• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 51: Ngôi nhà bị phá hủy


Vưu Dữu thân thiết đón hai người đưa vào bên trong nhà, chú thím đang bận bịu trong phòng bếp, thấy Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm đến vội vàng đi ra ngoài.


“Chúc chú thím điều tốt lành.”


“Tốt, tốt, năm mới vui vẻ.”


Chú là người thật thà đàng hoàng, thím lại là người rất biết nói chuyện.


“Nhìn một chút, cầm tới nhiều đồ như vậy làm cái gì?”


Vưu Dữu khoác vào cánh tay Phó Nhiễm dẫn cô đi tới ghế sa lon.


“Anh rể, anh tự ngồi đi, ngày hôm nay chị là của em, anh cũng không thể ghen.”


“Vưu Dữu, qua hết năm là em cũng 20 tuổi


Phó Nhiễm đem bao lì xì đã chuẩn bị cho cô, đầu tiên Vưu Dữu không nhận, nhưng không lay chuyển được Phó Nhiễm đành phải cầm trong tay.


Chú đem lá trà đặc biệt lấy ra chiêu đãi, Vưu Dữu cũng hăng hái nhét đồ ăn vặt trong tay Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu.


“Ăn nha, trước tiên lấp đầy bụng đã.”


Phó Nhiễm nói đến cô em gái này, trong lời nói tràn đầy kiêu ngạo.


“Vưu Dữu nhà chúng ta không chỉ có học hành tốt, hơn nữa rất xinh đẹp, hiện tại đúng là hoa khôi của trường, nói không chừng về sau có thể là đương kim minh tinh đấy.”


“Em lại không cần làm minh tinh.”


Trên mặt cô gái toát ra vẻ ngượng ngùng.


“Em muốn học bác sĩ, làng giải trí có cái gì đó không thực tế.”


“Ui, đứa nhỏ này có tiền đồ.”


Minh Thành Hữu cũng bị chọc cười.


“Anh rể, thật ra thì chúng ta rất có duyên, bên trong tên anh có một chữ cùng đồng âm với tên em, em đem nhũ danh bạn bè đặt cho em đưa cho anh được không?”


“Nhũ danh gì?”


Minh Thành Hữu nhíu mày, trông thấy vẻ giảo hoạt trong mắt cô gái.


“Trái bưởi nha, tiểu trái bưởi.”


“Phốc –” Đôi môi Phó Nhiễm mới vừa đụng vào mép chén, cười đến nỗi vội đẩy ly trà ra, một ngón tay chỉ hướng Minh Thành Hữu sắc mặt đang tái x


“Thật là tài tình, làm sao chị lại không nghĩ tới nhỉ?”


Minh Thành Hữu vuốt ve tay của cô.


Chú ở bên nhẹ giọng quát bảo ngưng lại.


“Con nha đầu này, không có lễ phép, không cho phép nói chuyện như vậy với anh rể con.”


Nhưng giữa lúc đó mặt mày cũng là vui vẻ dạt dào.


Vưu Dữu cười đến nỗi không tự ngừng được, nửa người nằm rạp ở trên ghế sofa.


“Ai u, anh rể đừng so đo với em, em cũng không dám nữa.”


Thím đã chuẩn bị một bàn cơm trưa phong phú, bên trong phòng khách không tính là rộng rãi, mùi thơm thức ăn mê người, nóng hổi làm người ta cảm thấy cả trái tim đều là ấm áp.


Chú ôm ra một vò rượu, Phó Nhiễm vội vàng đứng dậy nói.


“Chú, chúng con đã mang rượu tới đây, để con đi lấy.”


“Cái đứa bé này, quên mùi rượu của ông chú này rồi hả? Đây là do họ hàng thân thích nhà mình chế riêng cho, có thể so sánh với rượu trắng Mao Đài kia.”


Chú chưa dứt lời, đã giúp Minh Thành Hữu rót một ít ly nhỏ.


“Đây, nếm thử một chút.”


Đầu tiên hắn chỉ nhấp thử qua một ít.


“Đúng, mùi vị thật không tệ.”


