• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: chentranho

Kỳ nghỉ đông đã kết thúc và một học kỳ mới lại bắt đầu.

Vào ngày đầu tiên đi học, một đám giáo viên đều đứng ở ngoài cổng trường trung học số 1 Hoàn Xuân.

Lão Hứa cùng phó hiệu trưởng dẫn theo đại diện học sinh trung học năm nhất đứng ở cửa kiểm tra tác phong diện mạo của học sinh.

Giang Sơ Tinh cùng Hạ Hoài mới vừa đi đến cổng trường thì Hạ hoài đã bị Hứa Hằng gọi lại.

“Em đi với thầy một chút thầy có chuyện muốn tìm em đây.” Lão Hứa nhìn thấy Giang Sơ Tinh ở bên cạnh cũng thuận miệng nói: “Cả hai đứa cùng đi theo thầy luôn đi.”

Hứa Hằng dắt cả hai đến phòng tiếp khách của tòa nhà dạy học mới.

Vừa bước vào, Giang Sơ Tinh đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đứng bên trong.

Người đàn ông vừa nhìn thấy anh ánh mắt đã dừng trên người Hạ Hoài không thể dời đi.

Giang Sơ Tinh nhìn thấy thẻ công tác treo trên ngực ông ta, trên đó viết.

Nhạc viện Nam Dương, Trần Phong.

Giang Sơ Tinh yên lặng cau mày, lập tức đề cao cảnh giác.

Hạ Hoài đi tới: “Là ngài tìm tôi sao?”

Người đàn ông nhìn cậu từ trên xuống dưới, đôi mắt của ông ta như thể đang nhìn vào một tác phẩm nghệ thuật nào đó.

“Âm giọng rất tốt, hình tượng không tồi, quả thật vượt quá sự mong đợi của tôi.” Người đàn ông tự lẩm bẩm.

Lão Hứa ho khan một tiếng.

Hắn không thích ông thầy giáo trường Nam Dương này lắm, mặc dù là chủ nhiệm lớp 13 nhưng ông có xu hướng để học sinh chăm chỉ học hành, không nên đi làm quá sớm hơn.

Thêm nữa thành tích của Hạ hoài cũng rất xuất sắc, hắn tin rằng tương lai thằng bé cũng sẽ rất tốt. Nếu không phải Nam Dương là học viện âm nhạc nổi tiếng thì hắn cũng thật sự không muốn đưa người này vào đây.

Sau cùng, đứa trẻ này cũng sẽ phải tự đi trên con đường của chính mình và ông ta có thể dẫn đường cho thằng bé.

Trần Phong dường như đã có phản ứng lại, chủ động đưa danh thiếp của mình ra.

“Xin chào, tôi là Trần Phong. Tôi đã liên hệ với cậu trên phần mềm âm nhạc trong kỳ nghỉ hè nhưng tiếc là tôi không nhận được hồi âm nào.”

Trần Phong khen ngợi: “Cậu hát rất hay, tôi chỉ muốn đi qua hỏi thăm một chút xem cậu có muốn đến học viện Nam Dương của chúng tôi không?”

Hạ Hoài nghiêng đầu nhìn Giang Sơ Tinh.

Thấy sự do dự của cậu Trần Phong cười: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không bắt cậu đưa ra quyết định ngay, chắc chắn vẫn phải sau kỳ thi tuyển sinh đại học. Tôi chỉ thấy cậu rất tốt nên muốn đến đây hỏi xem cậu và cha mẹ của cậu thấy thế nào thôi. “

Hắn nói xong còn nói thêm: “Hiện tại học viện của chúng tôi chỉ còn lại ba suất, cậu có thể suy nghĩ rồi cho tôi một câu trả lời.”

Hạ Hoài có rất nhiều chuyện phải lo lắng, cậu còn chưa nói chuyện xong với mẹ mình, hơn nữa còn có Giang Sơ Tinh, cậu vẫn chưa chắc chắn lắm: “Tôi sẽ xuy xét lại.”

Lời nói vô tình người nghe có tâm, những lời này Giang Sơ Tinh nhớ kỹ.

Từ văn phòng đi ra, Giang Sơ Tinh cảm thấy thấp thỏm bất an, nhưng anh không thể hiện ra.

Anh không muốn Hạ Hoài từ bỏ ước mơ vì mình.

Nhưng có một giọng nói khác trong tim anh nói với anh rằng anh không thể sống thiếu Hạ Hoài.

Hai người đi về phòng học, suốt cả quãng đường Giang Sơ Tinh đều không nói chuyện.

Chuông vào lớp vang lên, lão Hứa đi tới gọi Alpha và Beta trong lớp xuống xách sách vở.

Những suy nghĩ trong đầu Giang Sơ tinh còn tiếp tục vòng quanh.

Anh nghĩ, ở cùng một thành phố thì sao?

Dù không học cùng trường, nhưng ở cùng một nơi còn tốt hơn là tách biệt xa nhau.

giang sơ Tinh nghĩ tới đó liền lấy điện thoại di động ra, bắt đầu tìm kiếm các trường đại học y khoa ở thành phố Nam Dương.

Ban đầu, mục tiêu của anh ta là khoa y ở Chi Đại nổi tiếng tại Ninh Thành. Đây là trường cũ của Hạ Thừa Minh cùng Lâm Thanh Linh.

Đại học Y khoa Chi Đại là một trường danh tiếng ở Ninh Thành, anh luôn hướng đến nó.

Đại học Nam Dương nằm ở Thâm Thành, đó là một thành phố lớn, có một số trường đại học y Nam Thanh nổi tiếng nhất cũng nằm gần đó.

Đại học Y Nam Thanh là trường đại học y khoa được rất nhiều sinh viên muốn vào học nhưng điểm xét tuyển hàng năm rất cao, yêu cầu cũng vô cùng khắt khe.

Lần đầu tiên giang sơ Tinh nghi ngờ về điểm số của mình.

Gần như phải lọt vào top 1 top 2 toàn tỉnh mới có khả năng. Không phải là anh không có cơ hội đỗ mà là anh vẫn chưa hoàn toàn nắm chắc.

Anh luôn muốn làm mọi thứ một cách chắc chắn nhất.

“Nam Thanh?”

Thanh âm của thiếu niên dừng lại, có chút trầm thấp: “Mục tiêu của anh không phải Chi Đại sao?”

Giang Sơ Tinh chột dạ mà thu hồi di động, mím môi: “Anh xem qua một chút thôi.”

Kỹ năng nói dối của anh thật sự rất vụng về.

Khi anh nói dối, ánh mắt liền rất mơ hồ.

Hạ Hoài có lẽ đã đoán được bảy, tám phần.

Cậu đặt chồng sách lên bàn, một cỗ lửa nóng không tên xông lên não, cậu mở miệng nói: “Có phải anh lại muốn ủy khuất chính mình nữa phải không? Em không cần anh vì em mà làm khooe chính mình.”

“Anh không tự làm khổ mình.” Giang Sơ Tinh nghe thấy cậu cao giọng nói, trong tiềm thức cũng không chịu yếu thế, rõ ràng là đã chuẩn bị lý do trước.

“Anh là vì lâu dài mà tính toán thôi.” Giang Sơ Tinh lại hạ giọng nói ra suy nghĩ của mình.

“Xa nhau như vậy thì chẳng phải không thể suốt ngày ở bên nhau sao? Một hai lần thì không sao, nhưng cứ như vậy mấy năm, hầu như đều không thể ở cạnh nhau được thì em nghĩ đoạn tình yêu này có thể đi được bao xa?”

Mặt mày Hạ Hoài trở nên lạnh lẽo, nhìn anh chằm chằm hỏi: “Đó là những gì anh nghĩ sao?”

Đến đây giang Sơ Tinh mới nhận ra mình đã nói những gì, nhưng đây quả thực là một vấn đề mà anh phải đối mặt.

“Ừ.” Giọng của Giang Sơ Tinh không nhanh không chậm, cũng không do dự chút nào.

Khí thế trên người Hạ Hoài cứ thế lan ra, đám học sinh ngồi ở hàng ghế trên đang đùa giỡn cũng phải dừng lại.

Bầu không khí trong lớp trở nên thập phần nghiêm túc, cả lớp đều sợ hãi trước sự bộc phát của Hạ Hoài.

Cậu rất ít khi như thế này, hầu như chưa bao giờ có ai nhìn thấy Hạ Hoài như vậy.

Này là đã hoàn toàn chọc giận một Alpha thuần chủng chứ chả đùa.

Mội người nhìn hai đại ca ở hàng ghế sau, nhất thời không dám nói lời nào.

Cố An vỗ vỗ Tiêu Thời, dùng ánh mắt ý bảo hắn: Cậu đi khuyên nhủ hai người đó đi?

“…” Tiêu Thời trừng hắn một cái: “Lúc này mà đi qua thì trừ phi không muốn sống nữa.”

Tin tức tố của Hạ Hoài không phát tán ra ngoài, nhưng khí thế thuộc về bậc đế vương lại đang lan rộng.

Cho dù như vậy, cậu cũng không trực tiếp đè lên người Giang Sơ Tinh.

“Đứng ở đây làm gì thế?” Lão Hứa từ bên ngoài đi vào làm cho bầu không khí trong lớp bị đánh gãy.

“Hạ Hoài, tại sao sách trên bàn của em vẫn chưa phát xong vậy? Lớp trường mau phát cho các bạn đi chứ.”

Lão Hứa không biết vừa rồi trong lớp đã xảy ra chuyện gì nên vẫn hò hét chuẩn bị cho lớp vào học.

Trong giờ học, bầu không khí ở hàng ghế sau thập phần áp lực, cả lớp im ắng hơn hẳn.

Tình trạng áp lực này kéo dài đến tận buổi chiều sau khi tan học.

Cuộc cãi vã của hai sếp lớn ảnh hưởng trực tiếp đến hoạt động của cả lớp.

Dù đã tan học nhưng cả hai vẫn không ai nhúc nhích gì.

Cố An liếc nhìn lại, hắn không ngờ rằng Sơ Tinh ca – người nhân nhượng Hạ Hoài nay lại trở nên cứng rắn với cậu ấy như vậy.

Hắn rất ngạc nhiên, Hạ Hoài rốt cuộc đã làm gì khiến cho một Giang Sơ Tinh tốt bụng biến thành như vậy.

Giang Sơ Tinh đúng là có chút bực dọc.

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, anh đã đứng trên một lập trường khác mà suy nghĩ lại, nếu Hạ Hoài từ bỏ mục tiêu ban đầu vì anh, có lẽ anh cũng sẽ có phản ứng lớn như vậy.

Nhưng anh cũng đã cứng rắn cả giờ rồi, hiện tại đã tan học không thích hợp để trò chuyện.

Anh định quay về nhà sẽ nói chuyện tốt với Hạ Hoài, dù sao thì vẫn còn hơn một năm nên sẽ luôn có biện pháp.

Nghĩ thế này nên tốc độ tay dọn sách vở của anh rất nhanh, cảm giác như cực kỳ vội vã.

Khóe môi Hạ Hoài càng bặm mạnh xuống.

Lúc Giang Sơ Tinh đứng dậy thì dừng lại liếc nhìn Hạ Hoài một chút.

Anh cảm thấy rằng đôi khi thế này sẽ giúp Hạ Hoài phải suy nghĩ chín chắn hơn cũng tốt cho tương lai sau này.

Vì vậy anh liền cứ thế mà bước ra khỏi cửa sau.

Cố An cùng Tiêu Thời ở hàng ghế trên đều sững sờ trước diễn biến này.

Lần này chơi lớn thật, rõ ràng là đã cãi nhau lớn rồi.

Cố An nghĩ tới cảnh Giang Sơ Tinh thực sự tức giận, liền nuốt nước bọt nói với Hạ Hoài: “Nếu không cậu nhường một chút xin lỗi trước xem sao?”

Tiêu Thời gật đầu đồng ý, “Ờ ờ đúng đó.”

Hạ Hoài nghe bọn hắn khuyên giải mà vẻ mặt phát lạnh đến hãi hùng, khoác túi lên một bên vai, nhẹ giọng nói: “Không cần.”

Bỏ lại hai chữ rồi đi qua cửa sau.

Cố An và Tiêu Thời, còn có các bạn học lớp 13 cùng mắt to trừng mắt nhỏ.

giang Sơ Tinh gặp Hạ Mạch ở cổng trường, anh liền kể cho Hạ Mạch nghe chuyện của anh và Hạ Hoài hôm nay.

Hạ Mạch nghe vậy thì bật cười, khoác lấy vai của Giang Sơ Tinh, “Hai người đều quá quan tâm đến nhau, ích kỷ một chút không phải sẽ tốt hơn sao?”

Nói tới đây, Hạ Mạch nghĩ đến cái gì nhoẻn miệng cười, đột nhiên hỏi: “Ông có biết giấc mơ thực sự của Hạ Hoài là gì không?”

Giang Sơ Tinh lắc đầu, anh không có hỏi Hạ Hoài chuyện này bao giờ.

“Tôi tình cờ nhìn thấy.” Hạ Mạch có chút vui mừng lại có chút cảm khái.

“Giấc mơ của nó không phải là một trường âm nhạc nổi tiếng nào đó.” Ánh mắt Hạ Mạch rơi vào trên người Giang Sơ Tinh, nhìn anh chằm chằm bốn năm giây mới chậm rãi nói: “Mà là ông.”

giang Sơ Tinh sững sờ một lúc, anh cứ nghĩ đến vô số đáp án mà không ngờ đáp án lại là thế này.

Một cảm xúc khó tả cứ trào dâng trong lòng anh, âm ỉ và hơi nhói đau.

Cho tới nay anh vẫn luôn cho rằng là mình bao dung với Hạ Hoài, nhưng cũng có khi chính là Hạ Hoài mới là người bao dung với anh, đó là loại bao dung gần như khao khát sở hữu đến nông nổi.

“Tôi không biết ông có mở mấy ngôi sao của Hạ Hoài ra hay chưa.” Hạ Mạch cười: “Nhưng ông biết đấy, thằng nhóc đó khá lãng mạn. Nếu chúng còn ở nhà ông, ông có thể mở ra xem.”

Khi Giang sơ Tinh trở về nhà, phát hiện Hạ Hoài vẫn chưa trở về. Anh trở về phòng mở lọ sao mà Hạ Hoài đã đưa cho anh từ tủ đầu giường ra.

Mở một ngôi sao ra và nhìn rõ nét chữ trên đó, đáy lòng Giang Sơ Tinh không nói lên lời.

Mở ngôi sao thứ hai rồi đến ngôi sao thứ ba.

Tất cả đều cùng một nét chữ, cùng một cái tên.

Giang Sơ Tinh gấp những ngôi sao lại, ánh mắt có chút nóng lên.

Anh nghe thấy tiếng mở cửa ở tầng dưới liền đi ra khỏi phòng.

Hạ Hoài đang thay giày ở cửa ra vào, khi cậu ngước mắt lên vừa đúng lúc đối diện tầm mắt của Giang Sơ Tinh.

Cả hai nhìn chằm chằm đối phương trong vài giây.

Giang Sơ Tinh cắn chặt môi dưới, không biết nên nói như thế nào, liền phun ra hai chữ: “Lên đây.”

Ngôn ngữ của anh ấy quá ngắn gọn, nghe có vẻ nghiêm trọng không thể giải thích được.

Hạ Hoài sắc mặt tối sầm lại.

Vốn dĩ Giang Sơ Tinh cũng không nắm chắc nhưng khi nhìn thấy cậu đặt cặp sách lên ghế sô pha, đi tới cầu thang, anh cũng yên tâm được phần nào.

Giang Sơ Tinh thậm chí không biết phải nói gì khi nhìn thấy một đống đồ trên giường.

Anh vốn có thể vứt chúng đi.

Nhưng những thứ này anh lại lặng lẽ cất giữ, ngoại trừ chính anh thì không ai biết.

Giang Sơ Tinh nghe tiếng bước chân của nam sinh càng ngày càng gần, anh liền lấy hết đồ trong ngăn kéo ra.

Ngay khi Hạ Hoài bước vào, trong lồng ngực liền bị nhét một thứ gì đó.

Đó là một lọ sao.

Giang Sơ Tinh co quắp bất an, anh nói rất nhanh: “Đây là lọ sao em đưa cho anh, đây là kẹo que em tặng anh khi lần đầu tiên gặp mặt anh, còn đây là huy chương toán học của em…”

Giang Sơ Tinh đã đem tất cả những gì thuộc về Hạ Hoài trong nhiều năm qua bày ra trước mặt cậu từng cái từng cái một.

Trong bất tri bất giác, Giang Sơ Tinh cũng không ngờ rằng mình lại có nhiều thứ thuộc về Hạ Hoài như vậy.

Giang Sơ Tinh lo lắng siết chặt hai tay, thanh âm cất cao thêm một chút: “Nếu đã ở bên nhau rồi thì anh nhất định sẽ không tính thả em đi đâu.”

Hạ Hoài ngơ ngác nhìn anh.

“Em đi Nam Dương hay Bắc Dương cũng được.” Giang Sơ Tinh nhướng mắt, vẻ mặt nghiêm túc, như đang nói về điều gì đã định trước: “Anh sẽ không bao giờ chia tay em đâu.”

Giang Sơ Tinh hoàn toàn mở lòng, mặc dù anh cảm thấy những lời như vậy có chút gì đó không phù hợp với tính cách của mình. Dù vậy, anh vẫn muốn nói thẳng cho Hạ Hoài biết những gì anh thực sự nghĩ.

“Bởi vì anh đã không thể chịu đựng được nữa, anh không thể sống thiếu em được.”

Anh nói điều này phi thường kiên định, giống như một lời hứa cho tương lai với đối phương.

Hạ Hoài hoàn toàn bị hành động và lời nói của anh làm cho choáng váng.

Vốn dĩ cậu cho rằng giữa bọn họ xảy ra cãi vã nhưng hiện tại tình huống này cậu hoàn toàn không ngờ tới.

Giang Sơ Tinh hồi lâu vẫn không đợi được câu trả lời của Hạ Hoài thì thấp tha thấp thỏm.

Hạ Hoài yên lặng nhìn anh chằm chằm, sau đó mở hai tay ra: “Tới đây.”

Giang sơ Tinh như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng mà vội vàng chạy tới.

Hai người ôm chặt lấy nhau.

Hạ Hoài vòng tay ôm eo anh, nhẹ nhàng dựa đầu vào vai anh.

Giang Sơ Tinh thấp giọng trả lời câu hỏi mà Hạ Hoài đã hỏi anh ở trường học: “Anh một chút cũng không ủy khuất, anh chỉ cần có em là đủ rồi.”

Hạ Hoài siết chặt bàn tay đang ôm lấy anh, cảm xúc trong lòng tan thành mây khói ngay lúc cậu bước vào cửa.

Cả đời này gặp được một người như vậy thật sự không dễ dàng chút nào.

“Hơn nữa không phải là anh nhất thời xúc động,” Giang Sơ Tinh đem ý nghĩ trong lòng nói ra.

“Mặc dù Thâm Thành ở khá xa, nhưng Đại học Y Nam Thanh quả thực tốt hơn Chi Đại rất nhiều. Nếu muốn trở thành một bác sĩ giỏi, học trong một ngôi trường có kiến ​​thức chuyên môn như vậy chẳng phải là tốt hơn sao?”

Hạ Hoài hơi buông anh ra một chút cùng anh mặt đối mặt.

Hơi thở của Alpha nhẹ nhàng quấn lấy anh, Giang Sơ Tinh tiếp nhận tin tức tố của cậu, hơi cọ cọ vào trán của Hạ Hoài, nói nhỏ: “Anh nói rồi, em muốn làm gì thì làm, anh sẽ đồng hành cùng em nên đừng lo.”

Nghe được lời nói của anh, trong lòng Hạ Hoài tan thành một vũng nước, không khỏi mê mang.

“Anh ơi.” Hạ Hoài cúi đầu hôn lên chóp mũi của anh, giọng nói trầm thấp khàn khàn đến kỳ cục, còn mang theo vài phần run rẩy: “Giấc mơ của em vẫn luôn là anh.”

Nếu có Giang Sơ Tinh ở bên cạnh thì cậu có thể buông bỏ tất cả, cái gì cũng không quan trọng bằng người trước mắt.

Ngay khi Hạ Hoài nói xong, Giang Sơ Tinh liền túm lấy cổ cậu, dựa người tới hôn lên môi Hạ Hoài.

“Vì anh.” đôi mắt màu hổ phách của Giang Sơ Tinh lập lòe như những quả cầu thủy tinh chói lóa, “Đi Nam Dương đi.”

Nói đến đây Hạ Hoài không còn do dự nữa, nếu đều đã hạ quyết tâm liền cứ vậy mà tiến lên phía trước thôi.

Ngón tay cậu chậm rãi xoa má Giang Sơ Tinh, thanh âm ôn nhu: “Thời điểm tới em sẽ cùng anh đi.”

“Được.”

Cậu nhìn anh chằm chằm, hơi thở của Alpha phiêu tán trong không khí.

Dưới sự khiêu khích của Alpha làm Omega dần dần tiết ra tin tức tố của chính mình.

Không biết có phải là ảo giác của Hạ Hoài hay không nhưng cậu luôn cảm thấy hôm nay tin tức tố của Giang Sơ Tinh quá mức nồng đậm.

Giang Sơ Tinh chớp mắt, hô hấp cũng dần dần trở nên nhanh hơn.

Việc Omega bị Alpha trêu chọc là điều không thể tránh khỏi.

Hai người chậm rãi đến gần nhau, khoảnh khắc hai cánh môi chạm vào nhau giống như tia lửa gặp thảo nguyên đồng cỏ, thêm một nắm củi khô vào đống lửa liền biến nó thành ngọn lửa rực rỡ.

Hai người đều không nhắm mắt lại, khi hôn nhau có thể nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của đối phương, ái muội lại mê hoặc.

Không cần lời nói để tán tỉnh.

Thân thể Giang Sơ Tinh càng ngày càng nóng, so với lần trước thân mật thì lần này phản ứng của anh đến nhanh hơn nhiều.

Hạ Hoài dùng lòng bàn tay ôm lấy cái ót của Giang Sơ Tinh đem người ngã xuống giường.

Khi Hạ Hoài nghiêng người tiến lại gần, tuyến thể của Giang Sơ Tinh đột nhiên đau nhói, tin tức tố trên người anh trở nên giương nanh múa vuốt.

Hạ Hoài nhận ra sự thay đổi của anh, như ngộ ra điều gì đó cậu cởi áo khoác rồi đem người quấn lại.

