Chương 49: Người bạn cũ
"Tiêu Chiến! Anh ở đây có chuyện gì vậy? Tôi đang nói chuyện với con gái tôi thì liên quan gì đến anh? Tránh ra một bên cho tôi, thật không biết xấu hổ!"
Ngay lập tức Từ Phân lạnh giọng quát lớn nói, còn bắt đầu xô đẩy.
Tuy nhiên, để cho bà ta tùy ý đẩy,
Tiêu Chiến vẫn đứng im tại chỗ, không chút sứt mẻ, ánh mắt lạnh băng nói: "Dì có phải đã quên lời thiếu úy Phương vừa nói rồi phải không?"
Nghe đến đây, toàn thân Từ Phân run rẩy, trong đầu lập tức nhớ tới hình ảnh thiếu úy Phương mang theo cả
chục binh lính cầm súng, cả người nhất thời rùng mình và sợ hãi lùi lại vài bước.
Thấy vậy, Khương Thần đỡ mẹ, lạnh giọng tàn khố chỉ về phía Tiêu Chiến quát: "Anh là ai mà dám lôi thiếu úy Phương ra để dọa mẹ con tôi? Cùng lắm anh chỉ là một quân nhân đã xuất ngũ thôi, thiếu úy Phương có thể chiếu cố anh được một hai lần, nhưng ngài ấy còn có thể chiếu cố anh được bao nhiêu lần? Đây là nhà họ Khương, muốn sống ở chỗ này thì phải cúi đầu cho tôi!"
"Đúng vậy! Cúi đầu!" Từ Phân hét theo, trong lòng thở gấp.
Ánh mắt Tiêu Chiến lạnh lẽo, ha ha cười một tiếng, vừa mới chuẩn bị động thủ, Khương Vũ Nhu ở bên kia liền túm lấy Tiêu Chiến, ánh mắt yếu ớt lắc đầu, sau đó nói với Từ Phân và Khương Thần, nói: "Mẹ, Khương Thần, hai người về trước đi. Chuyện này, con sẽ sắp xếp thật tốt."
Nghe được lời hứa của Khương Vũ Nhu, Từ Phân mới hừ lạnh một tiếng, nói: "Hừ! Khương Vũ Nhu, tốt nhất cô nên nhanh chóng thu xếp cho tôi! Sự nghiệp của em trai cô hiện đang thăng tiến, không chừng có thể trở thành tổng giám đốc công ty trong tương lai! Đến lúc đó, các người còn phải đến cầu xin em trai giúp!"
Khương Thần cũng kiêu ngạo kéo kéo áo vest của mình, rồi sau đó cùng Từ Phân nghênh ngang rời khỏi nơi này.
Thật giống như, Khương Vũ Nhu giúp bọn họ là chuyện thường tình.
Tiêu Chiến bất lực thở dài: “Khương Thần kia, không học vấn và không nghề nghiệp, em thật sự muốn nó tham gia dự án hợp tác này sao?”
Khương Vũ Nhu cũng rất do dự nói: "... Dù sao em ấy cũng là em trai của em.
Tiêu Chiến không nói gì, xoay người đi cùng Cacao.
Ngày hôm sau, Khương Vũ Nhu ở nhà chuẩn bị các loại tư liệu, bận bịu túi bụi, Tiêu Chiến thì ôm Cacao đi ra ngoài mua một ít đồ dùng trong nhà.
Suy cho cùng, khoảng sân nhỏ này cũng chỉ có những đồ đạc đơn giản, cần sắp xếp lại nhiều thử.
Sau khi đi dạo, Tiêu Chiến mua rất nhiều thứ và trực tiếp cho người đưa đến nhà họ Khương.
Khi Tiêu Chiến chuẩn bị rời khỏi, một giọng nói vang lên từ phía sau.
"Ái cha cha? Tôi còn nghĩ rằng mình nhìn lầm rồi. Đây không phải là Tiêu Chiến sao? Trời ạ, tôi còn tưởng anh
chết 5 năm trước rồi. Không ngờ lại trở về Tô Hàng?"
Giọng nói này, giọng điệu khinh khỉnh và miệng lưỡi khinh thường này, còn có phần kiêu ngạo và đắc ý.
Tiêu Chiến dừng lại, quay đầu nhìn, liền thấy một khuôn mặt tuấn tú, mặc bộ đồ vest màu xanh đen, phía sau còn có bốn vệ sĩ đeo kính râm đi theo.
"Ha ha ha, thật sự là anh! Tôi còn nghĩ rằng mình nhìn lầm không đó? Này, đây là con gái của anh sao? Nghe đồn là tiểu con hoang được Khương Vũ Nhu của nhà họ Khương kia sinh ra. ồ, đúng rồi, mấy ngày nay
tôi có nghe tin đồn, anh đang ở rể nhà họ Khương à?"
Người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, mặt đầy vẻ khiêu khích và khinh thường này, còn muốn dùng tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Cacao, nhưng bị Cacao tránh ra.
Tiêu Chiến nhíu mày, anh biết người đàn ông trước mặt.
Có thể nói, trước kia, bọn họ chính là bạn bè như hình với bóng, không thể tách rời.
Thiếu gia nhà họ Triệu ở Tô Hàng, nhà họ Triệu là một trong ba đại gia trong lĩnh vực kinh doanh nội thất gia
đình tại Tô Châu, thực lực hùng hậu, tổng tài sản trên 1 tỷ!
Trước đây, Triệu Chính Minh và Tiêu Chiến là bạn nối khố, nhưng kể từ khi nhà họ Tiêu xảy ra chuyện, nhà họ Triệu đã hoàn toàn đoạn tuyệt với nhà họ Tiêu.
Lúc trước, Triệu Chính Minh sở dĩ ở bên cạnh Tiêu Chiến là vì nịnh bợ, chính là muốn lấy lòng mà khom lưng uốn gối.
Bây giờ thì khác rồi, Triệu Chính Minh là thiếu gia nhà họ Triệu, Tiêu Chiến trước mặt anh ta đã là một tang gia khuyển!
Vì vậy, mối hận thù thầm kín bấy lâu nay của Triệu Chính Minh đã bùng phát vào lúc này.
“Anh có việc gì à?” Tiêu Chiến lạnh lùng hỏi.
Hai tay Triệu Chính Minh đút vào túi quần, sắc mặt khiêu khích nói:
"Không có gì to tát, chỉ là cảm thấy, thời thế thay đổi lẹ quá. Không ngờ, thiếu gia Tiêu trước kia bây giờ lại thành tang gia khuyển, muốn sống còn phải ở rể tạm tại nhà họ Khương, thật là đáng buồn. Sao, anh đi mua đồ à? Sao anh không nói cho tôi biết, nguyên tầng một này đều là sản nghiệp của gia đình tôi, chỉ cần anh quỳ xuống tập sủa vài tiếng chó kêu,
dập đầu lạy vài cái thì anh muốn mua gì hôm nay tôi đều sẽ cho anh, thế nào? Đây là một giao dịch có lời mà?"
Khóe miệng Triệu Chính Minh nhếch lên, điều anh ta nhớ nhất chính là mình đã từng gặp khó khăn, muốn nhờ Tiêu Chiến giúp đỡ, Tiêu Chiến lại bảo anh ta quỳ xuống dập đầu ba cái, vô cùng nhục nhã!
Bây giờ, anh ta muốn báo thù!
Tiêu Chiến nhíu mày nói: "Triệu Chính Minh, không ngờ sau nhiều năm như vậy, anh vẫn không thay đổi, vẫn là loại người khiến người khác buồn
Ạ II
nôn.
Dứt lời, Tiêu Chiến xoay người rời đi, cũng lười phải nói thêm gì với anh ta.
Ngay từ đầu, anh đã biết mục đích Triệu Chính Minh tiếp xúc với anh, năm đó sai anh ta quỳ xuống dập đầu, cũng chỉ là khảo nghiệm!
Nghe vậy, Triệu Chính Minh nổi giận, quát: "Muốn đi? Ai cho anh đi?"
Giọng nói vừa dứt, bốn tên vệ sĩ phía sau liền bước tới, trực tiếp bao vây Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhíu mày, quay đầu nhìn Triệu Chính Minh, lạnh giọng hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Triệu Chính Minh cười khẩy ha ha hai tiếng, đi tới chỗ Tiêu Chiến, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh một cái, nói: "Rất đơn giản, báo thù! Chỉ cần anh quỳ xuống dập đầu ba cái thật mạnh là có thể đi ròi. Nếu không, anh hôm nay khó mà đi được."
Vừa nói, Triệu Chính Minh vừa đắc ý cười, nói: "Thế nào? Có phải cảm thấy rất khuất phục không? Đây là hiện thực đó. Hiện tại tôi hoàn toàn có thể giẫm chết anh dưới chân! Bởi vì tôi là thiếu gia nhà họ Triệu, mà anh chẳng qua chỉ là một tang gia khuyển, một con kiến mà bất cứ ai cũng có thể xử lý!"
ồ? Anh cảm thấy chính mình rất lợi
hại? Nhà họ Triệu rất lợi hại?" Tiêu Chiến nhàn nhạt cười lạnh nói.
Thần sắc Triệu Chính Minh cứng đờ khi nghe vậy, anh ta hét to: "Tiêu Chiến! Anh kiêu ngạo cái gì? Anh bây giờ chỉ là một thứ rác rưởi! Anh lấy gì mà so sánh với tôi? Cho dù tôi phế bỏ anh bây giờ cũng không ai dám nói gì! Tôi khuyên anh, tốt nhất anh nên quỳ xuống ngay lập tức! Nếu không, tôi không dám đảm bảo sẽ làm gì con gái anh đâu!"
Nghe vậy, lông mày Tiêu Chiến nhếch lên nổi lên một cơn phẫn nộ!
Điều anh ghét nhất là bị người khác uy hiếp!
Hơn nữa, còn lấy sự an toàn của con gái uy hiếp chính mình!
"Triệu Chính Minh, cho anh hai lựa chọn. Một là quỳ xuống xin lỗi tôi vì hành vi vừa rồi của anh, hai là sẵn sàng nhận hình phạt nhà họ Triệu diệt vong." Tiêu Chiến nhàn nhạt nói.
“Ha ha ha!”
Triệu Chính Minh cười sằng sặc một tiếng, nói: "Anh nói cái gì? Chỉ dựa vào anh? Tiêu Chiến, anh đang đùa với tôi sao? Anh có thực lực gì mà có thể ra tay?"
"Còn làm gì nữa! Đánh anh ta cho tôi! Đánh cho tới khi anh ta quỳ xuống
mới thôi!" Triệu Chính Minh tức giận.
Trong tích tắc, bốn tên vệ sĩ múa may nắm tay nhằm về phía Tiêu Chiến!
Tiêu Chiến nhíu mày, một cỗ sát khí từ trên người bay lên, ôm Cacao đang sợ hãi trong tay, nhanh chóng ra tay!
Bang bang!
Nháy mắt, thân hình của bốn vệ sĩ bay lộn nhào ra ngoài!
Triệu Chính Minh nhìn thấy cảnh này, mí mắt nhảy dựng, lập tức móc điện thoại di động ra, tức giận nói: "Điều con mẹ nó người tới đây cho tôi!
Ngay bây giờ!
Ngay lập tức, hàng trăm tên côn đồ với gậy gộc và dao đã tràn vào toàn bộ tầng một, trong các cửa hàng, và ở các cửa ra vào khác nhau!
Những người này, một phần của những người của nhà thành, và một phần của những kẻ côn đồ do Triệu Chính Minh nuôi. Họ đều là những hung thần ác sát!
Trong khoảnh khắc, tầng một này, trước và sau toàn bộ lối đi đã bị phong tỏa, mà các cửa an ninh ở lối ra vào cũng ầm ầm đóng lại!
Mà Tiêu Chiến, cũng bị vây quang tận
cùng bên trong!
Mời các bạn đọc truyện Long Vương TếCập nhật nhanh nhất trên
Các bạn vàogroup facebookđể theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!