Cả hai người đều được nhận vào lớp thực nghiệm vào năm thứ ba trung học và cùng nhau cố gắng hết mình vì tương lai.
Học hành gấp rút, cả hai đều đạt thành tích xuất sắc trong kỳ thi tuyển sinh đại học.
Giang Sơ Tinh đã thành công vào Đại học Y khoa Nam Thanh, và Hạ Hoài cũng vào Nhạc viện Nam Dương.
Đại học Y Nam Thanh khai giảng sớm hơn các trường khác khoảng một tuần. Vì vậy vào cuối tháng 8, Giang Sơ Tinh và Hạ Hoài liền tới Thâm Thành. Sắp tới họ sẽ ở thành phố này trong vài năm.
Đại học Y Nam Thanh nằm ở phía bắc của làng đại học, rất gần biển. Khi hai người bước đến cửa họ có thể cảm thấy sức nặng của bao thế hệ thiên chi kiêu tử, sóng sau xô sóng trước ở nơi đây.
Xét cho cùng, trường cũng đã được thành lập 100 năm và tạo nên không biết bao nhiêu kỳ tích y học. Xung quanh là các tân sinh viên đến báo danh cũng như các bậc phụ huynh đi cùng, trên gương mặt họ đều nở nụ cười rạng rỡ.
Hạ Hoài nắm chặt tay Giang Sơ Tinh “Đi thôi, đi báo danh trước.”
Giang Sơ Tinh trả lời: “Được.”
Hạ Hoài cảm giác tay anh rất lạnh liền hỏi: “Anh khẩn trương hả?”
Đôi mắt màu hổ phách của Giang Sơ Tinh lóe lên một vầng hào quang dưới ánh sáng mặt trời: “Có một chút.”
Bác sĩ là một nghề nghiệp vĩ đại cỡ nào, Giang Sơ Tinh không chắc mình có thể đảm nhiệm nổi hay không.
Hai người đi vào khuôn viên trường, tòa nhà khoa y được bao quanh bởi các sinh viên và nhiều tình nguyện viên.
Hạ Hoài nói: “Để em đi hỏi chỗ báo danh cho.”
Giang Sơ Tinh ngó nghiêng. Mới vừa đi được hai bước điện thoại di động của Hạ Hoài đã vang lên. Thấy tên liên lạc Hạ Hoài liền bắt máy.
“Bây giờ?” Hạ Hoài do dự nhìn Giang Sơ Tinh, “Lát nữa em trả lời đàn anh được không? Em đang đưa…” ca.
Lời nói của Hạ Hoài chưa kịp nói ra đã thay đổi: “Bạn trai em đến trường báo danh.”
“…” Giang Sơ Tinh không nhận ra tâm tư của cậu nên nắm chặt lấy tay cậu tỏ ý nhắc nhở.
Kết quả lại bị Hạ Hoài giữ chặt hơn, giãy giụa cũng không buông.
Hạ Hoài một phen túm lấy anh kéo đến trước mặt mình. Một giây tiếp theo, anh nhìn thấy nụ cười trên môi Hạ Hoài, ánh mắt cậu dịu dàng sau đó liền nghe thấy cậu nói.
“Đúng vậy, chuyện này đàn anh cũng biết mà, em quả thực tương đối sợ vợ.”
Giang Sơ Tinh hơi mở lớn mắt, không ngờ cậu lại có thể nói ra lời như vậy. Trái tim anh lỡ nhịp liền vội vàng quay mặt đi.
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Hoài thấy anh có vẻ trầm xuống, khóe môi liền nhếch lên thấp giọng nói: “Anh ơi, anh tự mình đi báo danh trước đi, em đến chỗ anh Tiền một chuyến, có một vị giáo sư đang đợi. “
Giang Sơ Tinh ậm ừ: “Em đi đi, tự anh làm cũng không sao đâu.”
Thấy anh dễ dàng đồng ý như vậy Hạ Hoài liền đưa tay nhéo nhéo gáy anh: “Sao anh lại đồng ý dễ dàng như vậy?”
“…” Giang Sơ Tinh có chút không nói nên lời.
Chẳng lẽ anh muốn cậu đừng đi thì cậu sẽ không đi chắc, nhưng cho dù Hạ Hoài không đi thì anh cũng sẽ không nên nói ra những lời vô lý gây rối như vậy.
“…..” Giang Sơ Tinh né tránh cánh tay của cậu, “Thôi đi mau đi, đừng để đàn anh với giáo sư phải đợi lâu.”
Hạ Hoài nhìn chung quanh, nắm lấy cổ tay Giang Sơ Tinh kéo về phía con đường nhỏ. Giang Sơ Tinh bị Hạ Hoài đẩy vào trên thân cây.
Đây là một cây bạch quả rất lớn với những tán lá tươi tốt. Hai người trốn ở phía sau, nếu không để ý thì sẽ hoàn toàn không biết đằng sau có người.
Hạ Hoài dùng ngón tay cái kéo cằm anh lên, đôi mắt đen láy sáng rực: “Ca ca.”
Một tiếng gọi trầm thấp này hoàn toàn mang hương vị tán tỉnh. Hạ Hoài cúi xuống muốn hôn lên môi anh. Giang Sơ Tinh hai mắt mở to, khi phản ứng lại cậu muốn làm gì anh liền vội vàng duỗi tay che miệng cậu lại.
Em điên rồi. Chỗ này người đến người đi, em nghĩ như thế nào mà lại muốn ….
“Em đừng nháo.” Giang Sơ Tinh thấp giọng cảnh cáo cậu.
Đôi mắt hoa đào của Hạ Hoài hơi cong lên, cậu vươn đầu lưỡi ra liếm liếm trong lòng bàn tay anh.
Giang Sơ Tinh: “………”
Giang Sơ Tinh nhanh chóng thả tay ra, một giây tiếp theo mặt của anh đã bị hôn bẹp một cái.
Lúc này, trái tim không tuân theo mệnh lệnh của nó mà cứ đập thình thịch. Giang Sơ Tinh ấp a ấp úng, đến lúc anh phản ứng lại thì Hạ Hoài đã đi xa rồi.
Mà người vừa được đối phương hôn môi thì dường như vẫn đang rừng rực bùng cháy. Sóng nhiệt tăng dần hướng về phía đũng quần.
Cho dù đã từng làm những chuyện thân mật như thế nào, từng tiếp xúc da thịt ra sao hay là vừa rồi đi chăng nữa thì lúc này Giang Sơ Tinh vẫn không thể kìm chế được mà đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.
Anh bước ra khỏi con đường nhỏ, điện thoại trong túi liền rung lên. Lấy ra thì thấy là tin nhắn WeChat từ Hạ Hoài.
[A Hoài]: Về nhà anh phải bồi thường cho em đấy.
Giang Sơ Tinh biết cậu đang nói đến cái gì, đây là đang trách anh vừa rồi không cho cậu hôn đây mà.
Giang Sơ Tinh mỉm cười cất điện thoại vào trong túi.
Đột nhiên bả vai bị người vỗ một cái, Giang Sơ Tinh quay lưng liền thấy là Hạ Dung.
“Sơ Tinh ca, cậu đi một mình hả?” Hạ Dung nói: “Đi thôi, tôi đưa cậu đến chỗ báo danh.”
Dưới sự chỉ dẫn của Hạ Dung, Giang Sơ Tinh thuận lợi làm xong thủ tục nhập học.
Sau khi rời khỏi tòa nhà văn phòng, Hạ Dung ngạc nhiên hỏi: “Cậu không sống trong kí túc xá trường sao?”
Giang Sơ Tinh nhìn hắn: “Chúng tôi đang thuê nhà.”
Không phải tôi mà là chúng tôi. Hạ Dung lập tức liền hiểu.
Hạ Dung cũng là một nam sinh vô tư, trong kỳ nghỉ hè hắn đã tự nghĩ thông suốt. Trên đời này chỗ nào mà không có cỏ thơm, sao mà phải bận tâm nhiều đến thế?
Sau khi nghĩ thông suốt, hắn rất mau đã hoàn toàn coi Giang Sơ Tinh trở thành bạn bè. Hạ Dung bỗng nhiên cảm khái: “Hừ, ai dà, tôi thực ghen tị với đôi uyên ương hai người đó.”
“Đúng rồi.” Hạ Dung nghĩ gì nói đó “Để tôi dẫn cậu đi xem toà nhà khoa tin tức tố, nó rất lớn đấy. Tôi còn nghe nói rằng nó mới được xây dựng trong năm nay đấy.”
Giang Sơ Tinh chọn cùng chuyên ngành với Lâm Thanh Linh, chuyên kiểm tra tuyến thể và tin tức tố.
Yêu cầu của chuyên ngành này rất cao, chưa kể cần có điểm xuất sắc mà còn phải là Alpha và Omega thuần huyết.
Khi đi đến tòa nhà khoa tin tức tố mà Hạ Dung nói, Giang Sơ Tinh cũng phải thừa nhận rằng nó thực sự rất lớn, còn có một đài phun nước đặc biệt và một thang máy riêng biệt.
Hạ Dung nói: “Tôi đưa cậu đến đây thôi, tôi còn phải trở về dọn dẹp ký túc xá đây, buổi tối nếu có thời gian có thể cùng nhau tán gẫu hay đi ăn tối sau nhé.”
Giang Sơ Tinh: “Ừ.”
Sau khi Hạ Dung rời đi, Giang Sơ Tinh đi bộ về lớp của mình. Bước tới cửa phòng học, Giang Sơ Tinh đã nghe thấy âm thanh nói chuyện truyền đến.
“Thật sự là cực kỳ đẹp trai nhá, lần đầu tớ gặp một Alpha đẹp trai vậy luôn, không biết là chuyên ngành gì.”
Cô gái có vẻ rất hối hận: “A a a a a a a a a a a a a a a a, trời ơi sao lúc đó tớ không thể thu hết can đảm mà tới xin số điện thoại nhở, biết đâu lại gặp được tình yêu của đời mình thì sao.”
“Thật sự là đẹp trai như bà nói hả, vậy khéo người ta cũng có gấu rồi chứ làm gì tới lượt bà.” Một giọng nữ bình tĩnh khác than thở.
“Để tớ ảo tưởng tí thì có sao đâu.” Cô gái lại hào hứng: “Bà mau xem cái bài đăng trên Tieba kia đi. Quả nhiên tớ không phải là người duy nhất thấy thế mà. Mấy anh đẹp trai là của chung”.
Giang Sơ Tinh gõ gõ cửa lớp bước vào.
Cô gái bình tĩnh nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu lên, vỗ vỗ cô gái đang nhìn điện thoại di động cười ngây ngô: “Bà xem có phải là cậu ta không kìa?”
Đôi mắt của cô gái bình tĩnh rất lớn, khi mở to nhìn Giang Sơ Tinh lại càng trợn tròn thêm một chút.
Cô gái đang nhìn vào điện thoại di động quay lại, chớp mắt sững người. Có một vài nam sinh trong lớp cũng nghe thấy tiếng nói nhìn sang.
Giang Sơ Tinh gật đầu với bọn họ: “Xin chào.” Giang Sơ Tinh quả thực rất ưa nhìn, chính vẻ ngoài của anh ấy đã thu hút sự chú ý ở bất cứ đâu.
Cô gái cuối cùng cũng định thần lại, trực tiếp “Đm” một câu rồi bùm bụp vỗ bạn mình hết cỡ.
“Cậu cậu cậu, cậu ấy không phải là người kia… Vậy thì, trời ơi, là cùng nghành với chúng ta hả?!”
“Tớ chết mất, cậu ấy thật sự được phân vào lớp chúng ta kìa, tớ … tớ …” Ánh mắt cô gái vẫn rơi vào trên người Giang Sơ Tinh.
Cô ấy thực sự rất phấn khích nhưng vẫn lễ phép bước tới chào hỏi.
“Xin chào, xin chào, tớ là Tống Hâm Nguyệt. Tớ sớm đã biết cậu rồi. Cậu đẹp trai hơn nhiều so với ảnh trên Tieba đó!”
Giang Sơ Tinh chỉ cười cười. Anh vẫn chưa quen đối phó với những việc như vậy.
Tống Hâm Nguyệt nhìn chằm chằm Giang Sơ Tinh hai giây, như thể đã phát hiện ra một bí mật lớn liền a một tiếng.
Nhanh chóng mở điện thoại ra, so sánh tới lui lại giật mình mình rống lên một tiếng.
“Kia…… Tớ muốn hỏi một chút.” Tống Hâm Nguyệt đem điện thoại đưa tới trước mặt Giang Sơ Tinh, chần chờ nói: ” Người trong bức ảnh này chính là cậu à?
Giang Sơ Tinh nhìn sang.
Đó là một bức ảnh chụp hai người.
Khuôn mặt của nam sinh được chụp rất rõ ràng, trong khi khuôn mặt của nam sinh còn lại thì chỉ được chụp một bên sườn mặt nên anh không nhìn rõ lắm.
Đây là ảnh của anh và Hạ Hoài.
Tống Hâm Nguyệt nói, “Quần áo của cậu và cậu trai kia đều …”
Không thể nói là cùng một mẫu, chỉ có thể nói là giống nhau như đúc.
Giang Sơ Tinh cũng không nghĩ tới sẽ bị người ta chụp lén.
Tống Hâm Nguyệt không thấy anh trả lời liền tự mình đưa ra kết luận, nóng lòng hỏi: “Tớ có thể hỏi vô duyên một câu được không? Anh chàng đẹp trai này với cậu có quan hệ gì vậy?”
Giang Sơ Tinh nhìn cô gái.
“Em trai tôi.” Giang Sơ Tinh không có ý định giấu giếm.
“Cũng là bạn trai của tôi.” anh nói.
