Khi kết thúc quá trình đánh dấu, tin tức tố của Hạ Mạch dần nhạt đi nhưng dấu hiệu đánh dấu của Alpha đã phát huy tác dụng.
Không biết đó có phải là do phân hóa muộn hay không nhưng tình trạng của Hạ Mạch lại hiếm có khá tốt, cũng có khả năng là vì tin tức tố của Tạ Thỉ Yến cùng hắn phi thường xứng đôi.
Hai người sau khi phóng túng đều có chút kiệt sức, Tạ Thỉ Yến đút cho Hạ Mạch chút nước, đợi hắn ổn ổn liền ôm người đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm rất nhanh đã truyền đến tiếng nước rào rào.
Trong không gian nhỏ hẹp, tin tức tố của hai người họ hòa quyện vào nhau, lơ lửng trên không trung cùng với làn hơi nước mịt mù.
Nước ấm làm ướt tóc họ, cũng làm ướt cơ thể họ. Một cảm giác ái muội khó giải thích lại nổi lên.
Tạ Thỉ Yến đem người kia quay lại, đôi mắt hạnh của Hạ Mạch thật sự vừa to lại tròn, lúc này đuôi mắt càng thêm phấn hồng, khơi dậy dục vọng cuồng bạo trong lòng Alpha.
Mà thần trí Hạ Mạch hãy còn đang trong tình trạng thất thần, hoàn toàn là bộ dáng mặc người đùa giỡn.
Tạ Thỉ Yến đem người trong lòng rửa ráy sạch sẽ rồi một lần nữa thả lại trên giường.
Nhưng thật không ngờ, ngay khi vừa chạm vào chiếc giường mềm mại, Hạ Mạch liền biến thành một con thỏ trắng, bộ lông bông bông phấn hồng, là một con thỏ tai cụp mềm mại và dễ thương, quả cầu đuôi nhỏ khẽ cử động và đôi tai cũng giật giật theo.
Tạ Thỉ Yến duỗi tay sờ sống lưng hắn, ánh mắt sủng nịch lại lưu luyến.
Sau khi nhìn ngắm một lúc lâu, Tạ Thỉ Yến cũng biến thành một con sư tử.
Thân thể của hắn hiển nhiên lớn hơn thỏ trắng nhỏ, có thể dễ dàng đem Hạ Mạch bao lấy trong lòng, vươn đầu lưỡi liếm liếm sau cổ em thỏ trắng và lông tơ mượt mà như nhung của nó.
Sau khi đánh dấu, kiểu liếm này có thể có tác dụng giải nhiệt hiệu quả.
Ngày thứ hai, mọi người cùng xuống núi bằng cáp treo.
Hạ Hoài tối hôm qua đã liên lạc với cha mẹ mình để giải thích về tình hình của Hạ Mạch, biết rằng có một Alpha đã an ủi con mình thì họ càng không yên tâm.
Bởi vì sự phân hóa của Hạ Mạch vẫn chưa hoàn toàn kết thúc nên tin tức tố trên người hắn đặc biệt nặng, Giang Sơ Tinh và Hạ Hoài liền đi một chiếc cáp treo khác, Hạ Mạch và Tạ Thỉ Yến đi trước họ.
Khi sắp đến nơi, Giang Sơ Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy cha mẹ của Hạ Hoài, thần sắc hai người đều vô cùng lo lắng.
Hạ Mạch vừa xuống cáp treo, hai vị trưởng bối liền tiến lên, mau chóng kiểm tra thân thể hắn.
Thời điểm Giang Sơ Tinh xuống cáp treo, liền nghe thấy Hạ Mạch nói:”Con bảo em ấy đánh dấu đó.”
Tạ Thỉ Yến nắm lấy tay hắn: “Đàn anh.”
Hạ Mạch an ủi lại: “Không sao.”
Giang Sơ Tinh thấy bầu không khí không đúng thì vội vàng buông tay Hạ Hoài ra.