Về sau, uống một hơi cạn sạch.


“Uống ít một chút.”


Phó Nhiễm vỗ nhẹ cổ tay hắn.


“Rượu này tác dụng chậm rất lớn.”


“Chị đau lòng. . . . . .”


“Đi, đứa bé biết cái gì?”


Phó Nhiễm dùng bàn tay dán hướng cổ theo thói quen, Minh Thành Hữu biết động tác này của cô tiêu biểu cho điều gì, hắn bật cười cầm bàn tay cô.


“Không có việc gì, mấy chén mà thôi.”


Hắn đã nhận ra, ở nơi ngôi nhà này, chính xác là Phó Nhiễm có thể hòa nhập, chú thím nhiệt tình cũng tuyệt đối không phải bởi vì thân phận của bọn họ, tình cảm như vậy càng không phải là một sớm một chiều có thể giả vờ.


Thật đúng là bạn rượu tri kỷ ngàn chén còn thấy thiếu, chú thấy Minh Thành Hữu cũng có thể uống, lúc này càng phát ra hăng say rót thêm rượu vào ly của hắn. Tuy Phó Nhiễm có lo lắng nhưng cũng không tiện ngăn cản hăng hái của bọn họ. Ăn xong bữa cơm, thấy Minh Thành Hữu còn có thể chống đỡ, lúc này cô mới coi là yên tâm.


Sau khi đi ra khỏi Vưu gia, Minh Thành Hữu chỉ chống đỡ được lúc tiễn mấy người trở về nhà, lúc này chân mới mềm nhũn, cánh tay nắm trên vai Phó Nhiễm.


“Rượu này đúng là mạnh thật, thiếu chút nữa anh bị hủy trong tay nó đi.”


“Không sao chứ?”


Cánh tay Phó Nhiễm nắm lấy hông của Minh Thành Hữu, phải cố hết sức mới đem hắn nhét vào ghế lái phụ được. Hai tay hắn nhẹ nhàng đè huyệt thái dương, đợi Phó Nhiễm phát động động cơ xong, sau đó đem đầu đặt hướng cổ c


“Hôm nay em vui vẻ sao?”


“Vui vẻ.”


“Có phải vui vẻ hơn so với hai ngôi nhà lớn kia?”


Hô hấp của hắn như thiêu đốt ở cổ Phó Nhiễm, cô không chút nghĩ ngợi gật đầu một cái.


Minh Thành Hữu không nói chuyện nữa, tác dụng chậm của rượu đúng là rất lớn. Phó Nhiễm trở lại Y Vân Thủ Phủ phải gọi Tiêu quản gia, hai người mới đưa Minh Thành Hữu lên được tới lầu hai.


Cho đến giờ cơm tối, Minh Thành Hữu còn say .


Tiêu quản gia phần lại đồ ăn cho hắn, Phó Nhiễm mở đèn ngủ ra xem sách. Lúc Minh Thành Hữu mở mắt cảm thấy ánh sáng trong mắt lợi hại, sáng loáng khó chịu, hắn giơ tay che trên trán, thanh âm mơ hồ không rõ.


“Mấy giờ rồi?”


“Sắp đến 9 giờ rồi.”


Minh Thành Hữu vỗ nhẹ cái trán.


“Nhức đầu.”


“Để cho anh thể hiện.”


Hắn lật người, cánh tay ôm eo Phó Nhiễm.


“Không phải anh thể hiện cho em xem sao? Xoa cho anh.”


Phó Nhiễm bỏ quyển sách trong tay ra, đầu ngón tay hơi lạnh ấn ấn huyệt thái dương của hắn, Minh Thành Hữu thích ý nhắm mắt.


“Mau đứng lên tắm rồi


Hắn lười biếng lắc đầu, trong nháy mắt tiếp theo lại đem Phó Nhiễm áp đảo ở trên giường.


“Anh lại muốn ăn em.”


“Đứng lên tắm. . . . . .”


Tiếp theo lời nói là nụ hôn thân mật bao phủ, ngón tay trỏ Minh Thành Hữu đẩy vạt áo của cô ra. Bên hông Phó Nhiễm vô thức khẩn trương, tình dục hết sức căng thẳng.


