Chương 43: Tôi không đồng ý!
Một lời nói của Tiêu Chiến khiến cả hội trường im lặng!
Tức khắc, Khương Mỹ Nghiên nổi điên, chỉ vào Tiêu Chiến chửi bới: "Tiêu Chiến! Chuyện ở đây liên quan gì tới anh? Anh nhiều chuyện cái gì! Cút ngay! Đây là cuộc họp gia đình nhà họ Khương tôi, không tới phiên người ngoài như anh khoa tay múa chân!"
"Đúng vậy! Đồ tang gia khuyển, anh có quyền gì mà hô to gọi nhỏ ở đây! Cút ngay!" Tiết Mai cũng cùng con gái kẻ xướng người họa, mặt lạnh băng!
Khương Văn Kì càng nhíu mày, ánh mắt tức giận, quay đầu nhìn về phía
Khương Học Bác, trầm giọng nói: "Khương Học Bác! Đây là con rể tốt của em đó sao? Không biết lớn nhỏ, còn ra thể thống gì! Lời lão gia đã nói, đó là thánh chỉ! Các người còn muốn làm gì, tạo phản à!"
Khương Học Bác cũng chỉ cười xấu hổ, nhíu mày, đứng dậy chỉ vào Tiêu Chiến giận dữ hét lớn: "Tiêu Chiến! Anh đủ rồi! Đây là cuộc họp gia đình nhà họ Khương, anh là người ngoài, mau cút ra ngoài! Đừng khiến tôi mất mặt!"
“Anh đang nói nhảm nhí gì vậy!” Từ Phân bất mãn đứng lên, kéo Khương Học Bác lại, nói: “Em thấy lần này Tiêu Chiến nói đúng! Đây vốn là dự
án hợp tác mà con gái Vũ Nhu mang về, dựa vào cái gì mà đá con gái mình ra! Muốn đá nó ra cũng không sao, nhưng nhất định phải để con trai tham gia. Tốt nhất nên kiếm một vị trí người phụ trách! Nếu không, tôi sẽ không đồng ý!"
Nói xong, Từ Phân vẫn còn túm Khương Vũ Nhu, nói: "Vũ Nhu, lúc này con không thể hồ đò. Con không muốn thì thôi, không sao đâu, nhưng con phải để em trai con tham gia vào."
“Đúng vậy đó chị gái, chị không có khả năng cũng không sao, nhưng mà em có, chị mau nói đi.” Khương Thần cũng lo lắng đến đỏ mặt tía tai, không
ngừng quanh quẩn bên người Khương Vũ Nhu.
Nhưng đằng này, Khương Mỹ Nghiên lại cười lành một tiếng, nói: "Ai ya, thật kỳ lạ, mẹ kế trở thành mẹ ruột từ khi nào. Ngay từ đầu các người đã đối xử với Khương Vũ Nhu như thế nào, chúng ta đều có thề nhìn thấy. Khương Vũ Nhu, cô có để suy nghĩ rõ ràng trước khi đưa ra quyết định!"
Khương Vũ Nhu lúc này đang ngồi ở vị trí đầu, trong lòng cô hoảng sợ muốn chết, ánh mắt mơ hồ, trong cổ họng có chút nghẹn, hoàn toàn không nói nên lời.
Cô thực sự chưa từng thấy qua cảnh
như vậy, trong lòng hơi sợ.
Mà lúc này, Tiêu Chiến đột nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang run lên vì lạnh của cô, nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng rồi nói: "Vũ Nhu, hãy tin vào bản thân, hãy sống vì em vì Cacao!! Chỉ cần em không muốn, cho dù họ có làm gì đi nữa, họ cũng không thể đoạt lấy dự án hợp tác này từ em."
"Đúng! Con không nghĩ về bản thân thì hãy nghĩ đến Cacao! Chỉ khi gia đình chúng ta nhận lấy được hợp tác này, chúng ta mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn, con mới có thể sống trong căn phòng lớn hơn! Còn có chi phí sau này Cacao đi học, con cũng
nghĩ cách kiếm tiền đóng chứ.” Từ Phân ở một bên không ngừng nói.
Trong lòng Khương Vũ Nhu rất loạn, nhưng vừa nghĩ đến Cacao, vừa nghĩ đến Tiêu Chiến bên cạnh, cô liền từ từ bình tĩnh lại.
Chính xác!
Sống vì mình, sống vì Cacao!
Khương Vũ Nhu cô, nếu trở về nhà họ Khương, cô nhất định phải học cách phản kháng! Để tranh giành nhiều quyền lợi hơn thuộc về gia đình ba người của cô!
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Khương
Vũ Nhu trở nên rất kiên định, hai tay nhỏ bé nắm chặt nhau, hít sâu một hơi, đứng dậy nhìn sắc mặt Khương Thái Xương âm trầm nói: "ồng nội, tập đoàn Lợi Dân đã chọn con hợp tác cùng, vì vậy con không đồng ý nhường toàn bộ hợp tác cho chị Mỹ Nghiên, con cũng muốn tham gia ..."
"Đúng, đúng, đúng! Các người nghe thấy lời con gái tôi nói chưa, cô ấy muốn tham gia, còn có con trai tôi nữa!" Mặt mày Từ Phân hớn hở, vội vàng chèn vào nói nói.
Khương Mỹ Nghiên tức giận đi tới, chỉ vào mũi của Khương Vũ Nhu mà mắng: "Khương Vũ Nhu! Cô điên rồi! Cô cái gì cũng không hiểu, tại sao lại
muôn tham gia vào?
“Em., em có thể học.”
Khương Vũ Nhu nói câu này vô cùng yếu ớt, lộ ra vẻ vô cùng hèn mọn không tự tin, thân mình còn co rụt lại một chút.
Tuy nhiên, một bàn tay to ấm áp đã giữ lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô vào lúc này.
Tiêu Chiến binh tĩnh đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Khương Mỹ Nghiên, nói: "Tôn trọng người phụ nữ của tôi một chút! Còn nữa, để tôi nhắc nhở cô một câu, Vũ Nhu nói, cô ấy muốn tham gia! Nếu
có ai dám cướp lấy, thì lần hợp tác này đừng ai mong có được!"
Lộp bộp!
Khương Mỹ Nghiên bị ánh mắt của Tiêu Chiến làm cho sợ hãi, lui về phía sau mấy bước!
Quá đáng sợ!
Tiêu Chiến này, khí thế trên người của anh sao lại lạnh lùng như vậy!
"Ông nội, ông lên tiếng đi, hợp tác dự án này quan trọng như vậy, làm sao có thể tùy tiện giao cho Khương Vũ Nhu một chút cũng không biết? Chuyện này ... Này không phải là hủy
hoại danh dự nhà họ Khương của chúng ta sao!"
Khương Mỹ Nghiên lập tức làm nũng kéo cánh tay Khương Thái Xương rồi nói.
Sắc mặt Khương Thái Xương cũng tối sầm lại, sau khi suy nghĩ được mất, lạnh giọng nói: "Được rồi! Dù sao dự án cũng do Khương Vũ Nhu mang về. Cô ấy muốn tham gia thì để cô ấy tham gia!"
“Ông nội, nhưng...”
Khương Mỹ Nghiên còn giãy giụa muốn nói gì đó, nhưng lão gia đã trực tiếp giơ tay cắt lời nói: "Tuy nhiên!
Trước đó, tôi sẽ đánh giá năng lực của hai người trước. Mỗi người sẽ đưa ra phương án hợp tác, rồi sau đó nặc danh bỏ phiếu kín trong công ty, người có nhiều phiếu bầu nhất, sẽ hoàn toàn phụ trách hợp tác lần này! Tiêu Chiến, Khương Vũ Nhu, quyết định của tôi như thế nào?"
Nói xong, ánh mắt ba người nhà Khương Mỹ Nghiên lộ ra vẻ hiểu ý, trên mặt cũng lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Điều này rõ ràng rằng lão gia thiên vị Khương Mỹ Nghiên một phần!
Người nhà Khương Học Bác đương nhiên cũng hiểu được, lúc ấy liền reo lên: "Lão gia, cái này không phải nói
rõ là ngài thiên vị Khương Mỹ Nghiên sao! Khương Vũ Nhu vừa trở về cái gì cũng không hiểu, thì cô ấy có thể làm ra được phương án gì chứ!"
"Đúng vậy! Ba, này thật quá khỏ xử cho Khương Vũ Nhu." Khương Học Bác không chịu được nữa, muốn tranh thủ một chút.
Ngay cả Khương Vũ Nhu lúc này cũng không tự tin như vậy, mắt trông mong nhìn Tiêu Chiến.
Nhưng Tiêu Chiến đã tiến lên một bước, bình tĩnh đồng ý: "Được rồi! Cứ làm theo lời lão gia đã nói!"
Cho đến khi cuộc họp kết thúc, Từ
Phân và Khương Thần cũng không ngừng quở trách Tiêu Chiến, quả thức quá lỗ mãng!
"Thật là chịu đủ rồi! Tiêu Chiến kia quả thực rất ngốc! Cái gì không đòng ý lại đồng ý cái này!"
Từ Phân nổi trận lôi đình, bước lên giày cao gót rời khỏi phòng họp.
"Ha ha ha! Tiêu Chiến này, tôi còn tưởng rằng anh ta có năng lực gì, hóa ra cũng là 250
đồ ngốc
! Này không phải nói rõ muốn đem hợp tác này giao cho nhà Khương Mỹ
Nghiên sao.
“Ha ha, quả thực làm loạn, lãng phí thời gian!”
Người nhà họ Khương cũng lần lượt rời đi.
Phòng họp to như vậy chỉ còn lại Khương Vũ Nhu tràn đầy lo lắng và khẩn trương và sắc mặt Tiêu Chiến lãnh đạm.
"Thực xin lỗi, Tiêu Chiến, là em không tốt. Đều do em cái gì cũng không biết."
Khương Vũ Nhu ngồi ở vị trí đầu, hai mắt đỏ hoe, buồn đầu, tóc xõa xuống
che đi khuôn mặt xinh đẹp, đôi tay nhỏ bé bất an đặt ở trên đùi không ngừng nhàu quần áo.
Lúc này đây đều là than thở cùng tự trách tràn ngập nội tâm Khương Vũ Nhu.
Những giọt nước mắt trong vắt như pha lê cũng lăn dài từ đôi mắt của cô xuống, còn mang theo tiếng khóc nức nở thì thầm.
Tiêu Chiến bước tới, ôm chặt Khương Vũ Nhu vào lòng, an ủi: "Em phải học được cách tin tưởng vào bản thân em cũng như tin tưởng vào anh. Đừng lo lắng, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới bắt đầu
hợp tác dự án, trong khoảng thời gian này, anh sẽ giúp em cùng nhau hoàn thành phương án."
“Thật vậy chăng?” Khương Vũ Nhu ngẩng đầu, hoa lê đái vũ nhìn lên Tiêu Chiến.
Mời các bạn đọc truyện Long Vương TếCập nhật nhanh nhất trên
Các bạn vàogroup facebookđể theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!