Phó Nhiễm làm công việc phụ trách của phòng làm việc, trang phục cũng không lộng lẫy, tùy ý mặc trên người một bộ trang phục là mốt mới ở trên tạp chí thời trang nổi tiếng hiện nay.
Trước đó Minh Thành Hữu gọi điện thoại cho cô, nói muốn trở về qua Tôn Vân biệt thự đón cô, nhưng khi đó Phó Nhiễm đã dẫn theo mấy người đến làm công việc chuẩn bị. Dù sao đây là lần đầu tiên đón đơn hàng lớn như vậy nên tất cả đều cố gắng hoàn thành thật tốt.
Những vũ sư ở đây mời về phần lớn chính là những người nổi danh trong nước. Lần này, Phó Nhiễm hi vọng bọn họ có thể thể hiện được tài năng của mình.
Chỗ Huống Tử chuẩn bị hoạt động là một clud tư nhân, trước tiên nói về khoản lợi nhuận thì được coi là dễ dàng, cùng lắm là vũ điệu mở màn chừng hơn 10 phút là xong. Nhưng trong công việc Phó Nhiễm luôn cố gắng đạt tới độ hoàn mỹ, cô dẫn người đi vào sớm một chút để làm quen với khung cảnh.
Sau khi bắt đầu hoạt động được nửa giờ, lúc này Minh Thành Hữu mới khoan thai bước đến. Hắn như tỏa sáng ngời ngời bước vào đại sảnh, bộ tây trang là thiết kế của nhà tạo mẫu nổi tiếng người Italy, hắn nâng đồng hồ lên, đầu ngón tay thon dài đẩy ống tay áo ra, gương mặt tinh xảo luôn làm hắn trông thật nổi bật.
Vài người hướng dẫn Phó Nhiễm mời đến làm việc đang chuẩn bị rời đi,
thấy Huống Tử đang ra sức giữ lại. Minh Thành Hữu bước tiến lên, từ góc độ lúc nghiêng người có thể thấy khóe miệng Phó Nhiễm khẽ kéo thành hình cung nhã nhặn từ chối.
Huống Tử đứng đối diện hướng hắn, thấy hắn đi tới liền dừng lời. Bàn tay Minh Thành Hữu hướng tới thắt lưng Phó Nhiễm, nhẹ nhàng đem cô ôm vào trong lòng.
“Không phải nói sẽ ở chỗ này chờ anh sao? Còn không chơi đã trở về?”
Tất cả tiệc rượu lớn nhỏ mà Phạm Nhàn dẫn theo, cô đã tham gia không ít nhưng luôn không thích vì cảm thấy thật gò bó. Phó Nhiễm cũng đã có lần
nghe được Phạm Nhàn ngầm nói vụng trộm với Phó Tụng Đình, từ nhỏ đã được nuôi nấng ở nơi đó, khí chất bất đồng không có dáng vẻ thiên kim gì cả, rốt cuộc là không sửa được .
Cho nên đối với những trò ăn chơi của giới thượng lưu này, từ trước đến nay Phó Nhiễm luôn bài xích.
“Tôi muốn đi về nghỉ ngơi, tôi hơi mệt.”
“Vui đùa một chút đi, bảo đảm đợi tí nữa em sẽ thấy sảng khoái tinh thần.”
Giọng điệu Minh Thành Hữu như thể hiện tính cách hắn, vô cùng tinh tế, cô không thể từ chối. Phó Nhiễm bị hắn ôm đi vào trong, cô đành phải nói với vài người hướng dẫn đi cùng, bảo họ đi về trước.
Huống Tử theo sát phía sau, giúp Minh Thành Hữu mở thang máy ra đi vào.
“Sân bãi thanh lý tốt lắm?”
“Đã sớm chuẩn bị, yên tâm, nơi này tuyệt đối riêng tư, sẽ không để cho người khác nhìn thấy…”
“Ngu ngốc”
Minh Thành Hữu mắng hắn.
“Sao ta lại không nhận ra người làm chuyện này.”
Tất cả giống như đang làm cho tình báo, bàn tay để ngang thắt lưng Phó Nhiễm bị cô không để lại dấu vết đẩy ra, sắc lang ở bên, phải hết sức coi chừng.
Minh Thành Hữu ra khỏi thang máy, tay phải lại lần nữa nắm lấy bả vai Phó Nhiễm.
“Huống Tử nói những người dạy khiêu vũ ở phòng làm việc của em không ít, có thể biết một chút, như thế nào tự mình lại không biết?”
“Tôi chỉ trông nom kiếm được tiền là tốt rồi, anh cũng là ông chủ, có thể anh sẽ tới cửa đi làm bảo vệ sao?”
“…”
Mặt Huống Tử mâu thuẫn đến mức đỏ bừng, thiếu chút nữa công phá, tay trái Minh Thành Hữu hạ xuống chạm nhẹ chóp mũi.
“Thật sự em sẽ không?”
Hết lần này đến lần khác hắn xác nhận, chuông báo động trong lòng Phó Nhiễm như vang lên, phòng bị lắc đầu.
“Không biết.”
Bàn tay Minh Thành Hữu ở vai cô vỗ nhẹ, hài lòng ôm lấy cô đi đến hành lang. Phó Nhiễm đến mới biết được, trong miệng bọn hắn nói nơi này đúng
là sàn nhảy rộng rãi, bốn phía bức tường đều có kính chạm đất, cả khối
phân cách, hai bên sắp xếp vài ghế sofa không theo quy tắc cân xứng dựa vào khán đài A hướng nam đang có nhân viên phục vụ. Ngọn đèn hiệu quả phát ra ánh sáng vô cùng tốt, trong lúc mập mờ vô tình tạo thành hương vị tự nhiên tô đậm đến cực điểm.
Mọi người thấy bọn họ tiến đến, rối rít đứng dậy.
“Tam thiếu.”
Xong lại quay sang chào hỏi Phó Nhiễm.
“Chị dâu.”
Sắc mặt Phó Nhiễm thiếu chút nữa sụp xuống, xưng hô này… Lúc này cô mới 24 tuổi, xen lẫn ở trong đây chỉ có thể coi là ít tuổi nhất. Bước chân cô cứng ngắc theo sát bên cạnh Minh Thành Hữu, thấy người ở gần đó đem
vị trí nhường lại, hắn cũng không khách khí, ôm Phó Nhiễm ngồi vào chỗ.
“Tất cả đều ở đây, đại sảnh không đợi, toàn bộ lại chạy tới đây.”
“Hi! Ở đó buồn bực cực kỳ, nếu không đi tìm một chút việc vui không phải là buồn chết sao?”
“Tam thiếu, chị dâu, uống rượu.”
Minh Thành Hữu buông tay ra, nửa người trên tựa vào thành ghế, sau đó hai tay cởi bỏ khuy tay áo, thong thả ung dung vén tay áo lên.
“Nói đi, hôm nay chơi như thế nào, vẫn quy củ cũ sao?”
“Tam thiếu, quy củ này tất nhiên là do cậu ấn định.”
Huống Tử ôm người đẹp ở bên vào trong lòng.
“Nhưng chuyện này cứ nói rõ trước, chân tay tớ phối hợp tính ra là quá kém, nhưng tớ không tham gia.”
Phó Nhiễm nghe thấy thế cũng có thể đoán được đại khái, trong ngoài đều đồn đại kỹ thuật nhảy của Minh Thành Hữu rất nổi tiếng, truyền thông đã từng phỏng vấn qua minh tinh nổi danh may mắn được nhảy cùng hắn, đối phương sử dụng “Lạc Thần phú” trong hai câu để hình dung: vùn vụt như nhạn múa, uyển chuyển như rồng bay.
Có điều tin tức lần này điều còn bị dẫn thành một đoạn chê cười, truyền thông lấy tố chất văn chương vị minh tinh kia rõ ràng dùng từ để hình dung cô gái đi áp đặt ở trên người Minh Tam thiếu. Nhưng chỉ cần tận mắt thấy Minh Thành Hữu khiêu vũ cũng biết hình dung như vậy, đúng là không bì kịp.
Phó Nhiễm ghé mắt, thấy thần thái Minh Thành Hữu sáng láng đang trêu chọc với Huống Tử, đáy mắt hắn như có một loại ngọc lưu ly sáng bóng, bất luận là để ở chỗ nào đều thấy đẹp.
“Tam thiếu, ngài xem chúng ta đều đem thân gia thường cho ngài, trở về sợ là chỉ có thể coi chừng đầu giường vợ lạnh đặt gần lò sưởi uống Tây Bắc phong, nếu không như vậy đi, hôm nay chúng ta chơi trò mới như thế nào?”
Hai ngón tay Minh Thành Hữu bưng chén rượu lên, chất lỏng màu nâu nhạt dọc theo ly thủy tinh nhìn kinh hãi, thấy một đợt diêm dúa trộn lẫn mát lạnh.
“Quy tắc mới như thế nào?”
Người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở bên trái Huống Tử tiến lên phía trước nói.
“Chúng tôi so với ngài chỉ có thể thấy là không bằng được, so đến kiếp sau đều là kết quả giống nhau, tôi xem như vậy, làm cho từng người bạn gái ra lực, trừ đi quy tắc cũ mỗi lần năm mươi vạn tiền đặt cược, tôi còn muốn thêm quy tắc nữa.”
“Lộn cái nút, mau nói.”
Có người ở bên cạnh thúc giục.
“Tôi thấy chị dâu cũng là lần đầu tiên đến chơi, về lý thì nên chiếu cố, như vậy đi, chị dâu là người cuối cùng xuất hiện, để cho người khác so tài trước, thắng được đối phương đến phiên trận chung kết sẽ cùng chị dâu so tài.”
Người đàn ông cười cười, nhưng trong lời nói coi như tôn kính, miệng không dám ăn đậu hủ.
“Lúc này đặt cược tiền sao… Phụ nữ nào thua, để cho đàn ông nhà mình cởi sạch y phục, như thế nào?”
“Ha ha ha – – ”
“Lý Tử, khốn kiếp thực mẹ nó tổn hại, cậu muốn nhìn vũ điệu thoát y
sắp điên lên rồi.”
Mọi người cười ầm lên, nhưng hơn một nửa cảm thấy hứng thú đối với đề nghị này. Minh Thành Hữu uống ngụm rượu, con mắt sâu không lường tới ngó qua hướng Phó Nhiễm bên cạnh.
Hắn vốn là muốn mang cô tới vui đùa một chút, thuận tiện có dịp lãng mạn, còn có thể có cơ hội dạy cô khiêu vũ, không có nghĩ rằng thằng bạn này cố tình muốn vạch trần hắn.
“Chị dâu, chị là thiên kim tiểu thư Phó gia, khẳng định là khiêu vũ cũng rất giỏi, chúng ta thật sự là thua hận không thể thở nổi đi, hôm nay dù là có một phần vạn cơ hội chị cũng phải cho chúng ta được chiêm ngưỡng.”
Phó Nhiễm nhíu mày, cô không muốn tham dự loại trò chơi nhàm chán này, đem chén rượu Huống Tử đưa tới thả lại khay trà, cô hướng Minh Thành Hữu nói: “Anh cứ ở đây chơi đi, tôi đi về trước.”
“Chơi đã rồi mới đi.”
Minh Thành Hữu bị mọi người túm tụm đã quen, bên ngoài, cũng quen Thẩm Ninh giống như vậy, luôn biết nghe lời, hắn nâng chân trái lên, trong lời nói như khẳng định, mà không phải là hỏi ngược lại.
Ngoài sàn nhảy, nghe thấy tiếng bước chân đi qua, Minh Tranh dừng bước,
cùng người bên cạnh rỉ tai vài câu sau đó đi vào.
.
“Náo nhiệt như vậy, tôi đang nghĩ như thế nào mà ở đại sảnh không thấy mấy người.”
Bạn chơi của Minh Thành Hữu lần lượt đứng dậy cung kính chào hỏi.
Minh Thành Hữu vẫn lười nhác như cũ, khẽ gọi tiếng đại ca. Phó Nhiễm thì cúi đầu nhìn về phía bên cạnh, theo Minh Thành Hữu gọi một tiếng, xem như chào hỏi qua loa.
Người đàn ông vừa rồi đưa cho Minh Tranh thuốc lá, cũng đem quy tắc trò chơi sắp bắt đầu nói cho hắn biết.
Minh Tranh chứa ý cười, ánh mắt xuyên qua mọi người hạ xuống trên người Phó Nhiễm, chạm đến bộ mặt lúng túng cùng vẻ không vui của Phó Nhiễm. Hắn có chút hăng hái.
“Cái này thì có cái gì là vui, tôi cho một đề nghị, như thế nào?”
“Ngài nói.”
“Muốn xem vũ điệu thoát y tự nhiên là có đôi có cặp mới phải nhìn, có thể nào thiếu đàn ông?”
Phó Nhiễm ngẩng đầu, trong con mắt có vẻ không che dấu được kinh ngạc
nhảy ra, ở trong trí nhớ của cô, Minh Tranh là dạng người luôn trầm tĩnh mà kín kẽ, cô quen thuộc hắn, cũng không phải là người có thể cùng những người này trà trộn.
Phó Nhiễm trong lòng như bị một vết đâm, cứ như thế xé ra sau khi làm người khác vui vẻ, bên cạnh cô là hai người đàn ông, lại không có một người nào, không có một người nào trong lòng còn có thương tiếc cô.
Bên tai truyền đến tiếng mọi người cùng nhau vỗ tay, Minh Thành Hũu đoán rằng Minh Tranh biết rõ Phó Nhiễm không biết khiêu vũ, nếu hắn mang theo cô, không thể nghi ngờ là sẽ thua.
Muốn nhìn chuyện cười của hắn sao?
“Tôi còn có mộtđề nghị tốt hơn, muốn nghe sao?”
Cánh tay Minh Thành Hữu vòng qua thắt lưng Phó Nhiễm, thuận thế rồi hắn lại đẩy cô ra.
“Thời điểm trận chung kết, chúng ta trao đổi bạn nhảy, bằng không theo thực lực của hai chúng ta, các người thua chắc.”
Tính đến dạng này, đều vì không thể mất thể diện của mình, cũng sẽ dốc toàn lực, nói cho cùng hoàn toàn là trận đấu của Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm .
“Thành Hữu”
Phó Nhiễm đặt mình trong hoàn cảnh như vậy, không thể nói đi là đi.
“Tôi làm bạn nhảy của anh được không?”
Nói đùa gì vậy.
Minh Thành Hữu đưa tay nhẹ nhéo bên má cô.
“Ngoan ngoãn, nhảy thật tốt.”
Minh Tranh nghe xong, không thể nghe thấy tiếng cười yếu ớt, mắt hắn lộ ra thâm ý, bởi vì có việc không thể chờ lâu liền vội vã đi ra.
Phó Nhiễm lời nói đến tới cổ họng vẫn phải cứng rắn nuốt trở về, cô chằm chằm Minh Thành Hữu nhìn một hồi lâu, ngược lại cũng không biết có bao nhiêu thất vọng.
Lòng người đều là ích kỷ, chỉ là nếu cô thật mất mặt mà nói, Minh Thành Hữu còn có thể có nhiều mặt mũi hay sao?
Kỳ thật cô muốn Minh Thành Hữu nói, cô sẽ khiêu vũ, nhưng việc đã đến nước này, cô dứt khoát im lặng tiếp nhận quy tắc trò chơi lần này.
Chương 34: Điệu nhảy tuyệt vời
Sau
Ở đây có không ít người tham gia, ngọn đèn trong vũ trường lung linh huyền ảo, hiệu quả sân khấu thật tốt, những tia ánh sáng nhấp nháy như có như không lướt quá đỉnh đầu, đem ẩn giấu những phần lộ liễu.
Dáng vẻ Minh Thành Hữu đào hoa mê hoặc, đang bình tĩnh ung dung dựa trong ghế sô pha như vương giả, nơi này là vương quốc của hắn, là địa bàn hắn đã xưng vương, đảm bảo người khác có cố hết sức tránh né cũng không kịp, chỉ có thể sa vào trong lòng bàn tay hắn như một con mồi.
Trò chơi này Huống Tử còn chưa nói không chơi, chỉ cần nghe lời nói của hắn, liền biết sức lực mình bao nhiêu.
Hôm nay Huống Tử mang bạn gái đến, lại là người mới đoạt giải cao trên vũ đài quốc tế, thấy Huống Tử chủ động rút lui, tự nhiên cô gái đó cũng phải
vui vẻ đứng sang một bên làm người cổ vũ.
Phó Nhiễm ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Minh Thành Hữu, thực lực có cách xa hay không nhìn một cái là có thể thấy, không ít người cũng là nghiệp dư. Minh Thành Hữu giống như cô, ngồi ở bên cạnh không phải đấu ngay, đợi
sau khi xác nhận được người thắng cuộc ngoài kia, lúc này hắn mới đứng dậy nâng tay bạn nhảy lên mang theo.
“Em nghỉ ngơi.”
Một cô gái khuôn mặt ửng đỏ, đơn giản chỉ cần chen đến giữa chỗ Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu.
“Tam thiếu, nghe nói anh nhảy thật tốt, đợi tí nữa anh có thể mang theo em nha.”
Minh Thành Hữu mỉm cười không nói, bàn tay vỗ nhẹ mu bàn tay đối phương tạo thành một ám hiệu mập mờ.
Người đàn ông thắng trận vừa rồi cùng người thua cuộc bên cạnh cười cười, sau đó đi về hướng Phó Nhiễm. Tiếng nói của hắn dịu dàng, tướng mạo cũng được coi là đẹp trai.
“Cô am hiểu về khiêu vũ?”
Minh Thành Hữu chưa quay đầu lại nhìn nhưng Phó Nhiễm đã thoáng nhìn thấy khóe miệng hắn nâng lên vui vẻ, cô ngẩng đầu lên chống lại ánh
mắt chờ đợi của người đàn ông đó.
“Thực xin lỗi, tôi không biết khiêu vũ.”
Người đàn ông giật mình, che dấu không chút nào lộ ra vẻ khác thường, một lát sau lại mỉm cười nói.
“Chị dâu thật sự rất khiêm tốn.”
“Tôi giống như ít tuổi hơn so với anh đi.”
Phó Nhiễm không thích xưng hô này, lời nói cũng không nể mặt hắn.
Người đàn ông liễm mi cười nhẹ, cầm lấy chén rượu trên bàn khẽ nhấp một hơi. Trong lời nói của Phó Nhiễm có mùi thuốc súng không phải là hắn nghe không hiểu,
“Dầu gì cũng phải phối hợp với không khí ở đây nhảy một bản, tôi lớn như vậy còn không có thoát y trước mặt mọi người đâu.”
Phó Nhiễm nhìn chằm chằm chén rượu trong tay người đàn ông đến xuất thần, Minh Tranh biết rõ là cô sẽ khiêu vũ, một câu nói của hắn đem tất cả đẩy vào cảnh lúng túng như thế. Hắn lại dựa vào cái gì bởi vì cô mà có thể thắng được Minh Thành Hữu?
Nửa giờ sau khi nghỉ ngơi, Minh Thành Hữu mang theo bạn gái đứng dậy đi vào sàn nhảy. Phó Nhiễm cũng không phải là quá cố chấp, nhảy một vũ điệu thôi, cần gì khiến cho tất cả không được tự nhiên, về sau gặp lại giống như kẻ thù.
“Tôi muốn đi đổi bộ quần áo.”
“Tôi dẫn cô tới phòng thay quần áo.”
Bên trong phòng, các loại váy khiêu vũ đa dạng dày đặc, mà các loại đều có đủ cỡ lớn nhỏ, sau khi Phó Nhiễm thay quần áo xong, đi ra khỏi phòng thay quần áo, cô dựa lưng vào tường mà đứng.
Cách nhau một mặt tường, trong vũ trường tiếng huýt sáo cùng với âm nhạc đầy nhiệt tình bên tai không dứt, đỉnh đầu có bóng đen xẹt qua, cô thu hồi thần sắc, thấy người đàn ông tựa vào khung cửa bên cạnh cô.
“Cô không thích chỗ như thế này?”
Phó Nhiễm đối với người xa lạ có rất nhiều phòng ngự, cô cúi đầu nhìn về phía đôi giày nhảy ánh vàng rực rỡ trên chân, cũng không đáp lại.
“Kỳ thật tôi cũng không thích như vậy”
Người đàn ông móc ra bao thuốc lá, chiếc bật lửa đã tiến đến bên miệng, hắn ngắm nhìn Phó Nhiễm, cuối cùng vẫn thu vào.
“Nhưng lại không có biện pháp khác, muốn dựa vào người khác để ăn cơm, dù sao vẫn phải làm cho người ta vui vẻ, có chán ghét thì thế nào? Tự cho là thanh cao lại không thay đổi được bằng miếng ăn.”
Phó Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn về phía người đàn ông, tuổi của hắn không lớn lắm, cùng lắm là tầm 28 tuổi, khóe mắt toát lên vẻ kiên quyết, nhưng mà phải cùng những người kia lấy lòng Minh Thành Hữu.
Phó Nhiễm nói không nên lời cảm giác trong lòng như thế nào. Nhìn lại một chút, Minh Tam thiếu thân thế hiển hách, tuổi còn trẻ mà ngay cả cô cùng đi ra ngoài cũng có thể nghe một tiếng chị dâu.
Phó Nhiễm nghe thấy bên trong truyền đến tiếng trầm trồ khen ngợi, nghe tiếng âm nhạc là đã đến thời điểm kết thúc.
“Đi thôi.”
Minh Thành Hữu vẫn mặc bộ tây trang từ lúc đến tới giờ, cũng chỉ có hắn
không cần thay đổi vũ phục nên có thể phóng túng tự nhiên.
Huống Tử nói đám người đã ở đó ăn mừng trước, các cô gái đã vây một vòng để xem. Phó Nhiễm chọn váy nhảy nghiêng vai, màu hoàng yến xinh đẹp chói mắt, là màu sắc phối hợp tốt nhất với ánh đèn, Minh Thành Hữu đưa mắt nhìn ra, thật là có hứng làm chuyện như vậy.
Dù bận tâm nhưng hắn vẫn ung dung ngồi, tiếp nhận chén rượu bạn gái bên
cạnh đưa tới, hoàn tất một vũ khúc, lúc này chỗ thái dương sẽ rịn mồ hôi thành từng đám, nổi bật lên góc cạnh gương mặt hắn nhìn thấy rõ ràng.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm lúc Phó Nhiễm xoay người lộ ra sau lưng
quyến rũ, cô thật đúng là dám lộ ra, không biết nhảy ngoan ngoãn nói ra là được. Chẳng lẽ hắn thật sự là có thể làm cho cô cởi quần áo trước mặt mọi người sao? Một bàn tay mảnh khảnh bên cạnh đưa tới, bạn nhảy vừa rồi ôm hắn khiêu vũ đang công khai lau mồ hôi cho hắn. Minh Thành Hữu gạt tay của cô ta ra.
“Đi ra.”
Vũ khúc Phó Nhiễm chọn chính là bản nhạc hoàn toàn nhẹ nhàng, nhưng chú trọng bước nhảy cùng động tác cánh tay hết sức khó, khi cô trượt ra kết hợp bước chân, động tác Minh Thành Hữu cầm chén rượu thả lại khay trà ngưng giữa không trung, sản nhảy lúc trước huyên náo cũng thay đổi thành lặng ngắt như tờ.
Kỹ thuật nhảy của Phó Nhiễm vô cùng có sức dãn, lúc xoay người, váy nhảy xoè ra bốn phía làm thêm đẹp điệu nhảy.
Cô có dáng người khiêu vũ tốt, hai chân khít khao trắng nõn dựa nhẹ nhàng tự nhiên, xương hông cùng cái mông bày ra một đường như thêm mười phần sức mạnh. Bạn nhảy bên cạnh kinh ngạc vì mái tóc của cô vung lên, diêm dúa thướt tha tư thái mềm mại như loại rắn nước uyển chuyển nhất.
Minh Thành Hữu thậm chí hoài nghi, thắt lưng đầy một nắm tay kia có thể vì vặn vẹo mà bẻ gẫy không? Một lần nữa hắn nhớ tới câu nói kia của Phó Nhiễm: “Tôi không biết khiêu vũ.”
Cánh môi hắn phát ra tiếng cười lạnh, cô đối với hắn mà ngay cả chuyện sẽ khiêu vũ đều muốn giữ lại như vậy.
Bạn gái Huống Tử bên cạnh nửa đùa nửa thật nói ra.
“Tam thiếu, anh gặp nguy hiểm nha.”
Huống Tử cũng chen miệng vào cười.
“Muốn nhìn thân thể Tam thiếu sao? Ngàn năm khó có được cơ hội!”
Minh Thành Hữu không nói lời nào, chỉ là hơi nhếch môi, hắn thấy tư thế của Phó Nhiễm gợi cảm diêm dúa bên cạnh người khác, trong ngực như nở rộ, thấy một đôi mắt lộ ra nhìn hắn tuyệt đẹp. Lúc thu điệu nhảy, Phó Nhiễm nhu mì xoay người, trên nửa đoạn phối hợp đều tốt, người đàn ông này lại sai lầm, buông tay của cô quá nhanh. Phó Nhiễm kinh hoảng, may mà khống chế tốt, tầm mắt Minh Thành Hữu không khỏi rơi xuống chân cô.
“Đừng nhảy nữa.”
Tiếng nói người đàn ông trầm trầm đột ngột phá tan tiếng ầm ĩ trong sàn nhảy, lời nói của hắn không nặng không nhẹ, nhưng lại có thể làm từng người một đều nghe thấy. Bạn nhảy nam đang duỗi tay ra do dự, có thể cô gái trong sàn nhảy lại giống như một con thiên nga trắng cao ngạo mà cô lập.
Hai mắt cô căng ra, thậm chí không nhìn sang bạn nhảy bên cạnh. Bước chân đột nhiên hoàn toàn chỉ đơn giản theo tiết tấu âm nhạc biến ảo. Minh Thành Hữu thấy cô càng nhảy càng tệ, hắn biết rõ Phó Nhiễm nghĩ thế nào, người không hiểu sẽ tự nhiên nhìn không ra, vừa rồi cái kia là sai lầm cực kỳ
nhỏ nhưng chân của cô nhất định là rất đau.
Minh Thành Hữu nhặt chén rượu trên bàn lên ném về hướng sàn nhảy, ai cũng không rõ là đã phát sinh chuyện gì. Thủy tinh vỡ tan văng ra bốn phía, lúc này Phó Nhiễm mới dừng lại.
Giọng nói hắn lạnh lùng mà mỉa mai.
“Cô liều mạng nhảy cho ai xem đây, hi vọng thắng tôi như vậy, để cho tôi phải lột sạch y phục đứng ở nơi này sao?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, ngay cả Huống Tử cũng không dám chen
miệng vào.
Minh Thành Hữu đứng dậy sải bước vòng qua bàn trà gỗ lim thấp, ba bước vọt tới bên cạnh Phó Nhiễm, bàn tay hắn mới vịn lấy eo của cô, lại bị cô dùng hết sức lực đẩy ra. Phó Nhiễm cũng bất chấp chưa thay quần áo, sau khi thoát khỏi tay của Minh Thành Hữu giống như chạy trốn lao ra ngoài.