Hành động này của Giang Sơ Tinh khiến mọi người không kịp phòng ngừa.
Giáo viên bên cạnh cũng sững sờ một lúc, một Omega dưới tình huống vừa chạy 3000 mét xong, không ngờ lại có sức lực mạnh mẽ đánh người như vậy, người bị đánh còn là một Alpha, điều này thậm chí còn khó tin hơn.
“Được rồi, được rồi.” Giáo viên làm trọng tài vội vàng tiến lên ngăn cản: “Bạn học này sắp không xong rồi.”
Dù đánh bạn học quả thực là sai, nhưng cũng là do hắn tự tìm, ngặt nỗi bây giờ một vài lãnh đạo chính phủ cũng đang ở đây, vì vậy tốt nhất là không nên làm cho vấn đề tồi tệ hơn.
Ngoài ý muốn chính là Omega này sức lực quá lớn, kéo thế nào cũng không nhúc nhích.
Thấy vậy, một số giáo viên bên cạnh cũng một bên khuyên can một bên chạy ra kéo lại.
Hạ Hoài sợ bọn họ sẽ làm bị thương Giang Sơ Tinh, vì vậy bước tới hét lớn: “Ca ca.”
Chỉ cần một âm thanh nhẹ nhàng như vậy cũng hiệu quả hơn nhiều so với một đám giáo viên ùa vô cùng kéo.
Giang Sơ Tinh ngước đôi mắt đỏ hoe, vốn dĩ là một con mèo đang xù lông. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Hoài thì mềm xuống ngay lập tức.
Giang Sơ Tinh đi đến bên người cậu, cả người như vô lực, tựa trán vào vai Hạ Hoài, giọng tự trách: “… Anh xin lỗi, là lỗi của anh. “
Hạ Hoài giơ tay trấn an mà xoa xoa lưng anh: “Em không sao.”
Giang Sơ Tinh nhìn xuống vết thương của cậu. Xước một chút da trên xương cổ tay,
Có lẽ ở trong mắt người ngoài, đây là chuyện tầm thường, nhưng chỉ có Giang Sơ Tinh mới biết Hạ Hoài là sự tồn tại như thế nào trong lòng anh.
Đó là vị ngọt đầu tiên của anh, là người cho anh ánh sáng, là sự tồn tại không thể thay thế.
Các giáo viên sợ Omega này lại muốn đánh người, vì vậy vội vàng nói: “Bạn học, em dẫn cậu ta đi xử lý miệng vết thương một chút đi.”
Giang Sơ Tinh đã bình tĩnh một chút, kéo Hạ Hoài đi thẳng đến phòng y tế: “Anh đưa em đi xử lý.”
Hạ Hoài tùy ý Giang Sơ Tinh kéo mình, cậu nhìn cái ót anh không chớp mắt, khóe môi khẽ nhếch lên, không rõ đang cười vì điều gì.
Muốn được người này quan tâm, chú ý nhiều hơn đến không thể kìm chế được.
Khi đến phòng y tế, bác sĩ trường vạch chỗ bị thương kia ra, nhíu mày nhìn hai nam xinh cao lớn trước mặt.
Bác sĩ trường thật sự cảm thấy hai tên nhóc này đến đây để show ân ái.
Cô tùy tiện xịt nước khử trùng lên vùng da bị trầy.
Giang Sơ Tinh đứng bên cạnh, có chút bất mãn với hành động tùy tiện của cô bác sĩ: “Không bôi thuốc ạ?”
Bác sĩ trường thầm nghĩ, cái vết trầy bé xíu này mà cũng muốn bôi thuốc hả?
Cô thở dài trong lòng, thật sự đã nhìn ra bản lĩnh yêu đương của người trẻ ngày nay thế nào rồi.
Cũng thật biết làm màu.
“Chút vết thương này không có vấn đề gì.” Bác sĩ trường nói, “Đối với Alpha mà nói ngày mai sẽ ổn thôi.”
Giang Sơ Tinh thường xuyên bị chấn thương trong quá trình luyện tập taekwondo, anh cũng hiểu rằng chấn thương này không có vấn đề gì nhưng chính là anh vẫn rất lo lắng và đau lòng.
Hạ Hoài ngồi im lặng, ánh mắt rơi vào trên mặt Giang Sơ Tinh, nhìn anh lo lắng cho mình như thế nào.
Cậu đắm chìm trong niềm vui sướng khi được chăm sóc. Đáy mắt cầm lòng không được có chút phát sáng.
Khi họ ra khỏi phòng y tế, có hai bóng người chạy về phía họ.
Nhìn kỹ hơn, đó là Hạ Mạch và Cố An.
Cố An đã chứng kiến toàn bộ quá trình vừa rồi, biết rằng Hoài ca của bọn họ cũng không bị thương nặng, điều quan trọng là phải xử lý thằng cặn bã kia.
Mặc dù tên cặn bã kia bị đại ca đánh một trận, nhưng bọn họ cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, hơn nữa hắn cũng đã sớm nhìn người này không vừa mắt, nợ mới nợ cũ cùng tính luôn.
Hắn chạy tới nháy mắt với Hạ Hoài.
Ý tứ thực rõ ràng, nhân lực đã sẵn sàng, khi nào sếp tới?
Hạ Mạch đi đến từ trên xuống dưới đánh giá Hạ Hoài cũng không thấy vết thương nào, nhịn không được hỏi: “Mày bị thương ở đâu? Anh mang thuốc xịt giảm đau tới cho mày này.”
Hạ Hoài vươn cánh tay bị thương ra.
Hạ Mạch nhìn thấy vết thương trên cổ tay được bôi thuốc khử trùng đỏ ửng, chỉ có chút da bị trầy.
Là cái loại bị trầy mà đến trẻ nhỏ cũng không thể khóc nổi đấy.
“Chỉ có thế này thôi hả?” Hạ Mạch cảm thấy cái này khác hoàn toàn với phiên bản mà hắn vừa nghe.
Không phải đến Giang Sơ Tinh còn phải phát điên lên sao? Còn đánh người đến mặt mũi bầm dập sao, Hạ Hoài không phải còn bị vỡ đầu hay gì đó sao.
Kết quả là … chỉ bị thương có thế này thôi?
Hắn không nói nên lời.
Hạ Hoài bị thương, Giang Sơ Tinh phát điên đánh người cũng có thể tha thứ về mặt tình cảm, nhưng ai mà nghĩ đến………
Này.
Được rồi, ai kêu Giang Sơ Tinh là một tên siêu cấp vô địch cưng em trai chứ.
Hạ Mạch liếc Giang Sơ Tinh một cái: “Người anh em, thường ngày ông có vẻ là người điềm đạm. Sao vừa đụng đến em trai của tôi ông lại thành ra thế này. Ê, nhắc rồi đó, đừng để cưng chiều đến xảy ra chuyện nha.”
Giang Sơ Tinh đợi cơn giận qua đi, anh cũng nhận ra vừa rồi mình thật sự rất bốc đồng, nhưng nếu chuyện này xảy ra một lần nữa, anh có thể vẫn sẽ làm như thế.
Không có biện pháp, ai kêu đối phương là Hạ Hoài.
Hạ Mạch vừa nói xong, điện thoại trong túi hắn đã ong ong chấn động.
Hắn móc ra nhận cuỗ gọi.
“Thi đấu xong rồi, lại đây. Lần này tôi thật sự phải cảm ơn cậu đấy, gọi Omega kia tới đi…”
Hạ Mạch nghe đến đây liền ngẩng đầu liếc nhìn Giang Sơ Tinh một cái, tiếp tục nói với đầu dây bên kia: “Chờ một chút, chúng tôi ở đây có chút tai nạn, được rồi, cậu cứ gọi món trước đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Mạch liếc nhìn Hạ Hoài, chợt nhớ tới hình ảnh sáng nay hai người cùng bước ra từ lều kiểm tra.
Với kinh nghiệm nhiều năm của mình, ánh mắt của Hạ Hoài đối với Giang Sơ Tinh rõ ràng là không đúng.
“Cậu định đi chơi à?” Giang Sơ Tinh hỏi.
Hạ Mạch đưa mắt nhìn về phía Giang Sơ Tinh, trong mắt hiện lên một tia hứng thú: “Đúng vậy, không phải tôi đã nói với ông rồi sao, mấy người từ trường trung học gần đây hôm nay hẹn chúng ta tụ tập, ông đã đồng ý với cô em gái kia rồi không phải sao.”
Giang Sơ Tinh nhướng mày: “Tớ đồng ý khi nào?”
“Tôi mặc kệ, ông tự bảo với cô ấy đi.” Hạ Mạch liền túm Giang Sơ Tinh đi, tầm mắt lại chú ý đến biểu tình của Hạ Hoài: “Thế nào thì ông cũng phải đi. Đã nhận lời rồi không đi không được. “
Vừa lúc, di động của Giang Sơ Tinh cũng đổ chuông.
Đó là một tin nhắn từ nữ sinh Alpha kia.
[Cậu đã thi xong chưa? Chúng tôi đến chỗ liên hoan rồi. ]
[Cậu sẽ đến đúng không? Vừa rồi cậu không từ chối tôi, tôi sẽ ở chỗ này đợi cậu 〔 ngoan ngoãn.jpg〕]
“Còn nói không có.” Hạ Mạch châm ngòi thổi gió: “Đều chờ ông đó.”
Giang Sơ Tinh thực sự không biết mình đã làm gì khiến cô gái hiểu lầm, còn như thế……
Có vẻ như thật sự phải gặp mặt nói cho rõ ràng.
Nhưng anh cũng thật sự không yên tâm Hạ Hoài, liền quay đầu lại.
Vừa vặn đụng phải tầm mắt của cậu.
Cũng không biết đã nhìn bao lâu, Giang Sơ Tinh cảm giác cậu đã nhìn chằm chằm mình rất lâu, cảm giác hung hăng trên người Alpha rất thực, hơi có chút nguy hiểm, làm cho người ta không khỏi run lên.
Hạ Hoài thu lại ánh mắt, trầm giọng nói: “Anh đi đi.”
Cố An không để ý đến bầu không khí giữa họ, hắn còn đang bận rộn lo việc đối phó với thằng cặn bã kia, cũng đồng ý: “Tinh ca cứ đi với Mạch ca đi, đợi lát nữa Hoài ca xem xong bọn này thi đấu sẽ bảo cậu ấy đến đón anh.”
Giang Sơ Tinh nhìn Hạ Hoài, do dự: “Em đi cùng anh không được sao?”
Trầm mặc thật lâu.
“Không.” Hạ Hoài ánh mắt tối sầm: “Nhớ gửi địa chỉ cho em, em đến đón.”
Ánh mắt Hạ Mạch dừng trên người Hạ Hoài, nhướng mày.
Không nghĩ tới thằng nhóc này lại cự tuyệt dứt khoát như thế, có chút ngoài dự đoán, không lẽ là hắn đoán sai?
–
Trong con hẻm sâu chật chội chỉ còn lại tiếng đánh nhau và những tiếng thở hổn hển.
Nhìn qua một bên có bốn năm người, bên còn lại là khoảng mười người.
Tống Nghênh ở trước mặt mọi người bị Omega đánh, là một Alpha có tư chất cao, hắn không thể nuốt trôi cục tức này.
Cố An và Tiêu Thời thường trải qua những điều như vậy, tự nhiên đoán trước được những gì có thể xảy ra, trực tiếp bóp chết chúng trong nôi khi chưa thành hình.
Về phía bốn năm người kia, có hai con sói, một con nai và một nam sinh không lộ bản thể.
Đội hình bên kia rõ ràng là đông hơn, nhưng tất cả đều bị rơi xuống thế hạ phong sau một hiệp.
“Người anh em, trường bọn mày, bỏ qua, bỏ qua đi …” Một Alpha sư tử rốt cục không nhịn được lên tiếng.
Hắn ta là đội phó đội bóng rổ, ở trường cũng rất kiêu ngạo, rất nhiều người đều phải kiêng kị hắn, lúc này một bên mắt hắn đang sưng lên trông cực kỳ buồn cười.
“Bỏ qua?” Cố An nâng sừng hươu của mình, nghiêng đầu liếc nam sinh kia: “Mày quỳ xuống gọi ba ba mấy tiếng, bọn này liền cho đám cháu bọn mày đi, thế nào?
Sư tử Alpha trợn to hai mắt, tức giận: “Cố An! Bọn mày đừng có được nhường một bước mà muốn tiến mấy thước!”
“Không gọi ba ba cũng được.” Tầm mắt Cố An dừng lại trên người Tống Nghênh: “Để nó ở lại, còn bọn mày có thể đi.”
Con trai ở độ tuổi này là nghĩa khí nhất, đặc biệt là những đồng đội vào sinh ra tử cùng nhau chơi bóng rổ.
“Cậu ấy đã xin lỗi mày rồi, mày còn muốn gì?” Alpha sư tử nghĩa khí đôi co với bọn họ.
“Vậy thì không còn gì để nói nữa.” Cố An quay lại nói, “Hoài ca, cho bọn nó một cơ hội còn không biết quý trọng.”
Hạ Hoài hờ hững nhướng mi, đáy mắt không hề có độ ấm, lạnh thấu người.
“Vận may của bọn mày hôm nay đúng là không tốt. Đúng lúc tâm trạng tao tệ nhất.”
Mười phút sau, một vài người bước ra từ con hẻm.
Cố An lấy khăn giấy ướt lau sừng hươu, cười nói: “Lâu lắm rồi mới đánh nhau sướng như vậy.”
Tiêu Thời cũng đang đối phó với mùi trên cơ thể mình, vừa rồi không cẩn thận bị nhiễm phải tin tức tố của Alpha.
Thu hồi răng nanh của chính mình, từ đáy lòng than thở: “Chọc ai không chọc lại cố tình muốn chọc Sơ Tinh ca của chúng ta, ai da, luôn có người muốn tìm chết.”
“Chứ còn gì nữa? Dám làm vậy trong lúc thi đấu.” Cố An đưa khăn ướt cho Tiêu Thời: “Cậu giúp tớ lau lưng với, tớ vẫn còn ngửi thấy mùi đám Alpha rác rưởi đó nè.”
Cố An nghe thấy âm thanh nào đó liền nhìn Hạ Hoài, người nãy giờ vẫn chưa nói gì: “Hoài ca, điện thoại cậu kêu kìa.”
Sự thù địch giữa lông mày và trong ánh mắt của Hạ Hoài dịu bớt, cậu lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy người gọi đến, ánh mắt hơi sáng lên.
“Ở đâu? Sao không nhắn tin gì cho anh?” Giọng nói của Giang Sơ Tinh có chút lo lắng, đồng thời có chút khàn khàn.
“Uống rượu?” Hạ Hoài hỏi ngược lại anh.
“Ừ.” Giang Sơ Tinh có chút áy náy: “Anh không muốn uống, nhưng kết quả mọi người đều uống hết nên anh cũng ngại từ chối.”
Hạ Hoài nhíu mày: “Em qua đón anh.”
Giang Sơ Tinh cúp điện thoại quay trở lại phòng, một cô gái mặc váy đỏ đi tới.
Vừa rồi anh đã nói rõ với cô ấy, cô gái cũng có vẻ rất hiểu chuyện.
“Đúng rồi, cậu còn bao lâu mới thành niên?” Cô gái tìm đề tài, cười nói: “Tôi còn hai tháng nữa là thành niên, hẳn là lớn tuổi hơn cậu nhỉ”.
Trong phòng có mùi nặng hơn một chút, Giang Sơ Tinh dịch sang một bên.
“Hẳn là vậy.” Giang Sơ Tinh vô hồn đáp.
Cô gái kia cũng là một Alpha rất cởi mở. Thời điểm đến gần Giang Sơ Tinh, cô đã thấy mùi vị của cậu ta, rõ ràng đã không còn nguyên vẹn, còn bị đánh dấu.
Nhìn bộ dạng hờ hững của Giang Sơ Tinh mà trong lòng cô thở dài, tuy rằng không phải lần đầu tiên nhưng thật đáng tiếc, khuôn mặt xinh đẹp này đến cô cũng không chịu nổi.
“Có phải tôi đã nói gì mạo phạm đến cậu không?” Cô gái thấy anh cứ chăm chú nhìn vào điện thoại liền đưa ly rượu qua: “Thật là xấu hổ. Dù là con gái nhưng tôi là một Alpha rất thẳng thắn. Ly này tôi kính cậu. “
Giang Sơ Tinh nhướng mắt, nghe cô nói như vậy, cũng không thể phản bác lại lời của cô: “Không sao.”
Dù sao Hạ Hoài cũng sắp tới, anh nghĩ uống thêm một chén cũng không có vấn đề gì.
Vừa cụng ly, chàng trai tổ chức bữa tiệc đã đứng dậy, nhìn dáng vẻ có chút say: “Mọi người gặp gỡ làm quen, lần sau đi chơi nhớ ới một tiếng nhé, nâng ly. “
Tửu lượng của Giang Sơ Tinh không tốt, uống hết ly này đến ly khác, toàn thân lâng lâng, dạ dày cũng có chút không thoải mái.
Khi say rượu anh sẽ đặc biệt càng nhạy cảm với mùi vị hơn, trong phòng chứa đầy tin tức tố của Alpha thật sự khiến anh buồn nôn.
Anh nói với Hạ Mạch bên cạnh: “Tớ đi vệ sinh.”
Hạ Mạch thấy biểu tình hoảng hốt của anh, có chút giống như đã say khướt, sợ anh gặp chuyện ngoài ý muốn: “Tôi đi cùng ông.”
Giang Sơ Tinh đè lại bả vai hắn: “Không sao, tớ thuận tiện ra ngoài hít thở không khí một chút.”
Giang Sơ Tinh đi ra khỏi quán, nhìn quanh cửa rồi liếc nhìn màn hình điện thoại, ngồi xổm bên cạnh một gốc cây, lầm bầm: “Đã hai mươi phút rồi, sao em còn chưa tới.”
Đột nhiên, bụng anh quặn lên, bám vào thân cây khô nôn ọe.
“Cậu không sao chứ.” Cô gái Alpha theo sau, đưa tay đỡ lấy anh.
Giang Sơ Tinh hất ra: “Đừng chạm vào tôi!”
Anh cau mày nhìn cô gái, chỉ cảm thấy mùi phát ra từ cô ta thật kinh tởm.
Yết hầu một trận co rút, lại quay đầu bắt đầu nôn khan.
“Đừng kháng cự nhiều như vậy, tôi chỉ muốn giúp cậu thôi.” Cô gái vừa nói vừa tiến lên, vươn tay muốn chạm vào Giang Sơ Tinh, kết quả lại hoàn toàn ngây người.
“Cô không nghe thấy sao?” Hạ Hoài đem người ôm vào trong lòng, liếc mắt nhìn cô gái, ánh mắt tối sầm lạnh lùng: “Đừng đụng vào anh ấy.”
“Cậu là ai?” Cô gái cau mày nhìn người trước mặt.
Giang Sơ Tinh ngẩng đầu mê mang nhìn chằm chằm một hồi, cố gắng nhìn xem là ai tới.
Một giây tiếp theo, con mèo vừa trông dữ tợn đột nhiên nở nụ cười, chui vào cổ Hạ Hoài: “A Hoài, sao bây giờ em mới tới?”
Anh ngửi được mùi thông biển sâu thẳm thuộc về Alpha, mùi này đè nén cảm giác buồn nôn trong lồng ngực anh, khiến Giang Sơ Tinh càng thêm choáng váng, càng muốn nhiều hơn.
Không tự chủ được, càng chôn sâu.
Vạt môi gần như chạm vào da cổ Hạ Hoài, nhẹ ngửi, khẽ chạm.
Cô gái nhìn cảnh tượng này nhướng mày, khiếp sợ.
Omega – người đã lạnh lùng với cô suốt đêm lại đang cư xử như một đứa trẻ làm nũng trong vòng tay của một nam sinh khác.
Còn rất…… triền miên dây dưa như vậy.
Hạ Hoài xoa xoa sau đầu anh an ủi, đưa tay ôm lấy eo anh, như gông cùm xiềng xích vào trong ngực mình.
Sau đó, cậu nhướng mày nhìn cô gái, ánh mắt sắc bén thâm trầm.
Cô gái bị nhìn lùi lại một bước, cảm thấy được sự áp bức khủng bố đến từ Alpha kia.
Đuôi lông mày Hạ Hoài hơi chọn, đôi mắt xuyên thấu tối đen nặng trĩu, giọng nói không chút để ý lại làm người phát lạnh sống lưng: “Tốt nhất đừng ham đồ của người khác.”
Hạ Hoài duỗi tay ám chỉ ở trên gáy Giang Sơ Tinh khẽ chạm, giọng nói xen lẫn cùng gió đêm: “Đừng nói với tôi là cô không phát hiện.”
Cô gái sửng sốt, vừa nãy lúc uống rượu, cô xác thật đã ngửi thấy mùi tin tức tố như có như không của Alpha trên người Giang Sơ Tinh, nhưng cô không ngờ nó lại mạnh như vậy.
Cô gái còn biết thức thời, vội vàng xin lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi không biết, tôi tưởng …”
Cô gái vội vàng gật đầu: “Xin lỗi, xin lỗi, đã quấy rầy hai người rồi…”
Nói xong đỏ mặt bỏ đi.
Đi được nửa đường, lại nhịn không thể không nhìn lại lần nữa.
Alpha cao lớn anh tuấn nửa ôm Omega say đến lảo đảo, biến mất ở đầu hẻm.
–
Gió ẩm đêm hè mát rượi, lối đi vắng lặng.
Ngọn đèn đường kéo dài cái bóng của hai chàng trai.
Hai bên có nhà dân, cành hoa tử đằng nở rộ nhô ra trên bức tường đá trắng, hương thơm lan tỏa theo gió.
Hạ Hoài ôm con ma men đi theo ven tường, cảm giác được người bên cạnh chật vật, khẽ thở dài nói: “Có thể tự mình đi không?”
“Không sao …” Thân thể Giang Sơ Tinh lắc lư, bước chân đều vô lực.
Hạ Hoài ôm cánh tay anh, vẻ mặt không vui: “Không uống được mà sao cứ muốn cậy mạnh như vậy?”
“Nhóc con nhà em.” Giang Sơ Tinh ấn đầu cậu xuống, “Còn muốn quản anh trai em à?”
“Không cho?” Hạ Hoài khẽ nói.
Giang Sơ Tinh cười cười, đẩy hắn ra, dựa vào đèn đường, cúi đầu thở ra một hơi, “Cho, em quản đi.”
Hạ Hoài đút tay vào túi quần nhìn anh, “Về sau loại tiệc làm quen như này, đừng tham gia nữa.”
Giang Sơ Tinh say đến mức nheo mắt lại, khi ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh như nước dưới ánh đèn đường, lim dim thoáng hiện lên một nụ cười dịu dàng, “Tại sao?”
Hạ Hoài nhìn chằm chằm đôi mắt đó vài giây: “Em không thích.”
Có một tiếng cười nhẹ vui vẻ vang lên trong con đường yên tĩnh.
Người bị cười có chút không vui, Hạ Hoài khẽ nhíu mày, “Anh có nghe em không?”
“Nghe mà.” Giang Sơ Tinh nặng nề gật gật đầu, nhịn không được lại cười, bả vai run run đến cong cả xuống.
“Đứa nhỏ em còn rất biết quản người……”
“Đứa nhỏ?” Hạ Hoài cười. Rũ xuống đôi mắt vì chênh lệch chiều cao, có chút khó chịu, cậu không còn là đứa nhỏ như trước.
“Giang Sơ Tinh, có phải em sẽ không bao giờ lớn lên trong mắt anh ngay cả khi em 80 tuổi?”
Giang Sơ Tinh đang ôm bụng cười cũng ngẩng đầu lên, “Vậy nói cho anh biết, trong túi em có cái gì?”
Hạ Hoài sửng sốt, trong tiềm thức lấy ra một viên kẹo bạc hà.
Cậu đã quen với việc sử dụng kẹo bạc hà để làm ẩm cổ họng mình, nên luôn để một ít trong túi.
Không biết làm thế nào mà Giang Sơ Tinh lại phát hiện ra nó.
Hạ Hoài: “…”
“Đứa nhỏ thích ăn kẹo.” Giang Sơ Tinh đến duỗi tay cũng không xong, trong mắt tràn đầy trêu chọc mà cười, “Cho anh đi.”
Hạ Hoài hơi mím môi.
Nheo mắt nhìn Giang Sơ Tinh một hồi, cậu nghẹn đầy cổ, chậm rãi mở ra giấy gói kẹo.
Người trước mặt muốn với lấy, Hạ Hoài không cho, nghịch ngợm cắn viên kẹo: “Đồ của trẻ con, người lớn không được ăn.”
Giang Sơ Tinh ngẩng đầu bất mãn nhìn cậu chằm chằm: “Đứa nhỏ em sao lại keo kiệt như vậy.”
Hạ Hoài ngậm kẹo, vẻ mặt nhẹ nhàng: “Biết sao được, trẻ nhỏ đều rất keo kiệt.”
“Còn nữa không?” Giang Sơ Tinh lắc lư đứng dậy, chưa từ bỏ ý định tới lục túi cậu.
“Không còn.” Hạ Hoài lười biếng rũ xuống mi mắt, nhìn cái người say khướt kia mò mẫm trên người mình.
Không tìm được thứ mình muốn, Giang Sơ Tinh ngẩng đầu nhìn cậu.
Hạ Hoài chưa thấy Giang Sơ Tinh say như thế này bao giờ, cẩn thận quan sát, còn cảm thấy khá mới mẻ.
Khuôn mặt thiếu niên trắng nõn, vành tai đỏ bừng, ngay cả đuôi mắt cũng đỏ, khuôn mặt xinh đẹp dù hung dữ cũng không có tính công kích mấy, mà giống một con mèo đang xù lông dễ thương hơn.
Hạ Hoài nhìn anh thế này thì bỗng nổi lên hứng thú muốn trêu chọc mèo con.
Xấu xa câu môi, lười biếng hỏi: “Muốn kẹo không?”
“Mau cho anh!”
Cố ý chọc tức, Hạ Hoài rũ lông mi, đem viên kẹo cắn giữa hàm răng: “Đây, anh muốn hay không?”
Thân thể Giang Sơ Tinh bất giác hơi lắc lư, suýt chút nữa dính vào Hạ Hoài, tức giận trừng lớn hai mắt, “Dám đùa anh?”
Hạ Hoài nhướng mày thách thức, “Đến lấy.”
Cả hai giằng co mười mấy giây, Giang Sơ Tinh vẫn luôn không có động tác gì.
Hạ Hoài cười tủm tỉm, ngậm lấy viên kẹo, không đùa anh nữa: “Về nhà, trong nhà có……”
Chưa kịp dứt lời, một bàn tay đã bất chợt đẩy cậu tới. “Bụp” một tiếng, lưng cậu đập vào bức tường trắng bên đường.
Những cành hoa bằng lăng nở trên tường sượt qua má cậu ẩm ướt.
Hành động không hề báo trước khiến Hạ Hoài đột nhiên trợn to mắt, ngẩn ngơ cảm nhận được sự mềm mại chạm vào môi mình.
Đầu lưỡi nóng hổi mang theo mùi vị hơi say mạnh mẽ mở hàm răng ra, nhanh chóng cuốn đi cục kẹo đang đặt trên đầu lưỡi.
Sau khi người con trai có được thứ mình muốn, đôi mắt màu hổ phách hơi cong, má bị kẹo bạc hà căng một bên, đắc ý cười.
“Nhóc con, dám giằng co với anh trai à, còn non lắm.”