Không có gì ngạc nhiên khi thời kỳ làm tổ muộn hơn hai tuần cuối cùng cũng đến.

Thời kỳ làm tổ xảy ra một hoặc hai tuần sau thời kỳ giao phối của Omega trưởng thành.

Giang Sơ Tinh được bọc trong áo khoác của Hạ Hoài, làn da của anh cũng nhanh chóng chuyển sang màu ửng đỏ.

“Pi” một tiếng, một đôi tai mèo trắng như tuyết hiện ra.

Mùi Alpha trong không khí không ngừng xé rách lý trí của Omega khơi dậy dục vọng của anh như có hàng ngàn con kiến ​​nhỏ đang bò xung quanh vùng bụng dưới.

Giang Sơ Tinh nóng nảy đổ mồ hôi, hai mắt đỏ bừng, sốt ruột muốn có thêm hương vị cùng đồ vật của Alpha.

Thời kỳ làm tổ khác với thời kỳ động dục, Omega thích bao vây lãnh thổ và muốn bám dính vào Alpha, có như vậy cơ thể hư không mới được lấp đầy.

Hạ Hoài nhớ đến cảnh tượng Giang Sơ Tinh làm tổ lần trước liền đem anh bế lên đi đến phòng bên cạnh.

Cậu mở ra tủ quần áo rồi đem anh nhét vào trong.

Giang Sơ Tinh rơi vào khu vực của Alpha như được sống lại, nhưng những thứ này khác vẫn xa với nhu cầu tin tức tố mà anh cần.

Giang Sơ Tinh giữ chặt tay Hạ Hoài.

Muốn.

Muốn có thêm hương vị này.

Hạ Hoài nhìn Omega đang đem chính mình cọ xát trên người cậu liền nhận ra bản thân cũng đang mất dần đi lý trí.

Thời kỳ làm tổ có thể được kiểm soát bằng cách sử dụng thuốc ức chế vì vậy Hạ Hoài nói nhỏ: “Em đi lấy thuốc ức chế cho anh được không?”

Giang Sơ Tinh đã mất trí, với chút tỉnh táo còn sót lại anh nhìn chằm chằm Hạ Hoài một cách mê man không chịu buông ra.

Ngay sau đó, anh dùng hết sức kéo Hạ Hoài vào trong tủ.

Này hoàn toàn là gậy ông đập lưng ông.

Giang Sơ Tinh ngồi ở trên eo của cậu, cúi người tiến lại gần.

“Ở bên cạnh anh.” Giang Sơ Tinh trở nên ngang ngược: “Đừng nghĩ có thể đi đâu, em là của anh.”

Bị độc chiếm như vậy Hạ Hoài nghiến nghiến răng nanh, ngẩng đầu hôn lên môi anh.

“Ừ, em là của anh.”

Anh cũng là của em.

Giang Sơ Tinh hài lòng khi nghe câu trả lời của cậu.

“A Hoài của anh thật nghe lời,” trên mặt Giang Sơ Tinh mang theo nụ cười mơ hồ: “Em muốn cái gì ca ca đều cho em.”

…………

Hạ Hoài chậm rãi đóng cửa tủ vào để cho hai loại tin tức tố giao hòa với nhau trong ngăn tủ nhỏ này.

Bởi vì nơi này quá hẹp, Giang Sơ Tinh nhiều lần bị va chỗ này đụng chỗ kia mà phát ra âm thanh hừ hừ kêu đau.

Răng nanh của Hạ Hoài áp vào gáy anh, thân thể Giang Sơ Tinh nhũn ra, nơi bị cắn vừa nóng lại vừa đau, dọc theo kinh mạch mồ hôi toàn thân lại nóng lên.

Tuyến thể bị rách rỉ ra máu nhưng răng của Alpha vẫn cắm sâu vào trong tuyến thể của anh.

Đây là một dấu ấn bá đạo và cường thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK