Trước ngày thi cuối kỳ hai hôm, Hạ Mạch đến tìm Giang Sơ Tinh muốn ôm chân Phật.
Hạ Mạch ghé vào trên bàn Giang Sơ Tinh mặt dày mày dạn nói: “Cứu mạng cứu mạng tôi với Sơ Tinh, ông là cọng rơm cuối cùng của tôi đó.”
Giang Sơ Tinh liếc hắn một cái: “Bây giờ mới biết lo lắng sao.”
Nghĩ đến vẻ ăn chơi quên trời đất mấy ngày nay của Hạ Mạch, Giang Sơ Tinh trong khoảng thời gian này cũng hiểu được chút ít thiếu niên trong giai đoạn yêu đương ít nhiều đều điên cuồng thế nào.
Tại Hạ Mạch năn nỉ ỉ ôi ghê quá, Giang Sơ Tinh cuối cùng cũng đồng ý: “Buổi tối cậu tự qua đi.”
Hạ Mạch cười hì hì: “Ô kê la.”
Cứ như thế, thời gian ôn tập chỉ riêng hai người của Giang Sơ Tinh và Hạ Hoài liền trở thành thời gian của ba người, đôi khi còn thêm một người thứ tư.
Cũng may nền tảng của Hạ Mạch không tệ, đi theo Giang Sơ Tinh ôn tập hai ngày liền có được trạng thái học tập tốt nhất.
Ngày thi cuối cùng cũng tới.
Lần này số thứ tự thi khác với lúc trước, là do hệ thống máy tính sắp xếp ngẫu nhiên, nhưng Giang Sơ Tinh cùng Hạ Hoài vẫn ở hai phòng thi khác nhau.
Buổi sáng ngữ văn và toán học, buổi chiều là tiếng Anh.
Dạng câu hỏi của đề thi cuối kỳ là câu hỏi do bộ Giáo dục ra nên có chút khó hơn nhiều so với trường tự ra đề.
Thời gian còn dư lại hai mươi phút, giám thị đứng ở hàng phía sau, Giang Sơ Tinh kiểm tra xong một lần bài làm môn toán của mình thì phía sau lưng bị chọc chọc mấy cái.
Hạ Mạch và Giang Sơ Tinh ở cùng một phòng thi, hắn thấp giọng nói: “Ông làm xong chưa?”
Giang Sơ Tinh gật đầu.
Hạ Mạch: “Thế có định đi không, chúng ta cùng nhau nộp bài, tôi muốn đi đón Tạ Thỉ Yến.”
Giang Sơ Tinh bị mạnh mẽ ép ăn cơm chó, trong lòng thầm than, hai người này có phải quá dính nhau rồi không.
Cơ mà suy nghĩ một chút, đây cũng có thể coi là một cách để chiều chuộng người yêu.
Trong lòng Giang Sơ Tinh hơi động.
Gật gật đầu.
Lần đầu tiên Giang Sơ Tinh nộp bài sớm là vì vào sinh nhật của Hạ Hoài.
Lần thứ hai nộp bài thi sớm cũng là vì Hạ Hoài luôn.
Hai người ra khỏi phòng thi, Hạ Mạch đi xuống dưới lầu, Giang Sơ Tinh thì đi lên trên.
Còn lại mười phút cuối cùng, Hạ Hoài cũng đã hoàn thành xong bài thi, một cô gái ngồi ở hàng ghế sau đột nhiên a một tiếng phấn khích.
Cô ấy hét lên như vậy đã thành công thu hút sự chú ý của cả lớp.
Hạ Hoài quay đầu lại, phát hiện thiếu niên đang đứng ở cửa.
Anh dựa vào lan can hành lang, trong bộ đồng phục học sinh xanh trắng, ánh nắng chiếu trên mặt khiến bóng dáng xinh đẹp của anh trở nên mềm mại hơn.
Giang Sơ Tinh dường như đã đứng ở nơi đó được một lúc, tầm mắt dừng lại trên người cậu, ánh mắt hai người đúng lúc gặp nhau.
Giang Sơ Tinh cười với cậu một cái.
Ưa nhìn đến không chịu nổi.
Hạ Hoài lên bục giảng nộp bài rồi đi ra cửa sau.
Vừa đi đến đã duỗi tay xoa xoa đầu anh: “Sao anh lại ở đây?
Không biết từ khi nào Giang Sơ Tinh đã không còn chống cự lại những động tác thân mật của Hạ Hoài nữa, anh vẫn sẽ có chút khó xử nhưng đã dần thích ứng.