Điện thoại trên tủ đầu giường lại không hợp thời vang lên, Minh Thành Hữu nhíu mày lại, đè Phó Nhiễm mong muốn đưa tay tới lại.


“Đợi tí nữa.”


Tiếng chuông cố tình đối nghịch với hắn, liên tiếp không ngừng kêu giống như đòi mạng.


Phó Nhiễm đẩy người đàn ông đè ở trên người cô ra, vừa nhìn số đúng là thím. Trong lòng giống như gặp bất an nặng nề, cô vội vàng nghe máy.


“A lô”


“Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm ——”


Ngay cả Minh Thành Hữu ở bên cạnh cũng có thể nghe thấy đầu điện thoại bên kia tuyệt vọng đến tan nát cõi lòng.


“Đã xảy ra chuyện, Tiểu Nhiễm ——”


Phó Nhiễm vội vã thay quần áo xong, lúc ngồi lên xe cả người đều run lẩy bẩy, ngay cả chìa khóa xe nhắm mấy lần cũng không tìm được ổ khóa. Minh Thành Hữu theo sát đưa tay cầm lấy chìa khóa trong tay cô.


“Anh đến đây, đừng nóng vội.”


Cô ngồi ở ghế cạnh tài xế, Minh Thành Hữu cầm chặt tay của cô. Phó Nhiễm kề mặt hướng cửa sổ xebăng. Cô cắn chặt khóe môi, vẫn là ức chế không chảy nước mắt được, Minh Thành Hữu chỉ biết là có chuyện lớn xảy ra.


Hắn nhanh chóng khởi động xe, chiếc xe màu đen sang trọng giống như hồn ma bay qua đường lớn, khi người ta muốn nhìn kỹ thì đã sớm không thấy bóng dáng.


Chạy tới bệnh viện, Phó Nhiễm đẩy cửa xe ra, vội vàng không kịp bị gió lạnh đánh tới. Phó Nhiễm thở cũng ra hơi lạnh, Minh Thành Hữu dừng xe xong đi tới ôm lấy cô. Nhờ sức của hắn, lúc này cô mới có thể đưa tới bước chân tiến lên phía trước.


Bên ngoài phòng cấp cứu, không nghe thấy tiếng lúc trước đã nghe, Phó Nhiễm tránh lồng ngực Minh Thành Hữu ra chạy tới, chú đang ôm chặt thím lo lắng đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu.


“Chú. . . . . .”


“Tiểu Nhiễm!”


“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”


“Chúng ta cũng không biết. . . . . .”


Chú coi như đã bình tĩnh, nhưng trong cổ họng cũng có nghẹn ngào.


“Vưu Dữu đi ra ngoài một lúc, nói có bạn tới tìm, lúc bệnh viện báo cho chúng ta mới biết đã xảy ra chuyện.”


Cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, một vị bác sĩ mặc áo trắng từ bên trong bước ra ngoài.


“Trong số mấy người ai là người thân của bệnh nhân?”


“Bác sĩ, con gái của tôi thế nào?”


Bác sĩ nhẹ giương mắt lên, tầm mắt không gợn chút sợ hãi nhìn về mọi người.


“Đây là thông báo bệnh tình nguy kịch,


“Cái gì?”


Phó Nhiễm nhào qua kéo ống tay áo vị bác sĩ.


“Rốt cuộc cô ấy thế nào, buổi chiều còn rất tốt, ông nói cho tôi biết ——”


Sắc mặt vị bác sĩ vô hồn, nhanh chóng nói.


“Hạ thân có vết bầm tím, màng trinh bị rách, mặt. . . . . .”


Nói đến đây, giọng nói ông dần ảm đạm.


“Gương mặt bị thiêu hủy, độ cháy đã quá số % cho phép, các người mau ký vào thông báo bệnh tình nguy kịch đi, hiện tại thời gian trì hoãn lâu thêm lúc nào thì bệnh nhân cũng nguy hiểm lên nhiều phần đấy.”




Chương 52: Tai nạn


Thím không chịu nổi cú sốc đó, té xỉu ngay tại chỗ.


Sắc mặt của chú thì trắng bệch, giống như là bị mất hết cả linh hồn, mấy người ở đó chỉ có Minh Thành Hữu là giữ được bình tĩnh, hắn giục chú nhanh chóng ký tên, sau khi ký tên xong lại tìm phòng bệnh cho thím.


Cuộc giải phẫu tiến hành được một nửa, Vưu Chiêu Phúc cùng Thẩm Tố Phân mang theo Vưu Ứng Nhụy cũng vội vã chạy tới.


Ngược lại thím lại muốn kiên trì đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu, Thẩm Tố Phân ôm lấy bà có ý an ủi. Toàn thân Phó Nhiễm như không còn sức lực, cô miên man suy nghĩ, lúc cô cùng Minh Thành Hữu rời đi, Vưu Dữu còn đứng ở ban công không ngừng phất tay hướng tới bọn họ. 20 tuổi, thanh xuân tràn đầy, vốn nên là thời gian đẹp nhất. . . . . .


Phó Nhiễm ôm chặt bả vai, tự mình nhón chân cố gắng cong người đứng lên


Cô nhìn thấy Minh Thành Hữu tựa ở phía trước cửa sổ, vừa gọi một cuộc điện thoại, chân mày thỉnh thoảng nhíu chặt, khi thì phiền não móc bao thuốc lá ra, nhưng nơi này là bệnh viện, hắn không thể không ném điếu thuốc vứt vào trong thùng rác bên cạnh.


Chú thím chỉ có hơi sức ôm đầu khóc rống, Phó Nhiễm biết rõ lúc này phải nhờ cậy vào Minh Thành Hữu chống đỡ. Khi đồng hồ trước cửa phòng mổ chỉ hướng 1 giờ sáng thì cửa chính của hành lang bên kia đột nhiên bị mở ra, vài vị bác sĩ lần lượt đi tới.


Vị bác sĩ dẫn đầu bắt tay cùng Minh Thành Hữu, Phó Nhiễm chỉ nghe được bằng bất cứ giá nào cũng phải giữ được tính mạng của Vưu Dữu … Mấy người không kịp nói thêm nữa liền vào phòng giải phẫu.


Minh Thành Hữu trở lại ngồi bên cạnh Phó Nhiễm, giữ lấybàn tay cô đã lạnh như băng.


“Đừng sợ, mấy vị kia đều là bác sĩ tốt nhất của bệnh viện quân đội, bọn họ sẽ đoạt lại tính mạng cho cô ấy.”


Phó Nhiễm ghé đầu vào bả vai hắn, cô có thói quen chuyện gì xảy ra cũng một mình xoay sở, thì ra là lúc sắp không thể gánh vác được nữa, cô còn có thể dựa vào một người.


Mức độ vết bỏng của Vưu Dữu rất nghiêm trọng, dáng sợ nhất là lây lan, cuộc giải phẫu kéo dài đến sáng sớm ngày hôm sau. Khi y tá bước ra ngoài nói trước mắt thì bệnh nhân đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm tính mạng thì Phó Nhiễm cảm thấy thần kinh căng thẳng giống như kéo đến cực độ, thật vất vả mới có thể thư giãn. Chỉ là sự buông lỏng này rốt cuộc cũng không nâng nổi tinh thần lên một chút.


Dù là, chỉ là tạm thời, nhưng ít nhất thì hy vọng này cũng có thể đẩy hơi thở tử vong bao phủ trên đầu họ ra.


Phó Nhiễm ngồi trên chiếc ghế màu xanh đen ở hành lang, ánh mắt cố định nhìn vào một chỗ.


“Từ nhỏ Vưu Dữu đã có dáng vẻ xinh xắn, người nhà đều nói cô gái này có dấu hiệu như vậy, về sau có thể làm Lưu Hiểu Khánh, anh cũng biết, hồi bọn em còn nhỏ đều Lưu Hiểu Khánh, có nhiều may mắn. . . . . .”


Trong mắt Phó Nhiễm là một mảnh ấm áp vỡ nát.


