• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa Chiêu đeo lên kính râm, đi vào trong khách sạn, đi qua đại sảnh, một đường thẳng đến thang máy.

Vừa vào thang máy mới chợt nhớ ra rằng, hình như cần phải có thẻ phòng.

Lại quay trở về trước quầy lễ tân.

"Xin chào! Xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì cho quý khách?"

"Tôi tìm tiên sinh ở phòng 1806."

"Xin hỏi quý khách họ gì ạ?"

"Hoa."

"Vâng, xin quý khách chờ một lát."

Trước quầy lễ tân, nữ nhân viên phục vụ nhấc máy gọi điện thoại đến phòng 1806, "Xin chào, Ân tiên sinh, có một vị nữ sĩ họ Hoa muốn tìm ngài. Vâng."

Nữ nhân viên phục vụ mặt mày mỉm cười, "Đây là thẻ phòng mà quý khách cần ạ, xin mời quý khách."

"Cảm ơn." Hoa Chiêu tiếp nhận thẻ phòng đi đến thang máy.

Hai cô gái nhân viên trước quầy lễ tân liếc mắt nhìn nhau, "Cô gái này giống như là ai đó quen quen?"

"Là đại mỹ nữ từng xích mích với Bùi Lị Nhã!"

"Đúng đúng đúng, chính là cô ấy!"

"Cô ấy tìm Ân tiên sinh ở tầng 18."

"Wow........Thật muốn đăng Weibo quá."

"Muốn chết hả! Cô muốn bị cuốn gói ra ngoài?"

"Cái tin tức hot như thế làm sao lại không có ai đi chia sẻ chứ........"

Tìm được phòng 1806, Hoa Chiêu quẹt thẻ phòng.

Vừa mới vươn tay ra đẩy cửa phòng, người ở bên trong cũng kéo cửa ra.

Ngay lập tức cô ngã nhào vào một cái ôm ấm áp quen thuộc.

Ân Thiên Lãng đè cô lên cánh cửa, không nói hai lời lập tức tặng cho cô một cái hôn thật sâu kiểu Pháp, hôn nồng nhiệt.

Cô cũng không cam lòng yếu thế, nhiệt tình đáp lại.

Một hồi lâu sau, hai người đầu chống đầu thở hổn hển cười, hắn ngậm cánh môi cô, cắn nhẹ một cái, "Tiểu không lương tâm, chơi vui vẻ đến quên trời quên đất?"

"Ai bảo chứ, Âm Âm vẫn luôn đang đợi anh tới."

"Một chút thiệt cũng đều không chịu ăn! Giờ là em đang oán trách anh đến chậm phải không?" Ân Thiên Lãng đem cô bế lên, dựa trên cánh cửa.

Đôi chân thon dài của cô cũng thuận thế vòng lên, quấn lấy eo hắn, hai cánh tay vờn quanh cổ hắn, "Quà sinh nhật của em đâu?"

"Tham lam! Anh đến còn chưa đủ sao?" Hắn giả vờ tét lên cái mông mượt mà của cô.

Đôi tay cô vuốt ve gương mặt hắn, "Anh thật sự đến rồi! Hôm nay còn mơ thấy anh đâu."

"Mơ thấy anh?"

"Mơ thấy anh cùng một người con gái khác tình chàng ý thiếp nha."

"Thân mật như nào? Như này sao?" Hắn nói xong liền áp sát đến, hôn lên cái cổ trắng nõn của cô, rồi lại dịch dần lên đến phía sau tai, động tác nhẹ nhàng, chầm chạp muốn mê người.

Đó là nơi mẫn cảm của cô, cô không nhịn được mà ưm~ ngâm ra một tiếng, toàn bộ cả người đều tê dại, mềm mại xuống dưới.

Đã nhiều ngày không có gặp nhau, cả hai đều đã sớm động tình, củi khô bén lửa, quần áo còn chưa có cởi ra hết, liền vội vàng tới lần đầu tiên.

Lại cùng nhau tắm cái uyên ương, chờ cho đến khi trở về phòng khách, trên người khoác một chiếc áo tắm đi ra, cô mới nhìn thấy ở trên bàn còn có đặt một cái bánh kem nhỏ tinh xảo.

Hắn cắm một ngọn nến lên, châm lửa.

Cô nhắm mắt lại cầu nguyện, rồi lại khẽ thổi nến.

Dùng cái thìa xúc một miếng bánh kem nhỏ, trong miệng nhàn nhạt vị bơ thơm phức, vừa vào miệng liền tan, cô nheo lại đôi mắt, "Bánh kem cửa hàng Thời Quang ư? Ăn ngon."

"Biết em thích ăn bánh ở chỗ đó."

Cô ngủ một mạch đến hơn hai giờ chiều nên còn chưa có ăn cơm, giờ càng ăn càng cảm thấy mỹ mãn, chỉ trong chốc lát đã ăn hết một nửa.

Nhìn khuôn mặt hắn thò đến, lại múc một miếng đưa cho hắn, hắn không ăn, càng muốn cướp từ trong miệng cô.

Ăn ăn, hai người lại bắt đầu hôn lên, hắn ở bên tai cô khẽ nói nhỏ, "Có quà cho em, lấy không?"

"Còn có sao? Quà gì?"

Hắn từ trong góc sô pha lấy ra một hộp quà được gói lại bằng dải lụa mỏng, thắt nơ xinh đẹp.

Lúc này, Tần Văn Trọng lại gọi điện thoại đến đây.

Đêm nay còn phải tiếp tục đóng phim, lúc 4 giờ buổi chiều nay, Dao Dao có gọi cửa phòng Hoa Chiêu, nhưng lại không thấy có ai đáp, Xuân Lệ tỉnh ngủ ôm cái bụng lép kẹp nói mỹ nữ tỷ tỷ đi ra ngoài rồi.

Tần Văn Trọng lúc này mới gọi điện thoại đến đây để tra hỏi hành tung.

Ân Thiên Lãng không nói hai lời, cầm lấy chiếc di động đang đặt trên bàn của cô, dập máy.

Bây giờ không thể để cho bất cứ chuyện gì có thể làm gián đoạn hắn làm chuyện tiếp theo.

Thúc giục cô, "Mở ra nhìn xem."

Cô rất có kiên nhẫn mà tháo bỏ cái nơ con bướm, mở ra, là một bộ quần áo màu trắng?

Cô nghi ngờ mà nhìn hắn, hắn ý vị thâm trường mà cười.

Lấy bộ quần áo mở ra nhìn xem, lúc này mới phát hiện, hoá ra lại là một bộ đồ y tá.

Trong lòng Hoa Chiêu cười thầm, cô có nói lung tung m, không ngờ hắn thế nhưng lại nhớ rõ như thế.

Cô biết rõ nhưng mà còn cố hỏi, "Làm cái gì?"

Hắn kéo cô đến bên người, ấn cái mông cô lại, thân thể cả hai người đều gần sát ở bên nhau, "Em nói xem? Nói rồi không được đổi ý."

"Em nói lúc nào?" Hoa Chiêu bắt đầu chối cãi.

Ân Thiên Lãng nâng mặt cô lên, "Có muốn anh giúp em lập tức nhớ ra hay không."

Cô phì cười một cái, chạy nhanh hôn nhẹ lên khoé môi hắn, cầm lấy bộ đồ y tá, "Chờ em một chút."

Chợt loé người vào trong phòng ngủ.

Thay lên bộ quần áo, size có chút nhỏ, khiến cho trước ngực càng căng đầy hơn, cúc áo như là tuỳ lúc đều có thể bung ra vậy.

Hoa Chiêu hoài nghi, hắn mua cái "món quà" này rốt cuộc là từ đâu, tuyệt đối không phải hắn tự mình mua.

Ở bên ngoài cửa, Ân Thiên Lãng chờ đợi đến miệng khô lưỡi khô, ngay lúc lòng hắn nóng như lửa đốt, cơ hồ sắp có thể muốn phá cửa mà vào thì Tần Văn Trọng lại gọi cuộc điện thoại thứ hai đến.

Nhưng lần này Ân Thiên Lãng lại ấn nhận, gọn gàng dứt khoát, ngữ khí không kiên nhẫn, "Chuyện gì?"

Tần Văn Trọng sửng sốt hai giây, hắn dám khẳng định hắn đã từng nghe được thanh âm này trong văn phòng của Trần tổng, hít ngược một hơi khí lạnh, mong là chính mình không có làm gián đoạn chuyện gì.

Lắp bắp, "Không......Không có chuyện gì ạ, ngài, ngài cứ tiếp tục." Nhanh chóng dập điện thoại.

Hoa Chiêu đi ra ngoài, dựa mình vào khung cửa, bày ra một tư thế dáng người cực kì xinh đẹp, ngữ khí điệu đà, "Ân tiên sinh, tiên sinh không thoải mái ở chỗ nào? Âm Âm giúp tiên sinh châm cứu."

Hắn nhìn chằm chằm vào bộ ngực căng chật kia của cô, hô hấp hơi đình trệ, giọng nói khàn khàn, "Châm chỗ nào ư?"

Hoa Chiêu mị nhãn như tơ, "Tiên sinh muốn châm chỗ nào?"

Hắn cứng đờ thân thể, nhẹ nhàng gọi, "Đến đây. Anh nói cho em chỗ cần châm."

Cô nhìn đôi mắt sáng quắc như ưng của hắn, hơi sợ sợ, không dám động đậy, lại nhìn về phía đằng sau, nghĩ xem có nên hay không chạy trốn về phòng.

Hắn nhìn thấu ý đồ của cô, như mãnh thú vọt đi đến, cô sợ hãi thét lên một tiếng lùi lại về sau, đâu có còn kịp, cả người đã rơi vào trong ma trảo của hắn.

Chuyện sau đó chính là hung mãnh mà mất hồn, vạch ra một mảnh ký ức khó có thể xoá nhoà trong đầu Hoa Chiêu, đến nỗi về sau, cô cũng không có dám nói ra hai từ "châm cứu" nữa.

Bình ổn lại sau đó, hai người lại quấn lấy nhau nằm ở trên sô pha, hắn ôm cô, để cô nằm ở trong lồng ngực mình, lại gọi phục vụ đồ ăn, chọn một chai rượu vang đỏ.

Bật lên TV, chọn một bộ phim tình cảm lãng mạn, đôi mắt của cả hai người phần lớn đều đang đặt trên người của đối phương, ai cũng không biết trong phim đang nói về cái gì, ngay cả nhân vật nam nữ chính cũng chẳng biết là ai với ai.

Cô hỏi hắn, "Bộ đồ này từ đâu ra?"

Biểu tình của hắn nhàn nhạt, "Giản Dị nhận được chuyển phát nhanh, nửa đường anh "trấn" luôn của hắn."

Hai người này đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, Giản Dị mua cái này cho ai, Xuân Lệ ư?

Cũng sắp đến giờ, Ân Thiên Lãng chủ động nói, "Anh đưa em đi."

Hoa Chiêu gật đầu, "Khi nào thì anh trở về?"

"8 giờ bay."

"Sáng mai có một cuộc họp quan trọng."

Trong lòng Hoa Chiêu cảm động, "Ân Thiên Lãng, anh đúng là yêu em đến thâm trầm rồi."

Hắn sâu kín mà thở dài, ngoài miệng nhàn nhạt nói, "Em biết là thế là tốt rồi."

"Tất nhiên là em biết." Hoa Chiêu nói xong bỗng nhớ đến cái chuyện ôm ôm ấp ấp kia.

Chất vấn hắn, "Cô nữ thư kí kia là chuyện gì?"

"Trần Trì nói?"

"Yêu thầm anh rất lâu rồi hả?"

Ân Thiên Lãng không nói chuyện.

"Anh biết từ lâu rồi?"

Ân Thiên Lãng cảm thấy có chút đáng tiếc, "Đúng thế. Năng lực của cô ấy không tồi, trước đó cũng rất an phận, không có làm ra điều gì quá đáng. Anh cho rằng cô ta biết chừng mực, chuyện lần này, anh đã giải quyết rồi."

"Giải quyết như thế nào?"

"Điều xuống làm việc ở phía bên dưới, sẽ không bao giờ gặp lại."

Hoa Chiêu còn tính vừa lòng, tuy nhiên trong lòng vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, "Ôm vào chỗ nào?"

"Cô ta không đứng vững."

Hoa Chiêu nhướng mày, giọng nói rõ ràng không vui, "Như thế có nghĩa là ôm đầy cõi lòng phải không?"

Ân Thiên Lãng không nói chuyện.

Trong lòng Hoa Chiêu hụt hẫng, hừ lạnh một tiếng, chọc chọc ngực hắn, ánh mắt sắc bén, "Đừng có lại cho người khác có cơ hội, anh không biết né tránh à?"

"Còn em thì sao? Chàng diễn viên nam chính kia."

Hoa Chiêu lại chọc hắn, "Không được nói sang chuyện khác, trước hết phải nói xong chuyện của anh. Anh phải bảo đảm với em."

"Được rồi, anh bảo đảm."

"Bảo đảm như nào?"

Ân Thiên Lãng giơ tay lên, "Anh bảo đảm, anh đối với vợ của mình trước sau như một, không cho những người phụ nữ khác có bất kì cơ hội nào."

Hoa Chiêu vừa lòng gật đầu.

Ân Thiên Lãng mặt không biểu cảm, "Được rồi chứ? Vậy bây giờ nói tiếp về người đại sư huynh của em đi."

"Phì!" Hoa Chiêu vui vẻ, "Đại sư huynh nào chứ, em lại không phải là Trư Bát Giới. Huống chi, không phải anh đã an bài bên cạnh em một cái nằm vùng chuyên tâm nhìn chằm chằm em rồi à?"

Ân Thiên Lãng cũng cười, "Thế nhưng tại sao anh luôn cảm thấy người bạn nằm vùng kia có thể tuỳ thời tuỳ chỗ mà chuẩn bị bị thu mua, xúi giục rồi."

Hoa Chiêu lắc đầu, "Vậy thì anh cũng quá coi thường người ta rồi, người ta Xuân Lệ vẫn luôn là người có nguyên tắc nha."

Lại bị cô đánh lạc hướng, mặt Ân Thiên Lãng ra vẻ nghiêm túc, gõ gõ cái bàn, "Trở về chuyện chính, đối diễn thì đối diễn, đang êm đẹp tại sao hắn lại đi vén tóc em làm cái gì?"

Hoa Chiêu tiến lên trước mặt hắn trêu chọc, "Xem video rất kỹ nha!"

Ân Thiên Lãng nhướng mày, véo cái mũi nhỏ của cô, "Nghiêm túc nào."

Hoa Chiêu nhíu nhíu cái mũi, "Được rồi, em cũng bảo đảm, đối với chồng của mình trước sau như một, không cho bất kì người con trai nào khác có cơ hội. Nếu như lần sau lại xuất hiện tình huống như vậy, em nhất định sẽ né tránh đúng lúc."

Không rảnh lại đặt tâm tư của mình lên những người không liên quan kia, hội đàm thảo luận của hai người rất nhanh đã đạt thành nhận thức chung, cả hai nắm chặt thời gian lại quấn quýt thêm một lúc nữa.

Hoa Chiêu nhìn xem đồng hồ, thật sự phải đi, đóng phim tất nhiên vẫn phải diễn cho thật tốt, cô đối với Yêu Diễm Minh Châu, đối với Giản Dị phải phụ trách.

Mặc lại quần áo của chính mình cho thật tốt, hắn cũng đã mặc xong rồi.

Đi xe ra từ trong khách sạn, trước tiên Ân Thiên Lãng đưa cô đi đến đoàn làm phim, rồi mới lại đi ra sân bay.

Người nào đó mở ra hình thức lải nha lải nhải, dặn dò cả một đường, "Nhớ phải ăn cơm cho thật tốt, nếu không khi thức đêm sẽ không chịu đựng được đâu. Chăn nhớ phải đắp kĩ, điều hoà bật đừng có để quá lạnh. Uống nhiều nước khoáng, có thời gian thì tranh thủ ngủ nhiều một chút."

Hoa Chiêu nhắm lại mắt, chú ý lắng nghe giọng nói trầm thấp của hắn, bỗng cảm thấy thật hạnh phúc, thật thoả mãn.

Chỉ có khi ở trước mặt cô, hắn mới sẽ bày ra khuôn mặt khác thường ngày kia, cô nghĩ, chờ cho đến khi về già, hắn nhất định là một ông lão thích lải nhải.

Hoa Chiêu xuống xe, Ân Thiên Lãng giữ chặt tay cô, "Bà xã, sinh nhật 26 tuổi vui vẻ."

Hoa Chiêu có chút nghẹn ngào, quay đầu lại, ngậm lấy cánh môi hắn, hôn hắn, ở bên miệng hắn nhỏ giọng nói, "Thiên Lãng, đây là lần sinh nhật thứ tám mà anh làm cho em."

Thì ra, bọn họ quen biết nhau đã lâu như vậy rồi.

Vẫy vẫy tay, xe rời đi.

Đêm nay hắn sắp trở về An Thành, trong lòng Hoa Chiêu bỗng cảm thấy mất mát.

Hắn không xuất hiện còn tốt, hắn vừa xuất hiện, cô liền luyến tiếc phải rời xa, ngược lại sẽ càng nhớ đến thật nhiều hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK