• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 39: Vung muối vào miệng vết thương


Bóng dáng Minh Thành Hữu phản chiếu ánh sáng tới, cất bước đi về hướng phòng khách, đi theo sau là một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, là La Văn Anh.


“Mẹ, có chuyện gì không mà gọi đến phòng làm việc của con, con đang họp.”


Minh Thành Hữu đi thẳng về hướng Phó Nhiễm, để La Văn Anh ở sau lưng.


“Vừa lúc ở trên đường gặp được chị dâu, như thế nào, định mở hội nghị gia đình đây?”


Tiếng nói hắn mang giọng điệu đùa giỡn ngồi vào bên cạnh Phó Nhiễm, Lý Vận Linh không để lại dấu vết đưa mắt trừng hắn, sắc mặt tối tăm dọa người.


Minh Thành Hữu lừa gạt được người khác, nhưng không thể lừa được bà, những tấm ảnh kia rõ ràng là sau khi bà mang đến Tôn Vân Thủ Phủ đáng lẽ đã bị thiêu hủy. Ở góc độ này cùng thời gian, bà chỉ cần liếc mắt nhìn là liền thấy sáng tỏ.


“Bác trai, bác gái, mấy ngày trước đây con đi Vân Nam làm việc mang theo một chút đặc sản về, nghĩ là mấy ngày nữa trời giá rét, vừa lúc đi ngang qua đây nói chuyện, con liền mang đến.”


Tiêu quản gia tiến lên đưa tay tiếp nhận, Lý Vận Linh cũng đứng dậy dẫn cô tới bên cạnh Minh Tranh. Sắc mặt Minh Vân Phong lúc này mới


dịu đi chút ít.


“Văn Anh, cha mẹ con gần đây có khỏe không?”


“Cảm ơn bác trai đã quan tâm, cha mẹ con rất khỏe.”


Minh Tranh thấy cô đi tới, tự nhiên đưa tay dẫn cô đến cạnh mình, La Văn Anh thuận thế dán sát vào cánh tay của hắn.


“Lúc tới đây như thế nào mà không gọi điện thoại trước?”


Giọng điệu Minh Tranh trước sau như một, đều trong trẻo nhưng lạnh lùng. Lúc Lý Vận Linh trở lại chỗ ngồi hướng Minh Thành Hữu ngồi đối diện nháy mắt, ý bảo hắn nhắc tới chuyện ảnh chụp.


Đúng lúc La Văn Anh ở đây, làm gì có cô gái nào lại chịu được tình huống kiểu này?


Minh Thành Hữu lại làm như không thấy, đưa tay xoa nhẹ đầu Phó Nhiễm.


“Làm sao em lại ở đây?”


Không đợi cô mở miệng, Lý Vận Linh cướp lời nói trước.


“Cha con tìm Minh Tranh cùng Tiểu Nhiễm, có chuyện muốn hỏi


Tầm mắt La Văn Anh nhìn lên gò má Minh Tranh anh tuấn lạnh lùng, gương mặt lộ vẻ nghi hoặc, trong lúc đó tuy là băn khoăn chuyện giữa Phó Nhiễm cùng Minh Tranh nhưng cô cũng không mở miệng hỏi.


Minh Tranh đem tay của cô đặt vào lòng bàn tay nắm chặt.


Minh Vân Phong mượn cơ hội này nói sang chuyện khác, Minh Thành Hữu thừa dịp khoảng cách La Văn Anh cùng mọi người nói chuyện đem tấm ảnh trên bàn trà cất đi. Cầm cả phong thư cùng tờ giấy A4 nhét vào trong tay Phó Nhiễm.


“Đồ của mình cất kỹ đi.”


Minh Vân Phong âm thầm suy nghĩ, cảm thấy kỳ quái, tiểu tử này đổi tính rồi sao? Thấy ảnh chụp như vậy còn có thể giữ được bình tĩnh, trông hắn còn có vẻ vui mừng, quả nhiên là thành thục, khó có thể hiểu hết.


Phó Nhiễm siết chặt phong thư trong tay, móng tay làm giấy cứng thành nếp uốn.


“Văn Anh, vừa rồi ta đã bàn cùng Minh Tranh, nghĩ làm lễ đính hôn trước cho hai đứa, con xem thế nào?”


Mái tóc La Văn Anh cắt ngắn gọn gàng, nhuộm thành màu nâu, tính tình cô ôn hòa, rất ít khi nghe thấy cô nói chuyện lớn tiếng.


“Bác trai, con nghe Minh Tranh.”


“Vậy thì ấn định vào nửa tháng sau.”


Tư thế Minh Thành Hữu nhàn nhã khom lưng ghé đến trước bàn trà, bọn họ bàn chuyện hắn không thích tham dự, cầm viên kẹo cho vào trong miệng, liếc mắt trông thấy Phó Nhiễm giật mình không nói gì.


Hắn đem nửa viên kẹo đưa tới trên môi cô.


“Há mồm.”


Cô nghĩ gì thêm, môi trái tim hé mở nhấp nhẹ. Minh Thành Hữu nhân cơ hộ nhét vào trong miệng cô.


La Văn Anh cười, ánh mắt Minh Tranh bỗng giật mình, nhưng vẫn không đem tầm mắt hướng tới đó.


Lúc này Phó Nhiễm mới hoàn hồn, nhưng trong cổ họng có nửa viên kẹo có cảm giác không thể nuốt xuống.


Không bao lâu Minh Tranh đứng dậy nói là có việc, dẫn theo La Văn Anh cùng rời đi.


Trước khi tới gần gara, Minh Tranh bỏ tay ra khỏi tay La Văn Anh.


“Công ty của anh còn có việc, em tự lái xe trở về đi.”


“Anh cứ đi đi.”


La Văn Anh mở cửa xe, cũng không đợi Minh Tranh, một mình lái ô tô rời đi.


Minh Vân Phong thấy mọi việc chuyện chấm dứt, bên ngoài có một bữa tiệc vào buổi trưa nên cũng không ở nhà lâu.


Sau khi đám người liên quan đi hết, trong phòng khách chỉ còn lại ba người.


Lý Vận Linh đưa ngón tay chỉ thẳng hướng Minh Thành Hữu, tức tối nói không ra lời.


“Mẹ, có phải tay mẹ bị chuột rút rồi không?”


“Con, tên nhóc đáng chết.”


Lý Vận Linh đang khẽ vỗ ngực định thần.


“Vừa rồi La Văn Anh ở đây, con đem chuyện này náo loạn một phen, chuyện cưới hỏi này nhất định là không làm được.”


“Mẹ


Sắc mặt Minh Thành Hữu đã có vẻ không kiên nhẫn.


“Phá hỏng chuyện tốt của lão Đại, mẹ muốn cho cha đánh chết con sao?”


“Đừng làm ta rối, việc này con cũng là người bị hại, dù là con có náo loạn như thế nào đều là đúng, chẳng lẽ con có lòng thành toàn cho lão Đại hay sao?”


Lý Vận Linh nói xong, ý tứ đã quá rõ ràng, nhưng cũng không đem chuyện lai lịch tấm ảnh nói toạc ra ngay trước mặt.


Tay Phó Nhiễm cầm phong thư rơi xuống bên cạnh chân, lại cầm lên, từ từ đem phong thư ra phía sau lưng.


Cô bị tù túng giam hãm quá sâu, Lý Vận Linh cũng không để ý điều đó cùng cảm nhận của cô. Minh Thành Hữu bị nói phiền phức, đem viên kẹo bóc được một nửa ném về phía khay trà, nước tràn ra như bức tranh phiêu tán rơi rụng xuống từng làn mây.


“Mẹ, lúc trước để cho con cùng Phó gia đính hôn là chủ ý của mẹ, chuyện này mà ồn ào thì người đầu tiên khó chịu còn không phải là Phó Nhiễm, cô ấy khó chịu chính là con khó chịu, cô ấy bị lăng nhục, mặt mũi này còn có thể vừa được trên người con hay sao?”


Sắc mặt Lý Vận Linh xanh mét. “Con – – ”


“Mẹ”


Phó Nhiễm đang im lặng ở bên vội mở miệng.


“Mẹ đừng nóng giận, chuyện của con cùng đại ca sớm đã qua rồi, hôm đó quả thật là bị người chụp ảnh mượn góc độ, con bảo đảm sau này sẽ không có chuyện như vậy lại xảy ra.”


Ngắn ngủi có mấy tháng, lúc này lại như vợ chồng son dần dần ăn ý.


Khó thấy được Minh Thành Hữu lại chịu hỗ trợ như vậy, Lý Vận Linh như giảm một nư sự tức giận, cuối cùng cũng có thể yên tâm một chút.


“Tiểu Nhiễm, cố gắng cùng Thành Hữu sống thật tốt, có đôi khi mẹ nói chuyện gấp gáp, nhưng đều là tốt cho các con.”


“Mẹ, con hiểu.”


Lúc Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu rời đi, Lý Vận Linh tiễn họ ra tới cửa, thừa dịp Phó Nhiễm chưa chuẩn bị xong, tay Lý Vận Linh véo nhẹ cánh tay của con trai.


“Có phải cấp cho con một trăm vạn làm phí ém miệng không, Minh đại ký giả?”


“Ai u. ” Minh Thành Hữu đẩy bà hướng vào trong phòng khách.


“Nghe mẹ đùa giỡn kìa, đi vào đi, nữ Bao công.”


Phó Nhiễm đi đến nửa đường, sau đó lại thấy mẹ với con vui vẻ dạt dào.


Lý Vận Linh dí tay vào trán con trai không biết đang nói gì, Minh Thành Hữu để bà đứng lại đó sau đó bước đến.


Hắn cùng cô đứng sóng vai, lấy chìa khoá xe từ trong tay cô vứt xuống mui xe.


“Em ngồi xe của anh trở về.”


“Không được, em còn muốn đi làm.”


Minh Thành Hữu đã kéo cánh tay Phó Nhiễm đem cô nhét vào ghế lái phụ.


“Buổi chiều anh sẽ cho người lái xe đem xe về Tôn Vân Thủ Phủ cho em.”


Minh Thành Hữu đeo kính râm màu trà lên, thấy trong tay Phó Nhiễm còn vê món đồ kia, hắn tiện tay rút lại, đem phong thư xé nát sau đó ném ra ngoài cửa sổ, mặt giấy màu trắng như tuyết giương nhẹ, tựa như đầu ngón tay đưa ra nhưng không thể cầm lại được, theo gió lạnh hiu quạnh dần dần mang tất cả đi x


“Cha mẹ biết rõ chuyện của em cùng đại ca?”


Trán Phó Nhiễm nhíu chặt, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.


“Đừng mang vẻ mặt này xem anh như thần, chuyện hư hỏng này của các người anh còn không đoán được sao? Ở trên gương em viết xuống hai chữ ca ca, thời điểm đó anh liền có hoài nghi, nhìn cục diện lúc đó là chính miệng đại ca nói ra sao?”


Phó Nhiễm gật đầu. “Ừ.”


“A” Minh Thành Hữu cười lạnh, bên trong nhìn thấy chứa đựng bao nhiêu hương vị hả hê.


“Lúc trước loại xưng hô này em cũng nói không đúng, ca ca, ca ca, nói rõ ra là loạn luân! Nhìn em về sau còn dám nhớ thương không? Em muốn trở lại tâm tư đó, chính là trộm chồng người khác.”


Ca ca thành Đại ca, mỏ quạ đen Minh Thành Hữu mở miệng nói ra có thể không phải là sự thật sao?


“Anh thích vung muối vào miệng vết thương của người khác phải không?”


Nếu Phó Nhiễm nói là không đau, chuyện đó tất nhiên là giả, tầm mắt cô bỏ qua một bên nhìn về phía ngoài xe.


Cánh môi Minh Thành Hữu nhếch lên vui vẻ, tâm tình thật tốt đưa tay mở nhạc ra.


“Có thương tích miệng sao? Ở chỗ nào? Để lúc trở về ca ca tốt này sẽ kiểm tra cho em một chút?”




Chương 40: Đau lòng


Trở lại Y Vân Thủ Phủ, Minh Thành Hữu đi vào phòng tắm tắm rửa, Phó Nhiễm thì đẩy cánh cửa ngoài đi ra sân thượng.


Gió đêm hiu quạnh vô vị như đang lướt qua hồ bơi khổng lồ xanh thẳm, ở trên mặt như rơi xuống một vị mặn. Trong lồng ngực buồn bực như bị một hơi chặn lại, đến nay vẫn không có cách nào thoát ra.


Cô cuộn mình trên ghế sofa, lúc tiếng chuông điện thoại di động vang lên, tiếng rung ma sát chấn động trên mặt bàn trà thủy tinh phát ra tiếng động vô cùng chói tai.


Phó Nhiễm giật mình kêu to một tiếng, cầm lấy di động thấy là một số lạ, cô do dự, sau đó nghe máy.


“Alo”


Một khoảng cách yên tĩnh không có tiếng động. Cô đem di động đưa đến trước mặt, thấy trên máy vẫn hiển thị là đang trò chuyện.


“Ai đấy?”


Đêm trống vắng, chỉ có thể nghe được tiếng Phó Nhiễm nói, cô không lên tiếng nữa, tựa như dĩ nhiên là đã đoán được đối phương là ai.


Trầm mặc thật lâu, Phó Nhiễm cảm thấy gió lạnh xâm nhập vào cơ thể, cô nâng đầu gối lên, đưa lưng dựa vào ghế sofa, hai người giằng co cũng không ai nói chu


yện.


Cô thấy Minh Thành Hữu từ phòng tắm đi ra, lười biếng mặc một chiếc áo choàng tắm lên người. Phó Nhiễm nắm chặt chiếc điện thoại di động, giống như nói chuyện cùng không khí.


“Ca ca, thật sự anh muốn đính hôn phải không?”


Bên kia truyền đến tiếng thở dài rất nhỏ.


Rất nhạt, rất khẽ, nếu không cẩn thận lắng nghe thì rất dễ dàng không biết điều đó.


Ngón tay Phó Nhiễm nắm chặt, không biết được đáp án, cô đem điện thoại từ bên tai lấy ra, tắt máy.


Vừa lúc Minh Thành Hữu đẩy cửa đi ra.


“Gọi điện thoại với ai?”


Trong mắt Phó Nhiễm nén xuống một tia nhìn tức tối.


“Gọi nhầm số.”


“Phải không?”


Chân Minh Thành Hữu hơi cong đến ngồi trên ghế sofa, một tay vỗ vỗ chân Phó Nhiễm ý bảo cô dựa vào bên trong.


“Vừa rồi cha gọi điện thoại đến, lễ đính hôn của lão Đại để cho chúng ta lo liệu.”


“Ừ.”


Phó Nhiễm đáp nhẹ, trong cánh mũi phát ra âm thanh rất khẽ. Minh Thành Hữu tiến đến áp hướng Phó Nhiễm.


“Dứt khoát đáp ứng như vậy sao? Trong lòng đang nghẹn điều gì xấu đây?”


Phó Nhiễm nghĩ định vươn ra trước mặt hắn, cô dứt khoát cuộn mình ôm bả vai quay lưng về phía Minh Thành Hữu.


“Nhưng tôi không có tâm tư như anh.”


Nơi bả vai bỗng nhiên bị siết chặt, Minh Thành Hữu dùng sức ghì cô xuống. Phó Nhiễm không thoát ra được đành phải nằm lại trên ghế sa lon.


“Anh biết rõ trong lòng em khó chịu, anh đang suy nghĩ… Có phải là có cảm giác chết cả cõi lòng hay không? Còn muốn trơ mắt nhìn anh ta đính hôn, nói không chừng trong lúc đó chính là lúc toàn bộ những ký ức tốt đẹp nhất của hai người sẽ bị phá vỡ đi?”


Khuỷu tay Phó Nhiễm tỳ vào thắt lưng, chống nửa người lên trên.


“Minh Thành Hữu, tôi cầu nguyện một ngày nào đó anh cũng sẽ gặp phải chuyện như vậy.”


“Anh muốn gặp, muốn thấy, anh khẳng định là sẽ không nói hai lời đoạt lại, em dám sao?”


Cô nổi cáu.


“Như thế nào lại không dám, dầu gì tôi cũng là con gái Phó gia, mặc dù không có quyền thế bằng La gia nhưng ở Nghênh An thị cũng có thể một mình đảm đương một góc, anh đều nói hai chúng tôi có tình ý, thực sự đến lúc đó tôi không tin là anh ấy sẽ không đi theo tôi.


Phút chốc Phó Nhiễm thấy khóe miệng Thành Hữu đang vui vẻ dần kết thành từng mảng băng lạnh lẽo. Cô cũng là tức giận mới có thể bật thốt lên như vậy, chỉ trách Minh Thành Hữu làm chuyện bóc vết sẹo của người khác ra.


Thông minh như Phó Nhiễm, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, còn không đợi Minh Thành Hữu nổi giận, cô sớm đã nhẹ nhàng chịu thua.


“Minh Thành Hữu, những lời này về sau anh đừng nói nữa được không? Anh đã đáp ứng là sẽ chăm sóc em, chuyện quá khứ của anh em cũng không có mở miệng hỏi lại anh, trong tim em là có khó chịu. Dù là khi đó là mơ mộng không hiểu hay là yêu, nhưng vết sẹo dù có tốt hay là không tốt đi chăng nữa thì cũng không thể quên được đau…”


Phó Nhiễm cảm thấy cô thực sự là một diễn viên tiềm lực.


Chỉ năm chữ mộng không hiểu là yêu đã làm khó chịu trong lòng Minh Thành Hữu tan mất.


Chính hắn cũng không ý thức được vì sao lúc trước đó nghe Phó Nhiễm nói lời nói đó, không hiểu tại sao lại cảm thấy phiền lòng nóng nảy, lo nghĩ không yên.


Hắn giống như là có Phó Nhiễm ở bên cạnh đã thành một thói quen, thói quen về nhà thấy chụp đèn trong phòng ngủ chính kia sáng lên.


Hắn vui vẻ bỏ qua phiền muộn, kéo tay Phó Nhiễm.


“Đi, ngủ đi.”


Từ sau hôm nghe điện thoại muộn đó, Phó Nhiễm không nhận thêm bất cứ cuộc gọi nào tương tự.


Minh gia cùng La gia bắt đầu công khai chuẩn bị lễ đính hôn, mấy lần Minh Tranh mang theo La Văn Anh xuất hiện trước công chúng.


Phó Nhiễm đến Minh gia có gặp qua bọn họ mấy lần, La Văn Anh không thích nói chuyện, còn Minh Tranh thì nhìn thấy cô cũng chỉ là tự nhiên lên tiếng chào hỏi, không nói nhiều hơn.


Nửa tháng sau, cuối cùng lễ đính hôn ấn định tổ chức tại nơi lúc trước Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm đính hôn.


Lý Vận Linh bận bịu lo mọi việc.. Việc thu xếp đều phải tự làm, hiện tại Phó Nhiễm cảm thấy thật khâm phục bà.


Bà ngầm vụng trộm phản đối hôn sự này không chỉ một lần, giờ lại duy trì hình tượng mẹ hiền cảm động lòng người trước việc tận tâm lo công việc. Ngay cả vị trí bày đặt bóng bay đều muốn bà xác nhận qua, thậm chí so với lễ đính hôn của con trai ruột còn không muốn bận tâm.


Phó Nhiễm tới đây giúp đỡ, có thể ở bên cạnh Lý Vận Linh thì nơi đó có phần việc cho cô nhúng tay.


Cô đứng ở giữa sân đang bố trí hoàn toàn mới, ngẩng đầu nhìn về phía hai quả bóng bay lên ở giữa không trung, mùi hương hoa hồng thơm ngào ngạt mà lãng mạn từ giữa không trung lướt đến.


Phó Nhiễm thấy chói mắt, đợi tí nữa nơi đây lại là nơi cử hành đám hỏi rộn ràng.


“Tiểu Nhiễm, con cũng trở về Tôn Vân Thủ Phủ đi, ở đây cũng không còn chuyện gì, buổi tối đi cùng Thành Hữu


Lý Vận Linh thấy Minh Tranh dừng xe đi tới hướng này, dứt khoát đuổi Phó Nhiễm đi.


“Vâng.”


Vốn dĩ là cô không muốn đến, chậm rãi thở dài như trút được gánh nặng, xoay người mới đi được vài bước lại chạm mặt Minh Tranh.


Phó Nhiễm nghĩ trước nghĩ sau, hay là mở miệng kêu.


“Đại ca.”


“Ừ.”


Hắn gật đầu đáp lại, cũng không liếc mắt nhìn cô, sải bước qua đi bên người Phó Nhiễm đi vào trước mặt Lý Vận Linh.


