Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Chương 33: Trờ lại nhà họ Khương!
Nhưng mà, cái tát của Khương Mỹ Nghiên thất bại, bị Tiêu Chiến giữ chặt ờ giữa không trung!
"Cô muốn chết sao?" Tiêu Chiến lạnh giọng nói, âm thanh không lớn, nhưng khiến người người sợ hãi!
"Tiêu Chiên! Đây không phài là chuyện cùa anh, cút ngay cho bổn tiểu thư!" Tính tình Khương Mỹ Nghiên cũng không phải tốt đẹp gì, lập tức mắng!
Tiêu Chiến nhíu mày, ánh mắt trờ nên lạnh lẽo, một trận giận dữ đột nhiên dâng lên trong cơ thể!
Khương Mỹ Nghiên sợ hãi đến mức, vội vội vàng vàng lui về phía sau, vừa run vừa nói: "Anh muốn làm gì?"
Ngay khi Tiêu Chiến đang định ra tay dạy dỗ Khương Mỹ Nghiên không biết điều này một chút, Khương Vũ Nhu bỗng nhiên kéo anh lại, lắc đầu nói: "Tiêu Chiến, đừng, anh đã hứa với em là sẽ không làm gì bậy."
Đọc nhanh ở VietWriter
Tiêu Chiến nghe vậy, bất lực thờ dài rồi buông tay.
Khương Mỹ Nghiên thoát, vội vàng trốn ờ sau lưng Khương Thái xương, xoa xoa cổ tay bị siết chặt đến bầm tím cùa mình, khóc
lóc kể lể nói: "ồng nội, ông nhìn kìa, bây giờ Khương Vũ Nhu cô ta thật sự không biết con là ai rồi..."
Khương Vũ Nhu cũng không ngừng khom người xin lỗi: "ông nội, thực xin lỗi vì đã để ông chờ lâu."
"Hừ!" Khương Thái xương hừ lạnh một tiếng, nói: "Khương Vũ Nhu, tôi đã đích thân tới đây, tôi muốn nhà họ Khương phải lấy được dự án hợp tác cùa tập đoàn LỢi Dân!"
Khương Vũ Nhu nhìn về phía Tiêu Chiên với vè mặt khẩn cầu, nói: "Tiêu Chiến, em cũng không hiểu những cái đó lắm, hay là cứ giao
cho ông nội đi? ông nội đã đích thân tới đây rồi..."
Khương Vũ Nhu vẫn còn vì Khương Thái xương mà cân nhắc nhà họ Khương.
Tuy nhiên, Tiêu Chiến lại nói: "Cho các người cũng được nhưng điều kiện đã hứa thì không thể thay đổi."
Nghe vậy, sắc mặt cùa Khương Thái xương trầm xuống, lông mày cau lại.
Khương Mỹ Nghiên nghe vậy lập tức nổi trận lôi đình hét lớn: "Đừng có nằm mơ! Có
Đọc nhanh ở VietWriter
thể đưa cô ta trờ về nhà họ Khương đã là quá lắm rồi! Những điều kiện khác, tuyệt đối không thể!"
"Được rồi, Vũ Nhu, chúng ta đi thôi/' Tiêu Chiến trực tiếp kéo Khương Vũ Nhu theo, xoay người rời đi.
Khương Thái xương lo lắng chuyện này, giọng lập tức nói một cách lạnh lùng: "Khương Mỹ Nghiên, quỳ xuống xin lỗi cô ấy!"
"A? Ông nội, con không muốn! Con không muốn xin lỗi con tiện nhân này!" Khương Mỹ Nghiên nóng nảy, trên mặt tò vè bất bình,
giậm chân.
"Không xin lỗi thì cút khòi nhà họ Khương!" Khương Thái xương cũng khó chịu, nhà họ Khương ông ta nhất định phải có được dự án hợp tác lần này, bất kể lớn nhò, đều là hợp tác với tập đoàn LỢi Dân!
Mà phía sau màn hợp tác với tập đoàn LỢi Dân, chính là người đứng đầu Trụ sờ đóng quân Tô Hàng, Hàn LỢi Dân!
Đây đối với nhà họ Khương, là cơ hội ngàn năm có một!
Khương Vũ Nhu nào có chịu đựng nỗi, vội vàng đỡ Khương Mỹ Nghiên dậy rồi nói: "Chị, chị mau đứng lên, em sẽ đồng ý với chị..."
Khương Mỹ Nghiên hừ lạnh một tiếng, đứng dậy hất tay Khương Vũ Nhu ra, không nói gì bước sang một bên, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm cô!
Ba người trong gia đình Khương Thần từ đầu đến giờ vẫn luôn trốn trong đám đông vì sỢ bị Tiêu Chiến nhìn thấy.
Bọn họ tường rằng chuyện đã xong, nhưng Tiêu Chiến đôt nhiên chi vào bon ho và nói:
"Còn ba người bọn họ!"
Từ Phân lúc ẩy gần như muốn ngất xìu!
Thật quá mất mặt nếu phải xin lỗi nhỏ tiện nhân đó trước bao nhiêu người nhà họ Khương! về sau bà ta biết làm thế nào trong nhà họ Khương?
"Ba, con không thề..." Từ Phân vừa định mờ miệng, nhưng ánh mắt lạnh lùng cùa Khương Thái xương khiến bà ta sợ đến mức giật mình một cái!
Khương Vũ Nhu cũng vội vàng kéo cánh tay
Tiêu Chiến lại, lo lắng nói: "Tiêu Chiến, anh đừng làm loạn, dù sao bọn họ cũng là ba mẹ của em."
Nhưng mà, Tiêu Chiến nói: "Nếu em muốn về nhà họ Khương, muốn không bị ức hiếp nữa thì phải chấp nhận! Đây mới là điều mà họ đáng bị trừng phạt! Đừng quên cách họ đã đối xừ với em và Cacao lúc trước!"
Nghe xong lời này, Khương Vũ Nhu im lặng.
Bất đắc dĩ, Từ Phân vội vàng giương gương mặt tươi cười, nói: "Con gái, mẹ xin lỗi, mẹ sai rồi, con tha thứ cho mẹ nha."
"Chị di, em cũng rất xin lỗi, trước đây đều do em hồ đồ, em hứa, sau này sẽ coi chị như chị ruột của em!" Khương Thần cũng vội vàng tươi cười, vè mặt giống thái giám thời xưa.
Khương Vũ Nhu vội vàng đồng ý, nói: "Mẹ, Khương Thần, mẹ đừng xin lỗi, con không
sao hết, con tha thứ cho hai người mà."
Còn sót mỗi Khương Học Bác, ông ấy thờ dài một hơi, căng da đầu, nói: "Vũ Nhu, ba
cũng rất xin lỗi con."
Nghe được những lời này, Khương Vũ Nhu không kìm được mà xúc động, trực tiếp che
miệng khóc òa, nhào vào trong vòng tay cùa Khương Học Bác, nói: "Ba, Vũ Nhu có lỗi với ba, Vũ Nhu làm cho ba thất vọng rồi, hu hu hu... Vũ Nhu nhớ ba nhiều lắm, nhớ mọi người vô cùng nữa..."
Hai mắt Khương Học Bác đò lên, rơi nước mắt. Dù sao đi nữa Khương Vũ Nhu cũng là con gái ruột của ông, thân làm ba sao có thể không đau lòng?
Chẳng qua, ờ trong nhà họ Khương, ông không thể tự làm chù bàn thân! Trong nhà lại có cọp mẹ như Từ Phân, Khương Học Bác chỉ có thể nuốt ngược cảm xúc của mình vào trong bụng.
Từ Phân nhìn thấy Khương Học Bác và Khương Vũ Nhu đang ôm nhau, ngoài mặt tươi cười ha ha, nhưng trong lòng đã nghĩ ra một kế hoạch độc ác nhằm vào Khương Vũ Nhu rồi!
Bà ta sẽ không bao giờ đề Khương Vũ Nhu có một cuộc sống tốt đẹp! Càng không thể để Khương Vũ Nhu uy hiếp địa vị cùa con trai bà ta là Khương Thần trong nhà họ Khương!
Sau một hồi xin lỗi, nhà họ Khương cuối cùng cũng sẵn sàng đón Khương Vũ Nhu và Cacao trờ về nhà họ Khương.
Những lời này vừa thốt ra, lập tức thu hút sự chú ý của toàn bộ nhà họ Khương, tất cà mọi người đều hết sức chăm chú lắng nghe.
Khương Vũ Nhu cười giải thích, nói: "Dạ, Tiêu Chiến nói, đây là cùa bạn bè anh ấy. ờ tạm mấy ngày."
"Bạn của anh ta? Một tang gia khuyển như anh ta lấy đâu ra bạn bè?" Từ Phân nghi ngờ hòi.
Mặt khác người nhà họ Khương kia vừa nghe là đang ờ tạm thì mất hết cà hứng, lên xe bò đi.
Đồng thời, bọn họ cũng biết, Khương Vũ Nhu vẫn là Khương Vũ Nhu không có gì tay, Tiêu Chiến cũng là một kè xuất thân nghèo hèn!
Gia đình ba người họ như vậy, cho dù để cô trờ về nhà họ Khương cũng không gây ra sóng gió gì, không đáng phải sợ hãi!
Không đợi Khương Vũ Nhu giải thích, Từ Phân đã quay đầu rời đi, giống như nếu bà ta ờ thêm một lúc nữa, sẽ hít phải mùi tanh
tưởi!
Khương Thần càng khinh thường hơn, cũng lẩm bầm nói: "Phi! Còn tường rằng chị ta lấy
được người giàu có, hóa ra chỉ là cáo mượn oai hùm!"
Dứt lời, anh ta cũng quay đầu rời đi, hoàn toàn không còn thái độ nhận lỗi lúc nãy.
Nhìn thấy người nhà họ Khương đồng loạt đi hết, tâm tình Khương Vũ Nhu càm thấy rất mất mát, cô bất lực nhìn về phía Tiêu Chiến, nói: "Tiêu Chiến, em có phải là quá mềm lòng rồi không?"
Tiêu Chiến mìm cười, ôm lấy bờ vai yếu ớt của Khương Vũ Nhu, nói: "Bời vì như vậy, anh mới thích em. Đừng suy nghĩ nhiều, thu dọn đồ đạc, chúng ta cùng nhau trờ về nhà
họ Khương."
"Ha ha! Bọn họ thật sự nghĩ rằng mình đang ờ nhà họ Khương thì chính là người nhà họ Khương sao? Cũng không thèm nhìn lại mình là ai!"
"Suỵt! Nói nhò chút đi! Tiêu Chiến là một tên liều lĩnh! Khương Mỹ Nghiên và Khương Thần đã bi anh ta đánh cho môt trân rồi..."
Đối mặt với sự châm chọc mìa mai của mọi người, Khương Vũ Nhu và Tiêu Chiến chỉ có thể ôm Cacao ngồi một bên bàn nhỏ!
***
Mời các bạn đọc truyện Long Vương TếCập nhật nhanh nhất trên
Các bạn vàogroup facebookđể theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!