Tông Hâm Nguyệt sững sờ nhìn xuống người bạn của mình. Cô gái bình tĩnh kia cũng hơi sửng sốt.
Tống Hâm Nguyệt đột nhiên thở dài: “Chắc rồi, mấy anh đẹp trai đều yêu đương nhau hết rồi. Đám con gái chúng ta không độc thân mới là lạ đó!”
–
Buổi chiều, Giang Sơ Tinh nhận được điện thoại của Hạ Hoài sau đó hai người cùng nhau đi bộ về nhà.
Hôm nay bọn họ mới chuyển đến nên hành lý vẫn đang ở chỗ chuyển phát nhanh.
Căn hộ nhỏ mà họ thuê là một căn hộ hai tầng, có phòng ngủ ở trên lầu và một khu vườn nhỏ.
Sau khi hành lý được đưa tới hai người liền bận rộn đến tận sáu giờ tối.
“Mệt quá đi.” Giang Sơ Tinh mồ hôi nhễ nhại, toàn thân đau nhức yếu ớt nằm xuống sô pha.
Hạ Hoài đi tới ôm lấy Giang Sơ Tinh, cả hai người cùng nép vào trên chiếc ghế sô pha nho nhỏ nên hơi có chút chen chúc.
Vừa mới đổ mồ hôi nên tin tức tố của hai người lúc này khá nồng, trong không khí tràn ngập hương vị ham muốn lẫn lộn.
Hạ Hoài dùng ngón tay vuốt ve vầng trán ướt đẫm của Giang Sơ Tinh rồi ôn nhu nhìn anh: “Anh vất vả rồi.”
Cậu cúi người hôn lên trán Giang Sơ Tinh: “Anh muốn ăn cơm hay đi tắm trước?”
Giang Sơ Tinh đã quá mệt để di chuyển, vì vậy anh cúi đầu dụi lên người Hạ Hoài.
“Không nói à,” Hạ Hoài nửa dựa nửa đè người Giang Sơ Tinh xuống, đôi mắt đào hoa mang theo ý cười: “Vậy thì hôn trước đi.”
Giang Sơ Tinh mở mắt ra, cảm nhận được cậu lại đang cố tình trêu chọc mình thì nhịn không được run giọng nói: “Trời còn chưa tối mà em đã đòi bồi thường rồi hả?”
Hạ Hoài cảm thấy nhiệt độ của anh đang dần dần tăng lên, ôm eo anh một chút cũng có thể cảm nhận được anh đã động tình.
“vừa hay thu một ít tiền lãi.”
Vừa dứt lời, Hạ Hoài liền cúi đầu hôn lên môi anh.
Giang Sơ Tinh bị hành động đột ngột của cậu làm cho choáng váng, không ngờ tới cậu sẽ làm thật, theo bản năng liền rụt người lại.
Hai cậu con trai làm tổ trên chiếc ghế sofa nhỏ như vậy quả thực là có chút không vừa.
Tin tức tố của Hạ Hoài ngày càng mạnh, có chút vượt quá giới hạn an toàn.
Giang Sơ Tinh tránh né nụ hôn đuổi theo của Hạ Hoài, vỗ vỗ vai cậu nhắc nhở: “Thu tin tức tố vào một chút.”
Anh còn chưa dứt lời thì tin tức tố trên người Hạ Hoài không giảm xuống mà ngược lại còn tăng lên.
Hạ Hoài hôn lên khóe môi anh, sau đó hướng lên cằm anh nhẹ nhàng cắn một cái: “Anh à, kỳ động dục của anh hình như là tuần này.”
Ý tứ dụ dỗ khi nói điều này là không thể diễn tả được. Nhận ra cậu muốn làm gì, Giang Sơ Tinh liền tránh đi, có chút hoảng sợ mà lên tiếng cảnh cáo: “Em mà không mua cái kia thì đừng có mơ.”
Hạ Hoài vươn tay nắm lấy cổ chân anh lôi kéo.
Khoảng cách giữa hai người liền trở lại như trước.
Hạ Hoài không khỏi nở nụ cười khi thấy anh cảnh giác như vậy. Cậu cúi xuống, môi cọ xát vào vành tai anh.
“Có mua cũng thế thôi.”
Trầm thấp cười một tiếng, giọng nói của cậu không mát lạnh như mọi khi mà từ tính khàn khàn.
“Lần trước không phải cũng không xài nhưng ca ca nhìn qua trông rất thoải mái đó sao.”
“…”
Giọng Hạ Hoài khàn khàn mê hoặc cùng vội vàng, lại dường như đang thỉnh cầu.
“Ca ca, lại làm vậy một lần nữa được không?”