“Mẹ, mẹ hao tâm tổn trí rồi.”


Bóng lưng Phó Nhiễm cứng đờ, vẫn duy trì tư thế cũ đưa lưng về phía hai người. Hắn coi cô như không khí bình thường, ngay cả đứng lại nói một câu cũng thấy cảm giác dư thừa.


Khoảng cách giữa lúc Minh Tranh cùng Lý Vận Linh nói chuyện, hắn liếc qua trông thấy bóng dáng Phó Nhiễm đi ra, đôi mắt khẽ nhíu lại, đi theo Lý Vận Linh bước vào đại sảnh.


Minh Thành Hữu trở lại Tôn Vân Thủ Phủ, lật khắp nơi, toàn bộ lầu trên lầu dưới cũng không tìm được Phó Nhiễm, hỏi qua Tiêu quản gia, bà chỉ nói là cô đã trở lại một lần nhưng rất nhanh sau đó lại đi ra ngoài.


Lúc hắn lái xe chạy tới chỗ tổ chức lễ đính hôn của Minh Tranh đã là 8 giờ tối.


Ở trên xe Minh Thành Hữu gọi cho bạn bè Phó Nhiễm cùng bên nhà, tất cả đều nói không nhìn thấy cô.


Hắn lại đi phòng làm việc của cô tìm một vòng, cùng với nơi khả năng cô có thể đi tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng cô đâu.


Minh Thành Hữu vọt tới hội trường lễ đính hôn, ở trong đại sảnh đang ăn uống linh đình, không ít người nhìn thấy hắn đều nâng chén lên chào hỏi.


“Tam thiếu…”


Hắn lại hoàn toàn làm như không nhìn thấy, cho đến lúc gặp Lý Vận Linh.


“Mẹ, Phó Nhiễm đã tới sao?”


“Nó không phải là đi cùng con sao?”


Lý Vận Linh thấy có gì đó không đúng, vội vàng kéo Minh Thành Hữu.


“Làm cái gì thế, thật là làm cho người ta mất bình tĩnh.”


“Mẹ, mẹ mặc kệ con.”


Minh Thành Hữu vội vàng bỏ qua một bên, sau đó ở đại sảnh lo lắng tìm, hắn đem Minh Tranh đang xã giao kéo đến bên cạnh.


“Phó Nhiễm ở đâu?”


Thần sắc Minh Tranh lạnh lùng, không để lại dấu vết đẩy tay Minh Thành Hữu ra.


“Cô ấy là vị hôn thê của cậu, như thế nào mà ngược lại lại tới hỏi tôi?”


“Đừng nói cái gì bí hiểm với tôi, thật sự coi người khác là không biết chuyện của các người? Đến giờ cũng không thấy cô ấy đâu, chẳng lẽ anh không lo lắng sao?”


Vẻ lạnh nhạt trên gương mặt Minh Tranh như bị vò nát, trong mắt tiết lộ ra vẻ lo sợ.


“Có thể đi tới nhà bạn không?”


“Tôi đều đã t rồi.”


“Minh Tranh – -”


Cách đó không xa, La Văn Anh ở đó ngoắc tay. Minh Tranh bừng tỉnh chợt nhớ tới điều gì, hắn nói địa chỉ cho Minh Thành Hữu.


“Nhưng tôi không xác định cô ấy có ở đó hay không.”


Minh Thành Hữu đi ô tô chạy tới chỗ Minh Tranh nói tới, hắn đem cửa sổ ở trên mui xe mở ra, cánh tay trái vươn dài ra ngoài cửa sổ. Gió lạnh thổi tới làm mỗi lỗ chân lông hắn đều đang kịch liệt co rút lại.


Tâm tình của hắn khó chịu, người phụ nữ này!


Minh Thành Hữu vừa nóng vừa giận, nhưng lại có kiểu chân tình khác thường đồng thời quanh quẩn tiến đến trái tim.


Phó Nhiễm lạnh nhạt mà kiên cường như vậy, lại cũng không tình nguyện đối mặt chuyện mình muốn trốn tránh.


Chỉ là thật sự muốn trốn tránh sao?


Không hiểu sao hắn lại sinh ra cảm giác đau lòng khó kìm nén.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK