Nhìn thấy Khương Vũ Nhu từ cửa đi vào, cả phòng vốn đang cười ha hả nháy mắt liền an tĩnh.
Người ngồi ở vị trí c là một cô gái ngũ quan tinh xảo, trang điểm rất đẹp, rất có loại cảm giác Hàn danh viện. Giờ phút này nhìn thấy Khương Vũ Nhu đi vào, cô ta lập tức đứng dậy, cười hì hì chào đón ôm chặt Khương Vũ Nhu, nhiệt tình nói: “Vũ Nhu, đã
lâu không gặp, mình nhớ cậu muốn chết.”
Khương Vũ Nhu bị một ôm cấp bất thình lình làm cho ngây ngốc, đôi tay lóng ngóng cả buổi mới nhẹ nhàng ôm lấy người trước mặt, hốc mắt hồng hồng, lăn xuống ra vài giọt nước mắt, nói: “Dĩnh Nhi.”
Đọc nhanh ở VietWriter
Hàn Dĩnh Nhi buông Khương Vũ Nhu ra, hốc mắt có nước mắt trong suốt lập loè, rồi sau đó một phen lôi kéo Khương Vũ Nhu ngồi ở bên cạnh mình thật giống như bạn bè thân thiết nhiều năm không gặp, có rất nhiều lời muốn nói.
Giới thiệu cho mọi người một chút,
người này chính là bạn bè thân thiết nhất của mình từ tiểu học đến đại học đấy, Khương Vũ Nhu.” Hàn Dĩnh Nhi cười hì hì giới thiệu với mọi người nhưng biểu tình mọi người không có quá nhiều dao động đều là đạm đạm cười.
Khương Vũ Nhu rất hiểu lễ phép khẽ gật đầu với mọi người.
Bất quá, một vài người đàn ông trong phòng nhìn thấy Khương Vũ Nhu vào cửa, trong nháy mắt trái tim cũng bắt đầu bang bang nhảy lên, thật sự là quá đẹp quá thanh thuần!
Nếu không phải bởi vì bên người bọn họ có vợ hoặc là bạn gái, bọn họ nói
Đọc nhanh ở VietWriter
không chừng giờ phút này đã sớm đã nhào lên, cuối cùng giới thiệu xong hết.
“Vũ Nhu, thực xin lỗi, trước kia là mình không tốt, hy vọng cậu có thể tha thứ mình, chúng ta vẫn là chị em tốt chứ?” Hàn Dĩnh Nhi lôi kéo tay Khương Vũ Nhu, thanh âm mềm mại, một bộ dáng đáng thương hề hề.
Khương Vũ Nhu ừ một tiếng, nhịn không được rớt ra nước mắt nói: “Dĩnh Nhi, trước kia mình cũng không đúng, cậu chính là chị em tốt nhất của mình.”
Một màn cảm động lòng người như vậy, không biết còn tưởng rằng là tỷ
muội tình thâm đâu. Chính là đối với Tiêu Chiến xem ra lại có vẻ đặc biệt giả dối. Hàn Dĩnh Nhi tuy rằng nói như vậy nhưng là hốc mắt ẩn ẩn hàn ý châm chọc lại là bị Tiêu Chiến nhìn ra.
Một đám người này, một đám đều dối trá. Đặc biệt là Hàn Dĩnh Nhi vô cùng dối trá.
Cũng lúc này, Kỳ Kỳ bỗng nhiên đem đề tài tới trên người Tiêu Chiến, nói: “Ai, Khương Vũ Nhu, cậu có phải đã quên giới thiệu một người cho mọi người không.”
Lúc này, ánh mắt mọi người mới dừng ở trên người Tiêu Chiến còn
đứng ở cửa, đồng thời ghé mắt nhìn về phía Khương Vũ Nhu. Khương Vũ Nhu lúc này mới lau lau nước mắt nơi khóe mắt, đứng dậy đi đến bên người Tiêu Chiến, giới thiệu nói: “Anh ấy...Anh ấy là chồng của mình.”
Nghe được lời này, trên mặt mấy người đàn ông ở đây đều hiện lên một tia thất vọng cùng u ám nhưng vẫn giả ý cười cười.
Trong đó có một người con trai tô son trát phấn, giờ phút này đứng dậy, ánh mắt có chút lạnh lẽo hỏi: “Thì ra là chồng của Khương tiểu thư, vậy không biết vị tiên sinh này làm gì vậy? Sao lại ăn mặc nghèo kiết hủ lậu như thế, là chưa kịp thay quần áo hay là
xem thường các vị đang ngồi ở đây?”
Khương Vũ Nhu sửng sốt, thần sắc có chút khẩn trương muốn giải thích nhưng Tiêu Chiến lại mở miệng trước, nhàn nhạt nói: “Tôi không có bản lĩnh gì, cũng không có công tác gì, hôm nay chỉ là muốn đi đề chăm sóc vợ thôi.”
“Ha ha ha! Nói như vậy, anh chính là dân thất nghiệp lang thang?” Người đàn ông đó châm chọc cười một tiếng, nhìn về phía những người khác, những người khác cũng đi theo nở nụ cười châm chọc mỉa mai.
Chắc là mọi người không biết đi?
Anh ta chính là tang gia khuyển Tiêu Chiến Tiêu gia 5 năm trước! Hiện tại đã ở rể nhà họ Khương!” Kỳ Kỳ miệng rộng, lúc này chen vào nói nói, mặt đầy ý cười châm chọc.
Nghe vậy, không ít người trưng ra biểu tình đặc biệt khoa trương nói:
“Cái gì? Anh chính là tang gia khuyển Tiêu Chiến Tiêu gia?”
“Không phải chứ? Khương Vũ Nhu, chúng ta mời cậu tới tụ hội, cậu cũng không cần mang cái đồ chơi như vậy lại đây chứ? Thật mất hứng nha.”
“Đúng vậy! Mệt cho Dĩnh Nhi còn nhớ cậu như vậy, cậu mang cái phế vật lại
đây chẳng lẽ là muốn ném mặt Dĩnh Nhi sao?”
Nghe thanh âm mọi người chung quanh cười nhạo nghị luận, sắc mặt Khương Vũ Nhu có vẻ rất khỏ coi cùng quẫn bách, giải thích nói: “Dĩnh Nhi, cậu nghe mình nói, mình không phải cố ý, mình chỉ là để anh ấy đi cùng vậy thôi.”
Nói xong, Khương Vũ Nhu xoay người, ánh mắt có chút cầu xin nói với Tiêu Chiến: “Tiêu Chiến, hay là anh ở cửa chờ em trước được không?”
Tiêu Chiến nhìn ánh mắt có chút quẫn bách của Khương Vũ Nhu, bất đắc dĩ
thở dài, nói: “Được, vậy anh ở cửa chờ em, có chuyện gì thì kêu anh.”
Mà Hàn Dĩnh Nhi kia lại khoanh tay trước ngực, mặt đầy coi khinh cười lạnh, nói: “Khương Vũ Nhu, cô sẽ không thật sự cho rằng tôi sẽ xin lỗi rồi cùng cô hòa hảo đó chứ? Đây đều là tôi diễn kịch nha, cái gì chó má tỷ muội tình thâm! Hàn Dĩnh Nhi đời này đều sẽ hận cô! Mang theo một cái phế vật như vậy lại đây, như thế nào, là chế giễu tôi sao? Ha ha ha Khương Vũ Nhu ơi là Khương Vũ Nhu, không nghĩ tới, cô cũng có thời điểm bất kham cùng nghèo túng như vậy, 5 năm trước tôi muốn tận mắt nhìn thấy cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Khương, đáng tiếc, khi đó tôi lại ở nước ngoài. Bất quá, hiện tại cũng tốt, tôi tận mắt nhìn thấy đến cô sống thê thảm thế này, trong lòng tức khắc vô cùng thoải mái.
***
Mời các bạn đọc truyện Long Vương TếCập nhật nhanh nhất trên
Các bạn vàogroup facebookđể theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Các bạn vàogroup facebookđể theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!