Beta: Tuyệt Vời!
Xuân Lệ chủ động ngồi sang ghế phụ, ôm điện thoại chuyên tâm chiến đấu với trò chơi.
Ân Thiên Lãng ôm Hoa Chiêu ngồi xuống hàng ghế sau.
Tần Văn Trọng dẫn chị Vân và Dao Dao ngồi xe của tổ phim xuất phát trước.
Ân Thiên Lãng vuốt ve vành tai Hoa Chiêu: "Ngày hôm qua đi vội quá, quên mang bông tai cho em."
Hoa Chiêu hôn hắn: "Về nhà rồi đeo, dù sao cũng không đeo được ở đây."
Đêm qua, trong lúc hắn cởi giầy, cô lơ đãng lia mắt nhìn xuống chân hắn. Hắn thế nhưng một chân mang chiếc tất trắng, một chân mang chiếc tất xám.
Một người vẫn luôn cẩn thận như hắn vậy mà lại lại phạm loại sai lầm như này. Chỉ vậy thôi cô cũng biết lúc hắn đến nơi đây là có bao nhiêu gấp gáp, tâm trạng của hắn hẳn là nôn nóng hơn rất nhiều so với vẻ bề ngoài luôn cố tỏ ra trấn định như vậy.
Hoa Chiêu trấn an hắn: "Không sao đâu, đừng quá lo lắng. Có lẽ chỉ là trò đùa dai của mấy người không thích em, muốn hù dọa em thôi. Cho dù hắn ta có ý định làm gì thật đi chăng nữa, thì cũng có anh bên cạnh em, còn có Xuân Lệ, còn có cả đoàn quay phim. Có nhiều người như vậy sẽ không có chuyện gì đâu."
Xuân Lệ nghe cô nhắc đến mình, lập tức quay đầu, chỉ vào trò chơi trên điện thoại: "Không phải sợ, em qua màn rồi."
Hoa Chiêu sờ sờ đầu cô, trịnh trọng nói: "Đúng, chị tin tưởng Xuân Lệ vô địch."
Ân Thiên Lãng gật đầu nhưng trên thực tế thì làm sao có thể yên tâm.
Cho dù khả năng gây tổn thương cho cô có tỷ lệ là một trên ngàn vạn thì hắn cũng sẽ không cho phép khả năng này xảy ra, nhất định phải nghĩ cách xóa sạch tận gốc.
Xuân Lệ nhìn sắc mặt lạnh lùng của Ân Thiên Lãng, nhẫn nhịn thật lâu, rốt cục cũng nói ra: "Ông chủ, lần sau ngài cũng có thể thuê tôi bắt chuột giúp ngài."
"Khụ!" Hoa Chiêu bị sặc nước bọc đến ho khan.
Ân Thiên Lãng một bên vỗ lưng cho Hoa Chiêu, vừa nghi vấn: "Bắt chuột gì vậy?"
"Là lần trước..."
"Xuân Lệ à, sau khi trở về chị sẽ nói với anh ấy." Hoa Chiêu cướp lời, nháy nháy mắt: "Cái đó, mặt mũi!"
"À." Xuân Lệ tỉnh ngộ, vỗ lên trán mình, quay đầu lại lầm bầm lầu bầu: "Tỉnh táo một chút, mình thiếu chút nữa lại kém thông minh rồi."
Vì vậy, mãi cho đến địa điểm quay phim, Hoa Chiêu đều nhịn cười đến nội thương. Ân tổng giám đốc anh minh uy phong vẻ mặt mù mịt chẳng hiểu gì.
Ở trên phim trường, Bùi Lị Nhã và Lý Gia Văn vẫn đang quay.
Sáng nay cô ta có ba cảnh quay, đây là cảnh thứ hai, nhưng bị NG cũng đã ba lượt rồi.
Lần quay thứ tư này, cô ta lại không nhớ được lời thoại. Lý Gia Văn vẫn luôn có tính tình tốt cũng phải lộ ra sắc mặt chẳng dễ coi.
Trong giọng nói có hơi trách cứ: "Lị Nhã, cô trước tiên cầm lời thoại học thuộc lòng đi, cứ như bây giờ chỉ thêm lãng phí thời gian cùng sức lực của mọi người thôi."
Từ hôm quá đến giờ trong đầu óc Bùi Lị Nhã vẫn luôn tâm thần không yên, nếu như bình thường thì cô ta còn có kiên nhẫn cười trừ cho qua, nhưng hôm nay lại vô cùng nóng nảy.
"Ý anh là sao?"
Lý Gia Văn nhíu mày: "Tôi chỉ hy vọng cô có thể chuyên nghiệp hơn."
Bùi Nhã Lị lập tức bị kích thích: "Bây giờ cũng đến phiên anh chỉ trích tôi rồi hả? Anh đối với Hoa Chiêu cũng chẳng nói như thế đâu! Cho dù anh có ân cần bao nhiêu thì người ta cũng chẳng buồn nhìn anh lấy một cái đâu. "
"Cô! Tôi bây giờ đang nói về tính chuyên nghiệp của cô, mong cô đừng nói đến những người không liên quan khác."
"Chuyên nghiệp? Cô ta có chuyên nghiệp sao? Chẳng qua cũng chỉ là một người mới debut."
"Tính chuyên nghiệp trong công việc của cô ấy còn tốt hơn cô lúc này nhiều, ít nhất cô ấy đã học tập và chuẩn bị từ trước, sẽ không kéo chân mọi người."
"Tôi là tiền bối của anh mà anh còn dám nói như thế với tôi!"
...
Trần Sâm Lâm nhìn màn hình lắc đầu, Bùi Lị Nhã thật sự đã tự hủy hoại chính mình, cô ấy của bây giờ cùng với hình tượng người con gái hoàn mỹ trong mắt mọi người trước đây đúng là quá khác nhau.
Hắn lấy tay ấn huyệt Thái Dương, ruốc cục chuẩn bị đi tới khuyên nhủ. Đúng lúc này Ân Thiên Lãng nắm tay Hoa Chiêu đến trường quay, đi theo đằng sau là Tiểu Xuân Lệ.
Bùi Lị Nhã bỗng chốc không nói nữa.
Hôm qua đến hiện giờ cô ta làm cái gì cũng không bình tĩnh được, vừa chờ mong có thể phát sinh chút gì nhưng cũng lại sợ hãi có thể phát sinh vấn đề gì khác.
Bốn, năm giờ sáng cô đã có cảnh quay, trời còn chưa sáng thì phải đi ra ngoài rồi.
Khi đó khách sạn còn rất yên tĩnh, nhưng mà lúc ra cửa, rõ ràng cô nhận thấy số nhân viên bảo an khách sạn so với thường ngày đã nhiều hơn. Hỏi Từ Lâm, Từ Lâm cũng cảm thấy như vậy.
Khi ấy trong nội tâm cô đã nghĩ rằng, đã có chuyện gì xảy ra ư? Vì thế nên càng không dám ở trong khách sạn đợi, một mạch đến địa điểm quay thật sớm.
Cho nên, ngay lúc này đây, khi cô nhìn thấy Hoa Chiêu vẫn như cũ xinh đẹp loá mắt mà xuất hiện ở nơi đây thì chợt trong lòng cảm thấy thật thất vọng.
Đặc biệt là đi ở cạnh bên còn có Ân Thiên Lãng, trong lòng cô càng thêm hụt hẫng.
Đúng là đồ vô dụng, thấy cô đã run lẩy bẩy, cô đây đã sớm biết hắn chẳng làm nên trò trống gì rồi.
Hôm nay, ở bên ngoài phim trường đều tăng cường bảo vệ, vài mét là có một người, còn có không ít nhân viên bảo an đứng canh.
Đạo diễn và những tổ quay phim đều đã biết chuyện tối hôm qua từ trong miệng Trần Văn Trọng. Nghĩ đến mà phát sợ, nhìn thấy Ân Thiên Lãng hôm nay tự mình tới, nên sôi nổi đến chào hỏi hắn.
Ngoài ra, các nhân viên công tác tổ phim thì không cần phải nói, rất nhiều người đều là lần đầu tiên nhìn thấy chân chính diện mạo của Ân lão đại.
Quả là phu thê tình thâm, xem ra hôm nay đây là cố ý đến để nhìn bà xã đóng máy kết thúc cảnh quay phim.
Trước đó truyền thông đã biết rõ hôm nay là buổi quay cuối cùng của Hoa Chiêu nên sáng sớm đã chạy tới rồi, không nghĩ đến Ân tổng cũng tới, vì thế lại càng thêm hứng khởi không thôi.
Ngoài hai người đang bắt máy quay cảnh diễn thì những người quay phim khác trong phim trường đều cố ý vây quanh cặp đôi vợ chồng đang nổi tiếng này.
Sau khi hoá trang thật tốt và thay trang phục diễn xong thì Hoa Chiêu đi thẳng đến đây.
Đạo diễn đích thân đến thảo luận cảnh diễn với Hoa Chiêu, cẩn thận quan sát lớp hóa trang, rồi lại dặn dò thợ trang điểm trang điểm lại cho cô thật diễm lệ hơn so với bình thường, hôm nay là một cảnh quay khá quan trọng.
Ân Thiên Lãng mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần đen dài ngồi ở bên cạnh chiếc ghế gấp nhỏ. Chiếc ghế quả nhỏ làm đôi chân dài của hắn duỗi cũng không được mà gấp cũng không xong.
Hắn một bên xem chị Vân chải tóc, trang điểm cho cô lại một lần nữa, một bên chú ý những người xung quanh.
Đại boss lặng im không một tiếng động ngồi ở bên cạnh, nhân viên công tác xung quanh đều nơm nớp lo sợ, ngay cả người nói năng hoạt bát mỗi ngày như Dao Dao cũng không có hé miệng.
Người duy nhất không bị ảnh hưởng có lẽ cũng chỉ là Xuân Lệ, hôm nay ông chủ tự mình đến rồi, cô cũng không cần lo cái này lo cái kia, chỉ chịu trách nhiêm lấp đầy cái bụng của mình thôi.
Đã là cuối tháng năm, lại ở trong phòng, một lớp hóa trang lại một lớp áo ngoài rồi cả nội y, Hoa Chiêu ngồi im không hoạt động gì mà cũng đổ những giọt mồ hôi trên trán.
Cô và Ân Thiên Lãng cũng không có nói chuyện với nhau, chuyên tâm nghĩ đến cảnh quay, để cho mình nhanh chóng hoà nhập vào trong nội tâm nhân vật.
Ân Thiên Lãng cầm lấy chiếc quạt điện nhỏ, giơ cho cô mát.
Chị Vân cùng Dao Dao yên lặng ngồi ở phía xa, không dám quấy rầy.
Cố gắng điều chỉnh cảm xúc thật bình tĩnh lại, nhưng Bùi Lị Nhã vẫn bị NG.
Một lần lại một lần nữa, kéo dài tới 11 giờ rốt cục cũng qua, kế tiếp là cảnh quay của Hoa Chiêu.
Đoàn phim đặt cơm hộp đã được đưa tới.
Hoa Chiêu buổi sáng dậy quá sớm nên không có khẩu vị, chỉ ăn có một chút điểm tâm, Ân Thiên Lãng lo lắng cô phải chờ đợi thật lâu, đề nghị đạo diễn: "Nếu không thì ăn cơm trước rồi quay."
Trần Sâm Lâm đương nhiên sẽ không cự tuyệt, tập tức thông báo phát cơm.
Trong hộp cơm có rất nhiều món, Hoa Chiêu tìm khay có món tôm chiên bột cho Ân Thiên Lãng, hắn vừa vặn cũng đưa phần cơm sườn qua.
Lại nhìn sang Xuân Lệ. Một người ôm lấy hai suất ăn, ăn đến ngon lành, nhìn thấy cô như vậy Hoa Chiêu cũng có chút thèm ăn.
Buổi chiều chính thức bắt đầu quay.
Đây cũng là cảnh cuối cùng của Hồng Anh
Sư huynh rơi vào cảnh nguy hiểm, Khinh Yêu cầu xin nàng ra tay tương trợ, từ trước đến nay nàng vẫn luôn hiệp nghĩa can đảm, không chút do dự tự nguyện dấng thân mình vào hiểm nguy.
Giống như lúc đầu của kịch bản, nàng cùng sư huynh một lần nữa kề vai chiến đấu, tạm thời bức lui phản tặc. Nàng để sư huynh mang theo Khinh Yên không biết võ công đi trước, chính mình sẽ đuổi theo sau.
Nhưng ở một hồi ác chiến sau đó, nàng đã bị một kẻ gian nhất kiếm xuyên tim. Hồng y tung bay, tóc phất trong gió, bên miệng tràn ra những giọt máu đỏ tươi, nàng ngã nằm trên nền đất rải đầy lá khô.
Lá khô xào xạc lay lất trong làn gió, mái tóc đen nhánh toán loạn trải dài trên nền đất đối lập với dung nhan diễm lệ tuyết trắng của nàng.
Nàng ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời bao la, nàng vẫn yêu hắn, cho tới bây giờ đều yêu hắn.
Ở trước mặt sư huynh, trước mặt Khinh Yên, nàng che dấu tốt như vậy, khiến cho bọn họ đều tin rằng nàng đã sớm buông tay.
Nàng lại nhớ những khi còn bé, nàng cùng sư huynh đứng tấn, cùng nhau đuổi bắt nô đùa. Nếu như có thể mãi mãi không lớn lên như vậy thì thật tốt biết bao...
Khoé miệng nàng khẽ nhếch nở một nụ cười bi thương, đôi mắt đã từng sáng ngời như những vị tinh tú chậm rãi khép lại, khoé mắt chảy ra một giọt nước mắt.
Ân Thiên Lãng ngồi ở bên cạnh màn quay mà cảm giác trái tim của chính mình đã không có cách nào chịu được.
Ngay khi cô bị người ta đâm trúng ngực, trái tim hắn như bóp chặt, nhịn không được muốn đứng lên đi đến, vẫn là Trần Văn Trọng bên cạnh phản ứng nhanh duỗi cánh tay ngăn hắn lại.
Nhìn cô nhắm mắt lại ở màn cuối cùng, đáy lòng hắn càng đau đớn vô cùng.
Bất kể là ở trong phim hay ở bên ngoài, hắn tuyệt đối không để bất luận kẻ nào có thể làm tổn thương đến cô.