“Nhưng Vưu Dữu thích đi học, anh đã nghe rồi đấy, nó vẫn nói muốn được đi học. Em thích nó, thậm chí lúc này nghĩ rằng không phải là số mệnh lại đùa giỡn một lần nữa? Nói không chừng nó sẽ là em gái thân thiết nhất của em. Nó đã cho em rất nhiều lần đầu tiên. . . . . .”


Phó Nhiễm chua xót, ở bả vai Minh Thành Hữu điều chỉnh lại tư thế.


“Món đồ chơi đầu tiên của em, là Vưu Dữu cho, lúc ấy nó vẫn nhỏ mà hiểu chuyện, gạt em nói là nó không thích, về sau trong lúc vô tình thím lại nói đến, em mới biết đó là món đồ mà nó quấn thím hai tháng mới được mua cho. Còn nữa, năm thứ nhất học trung học, em là tự đi một mình, kéo hành lý túi lớn túi nhỏ, gần như tất cả mọi người đều có cha mẹ đưa đi, lấy màn giúp bọn họ, giặt sạch chăn chiếu, em nhìn người thân của họ hâm mộ. . . . . . Còn không kịp khó chịu, liền thấy Vưu Dữu ôm một túi táo to đứng ở cửa phòng ngủ của em, khi đó nó mới lên tiểu học. . . . . .”


Có một số tình cảm, có lẽ người khác chưa từng trải nghiệm qua sẽ không thể hiểu được.


Minh Thành Hữu giống như có thể nhìn thấy được hai bóng dáng, một người bướng bỉnh mạnh mẽ, một người khác yếu đuối cũng mong muốn hy vọng vui vẻ. Hắn vòng tay ôm chặt Phó Nhiễm, cảm xúc như ảnh hưởng đến giọng nói, trong lời nói không tránh được thâm trầm.


“Rồi tất cả cũng sẽ qua đi.”


Phó Nhiễm nghe nói vậy lại khóc ra thành tiếng.


“Làm sao có thể yên tâm đây?”


Bị cưỡng bức, hơn nữa gương mặt còn bị hủy hoại, bất kể thế nào đều là đòn trí mạng.


Vưu Dữu bị đưa vào phòng cấp cứu đặc biệt, thím cũng không còn sức lực, một lần nữa bị đưa trở về phòng bệnh. Đợi sau khi bà tỉnh táo mới có hơi sức bàn chuyện kế tiếp.


Chú thím do dự, Thẩm Tố Phân ngồi ở mép giường khuyên bảo.


“Chuyện như vậy không thể báo cảnh sát, Vưu Dữu mới 20 tuổi, sau này vẫn còn muốn đi học, đến lúc đó chuyện vỡ lở ra làm sao nó có thể tiếp nhận được?”


Hiển nhiên Vưu Chiêu Phúc cũng tán thành.


“Tố Phân nói rất đúng, không thể để xấu mặt Vưu gia.”


Cảm xúc của Phó Nhiễm kích động, lúc này lại còn lo mất mặt?


“Nếu như không báo cảnh sát, chẳng lẽ để Vưu Dữu tổn thương một cách vô ích như vậy sao?”


“Tiểu Nhiễm. . . . . .”


Vưu Ứng Nhụy đứng ở bên cạnh sắc mặt như thường, cô đi lên phía trước chen vào nói.


“Cha mẹ, nếu như không báo cảnh sát mà nói, tiền chữa bệnh cho Vưu Dữu phải làm thế nào? Về sau nếu như không có một trăm vạn thì đi phẫu thuật thẩm mỹ thế nào được?”


“Chúng ta. . . . . . Mọi người có thể đóng góp một chút.”


Vưu Ứng Nhụy hừ lạnh, đóng góp?


“Cha có thể đóng góp bao nhiêu?”


Vưu Chiêu Phúc cùng Thẩm Tố Phân nhìn nhau, Minh Thành Hữu tiến lên ôm chặt bả vai Phó Nhiễm.


“Chuyện này để vài ngày nữa rồi hãy nói, trước mắt quan trọng nhất là Vưu Dữu có thể vượt qua nguy hiểm đợt này hay không đã.”


Đây cũng chính là ý tứ của chú thím, năng lực chịu đựng trong lòng bọn họ đã gần như đến h giới hạn, nếu như ép nữa, sợ rằng bất kỳ một cây rơm rạ không hề có sức nặng nào cũng có thể làm tinh thần của bọn họ sụp đổ.


Trong lúc Minh Thành Hữu gọi điện thoại gọi người đưa bữa sáng tới đây, Phó Nhiễm theo hắn đi ra phòng bệnh, hiện tại không có thời gian cho cô thương tâm quá độ.


“Tại sao lại không lập tức báo cảnh sát? Cảnh sát còn phải thu thập chứng cứ. . . . . .”


Tâm tình cô có chút mất khống chế, hai tay Minh Thành Hữu cầm lấy bả vai cô.


“Vưu Dữu vẫn còn giãy giụa ở trên con đường tử vong, em có thể nhẫn tâm để cho nó trần truồng phơi bày ở trước mặt người khác sao? Huống chi bác sĩ nói, người cưỡng bức dùng bao cao su ngừa thai, một khi báo cảnh sát, trình tự dày đặc cũng không ứng phó được, chú thím em còn có tinh thần như vậy sao?”


Phó Nhiễm giống như con rối thất bại trong ngực hắn, hai tay vô thức vòng chặt hông của hắn.


“Vậy nên làm thế nào, em không biết nó tỉnh lại phải đối mặt như thế nào.”


“Phó Nhiễm, em lo lắng quá rồi, để anh đưa em về nghỉ ngơi.”


Phó Nhiễm vội vàng kéo tay Minh Thành Hữu.


“Em biết rõ anh có biện pháp, anh đáp ứng em, tìm được người đó giúp em.”


Minh Thành Hữu cả đêm chưa ngủ, hơn nữa tối hôm qua còn chưa kịp ăn cơm, lúc này tinh thần rất mệt mỏi, hắn đưa tay vén tóc rơi trên gò má Phó Nhiễm.


“Yên tâm đi, anh sẽ bắt hắn phải trả giá thật lớn, còn phải thảm hơn so với vào đồn cảnh sát.”


Hai ngày hai đêm sau, cuối cùng Vưu Dữu cũng bắt đầu thức tỉnh, thím từ phòng bệnh đặc biệt đi ra ngoài khóc. Tình huống bây giờ của Vưu Dữu vẫn không lạc quan, Phó Nhiễm lấy cho bà một ly nước ấm.


“Thím, Vưu Dữu tỉnh chưa?”


“Lại ngủ thiếp đi rồi.”


“Nó có nói đến cái gì hay không?”


Thím đau khổ tột cùng.


“Nó nói đau chết đi được, còn hỏi ta là mặt của nó còn ở đó hay không? Tiểu Nhiễm. . . . . . Ta thật sự sợ sau khi tỉnh lại nó sẽ không chấp nhận được.”


Minh Thành Hữu đứng ở sau lưng Phó Nhiễm, mấy ngày nay bên trong phòng bệnh thậm chí cả biệt thự Y Vân Thủ Phủ đều không ngoại lệ, không khí nặng nề cũng ép tới nỗi cả người không thở nổi.


“Còn có. . . . . .”


Thím nhớ tới lời con gái vừa mới nói.


“Nó nói bị thiêu đốt đau quá, không cần. . . . . . Lý Sâm không cần.”


“Lý Sâm?”


Minh Thành Hữu giật mình.


“Anh có biết không?”


Đối mặt với ánh mắt chất vấn của Phó Nhiễm, hắn quả quyết lắc đầu.


Trong nháy mắt, ánh mắt của Minh Thành Hữu cũng lạnh thấu xương, hắn nhớ tới lúc vội vàng cùng Phó Nhiễm đến Vưu gia, thoáng nhìn thấy biển số xe, lại nghĩ đến cái tên trong miệng Vưu Dữu nói ra, lòng hắn trầm xuống, nhất thời rơi xuống đáy cốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK