• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)


_____________________________


Vòng bốc thăm tỷ thí đầu tiên, chuyện ngoài dự đoán của mọi người nhất, không gì khác hơn Tông Tử Kiêu và Lý Bất Ngữ.


Một bên là đứa con út nghe đồn có thiên tư tuyệt đỉnh, được Tông thiên tử cực kỳ sủng ái, bên còn lại là cháu ruột của chưởng môn phái Vô Lượng, cũng là đứa cháu trai mà Đế Hậu coi như con đẻ, mà hai người kia ngay vòng đầu đã phải loại mất một người. Với quan hệ thông gia của Tông thị và phái Vô Lượng, dù là ai thua, tình cảnh này cũng đều không đẹp mặt cho lắm.


Tin tức vừa truyền ra, nhiều người đã âm thầm đặt cược. Lý Bất Ngữ căn cốt xuất chúng, lại được chưởng môn phái Vô Lượng dạy dỗ, mà Tông Tử Kiêu chín tuổi kết đan, là kỳ tài trăm năm khó gặp, nhưng nhỏ hơn hẳn ba tuổi, thắng bại của hai người, ai cũng khó nói, cũng không biết nên bảo vận may ai không tốt.


Sau khi xem danh sách, trường hợp lúc này lại vô cùng lúng túng, Lý Bất Ngữ nói khách sáo mấy câu "Kỳ phùng địch thủ mới vui" các kiểu, đã vội cáo từ.


Tông Tử Hoành kéo Tông Tử Kiêu vào chỗ không người, bộ dáng thật sự đau đầu.


"Đại ca, huynh đừng lo, đệ sẽ không thua hắn đâu." Tông Tử Kiêu không chỉ không chút lo lắng, thậm chí còn hơi hưng phấn.


"Huynh lo đệ thua, cũng lo đệ thắng." Tông Tử Hoành xoa xoa ấn đường, thở dài nói.


"Tại sao lại lo đệ thắng? Đệ nhất định phải thắng hắn." Tông Tử Kiêu hừ nhẹ một tiếng, không chút che giấu sự háo thắng của mình, "Hơn nữa đệ còn muốn tự tay đánh bại hắn, lần bốc thăm này đúng là như ý đệ mà."


"Hắn là cháu trai của Đế Hậu."


Tông Tử Kiêu lạnh nhạt đáp: "Vậy thì sao, trên lôi đài, thắng bản lĩnh của mình, lẽ nào đệ thắng hắn, Đế Hậu còn trách đệ được à?"


"Tiểu Cửu, Đế Hậu vẫn hết sức đề phòng đệ và Sở phi nương nương, chỉ do vướng phụ quân, nên không như đối với huynh..." Tông Tử Hoành dừng một chút, trầm giọng nói, "Nói chung, đại ca mong đệ đánh vừa thôi, đừng khiêu khích Lý Bất Ngữ, cũng đừng làm hắn bị thương thật."


Tông Tử Kiêu không tình nguyện bĩu môi: "Biết rồi ạ."


Tông Tử Hoành vỗ vai đệ đệ: "Đại ca sẽ xem đệ, đại ca cũng tin đệ sẽ thắng."


Tông Tử Kiêu lúc này mới mỉm cười: "Đệ tuyệt đối sẽ không khiến đại ca mất mặt."


"Đi thôi."


Ngày đầu tiên của hội Giao Long, là lúc mà các vị hậu sinh cùng đối thủ mình bốc thăm được tiến hành trận đấu võ đầu tiên, nhưng những trận tỷ thí khác, cũng không hấp dẫn bằng quyết đấu giữa Tông Tử Kiêu và Lý Bất Ngữ.


Hai bên gia thế, tư chất, tướng mạo đều là thiếu niên xuất chúng, nghiêm túc đứng trên sân đấu, trên khuôn mặt vẫn còn chưa hết vẻ trẻ con lại đã hiện ra khí thế nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén chạm vào nhau trong không khí, chỉ giao chiến bằng ánh mắt, đã khiến người xung quanh cảm nhận được lượng linh áp cực kỳ mạnh mẽ.


Tông Nhã Ngưng nhỏ giọng hỏi: "Đại ca, tiểu Cửu có thắng không?"


"Có." Tông Tử Hoành chắc chắn nói.


"Nhưng mà Lý Bất Ngữ lớn hơn tiểu Cửu ba tuổi lận."


"Phía sau còn nhiều đối thủ lợi hại chờ đệ ấy, nếu như ngay cả Lý Bất Ngữ còn không đánh lại, thì dừng lại ngay vòng này cũng chẳng thể oán trách ai được."


"Đại ca, Lý Bất Ngữ sao thích tìm huynh chơi thế." Tông Nhã Ngưng khó hiểu nói, "Hắn không phải cháu Đế Hậu à?"


Tông Tử Hoành nhẹ giọng bảo: "Nói bé chút."


Tông Nhã Ngưng lặng lẽ che miệng lại.


Tông Tử Hoành cúi đầu, nói bên tai muội muội: "Lúc hắn còn nhỏ, ta vô tình cứu được hắn."


Tông Tử Kiêu và Lý Bất Ngữ sau khi hành lễ với nhau, đồng thời rút kiếm.


Tông Huyền Kiếm được xưng là kiếm pháp đệ nhất thiên hạ, nhưng trước khi tổ tiên Tông thị đột nhiên xuất hiện, Vô Lượng kiếm mới là kiếm tu kiệt xuất, kỳ thực kiếm phổ cũng không chia cao thấp, thắng bại là do người.


Trận luận võ này, đánh có thể nói vô cùng sảng khoái, cho dù là người lớn, cũng có nhiều thứ đáng xem, huống hồ còn là hai thiếu niên.


Thân thủ Lý Bất Ngữ kể ra cũng ổn, là tấm gương "con nhà người ta" trong cùng thế hệ, không chút làm phái Vô Lượng mất mặt, đáng tiếc, kẻ mà hắn gặp phải lại là Tông Tử Kiêu.


Vóc dáng Tông Tử Kiêu chưa cao, giờ vẫn dùng kiếm nhỏ, nhưng thể hiện năng lực khiến người ta run rẩy, kiếm phong sắc bén xảo quyệt, hùng hổ dọa người, lộ rõ tinh túy của Tông Huyền Kiếm, mới so hai chiêu với Lý Bất Ngữ, mọi người đều đã biết Lý Bất Ngữ sẽ thua.


Tông Huyền Kiếm và Vô Lượng Kiếm đều là kiếm pháp tuyệt đỉnh, phong cách lại hoàn toàn trái ngược với nhau.


Tông Huyền Kiếm lấy công làm thủ, kiếm như gió trời, chiêu thức đều vô cùng tàn độc, thường có thể tốc chiến tốc thắng, mà Vô Lượng Kiếm lại truyền thống nho nhã, không giới hạn lại vô cùng vô tận, theo đuổi cảnh giới như biển cuộn sóng gầm, kéo dài mãi không dứt. Trận đấu này tựa như khi kính rượu trên bàn tiệc, Tông Huyền Kiếm vừa lên đã tự phạt ba chén, khiến mọi người kinh sợ, Vô Lượng Kiếm từng chén từng chén, mãi không say.


Hai bên cũng không phân ưu khuyết, hoàn toàn so bằng tu vi kiếm khách, Tông Huyền Kiếm thường dùng thời gian chiến đấu ngắn nhất để kết thúc trận đấu, nhưng nếu bị Vô Lượng Kiếm kéo dài thời gian bắt đầu làm hao mòn, thì sẽ cực kỳ bất lợi.


Nhưng Lý Bất Ngữ còn quá trẻ, cũng không hề "Rộng lượng", rất nhanh đã thua dưới kiếm Tông Tử Kiêu. Tông Tử Hoành nhìn vành mắt Lý Bất Ngữ đỏ bừng, trên mặt biến từ phẫn nộ, khuất nhục, đến không cam lòng, khẽ thở dài.


Đây là lần cuối Lý Bất Ngữ tham gia hội Giao Long, tuy người đánh bại hắn là Tông Tử Kiêu, nhưng vòng đầu đã bị loại vẫn là vết nhơ, một thiếu niên kiêu hãnh ngạo mạn sao có thể chấp nhận được.


Lý Bất Ngữ dù sao cũng xuất thân cao quý, thua cũng không mất phong độ, nhẫn nhục nói cảm ơn với Tông Tử Kiêu, mới chầm chậm rời đi.


Tông Tử Kiêu vui mừng nhảy khỏi võ đài, chạy tới cạnh Tông Tử Hoành, hưng phấn bảo: "Đại ca, đệ đánh hay không?"


Tông Tử Hoành thấp giọng đáp: "Hay lắm, chúng ta đi thôi."


Tông Tử Kiêu ngẩng đầu nhìn đại ca: "Đệ nghe lời huynh, không khiêu khích hắn, không cười nhạo hắn, không làm hắn bị thương, thậm chí còn không dùng hết sức, huynh cũng không thể bảo đệ phải cố tình thua hắn chứ."


"Đương nhiên không phải." Tông Tử Hoành nhíu mày, "Huynh chỉ lo... Thôi bỏ đi, có lẽ là huynh nghĩ nhiều." Tông Tử Kiêu có Đế Quân là chỗ dựa, Đế Hậu có hận mẹ con họ, cũng không dám làm gì trắng trợn, mình lo lắng hẳn là dư thừa.


Tông Tử Kiêu vẫn mặt mày hớn hở nói đủ thứ về chuyện mình đấu với Lý Bất Ngữ, Hoa Du Tâm đột nhiên tới trước mặt.


Mặt Tông Tử Kiêu nháy mắt liền xụ xuống.


Hoa Du Tâm chắp tay nói: "Đại điện hạ, cửu điện hạ."


"Hoa tiểu thư." Tim Tông Tử Hoành nhất thời đập loạn, người cũng hơi cứng lại.


"Chúc mừng cửu điện hạ vào vòng trong."


Tông Tử Kiêu chẳng mặn chẳng nhạt "ờ" một tiếng.


Ánh mắt Hoa Du Tâm chuyển sang Tông Tử Hoành, mạnh dạn nhìn vào mắt y, mỉm cười nói: "Ta vẫn muốn tìm cơ hội tự mình cảm ơn đại điện hạ, cảm ơn người năm đó đã độ hóa cho tiểu sư thúc của ta, còn để thúc ấy về quê hương, yên nghỉ."


"Hoa tiểu thư khách khí rồi, hành hiệp trượng nghĩ, là bản tâm của người tu đạo mà."


"Không chỉ thế, đại điện hạ còn bắt được Trần Tinh Vĩnh với Thuần Dương Giáo, tiêu diệt Sư Minh, báo thù giúp tiểu sư thúc của ta." Ánh mắt Hoa Du Tâm sáng ngời, ánh sáng lay động không giấu được tâm tư thiếu nữ, "Trên dưới phái Hoa Anh, đều vô cùng cảm kích đại điện hạ."


Được thiếu nữ xinh đẹp lanh lợi như thế khen ngợi, sùng bái, Tông Tử Hoành khó nén vui mừng, hai má y hơi nóng lên, khiêm tốn đáp: "Không đáng nhắc tới."


Tông Tử Kiêu đứng cạnh hai người, rõ ràng cảm nhận được không khí ám muội không bình thường, hắn nổi giận, kéo tay Tông Tử Hoành: "Đại ca, đệ đói rồi, chúng ta mau mau đi ăn đi."


"À, được." Tông Tử Hoành chần chừ nhìn Hoa Du Tâm, "Hoa tiểu thư mới tới Đại Danh, Nam Bắc khác nhau nhiều, không biết đồ ăn có hợp khẩu vị nàng không, nếu chiêu đãi không tốt xin hãy lượng thứ."


"Không hề, ta ăn được." Hoa Du Tâm vội hỏi, "Ta cảm thấy Đại Danh rất tốt, đương nhiên, nam có phong tình phía Nam, không biết khi nào đại điện hạ có thể..."


"Đại ca, đi thôi!" Tông Tử Kiêu chẳng thể đợi hai người nói xong, cứ kéo Tông Tử Hoành đi.


Tông Tử Hoành không thể kiên quyết ở lại nói chuyện với người ta, sau khi đi xa, mới giận dữ hất tay Tông Tử Kiêu: "Tiểu Cửu, đệ làm gì thế!"


"Đệ đã bảo đệ không muốn huynh lấy vợ, lẽ nào huynh cho rằng đệ đùa à." Tông Tử Kiêu hùng hồn nói.


"Sao đệ vẫn không hiểu chuyện thế."


"Không hiểu chuyện thì đã sao."


Tông Tử Hoành vỗ đầu hắn một cái, "Được rồi, không phải đói à, mau đi ăn thôi."


Đang giữa trưa, luận võ tạm dừng, Tông Minh Hách thiết đãi khách khứa trong bãi săn, hậu cung và con cái ông ta đều ngồi theo thứ tự.


Tông Tử Kiêu tìm mẫu phi mình, mà Tông Tử Hoành cũng ngồi bên cạnh Thẩm Thi Dao.


Thẩm Thi Dao không nói một lời nhìn Tông Tử Hoành, ánh mắt có phần lạnh như băng.


Tông Tử Hoành không rõ vì sao: "Mẫu thân, sao thế?" Từ khi Lý Tương Đồng chặn ngang một đao vào chuyện thành thân của y với Hoa Du Tâm, tính khí Thẩm Thi Dao càng ngày càng kỳ quái, có lúc thương tâm gào khóc, lúc lại điềm đạm dịu dàng, khi thì chỉ trích, lời nói cực kỳ cay nghiệt, Tông Tử Hoành đối mặt với bà, cũng trở nên cẩn thận từng li từng tí.


"Tự con xem đi." Thẩm Thi Dao hất cằm.


Theo hướng nàng chỉ, Tông Tử Hoành thấy Hoa Du Tâm chẳng biết đã ngồi cạnh Lý Tương Đồng từ lúc nào, Lý Tương Đồng cầm tay Hoa Du Tâm, nói cười vui vẻ, trò chuyện rôm rả.


"Khi nãy ta thấy Hoa Du Tâm tìm con, sao nói chưa được hai câu con đã bỏ đi?"


"Tiểu Cửu bảo đệ ấy đói, nên..."


Thẩm Thi Dao lườm y: "Cơ hội tốt thế mà con bỏ qua dễ dàng như vậy? Nàng chủ động tìm con, chính là muốn lấy lòng con, chẳng lẽ con muốn trơ mắt nhìn nàng bị kẻ khác cướp mất?"


"Nhi tử sẽ tìm cơ hội khác tán gẫu với Hoa tiểu thư."


Thẩm Thi Dao quay mặt bỏ đi, chỉ để lại bóng lưng lạnh lẽo cho Tông Tử Hoành.


---


Buổi chiều tỷ thí cũng không có gì đặc sắc, sau khi kết thúc, cả tộc Tông thị hồi cung, khách khứa cũng quay về nhà trọ.


Tông Minh Hách mời mấy đại phái danh môn tới dự tiệc tối, phái Hoa Anh đương nhiên cũng có trong danh sách.


Tông Tử Hoành vốn quyết định chủ động đi tìm Hoa Du Tâm, nhưng sau khi thấy Diêm Xu, y làm gì còn tâm tình với nữ nhi nữa, y mượn thời cơ chúc rượu Hứa Chi Nam, Kỳ Mộng Sênh, lặng lẽ hẹn tối nay bí mật gặp nhau, cùng bàn làm sao đối phó với Diêm Xu.


Sau khi yến hội tan, đã khuya, Tông Tử Hoành về Thanh Huy Các, định sau khi tỉnh cơn say, sẽ đi gặp Hứa Chi Nam và Kỳ Mộng Sênh.


Y vừa vào Thanh Huy Các, nương theo ánh trăng mờ nhạt, thấy một bóng người trên ghế, dọa y nhảy dựng lên.


"Kẻ nào?"


"Là ta." Giọng nói mềm nhẹ của Thẩm Thi Dao truyền tới, bà châm đèn, trong ánh sáng nhàn nhạt lẳng lặng nhìn nhi tử của mình.


"Mẫu thân? Trễ vậy rồi, sao người chưa ngủ?"


"Đợi con."


"Đợi con làm gì?"


"Con nói chuyện với Hoa tiểu thư chưa?"


Tông Tử Hoành cảm nhận được phiền muộn nghẹn nơi cổ, y giải thích: "Hoa tiểu thư ở cạnh Đế Hậu mãi, nhi tử không có cơ hội."


"Ta biết sẽ thế mà." Thẩm Thi Dao nói sâu xa.


"Mẫu thân, khuya rồi, người đi nghỉ đi."


Thẩm Thi Dao nâng tay lên.


Tông Tử Hoành đỡ bà dậy, đưa bà về tẩm cung.


Lúc hai người qua phòng ngủ của Tông Tử Hoành, Thẩm Thi Dao bỗng ngừng lại, bà ngẩng đầu nhìn Tông Tử Hoành, ánh mắt làm người ta tê cả da đầu.


"Mẫu thân?"


"Chuyện này, xem ra không thể trông cậy vào con, con liên tục làm ta thất vọng, ta không thể không để ý tới tiền đồ của nhi tử ta được."


"Người nói gì thế?"


Thẩm Thi Dao đột nhiên mở cửa phòng Tông Tử Hoành ra.


Tông Tử Hoành ngửi thấy một mùi hoa kỳ lạ, chưa kịp suy nghĩ, y đã bị Thẩm Thi Dao đẩy mạnh vào, cửa phòng đóng lại.


Tông Tử Hoành kinh hãi, xoay người đẩy cửa, lại nhận ra cửa bị dán bùa kết giới, y đang nghi hoặc Thẩm Thi Dao rốt cuộc muốn làm gì, đột nhiên nhận ra sự khác thường của hương hoa này, thân thể y nhanh chóng khô nóng.


Phía sau truyền tới một tiếng rên mềm nhẹ.


Tông Tử Hoành như bị sét đánh, đi vội mấy bước tới giường mình, bất ngờ thấy Hoa Du Tâm đang nằm trên giường của mình, hai má nàng ửng đỏ khác thường, ý thức mơ hồ, đang dùng tay cởi y phục mình ra, miệng phả hơi nóng.


Tông Tử Hoành sợ tới mức lui về sau hai bước, rút bội kiếm muốn phá cửa, nhưng trường kiếm vẫn không vung ra, y nghĩ, trời tối yên tĩnh thế, nếu tạo động tĩnh lớn, e rằng mọi người đều sẽ tới.


Y ngưng thở, tìm nơi tỏa ra hương hoa, sau khi thấy lư hương đốt trên bàn, giận dữ đập lư hương xuống đất, nhưng hương hoa ngào ngạt đã tỏa khắp phòng, đập cũng vô dụng. Y muốn mở cửa, nhưng trên cửa sổ cũng dán phù chú.


Muốn phá phù rất dễ, hoặc mở từ bên ngoài, hoặc mạnh mẽ phá từ bên trong, nhưng nếu gọi người ngoài tới, danh dự của y chưa nói, cô nương chưa xuất giá như Hoa Du Tâm, sao gánh ô danh này nổi.


Tông Tử Hoành vội cuống cả lên, thậm chí không quan tâm chuyện hoang đường điên cuồng này của Thẩm Thi Dao, hương hoa kia đã len lỏi vào thân thể y, y chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, càng ngày càng nóng, liều mạng đè nén xuống cũng không khắc chế được phản ứng bản năng, y lảo đảo tránh khỏi Hoa Du Tâm xa nhất có thể, cảm thấy thẹn mà chật vật cuộn mình lại, đầu óc càng hỗn loạn.


Tiếp tục như vậy không được, không được, y sẽ mất lý trí... Làm sao đây, làm sao đây!


Đột nhiên bừng tỉnh, y nhớ ra gì đó, y lấy một đóa hoa truyền âm trong túi càn khôn, run rẩy nói với đóa hoa này: "Tiểu Cửu, mau tới tẩm cung của huynh." Y ném đóa hoa này qua khe cửa, một tia linh lực đẩy nó bồng bềnh bay về nơi xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK