiếng.


Phía trước, một đệ tử chắn trước sơn môn, không nể tình nói thẳng: "Mong Phi Linh Sứ đừng làm khó tại hạ, Lạc Kim Ô này trừ khi có chuyện quan trọng mới được tới, xưa nay không cho phép nữ tử tiến vào, bọn ta đã báo cho trưởng lão, cảm phiền hai vị đợi thêm một lúc."


"Nếu đã thông báo, còn lề mà lề mề làm gì?" Hoa Tưởng Dung nổi giận quát, "Tính mạng chưởng môn của bọn ta đang ngàn cân treo sợi tóc, còn không tính là chuyện quan trọng ư?! Lại nói, bọn ta cũng có phải mượn không đâu!"


Đệ tử kia lạnh lùng nói: "Thứ cho tại hạ nói thẳng, Thất Tinh Tục Mệnh Đăng là chí bảo của Thuần Dương Giáo ta, chưa từng cho người ngoài mượn. Năm đó Ma Tôn tới cửa đòi, chưởng môn sư tôn cũng không cho, Phi Linh Sứ nếu có thể biết khó mà lui, thì mặt mũi ai cũng giữ được cả."


"Ngươi đúng là biết giữ mặt mũi cho mình đấy, là chưởng môn các ngươi không cho à? Rõ ràng là Thất Tinh Tục Mệnh Đăng chỉ có thể cứu được người sống, mà Nhân hoàng khi đó đã qua đời từ lâu, Ma Tôn sau khi biết mới bỏ qua, bằng không giờ làm gì còn Thuần Dương Giáo các ngươi."


Đệ tử kia tỏ vẻ giận dữ. Giải Bỉ An kinh ngạc nói: "Còn có chuyện này? Vô Nhiếp, đệ từng nghe qua chưa?"


Phạm Vô Nhiếp không trả lời, khuôn mặt hắn phủ một tầng sương lạnh. Từ lúc đến Thuần Dương Giáo, hắn luôn bị vô số hồi ức dây dưa không dứt, giờ ác mộng năm ấy lại chỉ như câu chuyện cũ bị người ta nhắc lại dễ dàng, thật giống như đâm một đao vào lòng hắn.


Năm đó, hắn từng ôm xác Tông Tử Hoành tới Lạc Kim Ô, gần như phát điên mà đòi Hứa Chi Nam giao Thất Tinh Tục Mệnh Đăng ra. Hầu kết Hứa Chi Nam chạm mũi kiếm của hắn, bình tĩnh nói cho hắn biết, mặc dù có đồ sát cả Thuần Dương Giáo, Thất Tinh Tục Mệnh Đăng cũng không cứu được người chết.


Vì thế hắn xé rách kết giới Phong Đô, lật đổ hai giới người quỷ, chỉ vì giành lại một người.


Tất cả hận thù đối với Tông Tử Hoành, cũng không bằng khi y dứt khoát rời bỏ chính mình.


Giải Bỉ An còn tự hỏi tự trả lời: "Huynh đệ hai người này thật sự là truyền kỳ, khi còn sống đánh nhau tới mức một mất một còn, chết rồi, lại vì hắn mà một mình xông vào Minh phủ."


Vân Tưởng Y có vẻ càng trầm ổn hơn, nàng chậm rãi nói: "Vị chân nhân này, Thương Vũ Môn và Thuần Dương Giáo đều là đại phái của Tiên Minh, năm đó cũng đồng lòng chống địch, Thất Tinh Tục Mệnh Đăng có cho người ngoài mượn hay không, không tới lượt ngươi quyết định. Ngươi vô lễ như thế, là ép bọn ta tự xông vào ư."


"Các ngươi đang đứng trên địa bàn Thuần Dương Giáo bọn ta, bốn phía đều là đệ tử Thuần Dương Giáo ta, nói chuyện thì cẩn thận vẫn hơn."


"Tỷ tỷ, đừng nhiều lời với hắn nữa, để xem hôm nay chúng ta có qua được cánh cửa này không!"


" y, làm gì thế, sao bu hết lại đây vậy?" Một giọng nói mang theo men say truyền từ phía sau tới.


Giải Bỉ An quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Chung Quỳ mặt đỏ bừng, đang đẩy đám người vây xem ra, đi vào.


Giải Bỉ An quát khẽ nói: "Sư tôn, trời còn chưa tối người đã bắt đầu uống rồi."


Phi Linh Sứ nhìn Chung Quỳ trên dưới một lượt, ánh mắt vốn không có chút ý nghĩ gì, mãi đến tận khi nhìn thấy Thanh Phong kiếm bên hông ông, hai người mới kinh ngạc nói: "Chung thiên sư?"


"Các ngươi không phải nha đầu của Thương Vũ Môn à? Tới đây làm gì?"


"Bọn ta..."


"Chiếu Văn trưởng lão đến一"


Chiếu Văn trưởng lão chầm chậm đi đến, khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng, dưới ánh mắt mong chờ của tất cả mọi người, trầm giọng nói: "Hai vị Phi Linh Sứ, mời vào trong."


----


Mọi người ngồi ngay ngắn ở tiền đường, Giải Bỉ An và Phạm Vô Nhiếp là hai tiểu bối, đứng sau Chung Quỳ.


Trong chốc lát, chẳng ai nói chuyện.


Mãi tới tận khi Chung Quỳ ợ vang một tiếng.


Giải Bỉ An yên lặng cúi đầu nhìn, như này thật sự hơi bị mất mặt.


Chiếu Văn ho nhẹ một tiếng: "Phi Linh Sứ, kẻ hèn này thay sư tôn quản lý chuyện trong ngoài môn phái, phần lớn mọi chuyện đều có thể quyết định, ta biết mục đích chuyến này của hai vị, đáp án của ta là, không thể. Mời về cho."


Hoa Tưởng Dung bật dậy khỏi ghế, Vân Tưởng Y kéo tay nàng lại, nháy mắt kéo nàng ta ngồi xuống, nàng nói: "Chưởng môn bọn ta tuổi tác đã cao, thật sự là đại nạn sắp tới, nhưng còn một tâm nguyện vẫn chưa hoàn thành, chỉ mong Thuần Dương Giáo cho bọn ta mượn Thất Tinh Tục Mệnh Đăng một năm thôi, bọn ta đồng ý dùng Hàn Ngọc Tuyết Linh Đan để trao đổi."


Mọi người xôn xao.


Giải Bỉ An biết Hàn Ngọc Tuyết Linh Đan này. Đó là tiên đan cấp đỉnh do Thương Vũ Môn dùng Đỉnh Thần Nông luyện hóa, là linh dược cực kỳ hiếm có đối với người tu luyện công pháp Thương Vũ Môn, chỉ có chưởng môn mới được dùng, mặc dù tộc bọn họ đời đời thủ hộ Đỉnh Thần Nông, cũng chỉ có thể cách hai mươi năm mới luyện được một viên.


Có điều, Hàn Ngọc Linh Tuyết Đan vì dược tính rất lạnh, đối với người giáo phái khác mà nói căn bản là độc dược, chỉ có Thuần Dương Giáo là ngoại lệ.


Nguyên dương công này là công pháp chí dương chí nhiệt, tuy rằng có thể luyện thành một thân kim cang, nhưng hơi bất cẩn một chút, nguyên dương nóng vô cùng kia có thể dẫn tới tâm hỏa quá thịnh, nghiêm trọng thì còn có thể nguy hiểm tính mạng, tựa như là lửa cháy lớn mạnh lan rộng ra đồng cỏ, thế không đỡ nổi, chỉ khi nào đốt trụi, mới tắt.


Tu sĩ Thuần Dương Giáo tu đến cấp Tông Sư, phải tìm được cân bằng trong loại "thiêu đốt" này. Tiên đan tính hàn, vẫn luôn là đan dược phụ trợ mà tu sĩ Thuần Dương Giáo cần phải có, mà Hàn Ngọc Tuyết Linh Đan chính là tuyệt phẩm trong tiên đan tính hàn.


Thương Vũ Môn chịu lấy đan này ra trao đổi, mười phần thành ý.


Quả nhiên, Chiếu Văn và mấy trưởng lão khác hai mặt nhìn nhau, nhất thời không quyết định được.


Phạm Vô Nhiếp lẳng lặng nói bên tai Giải Bỉ An: "Hứa Chi Nam bế quan, chính là vì đột phá cảnh giới Bất Diệt Thiên Hỏa, đáng tiếc hơn mười năm cũng không có tiến triển gì, nếu có viên đan này, ngược lại có khả năng thành công."


Giải Bỉ An dùng thanh âm còn nhỏ hơn đáp: "Cho nên, họ sẽ đồng ý sao?"


Chung Quỳ quay đầu lại, tay chống cằm, thần thần bí bí nói: "Chiếu Văn không làm chủ được."


Ông tự cho là nhỏ giọng, kỳ thực tất cả mọi người đều nghe rõ ràng, không khí nhất thời rất lúng túng.


Giải Bỉ An đẩy người Chung Quỳ cho ngay ngắn lại, khẽ gọi: "Sư tôn, người đừng nói nữa!"


Chiếu Văn dừng một chút: "Điều kiện Phi Linh Sử đưa ra, quả thực khiến người ta khó lòng từ chối, kẻ hèn cũng không ngờ quý phái đồng ý đổi lớn như thế, chỉ tiếc, đúng như thiên sư nói, chuyện này, ta không làm chủ được, chỉ có thể để sư tôn quyết định, cũng chỉ có sư tôn mới có thể dùng Thất Tinh Tục Mệnh Đăng."


Hoa Tưởng Dung vội nói: "Chưởng môn tiên tôn bế quan hơn mười năm, ai cũng không biết bao giờ xuất quan, chờ tới bao giờ!"


"Chỉ cần đợi thêm hai ngày." Một vị trưởng lão nói, "Hai ngày nữa, đêm trăng rằm, chúng ta sẽ nghênh đón sư tôn xuất quan."


"Thật chứ?"


"Đây chính là nguyên nhân thiên sư xuất hiện ở phái ta."


"Vậy chỉ còn hai ngày..."


Chiếu Văn cắt ngang nàng: "Phi Linh Sứ, giờ chỉ có một cách duy nhất này, có cho mượn Thất Tinh Tục Mệnh Đăng hay không, chỉ có thể để chưởng môn quyết định, mời hai vị ở tạm phái ta hai ngày, yên lặng chờ chưởng môn xuất quan."


----


Ba người quay về biệt viện Thuần Dương Giáo sắp xếp cho họ, Giải Bỉ An thấy râu Chung Quỳ đã hơi lún phún, đòi cạo râu cho ông.


"Hai ngày sau sẽ gặp Hứa Chi Nam, người không thể để dáng vẻ lôi thôi thế này được." Giải Bỉ An vừa cạo vừa nói, "Bảo người mang y phục mà người cũng không mang, vẫn may ta mang cho người, không thì có khi ra khỏi cửa mà đến bộ y phục đàng hoàng cũng chẳng có."


"Ta sao lôi thôi được, cái này gọi là không theo khuôn mẫu."


"Ngươi đừng cử động."


Phạm Vô Nhiếp lẳng lặng nhìn họ, tuy có hơi ghen khi Giải Bỉ An tỉ mỉ chu đáo chăm sóc người khác như thế, nhưng hắn không nhịn được lại nhớ đến Tông Tử Hoành kiếp trước, Chung Quỳ không tính là hoàn mỹ, nhưng cũng coi như là "phụ thân" mà người này luôn muốn có.


"Sư tôn, người nói xem, Hứa Chi Nam có cho mượn Thất Tinh Tục Mệnh Đăng không?"


“Ta với Hứa Chi Nam Lại chả quen gì nhau, ta làm sao mà biết được, nhưng dù sao thì hắn vẫn mãi không đột phá được Bất Diệt Thiên Hỏa, nếu có tiên đan kia, có khi lại thành công, nếu không khi nghe thấy Chiếu Văn cũng sẽ không đột nhiên đổi thái độ.”


"Các cũng không tò mò, Kỳ Mộng Sênh vì sao phải kéo dài mạng một năm sao?" Phạm Vô Nhiếp nói, "Bà ta đã sống hơn trăm tuổi rồi, mấy năm gần đây chẳng có tung tích gì trên giang hồ, sao lại phải kéo thêm một năm."


"Đúng thế, Chiếu Văn trưởng lão cũng hỏi Phi Linh Sứ, các nàng không chịu nói."


Phạm Vô Nhiếp cười lạnh: "Trừ khi, bà ta chính là tới lừa gạt Thất Tinh Tục Mệnh Đăng, sau một năm không trả, Thuần Dương Giáo có thể đánh bà ta chắc."


"Thất Tinh Tục Mệnh Đăng này, ở nhân gian là thứ hiếm có, nhưng với chúng ta mà nói, căn bản chẳng có bao nhiêu giá trị, sống chết có số, hà tất phải cưỡng cầu." Chung Quỳ ngáp một cái, "Hơn nữa, người sắp chết tục mệnh, là nghịch thiên mà làm, chết rồi phải trả giá rất lớn."


"Đúng vậy, con còn nghe nói, cho dù dùng Thất Tinh Tục Mệnh Đăng kéo dài mạng sống, cũng sống không bằng chết, vì người này căn bản không có khả năng rời khỏi bảy ngọn đèn kia." Giải Bỉ An nói, "Vậy sống còn có ích gì nữa chứ."


“Ừ, Thất Tinh Tục Mệnh Đăng yêu cầu rất cao khi thi thuật, phải ở trong một phòng tối kín gió, bảo đảm ngọn đèn không bao giờ tắt, hơn nữa người cũng không thể bước ra khỏi Thất Tinh Trận.” Chung Quỳ sờ sờ cằm vừa được cạo, “Ta cũng rất hiếu kỳ, tại sao Kỳ Mộng Sênh lại muốn sống như vậy chứ, sống lâu thế chưa đủ à.”


"Đúng rồi sư tôn, hôm nay nghe Phi Linh Sứ nói, Ma Tôn năm đó từng tới Lạc Kim Ô đòi pháp bảo này."


Động tác của Phạm Vô Nhiếp hơi cứng lại.


"Đúng thế, sau khi Nhân hoàng tự sát, hắn mang xác Nhân hoàng tới Lạc Kim Ô, vì thế mà suýt nữa đã đồ sát Thuần Dương Giáo."


"Đoạn này con không biết, sao bên ngoài chưa từng nghe qua."


"Thuần Dương Giáo vì mặt mũi, không truyền ra ngoài." Chung Quỳ lắc đầu, "Tông Tử Kiêu kia đúng là tên điên, sau khi biết Thất Tinh Tục Mệnh Đăng vô dụng, liền tới La Phong Sơn, đến tột cùng người này to gan lớn mật, miệt thị quỷ thần tới cỡ nào, mới dám tới Minh phủ cướp người chứ."


Giải Bỉ An nhíu mày: "Hai huynh đệ Tông Tử Hoành và Tông Tử Kiêu này, rốt cuộc là có tình, hay là vô tình đây."


"Một hồi huynh đệ, chắc là vừa có tình lại vô tình." Chung Quỳ hừ một tiếng, "Huynh đệ bọn họ cãi cọ trong nhà, cãi tới làm thiên hạ đại loạn, có tình hay vô tình đều đáng chết."


Giải Bỉ An cảm thán nói: "Ngôi vị hoàng đế kia quan trọng vậy ư, ngay cả đệ đệ của mình cũng chẳng buông tha? Ma Tôn đương nhiên đáng trách, nhưng nếu không phải Nhân hoàng không niệm tình thân, thì nhiều bi kịch như thế há có thể xảy ra."


Phạm Vô Nhiếp ngưng mắt nhìn Giải Bỉ An, trong lòng bi thương vô hạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK