Kể từ đó Hứa Chiêu đổi tên thành Hoa Chiêu, được ông bà ngoại nuôi nấng.
Ông bà ngoại không có nghiêm khắc dạy bảo cô trở thành người nối nghiệp giống như đối với mẹ cô trước đó, bọn họ chỉ tận lực giúp cô làm tất cả những điều cô thích mà thôi.
Hoa Diệp tuổi tác đã cao, chuyện của công ty cũng ít khi hỏi đến, cơ bản là giao lại mọi việc cho giám đốc.
Chú Đinh đã trở lại Hoa trạch, còn mang đến một người cháu gái đầu lòng, tên là Hiểu Duy, cùng với cô chơi đùa, đọc sách.
Trong nhà sẽ thường xuyên có rất nhiều đứa trẻ đến đây chơi, Giản Dị là người tới nhiều nhất, hắn kêu cô gọi hắn là anh họ. Nhưng khi đó hắn còn không có cao hơn cô nữa. Còn có Trần Trì, Triển Nhan, đều là đồng bọn mà Giản Dị mang đến.
Cô kéo Hiểu Duy cùng với bọn họ cùng học ở chung một trường.
Bà ngoại từ sau khi mất đi con gái cưng của mình liền sinh bệnh, thân thể ngày càng sa sút, ở tại bệnh viện sau nửa năm cũng chuyển về nhà nghỉ dưỡng.
Khi Hoa Chiêu lên 13 tuổi, bà ngoại trong lúc ngủ mơ liền không còn tỉnh lại nữa, bà ngoại "đi" cũng coi như là an tường.
Tuy rằng tất cả mọi người đều đã làm tốt tâm lý chuẩn bị, nhưng đối với Hoa Chiêu cùng Hoa Diệp mà nói, đó vẫn là một chuyện rất khó có thể tiếp thu.
Cũng kể từ khi đó, ông ngoại liền một mình ở trong phòng, ai cũng không cho phép tiến vào.
Có một lần, trong suốt cả hai ngày ông đều không có ra ngoài, Hoa Chiêu ồn ào khóc lóc mà đập cửa, như vậy đau lòng, như vậy sợ hãi, ở trên đời này cô chỉ còn lại mỗi một người thân đó là ông ngoại.
Ông ngoại cuối cùng cũng mở cửa, nói với cô còn đang khóc thút thít. "Đừng sợ, Âm Âm. Ông ngoại sẽ ở lại cùng cháu cho đến ngày cháu lấy chồng."
Nhưng ông ngoại đã rất già rồi, chung quy ông đã 87 tuổi, không thể chịu đựng thêm được nữa.
Hoa Chiêu khi đó tốt nghiệp trung học, vừa mới tới 18 tuổi.
Ở phòng bệnh trước khi ông lâm chung, luật sư, còn có thêm một người thiếu niên xa lạ khác nữa.
Ông ngoại đối với hắn nói. "Thiên Lãng, ta đem Âm Âm cùng với Hoa thị giao cho cháu."
Ông ngoại xoay mặt nhìn cô, cô đã sớm lệ rơi đầy mặt, khóc không ra tiếng.
"Đừng khóc, Âm Âm! Tin tưởng ông ngoại, ông ngoại sẽ không nhìn lầm. Nếu mẹ cháu năm đó nghe ông....Nếu năm đó ông không mềm lòng...." Khoé mắt ông lặng lẽ chảy xuống một giọt nước mắt.
Hoa Chiêu bắt lấy tay ông. "Cháu tin, cháu tin mà, ông ngoại, cháu sẽ nghe ông, nghe ông mà!"
"Tốt! Cháu nhất định sẽ hạnh phúc hơn so với mẹ cháu. Ông đối với bà cháu cùng với Mẫn Mẫn, cũng coi như là không phụ lòng họ." Nói xong, tay liền mất sức mà trượt xuống.
Cô chỉ nhớ rõ khi ấy cô đã khóc tới mức trời sụp đất nứt, cô đã mất đi tất cả những người cô yêu quý cũng như yêu quý cô, thật sự giờ cô đã trở thành một kẻ cô độc.
Người thiếu niên kia ngồi xổm xuống ôm lấy cô, vụng về mà cẩn thận vỗ vỗ phía sau lưng.
Cô không giãy giụa, chỉ là ngã vào trong lồng ngực hắn mà khóc, tìm kiếm một chút ấm áp.
Hoa Chiêu khóc thật lâu, khóc đến nỗi giọng nói khàn đặc, khóc đến kiệt sức ngủ quên lúc nào không hay, khi cô tỉnh lại, hắn vẫn như cũ mà ôm cô, ngồi ở chiếc ghế mà ông ngoại yêu thích nhất.
Hắn móc ra từ trong túi áo một bịch bánh quy, nói câu đầu tiên. "Đã đói bụng sao? Âm Âm."
Giọng nói đó rõ ràng lạ lẫm nhưng cũng lại rất tự nhiên.
Về sau mọi thứ đều do hắn lo liệu, Hoa thị xác nhập vào Thượng Thừa bất động sản, mà trong đó người có cổ phần lớn nhất là Hoa Chiêu.
Ân Thiên Lãng cùng cô ở lại Hoa trạch một khoảng thời gian, cô khi đó rất trầm tính, rồi lại rất ngoan ngoãn, khác hoàn toàn với lời kể trong miệng của Giản Dị bọn họ, một chút cũng không giống nhau.
Điểm phù hợp duy nhất trong miệng bọn họ là thật sự cô rất xinh đẹp, là người con gái xinh đẹp nhất trong bất cứ cô gái nào khác hắn từng gặp qua.
Đúng vậy, hắn đã biết cô từ thật lâu trước đây, ở trong lòng thầm gọi tên cô đã trăm ngàn lần rồi.
Hắn là con trai của Ân Thành Liệt.
Bọn họ kết giao trong vòng luẩn quẩn này kì thật cũng đều nhờ những người Giản Dị, Trần Trì, Triển Nhan, bọn họ ở vài cuộc tụ hội mà vô tình chạm mặt nhau.
Hắn được bọn họ tôn làm lão đại.
Triển Nhan từ nhỏ liền thích dính lấy hắn, Triển thúc thúc khi đó còn nói giỡn rằng đưa con gái của mình cho hắn làm vợ.
Giản Dị thích nhất là chơi với hắn, việc lớn việc nhỏ ríu rít không ngừng mà kể cho hắn.
Hắn nói Hoa gia có một người cháu gái, cực kì xinh đẹp, tên là Hoa Chiêu, so với Triển Nhan còn xinh đẹp hơn.
Trầm mặc ít nói như Trần Trì cũng ở một bên mà phụ hoạ gật đầu.
Triển Nhan dẩu miệng thế nhưng không phản bác, có nghĩa là thực sự rất xinh đẹp.
Hắn nói cô ấy sẽ thường xuyên mang theo rất nhiều điểm tâm tới trường chia cho bọn họ, cô ấy rất thích ăn đồ ngọt, ông ngoại cô ấy còn mời về một thầy giáo để dạy cô nướng bánh ngọt ở nhà, đặc biệt là những chiếc bánh quy nhỏ ăn rất ngon, mỗi lần đều không đủ chia.
Khi cô lên lớp 10, Triển Nhan và cô học cùng một lớp, Giản Dị cùng Trần Trì đã vào đại học.
Mà hắn đã ở thương giới bộc lộ ra tiềm năng của chính mình.
Có một lần Triển Nhan tới nhà hắn chơi, có nói tới cô, nói cô đang cùng một người con trai yêu đương, gọi là Quý Phong.
Triển Nhan còn cho hắn xem ảnh chụp, một người con gái có mái tóc dài bồng bềnh nằm dài trên bãi cỏ, mắt nhắm lại, ánh mặt trời chiếu lên người cô, bên miệng cô còn ngậm lấy một nhánh cỏ nhỏ, thích ý mà mỉm cười.
Bên cạnh cô là một người nam sinh diện mạo tuấn tú, thoải mái duỗi hai chân, tay chống lên mặt cỏ, không chớp mắt mà ngắm nhìn cô.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ảnh chụp của cô, thì ra diện mạo của cô như vậy, Giản Dị quả thật không có khoa trương.
Ảnh chụp rõ ràng là chụp lén hai người kia, nhưng lại cảm thấy bọn họ thực hài hoà, tốt đẹp.
Trong lòng hắn lại có chút gì đấy chua xót, trong lòng thầm nhủ "Âm Âm", lại ruốt cuộc không muốn nghe đến tên cô.
Công việc dần tăng lên, hắn cũng không trở về nhà, phần lớn là ở gần công ty.
Triển Nhan tốt nghiệp trung học, theo nghiệp cha mà vào trường quân đội.
Trước khi đi còn cùng nhau ăn một bữa cơm.
Giản Dị lại hỏi em gái xinh đẹp kia của hắn giờ ra sao, hiện tại cùng tên học đệ kia thế nào?
Triển Nhan bĩu môi, nói lớp học có chuyển đến một người mới, lớn lên rất giống Hoa Chiêu, còn gọi cô là chị. Sau đó không biết như thế nào, tên Quý Phong kia liền di tình biệt luyến cùng cô em đó ở bên nhau.
Hắn thấy đau lòng, rồi lại cảm thấy thật may mắn.
Sau đó không bao lâu, Hoa Diệp được người tài xế đỡ vào trong nhà tìm ba hắn là Ân Thành Liệt, hai người ở thư phòng mà nói chuyện thật lâu.
Hoa Diệp đi rồi, ba liền cho gọi hắn vào trong thư phòng.
Trầm mặc thật lâu mới nói với hắn. "Thiên Lãng, con biết Âm Âm không?"
"Biết, đó là con gái của dì Hoa."
Ba cũng không ngoài ý muốn, nói thẳng. "Sau này, nếu con thích con bé, liền làm anh trai của nó, nếu con yêu con bé, liền cưới con bé."
Hắn chỉ cảm thấy mừng rỡ như điên, hắn đối với Hoa thị không có chút hứng thú, chỉ cảm thấy hứng thú với cô bé kia, trong lòng đã trộm nhìn cô thật lâu.
Hoa Chiêu có một khoảng thời gian không chịu ra ngoài, không thích nói chuyện, vô cùng ngoan ngoãn.
Hắn đưa cô ra nước ngoài, tìm cho cô bác sĩ tâm lý, giúp cô nhập học.
Hắn bỏ mọi công việc mà chạy đến ở cạnh bên chăm sóc cho cô một tháng, thẳng đến khi không thể trì hoãn mọi việc thêm nữa, mới đổi thành sau mỗi nửa tháng hắn sẽ qua thăm cô một lần, nghỉ ngơi được mấy tiếng rồi lại đi.
Ngoài chương trình học ở trường, hắn cũng sắp xếp thêm cho cô học cắm hoa, vẽ tranh, nấu ăn.
Hắn mỗi lần tới cũng chỉ có thể ngồi ở một bên mà nhìn cô vội vàng học hành.
Lâu dần cảm xúc của cô cũng bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, cùng những bạn bè mới hoà hợp ở chung, cũng dần dần có thêm nhiều mối quan hệ rộng rãi, hắn mới đổi thành mỗi một tháng tới một lần.
Khi cô đến tuổi 22, Giản Dị đi công tác qua Anh quốc, thuận tiện ghé thăm cô.
Cô đưa Giản Dị mang về cho hắn một chiếc hộp.
Hắn ngồi trong văn phòng mở ra phần bao bọc bên ngoài, bên trong là một chiếc hộp bằng sắt hoa mỹ.
Ở bên trên còn viết: Chiếc hộp cứu thương của Âm Âm, bên cạnh còn có một dấu thập đỏ.
Bên trong là bánh quy cô tự làm. Còn có một chiếc card bên cạnh, mặt trên viết: Tôi có biết một người mát xa cực kỳ xinh đẹp, bạn có muốn được cô ấy mát xa cho không? Hãy đến Suite G7-8, Garden House, London.
Đó là nơi cô ở.
Trong lòng hắn đột nhiên căng thẳng, cô đây là có ý gì?
Lập tức kêu trợ lý huỷ bỏ tất cả lịch trình trước mắt, đặt một vé máy bay nhanh nhất tới Anh quốc.
Cho đến khi đặt chân tới nơi đã là đêm khuya, cả người hắn bao phủ một lớp khí lạnh nhưng lại không chờ đợi nổi mà gõ cửa phòng cô.
Cô mặc áo ngủ, tóc dài rối tung, trên mặt vẫn còn buồn ngủ mà ngồi bần thần trong ổ chăn, rồi lại kinh ngạc mà nhìn cái người nửa đêm chạy tới ngay cửa phòng mình.
"Anh Thiên Lãng?"
Hắn đè nén lại sự nôn nóng đang dâng lên trong lòng, sợ hãi rằng chính mình hiểu lầm ý của cô.
"Âm Âm, anh không muốn làm anh trai của em."
Dường như cô cũng đã thanh tỉnh, cúi đầu nhéo nhéo góc chăn. "Em cũng không muốn."
Trái tim hắn thắt chặt, vội vàng nói. "Ý của em là sao?"
Cô ngẩng đầu lớn mật mà nhìn hắn. "Anh muốn cưới em sao?"
Dường như trái tim phải nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn nói "Anh muốn."
Trong nháy mắt cả căn phòng đều lặng yên, hắn nhẹ nhàng hỏi. "Em sẽ đồng ý sao?"
Cô cười tươi đẹp với hắn. "Âm Âm đợi đã lâu."
Hắn mừng rỡ như điên, lấy ra chiếc hộp nhẫn mà vẫn luôn đặt trong túi, ở trong căn phòng tối tăm, đeo vào ngón áp út trên tay cô.
Cô ngạc nhiên mà nhìn hắn, hắn cong lên khoé miệng. "Anh so với em còn đợi lâu hơn." Ở khi em còn chưa hề biết đến sự tồn tại của anh.
Trán hắn chống lên trán cô, rồi hôn cô.
Một đêm đó, hắn ở lại phòng cô.
Cô đem chân chính bản thân của mình mà giao cho hắn.
Cô non nớt, trúc trắc, mà không hề giữ lại.
Hắn xâm lược, bá đạo, cảm nhận được sự thoả mãn mà từ xưa đến nay chưa bao giờ có.
Ngay cả đến khi cô mệt mà thiếp đi, hắn vẫn gắt gao dây dưa bên cô, luyến tiếc buông tay.
Hắn ở bên gối hôn môi cô, nỉ non gọi vô số lần. "Âm Âm."
Tên của cô đã sớm khắc sâu vào trong lòng hắn, ai cũng không thể thay thế nổi.
Ngay cả hắn có khi cũng không hề nhận ra, có lẽ là khi Giản Dị cùng Triển Nhan kể về cô, hay có lẽ là sau khi nhìn thấy tấm ảnh đó, thậm chí cả khi hắn còn chưa từng thấy bóng dáng của cô, hắn đã yêu cô.
Rất nhanh cô và hắn nhận lấy hôn thú.
Đó là khi cô 22 tuổi còn hắn ở tuổi 27.