“Đây đều là chuẩn bị cho Yên Yên, sao có thể tặng người khác?”
Hoa Chiêu tiếp tục làm, không nhìn anh nói, “Con gái anh còn lâu lắm, hơn nữa nhiều đồ như vậy, vẫn còn chưa mặc đến, sẽ cũ rất nhanh.”
Ân Thiên Lãng không cho rằng như vậy, “Sao mặc không hết được? Mỗi ngày đổi hai bộ là được.”
Hoa Chiêu quay mặt lại, trêu anh, “Anh cho rằng một đứa nhỏ mặc nhiều đồ như vậy? Hai tháng tuổi con bé chỉ biết ăn rồi ngủ, sau đó lại ngủ rồi ăn, đâu cần nhiều đồ như vậy!”
Ân Thiên Lãng không thể nói lại, nhưng vẫn không đồng ý, “Cũng không thể đem đồ của con gái tùy tiện tặng cho người khác!”
“Em tặng cho Nữu Nữu mà!” Hoa Chiêu giọng điệu kiên định, đấu với anh tới cùng.
Ân Thiên Lãng nhẫn nại cùng cô thương lượng, “Anh cho người đi mua đồ giống vậy cho Nữu Nữu, không cần tặng đồ của Yên Yên.”
Thấy anh không nhượng bộ, trong lòng Hoa Chiêu bất bình vô cùng, nâng mắt nhìn anh, “Con gái anh quan trọng hay em quan trọng?”
Vấn đề này Ân Thiên Lãng vẫn là không chút do dự, không thèm suy nghĩ mà nói, “Em quan trọng.”
“Tốt!” cô trừng mắt khiêu khích nhìn anh, nhấn mạnh từng chữ nói: “Em nói là tặng.”
Hai người đối mắt ba giây.
Ân Thiên Lãng rất nhanh đã giơ cờ trắng, “Anh giúp em.”
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chọc cô tức lên, sẽ khóc, vẫn là chính mình đau lòng đi dỗ.
Anh đỡ cô ngồi lên giường nhỏ của Yên Yên, “Em nói lấy bộ nào anh lấy bộ đó.”
Hoa Chiêu bất đắc dĩ, toàn một màu hồng nhìn chẳng khác tí nào, “Anh chọn đi, miễn túi đầy là được.”
Ân Thiên Lãng nhìn đồ dùng do mình tự tay lựa cho con gái, lựa tới lựa lui, cái này không nỡ, cái kia cũng không nỡ, lựa cả nửa ngày, miễn cưỡng đầy được nửa túi.
Hoa Chiêu gật đầu, xem như xác nhận, “Được rồi, xuống lầu ăn cơm, em đói bụng rồi.”
Ân Thiên Lãng như chú thỏ nhanh chóng đem váy nhỏ đang cầm trong tay nhét lại vào trong tủ đồ, tích cực nắm tay cô đi xuống lầu.
Lúc ăn cơm, Hoa Chiêu vờ vô ý nhắc, “Em mấy ngày nữa sẽ tìm người thiết kế lại phòng em bé còn lại!”
Ân Thiên Lãng gắp thức ăn cho cô, “Cái đó không gấp. Xem phòng Yên Yên còn thiếu cái gì, em nói với anh, anh tới bố trí.”
“Anh…..” Hoa Chiêu vừa muốn khinh thường hai câu, cảm thấy bụng dưới bên phải bị đạp một cái, bảo bối làm ra động tác lớn.
Ân Thiên Lãng nhìn dáng vẻ đông cứng không dám động của cô, vội hỏi, “Sao thế?”
Hoa Chiêu mỉm cười, “Bé con đang kháng nghị.”
Cô sờ lên chỗ cưng cứng đang lồi ra trên mặt bụng, chậm rãi an ủi.
“Kháng nghị cái gì? Hay là đói rồi?” Anh bước qua, đi tới bên cạnh Hoa Chiêu, cúi người khuỵu gối xuống, “Vừa rồi đạp em rồi? Ở đâu?”
Hoa Chiêu gật đầu, chỉ vào phần bụng đã mềm đi trên bụng, “Ở đây”.
Ân Thiên Lãng cách lớp áo xoa lên chỗ đó, nhẹ giọng gọi, “Yên Yên, là ba đây.”
Đợi một lúc lâu, bé con lại không có bất kỳ động tĩnh nào.
Ân Thiên Lãng vẫn là vui vẻ cười, “Yên Yên khẳng định là ăn no đi ngủ rồi.”
Hoa Chiêu trong lòng haha hai tiếng, đó là con trai anh lười để ý tới anh!
Ngày thứ hai, Hoa Chiêu cũng không quản Ân Thiên Lãng, tự mình tìm người thiết kế tới, thương thảo thiết kế căn phòng còn lại.
Cũng không cần phải đập phá, chỉ là sắp xếp những đồ dùng cố định và chọn màu sắc phối hợp.
Người thiết kế dựa theo yêu cầu của Hoa Chiêu, mất thời gian hai ngày vẽ ra ba bảng vẽ, Hoa Chiêu chọn một cái trong số đó.
Người thiết kế rất nhanh bắt tay vào bố trí, hiện tại chỉ cần đợi những vật dụng và đồ trang trí đã được đặt làm đưa tới.
Buổi trưa, Xuân lệ đang cùng Hoa Chiêu ăn cơm, Chu Tiểu Ngư gọi điện tới.
Cô phấn khích la hét trong điện thoại, “Em có dấu hiệu rồi! Hahahaha, cuối cùng cũng được bóc hàng rồi!”
Hoa Chiêu cũng kích động vô cùng, “Vậy hôm nay có thể sinh rồi chứ?”
“Dì Tiết nói không nhất định, em hiện tại vẫn chưa có đau bụng, vẫn còn đợi, dù sao không phải hôm nay cũng là ngày mai!”
Hoa Chiêu cảm thấy so với bản thân sinh còn kích động hơn, “Qúa tốt rồi, cuối cùng có thể gặp mặt Nữu Nữu rồi!”
Chu Tiểu Ngư nếu không phải thân thể bất tiện, lúc này nhất định sẽ nhảy nhót một hồi, “Yên Yên cũng rất nhanh thôi, bọn nhỏ sau này nhất định sẽ là bạn tốt của nhau!”
“Hiện tại ai đang ở cạnh em? Đợi chút nữa chị và Xuân Lệ qua.”
“Có Trần Trì, với ba mẹ em. Không gấp, mẹ em nói còn sớm. Chị buổi trưa không cần ngủ sao? Ngủ dậy rồi đi.”
Buổi trưa còn chưa ngủ, đợi tới hai giờ chiều, Hoa Chiêu gọi điện thoại cho Trần Trì, biết được đã bắt đầu đau bụng.
Hoa Chiêu ở nhà nhịn không được, thay đồ, nhờ chú Trương chở cô và Xuân Lệ tới bệnh viện.
Lúc tới bệnh viện, Tiểu Ngư đã được đưa vào phòng sinh.
Trần Trì đang đứng ngoài cửa cùng với ba Tiểu Ngư, mẹ Tiểu Ngư đã vào trong giúp đỡ.
Chào hỏi ba Tiểu Ngư xong, Hoa Chiêu hỏi Trần Trì, “Vào được bao lâu rồi?”
Trần Trì tựa hồ đã lâu không nói chuyện, thanh âm có chút khô khốc, “Chưa đến một phút.”
Hoa Chiêu nhìn sắc mặt lo lắng hiếm thấy của anh, cũng cảm thấy căng thẳng theo, kéo Xuân Lệ sang bên ghế ngồi xuống.
Năm phút sau, Ân Thiên Lãng và Giản Dịch từ công ty đi tới.
Trong phòng vẫn chưa truyền tới tin tức gì.
Ân Thiên Lãng sợ Hoa Chiêu đói, đã cho chú Trương đưa cơm tới, khuyên cô về phòng ở lầu 7 ăn.
Xuân Lệ và Giản Dịch dẫn theo ba Chu cùng tới nhà ăn ăn cơm, lại mua cho Trần Trì một phần mang về.
Buổi trưa không ngủ, hiện tại đang là giai đoạn ngủ nhiều, lúc ăn cơm Hoa Chiêu đã ngáp mấy lần.
Ăn xong cơm, Ân Thiên Lãng khóa cửa phòng bắt Hoa Chiêu ngủ một lúc.
Lúc cô ngủ chưa tới nửa tiếng, bị một trận khóc nháo làm ồn tỉnh.
Khẳng định là Nữu Nữu!
Hoa Chiêu kinh hỉ, lập tức lật người, muốn bò dậy, Ân Thiên Lãng đẩy cửa đi vào, kịp thời đưa tay ra, đỡ cô ngồi dạy, giúp cô mặc xong quần áo mang giày.
Hai người mở cửa đi ra, tới phòng lớn.
Chu Tiểu Ngư đã được đẩy vào, sắc mặt trắng bệch, nằm trên giường nghỉ ngơi.
Trần Trì ngồi bên giường, nắm lấy tay cô.
Nữu Nữu bị bọc trong khăn đã ngừng khóc nháo, nằm giữa hai người nhắm mắt ngủ.
Hoa Chiêu nhẹ nhàng đi tới bên giường, tỉ mỉ ngắm bé con, nhỏ như vậy, yếu ớt như vậy.
Ân Thiên Lãng cũng vén bớt tấm chăn quấn che một bên mặt ra, ngắm một chút.
Hoa Chiêu sợ ở đây sẽ ảnh hưởng Tiểu Ngư nghỉ ngơi, nói vài câu với cô, cuối cùng là cùng bọn Giản Dịch trở về.
Trên đường về, cô vẫn còn cảm khái, “Sinh mệnh thực sự quá thần kỳ!”
Ân Thiên Lãng vân đạm phong khinh nói một câu, “Chỉ là có chút xấu, không có một chút thừa hưởng vẻ đẹp của Trần Trì.”
Hoa Chiêu trừng anh, “Sao anh có thể nhìn ra được? Đứa bé nào mới sinh ra chẳng như vậy, có thể đẹp được ở chỗ nào?”
Ân Thiên Lãng không cho là như vậy, “Yên Yên vừa sinh ra khẳng đinh đã đẹp.”
“…………” Hoa Chiêu mở miệng muốn tranh luận, nghĩ vẫn là quyết định tạm thời không khinh bỉ anh nữa.
Trong vòng ba tháng sau, dưới sự giám sát của Ân Thiên Lãng, việc khống chế lương thực của Hoa Chiêu không tệ, đợi tới lúc sinh, cân nặng dự đoán và đầu bé đều tương đối thích hợp với sinh thường, vị trí thai cũng luôn không lệch.
Ngày dự sinh là một tháng sáu.
Ngày 25 tháng 5, Ân Thiên Lãng đã sắp xếp cho Hoa Chiêu ở căn phòng bệnh xa xỉ kia, vẫn là căn phòng đó.
Bọn họ đã làm tốt chuẩn bị, còn mời hai hộ lý bảo mẫu đặc biệt ưu tú, chỉ cần đợi bé con ra đời.
Nhưng là đợi tới một tháng sáu, bụng Hoa Chiêu vẫn không có động tĩnh nào.
Tiết Thường Chi bảo nhẫn nại đợi, trễ vài ngày cũng bình thường.
Lại đợi thêm một tuần, vẫn là không có phản ứng.
Hoa Chiêu liền gấp gáp, trong lòng nghĩ thằng bé này có phải quá bình tĩnh rồi không.
Sáng sớm, Tiết Thường Chi lại giúp cô kiểm tra, quyết định không đợi nữa.
Hai người thương lượng xong, trước tiến hành thúc đẩy sinh sản.
Ăn xong cơm trưa, Hoa Chiêu nghỉ ngơi một chút, dưỡng đủ tinh thần.
Tiết Thường Chi dẫn cô vào phòng chờ sinh độc lập, Ân Thiên Lãng thay dép mũ trang phục bệnh viện, ở bên cạnh.
Có bác sĩ tới treo lên một bình, sau đó dùng kim truyền dịch vào tay cô.
Hoa Chiêu sớm đã hỏi han Tiểu Ngư, đã hoàn toàn chuẩn bị tốt tâm lý, lúc này vẫn là thoải mái.
Ân Thiên Lãng nắm một bên tay cô, lại căng thẳng đến phát run.
Hoa Chiêu thậm chí cảm thấy tay anh đang run từng trận, ngược lại lắc lắc tay anh, an ủi anh.
Trong quá trình chờ thuốc ngấm, Hoa Chiêu bắt đầu chợp mắt một hồi, đến một lúc, liền cảm thấy bụng từng trận từng trận đau nhức.
Hoa Chiêu biết, đã bắt đầu đau bụng rồi.
Thủ thuật thúc đẩy sinh sản đã có phản ứng, trận đau bắt đầu tăng tốc.
Lúc đầu, Hoa Chiêu còn có thể nhịn không phát ra tiếng.
Tiết Thường Chi cũng bảo cô giữ chút sức để lúc sinh dùng.
Từ từ, trận đau càng ngày càng dày đặc, cô nắm tay Ân Thiên Lãng càng ngày càng chặt, liều mạng cắn môi bản thân.
Đến cuối cùng, cô đã không để ý tới hình tượng, gấp gáp đứt quãng kêu ra thành tiếng.
Ân Thiên Lãng có bao giờ nhìn thấy Hoa Chiêu chịu khổ như vậy, bình thường thấy cô nhíu mày một chút đã chịu không được. Nghe cô kêu từng tiếng đau đớn như vậy, sóng mũi lập tức chua xót, vành mắt đỏ lên.
Anh ôm chặt lấy cô, “Âm Âm, chúng ta mổ đi!” Đáy lòng anh phát thề, sinh xong đứa này, không cần sinh nữa.
Tiết Thường Chi trừng mắt nhìn anh, lúc này cổ vũ vợ mình, còn ở đó kéo chân sau!
Bà lại lần nữa kiểm tra tử cung, tình huống rất tốt, cổ vũ Hoa Chiêu, “Âm Âm cố lên, rất nhanh thôi, đã được bảy đốt rồi, chỉ còn một chút là sinh rồi.
Hoa Chiêu chịu từng trận đau, thở dốc xoa lưng Ân Thiên Lãng đang ôm mình, an ủi anh, “Em vẫn có thể.”
Trận đau kế tiếp lại đến, Hoa Chiêu liệu mạng bấu lấy cánh tay anh, lầm bầm.
Tiết Thường Chi thấy tạm ổn rồi, liền cho trợ thủ đi tới, đẩy giường bệnh vào phòng sinh.
Ân Thiên Lãng gấp gáp đứng lên, loạng choạng một chút, gấp gáp chạy theo.
Hoa Chiêu gấp gáp hít vào, thở ra, lại nhìn đến người nào đó so với cô còn đau khổ hơn, cảnh tượng tiếp theo vẫn là không cho anh nhìn, cô kéo tay Tiết Thường Chi, “Dì Tiết, cho anh ấy ra ngoài.”
Tiết Thường Chi nhìn Ân Thiên Lãng.
Ân Thiên Lãng đã nghe thấy, đứng hình tại chỗ một chút, cuối cùng vẫn đi tới trước mặt cô, ánh mắt thiêu đốt nhìn vào mắt cô, giúp cô chỉnh lại đầu tóc, hôn lên trán cô, “Âm Âm, anh ở ngoài đợi em.”
Hoa Chiêu bắt đầu trận đau mới, đã không còn sức để đáp lại anh.
Anh nhìn Tiết Thường Chi, thâm sâu nhìn, lời nói mang theo khẩn cầu, “Dì Tiết, con giao cô ấy cho dì.”
Mỗi ngày đều đối mặt với không biết bao nhiêu phụ sản, Tiết Thường Chi đã quen với những tiếng kêu la của họ.
Lúc này, thấy anh đỏ cả vành mắt, lại không khỏi động lòng, “Yên tâm.”
Ân Thiên Lãng không dám nhìn Hoa Chiêu, đi ra khỏi phòng sinh. Trong tiếng kêu la của Hoa Chiêu, cố gắng đi ra khỏi phòng sinh.
Hộ sĩ đi sau lưng anh đóng cửa lại.
Người đợi bên ngoài không ít. Trần Trì hai người, Giản Dịch và Xuân Lệ, còn có Tần Ảnh cũng tới.
Tần Ảnh nhìn thấy con trai mình, vội vàng đi tới, “Sinh rồi? Là nam hay nữ?”
Ân Thiên Lãng chỉ cảm thấy cả người kiệt quệ, không còn tâm tư trả lời bất kỳ cái gì.
Giản Dịch đứng dậy, đỡ anh đến bên ghế ngồi.
Trần Trì là người từng trải, rất hiểu tâm tình của anh lúc này, đều nói phụ nữ sinh con như đi dạo một vòng quỷ môn, anh lúc đầu cũng cảm thấy bản thân đang cùng Tiểu Ngư đi một vòng.
Lúc này cũng không nói lời an ủi nào, chỉ vỗ vai anh.
Cuối cùng sau một tiếng rưỡi đồng hồ, cửa mở ra.
Có hộ sĩ đẩy giường ra, Hoa Chiêu nằm trên đó, đắp chăn trên người, bên cạnh có một người hộ sĩ khác đang đẩy xe có em bé, bảo bối được bọc trong chăn đang nhắm mắt.
Mọi người đồng thời đứng dậy, Tiết Thường Chi cười công bố: “Mẫu tử bình an!”
Tần Ảnh cười không khép được miệng, Tiết Thường Chi thực ra sớm đã tiết lộ với bà là bé trai, chỉ là không nhìn tới thành quả liền không chắc được, lúc này rốt cuộc yên tâm rồi.
Trần Trì và Giản Dịch lại kinh ngạc nhìn nhau, haha, đây cũng quá bất ngờ rồi!
Chu Tiểu Ngư và Xuân Lệ đã bị tiểu bảo bối thu hút sự chú ý, căn bản không để ý bác sĩ đang nói gì.
Ân Thiên Lãng lại cái gì cũng không nghe vào, từ đầu tới cuối cũng không nhìn “con gái bảo bối” mà mình tâm tâm niệm niệm, chỉ xông tới trước mặt bà xã nhà mình, gọi “Âm Âm!”
Hoa Chiêu đã mệt đến đứt hơi, từng trận đau đáng sợ đó sau khi đứa bé đi ra liền biến mất một cách thần kỳ, biến mất đến sạch sẽ.
Cô lúc đó thực ra cảm thấy thoải mái vô cùng, chỉ là bởi vì tiêu hao thể lực quá nhiều, mệt tới mức đầu ngón tay cũng không muốn động.
Nghe được tiếng kêu, cô mở mắt ra thấy người đàn ông thân yêu ở bên cạnh, cong khóe miệng, nhẹ giọng đáp lại, “Thiên Lãng!”
Ân Thiên Lãng lúc này mới thở phào một hơi, lại không nói gì nữa, phủ người xuống, hôn lên đôi môi khô khốc, không còn tý huyết sắc kia, nước mắt rơi trên gò má cô.
~~~~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~~~~