Cảm nhận được lòng bàn tay lạnh lẽo kia, thành thật nói: “Đón em.”
Một câu trực tiếp khiến Hạ Hoài ngẩn người, sau đó trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn.
Trong khoảng thời gian kết giao này, Giang Sơ Tinh vẫn luôn là bên bị động, đôi khi còn lo sợ bị lộ mối quan hệ của cả hai, nhưng hành động như hôm nay rõ ràng đã có dấu hiệu thả lỏng.
Hạ Hoài liếm môi nhìn anh, Giang Sơ Tinh vươn tay, con ngươi hổ phách lập loè: “Nắm tay không?”
Anh xòe năm ngón tay ra trước mặt Hạ Hoài, ngón tay vừa thon nhỏ vừa đẹp.
Thật ra Giang Sơ Tinh cũng có một chút xấu hổ và căng thẳng.
Nhưng anh muốn chủ động hơn để Hạ Hoài cảm thấy anh cũng rất trân trọng mối quan hệ này.
Hạ Hoài rũ mắt, không nói một lời, vài giây sau, duỗi tay nắm lấy toàn bộ bàn tay của Giang Sơ Tinh, mười ngón tay đan chặt bàn tay của anh.
Một lạnh một nóng.
Nhiệt độ từ tay hai người truyền cho nhau.
Hạ Hoài nhẹ nhàng dùng ngón tay kẹp lấy những khớp ngón tay của anh đem cất vào trong túi áo, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
Trong phòng học truyền đến tiếng cười ầm ĩ ồn ào, mấy giám thị đều quản không nổi.
Một số học sinh nộp bài xong còn cố tình đi ngang qua trêu chọc hai người.
Đều là vài người bạn học cũ trong lớp thực nghiệm có quan hệ không tồi.
“Ây da, lớp trưởng Giang đến đón Hoài ca hả.”
Trước đây Giang Sơ Tinh là lớp trưởng của lớp thực nghiệm, hiện tại không ít người vẫn hay gọi anh như vậy.
“Từ tầng 2 lên tận tầng 4, Tinh ca vất vả, vất vả rồi.”
“Hoài ca buổi chiều còn có ca thi đó, hai người đừng khoe khoang quá nhé.”
Khi Giang Sơ Tinh nghe thấy những lời trêu chọc vui đùa của mọi người thì tâm tình cũng không tệ lắm, chính là lỗ tai có chút bỏng rát.
Kết thúc bài kiểm tra buổi chiều, lúc này Hạ Hoài đã đợi Giang Sơ Tinh ở cửa phòng học.
Hành động trắng trợn táo bạo này của hai người đã hoàn toàn chứng thực lời đồn đãi yêu đương trên Tieba.
Kỳ thi cuối kỳ kéo dài ba ngày đã kết thúc.
Lớp 13 định sẽ đi ăn BBQ sau cuộc họp lớp.
Thu dọn đồ đạc xong xuôi, Giang Sơ Tinh cùng Hạ Hoài mới ra cổng trường, Cố An từ xa chạy về phía bọn họ.
Giang Sơ Tinh thật sự rất hiếm thấy hắn lo lắng như vậy: “Xảy ra chuyện gì?”
Cố An cố gắng bình tĩnh lấy lại hơi thở, vội vàng nói: “Không hay rồi Sơ Tinh ca, cửa hàng của mẹ anh bị người ta đập phá kìa!”
“Cái gì?” Giang Sơ Tinh hoài nghi mình nghe lầm.
Cố An hét lên: “Mau đến Tinh Quang!”
Giang Sơ Tinh phản ứng lại, chạy nhanh về phía Tinh Quang.
Cũng may khoảng cách gần, hai phút sau Giang Sơ Tinh cùng Hạ Hoài đã chạy tới Tinh Quang.
Cửa tiệm một mảnh lộn xộn, cửa kính cũng bị đập vỡ, đi vào càng thảm đến không nỡ nhìn, ghế cùng bàn, quầy bar toàn bộ bị phá hư.
Giang Sơ Tinh hoảng sợ, “Mẹ!”
Đi vào thì phát hiện Giang Uyển Thi vẫn ổn, chỉ có sắc mặt tái nhợt vì kinh hãi.
Giang Uyển Thi thấy Giang Sơ Tinh thì biểu tình hơi cứng lại.
Giang Sơ Tinh đi tới bên cạnh Giang Uyển Thi, lo lắng nói: “Mẹ có bị thương chỗ nào không?”
Giang Uyển Thi lắc đầu, “Mẹ không sao.”