Lâm Thanh Linh vẻ mặt không chút cảm xúc nhẹ giọng nói: “Tới bệnh viện trước đi. Lát chúng ta sẽ nói chuyện về cậu ta sau.”
Giang Sơ Tinh cùng Hạ Hoài muốn cùng lên xe cấp cứu. Dù gì thì họ cũng là anh em tốt nên rất không yên tâm.
“Sơ Tinh, hai đứa không cần đi theo đâu.” Lâm Thanh Linh ngăn lại: “Dì thấy sắc mặt của con tái nhợt như vậy nên về trước nghỉ ngơi đi. Chuyện của Hạ Mạch, Hạ Hoài đã nói lại cho dì hết rồi.”
Omega và Omega sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, chưa kể còn phân hóa mạnh mẽ như vậy.
Lâm Thanh Linh nghiêng đầu nói với Hạ Thừa Minh, “Anh đưa hai đứa nó về đi.”
Hạ Thừa Minh gật đầu: “Anh biết rồi, em lên xe trước đi.”
Nhìn xe cấp cứu rời đi, thân thể Giang Sơ Tinh không vững, lảo đảo vài bước liền được Hạ Hoài ôm vào lòng.
Cũng do Hạ Mạch cũng là thuần huyết, nếu không cũng sẽ không có ảnh hưởng lớn như vậy, Giang Sơ Tinh tiêm xong thuốc ức chế cũng chỉ tốt hơn đôi chút.
Hạ Thừa Minh nhìn hai đứa nhỏ bên cạnh nhắc nhở: “Lên xe đi.”
Hai người ngồi vào ghế sau, Giang Sơ Tinh cảm thấy lần này bệnh tình của mình quả thực có chút nghiêm trọng.
Tuyến thể đang căng ra đau đớn như thể có thứ gì đó đang cố gắng lao ra ngoài, trên làn da mờ nhạt lộ ra hoa văn mèo trắng.
Đây là tình huống trước đây dù có trong kỳ động dục cũng chưa từng xảy ra, Hạ Hoài cũng có chút bối rối.
Hạ Thừa Minh quan sát Giang Sơ Tinh một chút rồi nhíu mày nói: “Hẳn là sự cộng hưởng ” giới tính “của động vật. Nói chung, điều này xảy ra trong cùng một họ và giống, nhưng cũng có một số loài lai tạp.”
Hạ Hoài hỏi: “Có cách nào không ạ?”
Cậu ôm Giang Sơ Tinh, cảm nhận thân thể anh càng ngày càng nóng bỏng, hoa văn mèo trắng dần trải khắp người.
“Thường thì đến bệnh viện cách ly.” Hạ Thừa Minh nói: “Cũng có lúc là đánh dấu tạm thời.”
Hạ Thừa Minh đã biết quan hệ của hai đứa trẻ lúc này.
So với việc cách ly, Hạ Thừa Minh càng nghiêng về đánh dấu nhiều hơn, nhưng Giang Sơ Tinh đang đến tuổi trưởng thành, việc đánh dấu có thể trì hoãn kỳ giao phối của thằng bé.
Đương nhiên, Hạ Hoài cũng hiểu điều này, đây là lý do tại sao cậu chọn để Giang Sơ Tinh dùng thuốc ức chế đêm qua thay vì đánh dấu anh.
Việc trì hoãn kỳ giao phối còn kinh hoàng hơn việc trì hoãn kỳ động dục, những đợt bùng phát tồn đọng trong cơ thể sẽ khiến Omega trở nên nguy hiểm hơn.
Giang Sơ Tinh nghe rõ lời họ nói, anh ngước mắt lên đối diện với tầm mắt của Hạ Hoài.
“Anh muốn đánh dấu tạm thời.” Đôi mắt màu hổ phách của Giang Sơ Tinh khẽ gợn sóng, hai má ửng hồng, anh do dự nói: “Có thể không?
Hạ Hoài nhìn anh chằm chằm vài giây liền cảm thấy tin tức tố của anh quấn tới, là cố ý làm như vậy.
Đôi mắt đen nhánh của cậu nheo lại trong bóng tối, giọng nói khàn khàn: “Có thể.”
Hạ Thừa Minh như đang muốn nói điều gì, Hạ Hoài liền nói trước: “Con sẽ khống chế lực đạo của mình.”
“Được.” Hạ Thừa Minh không nói gì nữa, mở cửa xe đi xuống, trước khi đi còn nói thêm một câu: “Xong thì gọi điện cho ba.”
Hai người họ bị bỏ lại trên xe.
Giang Sơ Tinh thực sự không thoải mái, từ tối hôm qua đầu anh đã bắt đầu trướng đau khó chịu, anh muốn có thêm hương vị từ người trước mặt cùng tiếp xúc thân thể nhiều hơn với người này.
Anh vùi đầu vào cổ Hạ Hoài làm nũng cọ cọ như một kẻ mê muội, lưu luyến không rời mà nhấc đầu lên, ghé vào phía sau, chủ động lộ ra tuyến thể.
Giang Sơ Tinh nắm lấy quần áo của Hạ Hoài trong tay, giống ám chỉ mà thúc giục cậu nhanh lên.
Dưới sự gấp gáp không chờ nổi của anh, Hạ Hoài vô thức áp đầu lưỡi vào răng nanh của mình.
Cậu thật sự có chút không xác định liệu mình có thực sự kiểm soát được lực đạo hay không.
Hạ Hoài ôm lấy anh, áp sát anh vào người, đầu tiên là quấn lấy anh bằng tin tức tố.
Không biết Omega là do bản năng hay cố ý, Hạ Hoài cảm nhận được tin tức tố của người trong ngực tràn ra, không khỏi siết chặt cánh tay hơn nữa, đem anh chặt chẽ ôm vào trong ngực, nâng niu mà ở địa phương yếu ớt kia hôn lên.
Sau khi lộ ra răng nanh của mình, ở trên làn da kia cọ xát một chút, đôi môi mỏng khẽ mở ra, cắn một cái vào chiếc cổ trắng nõn tinh tế của người con trai.
Động tác của cậu có chút nhẹ nhàng.
Rốt cuộc cũng đã suy xét không thể để lại dấu ấn.
Cho dù là nhẹ nhàng như vậy nhưng hai người đã lâu chưa trải qua một hồi đánh dấu vẫn bị tin tức tố của đối phương làm cho choáng váng.
Lý trí và bản năng không ngừng giằng co.
Giang Sơ Tinh hít một hơi khí lạnh, ở một khắc bị Alpha cắn lên kia, cả người Giang Sơ Tinh huyết dịch sôi trào, trước mặt thoáng chốc lâm vào bóng tối.
Ngón tay anh vẫn đang nắm quần áo của Hạ Hoài, do kích thích không nhỏ, ngón tay đều trở nên hơi trắng bệch.
Hạ Hoài cảm nhận được động tác nhỏ của anh thì dục vọng trong lòng càng ngày càng mạnh.
Mọi giác quan của cậu đều bị hành động của người dưới thân tác động, cậu vươn đầu lưỡi liếm liếm vùng da xung quanh, trấn an mà xoa xoa cái ót anh.
Cột sống căng cứng của Giang Sơ Tinh từ từ thả lỏng, cả người mềm mại nằm trong trong vòng tay của cậu, rơi vào trạng thái tùy ý phóng túng.
Hạ Hoài thong thả mà đem tin tức tố rót vào.
Có người gõ cửa kính ô tô.
Thân thể Giang Sơ Tinh run lên, vừa nhìn qua liền phát hiện là một cảnh sát giao thông đang đứng ở bên ngoài.
Hốc mắt anh nóng lên, vỗ vỗ thiếu niên đằng sau: “Hạ Hoài, hừ…”
Anh động như vậy, răng nanh của Alpha càng sâu thêm hai phần.
Giang Sơ Tinh hoảng loạn nói: “… Em mau ngồi dậy, bên ngoài có người, sẽ bị phát hiện mất.”
Hạ Hoài thả lỏng một chút nhưng không có buông ra.
Anh cảnh sát giao thông cúi xuống nhìn vào trong xe, miệng lẩm bẩm: “Sao mình nghe trong xe có tiếng nói nhỉ, này, có người trên xe không? Có thì làm phiền đồng chí di chuyển xe ra chỗ khác “.
Không ai đáp lại anh ta.
Chiếc xe này rất tốt, bên trong không thể nhìn thấy từ bên ngoài, nhưng bên ngoài có thể nhìn thấy rõ ràng từ bên trong.
Khi Giang Sơ Tinh nhìn thấy khuôn mặt của người cảnh sát giao thông gần như dính chặt vào kính, thần kinh như banh thẳng.
Bắt đầu loay hoay suy nghĩ muốn đứng dậy, mới cử động được hai lần, cổ tay anh đã bị tóm lấy, cả người oằn oại trên thành xe.
Hạ Hoài bò lên trên người anh, vươn tay che chở cho anh không bị ngã.
Giang Sơ Tinh cảm thấy tin tức tố càng rót vào mình nhiều hơn, tư thế giữ chặt lấy anh cũng thập phần bá đạo.
Hai người cứ như thế lôi kéo một trận càng khiến răng nanh đâm vào sâu hơn, chỉ sợ sẽ lưu lại đánh dấu.
Hạ Hoài nhíu mày, trên trán nổi rõ gân xanh, đang rót rất nhiều tin tức tố vào khiến vết tích càng ngày càng sâu.
Động tĩnh của họ không hề nhỏ, cảnh sát giao thông bên ngoài cũng nghe thấy.
“Này, bên trong có người sao?” Cảnh sát giao thông lại gõ cửa kính ô tô: “Nếu không lái xe đi thì tôi phạt đấy.”
Giang Sơ Tinh đẩy ngược Hạ Hoài ra: “Dừng, dừng lại, em trước tiên gọi cho ba … ư, em nhẹ thôi…”
Tuyến thể của Giang Sơ Tinh chợt lạnh, một lượng tin tức tố cực lớn cuối cùng được rót vào cơ thể anh, đuôi mắt nổi lên một trận ửng hồng, âm thanh từ yết hầu không khỏi tràn ra.
“A~………”
Lực đạo Hạ Hoài ôm lấy anh phi thường chặt, tin tức tố có chứa tác dụng trấn an rất lớn, cũng có trộn lẫn dấu vết của sự chiếm hữu dục trong đó.
Kết quả là đầu óc của Giang Sơ Tinh hoàn toàn trống rỗng và xuất thần, nếu không bị Hạ Hoài ôm, khả năng anh đã mềm nhũn ngã xuống từ lâu.
Cảnh sát giao thông bên ngoài còn đang lẩm bẩm gì đó, đây là lần đầu tiên hắn thấy chủ xe phớt lờ cảnh sát giao thông như thế này.
Anh ta đột nhiên lớn giọng nói: “Người ở bên trong, nếu không lái xe đi thì tôi không chỉ xuất vé phạt mà còn gọi xe kéo đi nữa đấy!”
Alpha một khi đang trong thời gian đánh dấu của mình thì nào để cho ai đứng ở đó mà náo loạn như vậy.
Lãnh địa của nhà vua là không thể xâm phạm, Hạ Hoài đấm vào mặt kính xe vang lên một tiếng bụp.
Cảnh sát giao thông ngẩn người, ý tứ cảnh cáo rất mãnh liệt.
Là một cảnh sát giao thông đã thành niên, anh cũng đã trải qua nhiều chuyện, nếu nhìn vào nhãn hiệu của chiếc xe này thì sẽ biết chủ nhân của chiếc xe chắc hẳn không hề đơn giản.
Hắn chậc một tiếng, thức thời không đi quấy rầy, bắt đầu chép lại biển số xe nhưng cũng không khỏi phun ra hai câu: “Có tiền ghê gớm kinh nhỉ, dám quậy ở chỗ này, đến phục”.
Thấy viên cảnh sát giao thông vẫn đứng yên tại chỗ, Hạ Hoài hơi khó chịu, lại tiếp tục đập cửa kính xe.
Cảnh sát giao thông bĩu môi: “Tính tình còn rất lớn ha.”
Vừa lúc Hạ Thừa Minh cũng đã trở lại, “Ngại quá, cản trở anh sao?”
Người cảnh sát giao thông vốn đã nghĩ ra một kịch bản tiểu thuyết trong đầu, anh ta cảm thấy rằng người đàn ông trên xe hẳn phải là một quan chức cấp cao hoặc một ông chủ giàu có nào đó.
Khi nhìn thấy Hạ Thừa Minh, liền vô thức nghĩ đây là tài xế, đưa vé phạt cho ông: “Nhớ kêu ông chủ nhà bác kiềm chế hơn đi. Có tiền thì cũng không nên làm như vậy.”
“…” Hạ Thừa Minh sững sờ.
Cảnh sát giao thông rời đi ngay sau khi nói xong câu này.
Vài phút sau, Hạ Hoài liền rút răng nanh của mình ra, không tha mà ở trên tuyến thể của anh liếm liếm.
Cậu rũ mắt, kiểm tra một chút đánh dấu, có hơi sâu, có thể sẽ không biến mất trong vòng một tuần.
Sau đó, ngồi thẳng lại đem người phía dưới đặt lên đùi mình, lấy miếng dán chắn từ trong túi quần ra giúp anh dán lên.
Giang Sơ Tinh hổn hển hít vào vài hơi, lúc này mới đem cảm giác trấn động Alpha đem đến giảm bớt.
Hạ Hoài xoa xoa cái ót của anh, hạ cửa kính xuống để tin tức tố trong xe tỏa ra.
Hạ Thừa Minh đứng cách đó không xa nhìn thấy bọn họ đã xong liền đi đến kiểm tra.
Hoa văn trắng nõn trên người Giang Sơ Tinh đã nhạt đi, anh có vẻ không sao nhưng tư thế của hai đứa trẻ lại khiến ông có chút khó xử.
Rốt cuộc nhìn hai đứa nhỏ lớn lên cùng nhau thân thiết như anh em ruột thịt đột nhiên trở nên ái muội như thế, trong lòng bỗng nhiên mơ hồ không nói ra được cảm giác kỳ quái gì, giống như hai đứa con trai của mình trở thành một vậy.
Hạ Thừa Minh ngoảnh mặt đi đến vị trí lái xe.
Khi lên xe, nghĩ đến câu nói của anh cảnh sát giao thông vừa rồi liền bật cười: “Vừa rồi hai đứa chọc gì cảnh sát giao thông sao?”
Thân thể Giang Sơ Tinh trở nên cứng ngắc nhớ lại, nhất là hai câu cuối cùng kia, bất giác cảm thấy tai mình nóng lên, cảnh sát giao thông hiển nhiên đã tưởng rằng bọn họ trên xe làm chuyện lộn xộn lung tung gì đó.
Giang Sơ Tinh hiếm khi cảm thấy áy náy cho danh tiếng của Hạ Hoài.
Tuy nhiên, người kia rõ ràng lại cảm thấy chuyện đó chẳng có gì, còn thành thật nói: “Chắc là cho rằng bọn con trên xe làm điều gì đó đáng xấu hổ thôi.”
Hạ Thừa Minh nghĩ lại những gì hai đứa nhóc vừa làm, đúng trọng tâm đánh giá: “Quả thực là chuyện đáng xấu hổ đấy.”
Giang Sơ Tinh: “…”