Giang Sơ Tinh thực sự sẽ không thể chịu nổi nếu mẹ anh xảy ra chuyện gì, mẹ cùng Hạ Hoài là hai điểm mấu chốt duy nhất của anh.
Khi còn bé nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của mẹ, anh đã thầm thề trong lòng rằng khi lớn lên nhất định sẽ không để mẹ chịu một chút tổn thương nào.
Lâm Thanh Linh đến sớm, chủ động an ủi Giang Sơ Tinh: “Đừng lo lắng, mẹ cháu không sao, có chút bị dọa sợ thôi.”
Hạ Hoài vươn tay vỗ vỗ lưng Giang Sơ Tinh.
Giang Sơ Tinh hơi nhẹ nhàng thở ra.
Anh vừa mới thở phào nhẹ nhõm, một giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn đã đập vào màng nhĩ anh.
“Sơ Tinh, Sơ Tinh, con về rồi.”
Giang Sơ Tinh ngẩn người, thanh âm quá quen thuộc khiến con ngươi anh tan rã, đầu óc trống rỗng.
Anh nhìn sang.
Lúc này mới phát hiện, sư phụ Vương Thắng Xuyên của mình đang ấn một người đàn ông trung niên quỳ rạp trên mặt đất.
Người nói chuyện ban nãy chính là………
Anh thật sự không muốn nhắc đến tên người này.
Người đàn ông kia luộm thuộm, cẩu thả, tóc hơi dài, bộ dáng cực kỳ gầy, vô luận là khí chất hay ngoại hình đều không giống với Giang Sơ Tinh, không có một chút nào giống nhau.
Người đàn ông bị đè trên mặt đất, nhìn Giang Sơ Tinh nôn nóng mở miệng: “Cha là cha của con này, bé ngoan, đây là hiểu lầm thôi, mau nói bọn họ buông cha ra, cha đến tìm con mà.”
Màng nhĩ của Giang Sơ Tinh ầm ầm mấy tiếng, đầu óc như bị kéo căng ra, thêm chút nữa chắc chắn sẽ đứt phựt.
Giang Uyển Thi nổi giận, chỉ vào người đàn ông trên đất mắng: “Ông nói bậy nói bạ gì đó, đây là con của tôi, cùng với ông một cắc cũng không có quan hệ. Lý Thái Khi, ông có còn là người hay không, tôi cảnh cáo ông, nếu ông dám làm thương tổn Sơ Tinh, tôi nhất định sẽ không để yên cho ông đâu!”
Lý Thái Khi giận dữ trừng mắt nhìn Giang Uyển Thi: “Con mẹ mày, câm miệng ngay cho bố! Tin tao xé nát miệng mày không!”
Vương Thắng Xuyên vừa nghe xong, càng đè hắn xuống chặt hơn: “Mày nói lại lần nữa xem.”
Lý Thái Khi vùng vẫy cũng vô ích: “Buông bố mày ra!”
Giang Uyển Thi nghe lời đe dọa của người đàn ông thì thực sự có chút lo lắng nói: “Tôi mặc kệ ông ra khỏi đó như thế nào, nhưng nếu ông còn dám đến tìm Sơ Tinh nữa, tôi nhất định dù có phải liều cái mạng này cũng phải tống ông vào đó lần nữa!”
Bốn phía ầm ĩ nhưng Giang sơ Tinh lại chẳng nghe thấy điều gì, trong không khí chảy đầy tin tức tố từ cơn thịnh nộ của người đàn ông kia.
Lồng ngực Giang Sơ Tinh tưởng như không thể thở được, những tia tin tức tố kia thoáng gợi lên mọi bức tranh đen tối mà anh đã chôn chặt trong lòng bấy lâu nay.
Trong căn phòng nhỏ tối đen, có tiếng người la hét một cách cuồng loạn như muốn chọc thủng màng nhĩ của anh.
Trên nền giấy trắng họa lên một dáng người xiêu xiêu vẹo vẹo, rất khó coi, như thể cuộc đời người vẽ cũng đều vặn vẹo như vậy.
Cảnh tượng trong quá khứ lần lượt hiện ra.
Khuôn mặt đầy vết thương của mẹ ôm chầm lấy anh khóc lóc thảm thiết.
Người đàn ông đang trong cơn tức giận lôi xềnh xệch cậu bé từ căn phòng tối đen.
…
Cuối cùng, trên bụng cậu bé vị thứ gì đó lạnh lẽo đâm xuyên qua, chất dịch ấm áp từ từ chảy ra, nhỏ giọt trên mu bàn chân cậu.
Một giọt rồi lại một giọt rơi lên mu bàn chân ấy.
Hô hấp của Giang Sơ Tinh ngày càng trở nên dồn dập, dạ dày anh quay cuồng, cảm giác buồn nôn vọt lên yết hầu.
Thật khó ngửi, thật ghê tởm.
Vết đâm trên bụng ẩn ẩn đau.
Bóng tối cùng cực bao trùm lấy anh, thứ mùi tin tức tố kinh tởm kia bao quanh lấy anh.
Ngay lúc Giang Sơ Tinh sắp ngạt thở, một đôi tay lạnh lẽo che kín mắt anh, sau đó là cánh tay bị túm lấy, anh rơi vào một vòng tay ấm áp.
Hạ Hoài vòng tay ôm lấy eo anh, bọc lấy cái ót đem cả người anh siết chặt vào trong lòng.
Nửa ôm nửa dìu đưa người vào phòng làm bánh, đóng cửa lại, cắt đứt mọi âm thanh cùng mùi vị ở bên ngoài.
Vừa bước vào, Giang Sơ Tinh đã tránh khỏi Hạ Hoài, ngồi xổm bên cạnh thùng rác nôn khan.
Hạ Hoài vội vàng đi tới vuốt lưng cho anh, nhìn thấy Giang Sơ Tinh như vậy, cả trái tim cậu đều đau nhói.
Chờ Giang Sơ Tinh nôn xong, Hạ Hoài rót cho anh một cốc nước.
Giang Sơ Tinh súc miệng, lúc này mới khá hơn, sắc mặt anh tái nhợt, môi tím tái, cổ đỏ bừng vì nôn mửa.
Anh hít vài hơi rồi miễn cưỡng cười với Hạ Hoài: “Anh không sao.”
Rõ ràng là khó chịu vô cùng, nhưng vẫn cố phải tỏ ra mạnh mẽ.
Bởi vì không muốn để Hạ Hoài lo lắng.
Hô hấp của Giang Sơ Tinh lúc này đều tràn ngập mùi vị tin tức tố kinh tởm của người đàn ông kia, cổ họng anh co rút căng chặt, anh lại muốn nôn một lần nữa.
Giang Sơ Tinh vội vàng lấy tay che kín mũi miệng, cố gắng nghẹn lại cơn buồn nôn.
Hạ Hoài đau lòng kéo người vào trong lòng mình, mùi hương tin tức tố thông biển sâu thẳm của Alpha quấn lấy Giang Sơ Tinh vừa tinh tế vừa dày đặc.
Giang Sơ Tinh lúc này mới nhớ ra anh còn có Hạ Hoài, còn có thể dựa vào người này.
Anh cúi đầu dụi vào trong lồng ngực Hạ Hoài, ngửi lấy mùi vị thuộc về cậu, cơn buồn nôn ghê tởm kia mới dần bị dập tắt xuống.
Như bị nghiện, Giang Sơ Tinh càng muốn nhiều hơn mà ưỡn người lên, áp môi mình vào cổ Hạ Hoài, khịt khịt mũi rồi từ từ ngửi ngửi.
Đột nhiên, Giang Sơ Tinh cảm thấy một thứ lông mượt quấn quanh eo mình, lấy lực đạo của Alpha dùng sức giữ chặt, như gông cùm xiềng xích anh trong ngực cậu, vừa ấm áp vừa an tâm.
Hạ Hoài khẽ hôn lên mi tâm Giang Sơ Tinh, ngón tay xoa xoa cái ót, nhẹ giọng dỗ dành: “Không sao rồi, có em ở đây.”
“A Hoài.” Giang Sơ Tinh nghẹn ngào gọi cậu.
“Ừ.” Hạ Hoài dán môi vào vành tai anh, trong lòng đều là cảm giác ấm áp “Đừng sợ, em sẽ luôn ở bên anh.”
Hạ Hoài cảm nhận được người trong lòng khẽ run rẩy, ngón tay thâm nhập vào giữa những lọn tóc nhẹ nhàng vuốt ve trấn an.
Sau vài giây im lặng, Hạ Hoài ở bên tai thấp giọng hỏi: “Anh à, anh có thể nói cho em biết được không?”
Quá khứ của anh, anh đã từng như thế nào.
Tất cả những nỗi đau mà anh đã phải trải qua.
Giang Sơ Tinh biết cậu đang hỏi cái gì, nhưng anh không mở miệng.
Hạ Hoài đem đầu anh từ trong lồng ngực nâng lên.
Bởi vì khó chịu, hốc mắt Giang Sơ Tinh đỏ lên, chóp mũi cũng ửng đỏ.
Hạ Hoài dùng đầu ngón tay lau khóe mắt của anh, nghiêm túc nhìn anh, gằn từng chữ: “Em muốn cùng anh chia sẻ gánh nặng.”
Chia sẻ quá khứ và nỗi đau của anh.
Chia sẻ mọi gánh nặng, mọi buồn vui.
Hai người nhìn nhau bốn năm giây, Giang Sơ Tinh cảm thấy trong lòng nhói đau, cũng không biết đau vì điều gì, chính là đau đến nghẹt thở.
Bấy lâu nay Giang Sơ Tinh vẫn luôn như vậy, anh luôn cảm thấy mình đã trưởng thành rồi, bản thân đã rất mạnh mẽ, không cần ai bảo vệ.
Sau khi từ căn phòng tối đen đó đi ra, anh đã chăm chỉ học taekwondo, chăm chỉ luyện tập để đạt được kết quả tốt, cố gắng để thả lỏng chính mình.
Giờ phút này, trong lòng anh lại hiện lên nỗi sợ hãi mấy năm nay, lớp ngụy trang kiên cường đều bị dỡ xuống, tất cả cảm xúc bắt đầu bùng nổ, như thể một chiếc lọ lang bạt muôn nơi cuối cùng cũng tìm được người sở hữu, hết thảy đều trở nên rõ ràng, mà không phải lay động mơ hồ.
Anh vốn là một đứa trẻ hay khóc, nhưng không biết vì sao, chỉ cần người đàn ông đó hét lên một tiếng, anh một tiếng cũng không dám phát ra.
Kể từ đó, anh học được cách kìm nén cảm xúc của chính mình để trở thành một đứa trẻ hiểu chuyện, tốt tính và dễ mến trong mắt những người khác.
Cho đến khi Hạ Hoài sờ đầu anh, nói với anh rằng không sao đâu, đừng sợ, em cùng anh gánh vác.
Giống như lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Hoài vậy, lúc đó em ấy cầm cây kẹo hồ lô mà em ấy yêu thích nhất nói với anh: “Không sao, không đau, em giúp anh thổi thổi.” Giống như tia sáng chói lóa xông vào số mệnh của anh.
Trong phút chốc, tất cả cảm xúc trong lòng Giang Sơ Tinh bộc phát.
Anh giang tay ôm lấy Hạ Hoài, khàn khàn nói ừ một tiếng: “Anh kể hết cho em.”
Tất cả những bí mật chôn giấu trong trái tim anh, quá khứ anh không muốn chạm đến, anh đều sẵn sàng kể hết cho em nghe về quá khứ khủng khiếp ấy.
Hạ Hoài ôm anh chặt hơn, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu anh: “Muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Giang Sơ Tinh lắc lắc đầu: “Không đến nỗi như vậy.”
Ngoại trừ Hạ Hoài và những người thân thiết nhất với anh, anh sẽ không rơi nước mắt vì bất kỳ kẻ nào khác.
Giang Sơ Tinh siết chặt hai tay, trầm giọng nói: “Em chỉ cần ôm anh một cái là được.”
Hạ Hoài dùng cằm vuốt ve tóc anh: “Được, Hoài ca ôm em một cái.”
Nghe thấy cái xưng hô này, Giang Sơ Tinh đột nhiên nở nụ cười.
Cảm giác khó chịu ở ngực đã dịu đi không ít, cảm giác buồn nôn cũng giảm bớt, chiếc đuôi mèo lộ ra của anh và chiếc đuôi báo của Hạ Hoài cuốn quýt lấy nhau.
Giang Sơ Tinh cảm thấy cái xưng hô này nếu trong miệng mình nói ra khẳng định sẽ thực mới mẻ.
Anh cười gọi: “Hoài ca.”
Hạ Hoài xoa xoa đầu anh: “Ừ, anh đây.”
Trên mặt đất lạnh, Hạ Hoài khoanh chân, đem người đặt ở trên đùi mình.
Giang Sơ Tinh chui đầu vào cổ cậu cọ cọ: “Em muốn nghe anh hát “Ngôi sao.”
“Được.” Hạ Hoài áp vào bên tai anh, trầm thấp ngâm nga.
…………
“Bóp nát rải khắp nơi cho cậu
Pháo hoa trong thế giới này
Vì sao nháy mắt với cậu, cậu mỉm cười với vì sao. “
Hạ Hoài nói nhỏ bên tai anh, thanh âm khàn khàn: “Không sao đâu, con của chúng ta sau này sẽ được hạnh phúc.”