Chỗ Minh Tranh nói tới là một khu nhà ở bên cạnh một trường trung học trong thị trấn Nghênh An.
Vào tầm thời gian như thế này học sinh đều phải ở lớp tự học buổi tối, nhà trọ cách trường học bên cạnh cũng gần mà giá cả lại rẻ, thành nơi chung sống tốt nhất của không ít cặp tình nhân nhỏ.
Minh Thành Hữu thuận đường đi ô tô về phía trước, thấy đỗ ở dưới đèn đường cách đó không xa là một chiếc Audi màu đỏ, nhìn lại biển số xe, sao có thể không phải là Phó Nhiễm?
Bên trong đường bị hai bên quán nhỏ chiếm đi không ít diện tích, căn bản là không thể đi vào. Minh Thành Hữu ngừng xe xong, hỏi đường mới biết được cụ thể nơi cần đến.
Hắn bước vào con đường trong ngõ, ánh sáng ngọn đèn tiêu điều run rẩy phản chiếu không rõ thần sắc người đàn ông trong lúc này, bên tai chỉ nghe tiếng bước chân bình tĩnh vang lên.
Minh Thành Hữu suy đoán, khả năng trước kia Phó Nhiễm cùng Minh Tranh đã từng ở đây, nếu không sẽ không vào ngày hắn đính hôn lại chạy đến nơi này.
Mặc dù biết hiện tại Phó Nhiễm cùng Minh Tranh không thể như trước nữa, nhưng khi nghĩ đến điều này trong lòng Minh Thành Hữu lại không tránh khỏi khó chịu.
Hắn đi lên lầu, tìm biển số nh
à trong bóng đêm. Trong tầng lầu ấn chuông đủ kiểu, rồi đưa tay gõ cửa, lại không thấy người nào trả lời.
Minh Thành Hữu chưa từ bỏ ý định, đem cánh cửa gõ rung lên loảng xoảng.
“Mở cửa!”
Thấy đợi mãi không có người, hắn giơ chân lên.
“Minh Thành Hữu.”
Một giọng nói như có như không bay tới, hắn nhìn chung quanh, chỉ thấy bên cửa sổ cuối hành lang thò ra một cái đầu.
Cảm giác này, không thể không thấy kinh hãi.
Hắn bước qua hướng phía Phó Nhiễm.
“Mở cửa cho anh!”
“Em không có chìa khóa.”
Phó Nhiễm̉n nhiên thấp giọng xuống chứ không lớn tiếng như Minh Thành Hữu.
“Vậy sao em vào được?”
Phó Nhiễm chỉ chỉ phía trước cửa sổ chỗ Minh Thành Hữu đứng, nhà cũ đều sẽ cố gắng lợi dụng từng khoảng trống, nhưng ở chỗ này không thế, hai cái cửa sổ nối liền thành một chuỗi, còn có thể bày được một ít hoa cỏ cùng bồn thông.
“Em bò vào.”
“…”
“Vậy sao em vẫn chưa quay lại?”
“Làm sao anh tìm được chỗ này?”
Phó Nhiễm mặc chiếc áo len cao cổ màu trắng làm nổi bật lên một khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn cô không rời.
“Đại ca nói cho anh biết.”
“Anh về đi, em sẽ ở lại đây.”
Phó Nhiễm mới xoay người liền nghe thấy một tiếng ‘két’, Minh Thành Hữu nhảy lên bệ cửa sổ, hướng trên lan can bên cạnh vừa bò vừa nói.
“Em thật là có khả năng, cũng không sợ rơi xuống đó té ngã thành người què?”
Phó Nhiễm đưa tay giữ chặt hắn, Minh Thành Hữu tung người nhảy vào ban công.
“Buổi tối chớ để cho người ta nghĩ mình là ăn trộm.”
“Anh bớt nói đi.”
Phó Nhiễm
“Anh quên anh là mỏ quạ đen rồi sao? Việc tốt thì không linh, việc xấu thì lại linh.”
Hừ, có khoa trương như vậy sao?
Nếu như thực sự hắn có thể nói đúng được như thế, hắn chỉ cần nói em hãy đem chuyện suy nghĩ trong đầu về Minh Tranh quên đi cho anh, sao còn phải cần tới buổi tối đêm khuya chạy tới đây chịu lạnh làm gì?
Xem ra Phó Nhiễm đã đứng ở nơi này một hồi lâu, cô giương mắt nhìn hướng trường học rộng khoảng ngoài hai trăm thước, trong các lớp học đèn điện sáng trưng.
Cô đem hai tay đã lạnh cóng đến đỏ bừng tới bên miệng hà hơi, Minh Thành Hữu cầm lấy tay của cô sau đó nhét vào trong túi áo gió vải nỉ.
Phó Nhiễm cứ mặc hắn cầm tay như vậy.
“Anh không cần phải đến đây tìm, đợi tí nữa em sẽ tự trở về.”
“Em cùng Đại ca biết nhau mấy năm?”
Phó Nhiễm lại trả lời không cùng chủ đề.
“Chỗ này là ngày học cấp ba em cùng Mộ Mộ và Xèo Xèo mướn chung, bởi vì ký túc xá có quy định thời gian tắt điện, sau nửa học kỳ cấp ba rời ký túc xá ra đây ở, ca ca…”
Phó Nhiễm ngừng lại, thay đổi cách xưng hô.
“Đại ca đã tới một lần.”
Cô hời hợt nói qua, Minh Thành Hữu lại không cho rằng chuyện đơn giản đúng như trong lời nói của Phó Nhiễm.
“Em cùng Đại ca tại sao biết nhau
“Năm ấy…”
Gương mặt Phó Nhiễm lạnh nhạt, nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt, xa xôi như vậy, nhưng khi đề cập tới một lần nữa lại luôn giống như đang ở trước mắt.
“Xèo Xèo cùng bạn trai cô ấy gây họa, cùng một nam sinh học trường khác đánh nhau, lúc em cùng Mộ Mộ đến đó thấy bọn Xèo Xèo đang bị một đám người vây quanh không thoát ra được. Khi đó bọn em đều còn trẻ, bị nguyên một đám hù dọa ngay cả khóc cũng quên mất. Sau đó, một chiếc xe con đột nhiên xông đến, một người bước xuống… Công khai đem bọn em lên xe.”
Phó Nhiễm còn nhớ rõ lúc đó cô ngồi ở vị trí kế bên chỗ tài xế, người đàn ông bên cạnh giống như không thích nói chuyện.
Xèo Xèo ôm lấy bạn trai bị đánh rách nát đầu gào khóc thảm thiết, lúc lái xe người đàn ông lạnh lùng bỏ lại câu: “Không có bản lãnh có thể làm gì? Chết ở bên ngoài còn muốn người khác thay mình nhặt xác.”
Lúc ấy Xèo Xèo tức thiếu chút nữa hụt hơi, nhưng không có cách nào, ai bảo người ta cứu mạng của bọn họ.
Đứng trên ban công ở nhiệt độ gần dưới 0 độ nói mát, Minh Thành Hữu hoài nghi đầu óc hắn khẳng định là có vấn đề.
Điện thoại trong túi không chỉ vang lên một lần, hắn không nghe cũng có thể biết là Lý Vận Linh. Lúc này chỉ sợ là đang ở lễ đính hôn náo nhiệt.
“Ai u, nghe nói đêm nay có mưa, lão Vương, hoa của ông tôi chuyển đến trong hành lang cho ông nha, chớ để cho chết úng…”
Minh Thành Hữu nghe thấy tiếng nói chuyện, vội vàng ôm bả vai Phó Nhiễm lùi lại bên cạnh.
Một người phụ nữ trung niên đang đem cửa sổ để ngang bệ đóng lại, Phó Nhiễm muốn đi tới, lại bị Minh Thành Hữu giữ chặt tay
“Em muốn người khác nói chúng ta ăn trộm sao?”
“Vậy đợi tí nữa chúng ta đi ra ngoài như thế nào?”
Minh Thành Hữu thò người ra, thấy người phụ nữ đi xa rồi mới lên tiếng.
“Cửa bày ra ở đó, em không nên làm Spider Man?”
Phó Nhiễm nổi cáu, nghĩ thầm cũng thấy theo lẽ thường thì Đại thiếu gia này đương nhiên sẽ nhiều chuyện hơn đi.
Cô đẩy Minh Thành Hữu tới trước cửa sân thượng.
“Nếu không phải là bị khóa trái, em phải dùng tới anh leo cửa sổ hộ cho sao?”
Minh Thành Hữu bỏ tay Phó Nhiễm ra, bước đến trước bệ cửa sổ, xong đời, cửa đã bị khoá trái, trừ phi có thể thổi bay vách tường, bằng không chỉ có thể ở lại nơi này.
Nhưng Minh Tam thiếu lại là người chết cũng không chịu thừa nhận sai lầm, hắn nghiêng đầu hướng Phó Nhiễm đang tức giận tới mức giậm chân.
“Cho em thêm nhiều thời gian để em nhớ lại quá khứ không phải là tốt hơn sao? Em nên cảm kích anh.”
“Linh linh linh – – ”
Xa xa, truyền đến tiếng chuông kết thúc giờ học muộn.
Tâm tình Phó Nhiễm vốn đang nặng nề lại bị quấy rối lên thành một mớ, cô khóc cũng không được mà cười cũng không xong.
Minh Thành Hữu thấy cô xoay quanh như kiến bò trên chảo nóng, lúc này tâm tình thật tốt.
“Không thấy qua lá gan nha?”
Trong thang lầu rất nhanh truyền đến từng tiếng bước chân đi tới, Phó Nhiễm kéo Minh Thành Hữu co lại ngồi xuống bên dưới cọc treo đồ, mới đầu Minh Thành Hữu không chịu, chuyện này thật mất mặt.
Nhưng Phó Nhiễm đâu thèm để ý hắn, so với chuyện bị người ta nghi ngờ là ăn trộm thì như thế lại tốt hơn.
Cửa cùm cụp một tiếng, tiếng nói nữ sinh khoan khoái dứt khoát.
“Cuối cùng kết thúc rồi sao, ghét nhất là tự học, bảo chuyển ra bên ngoài anh còn không đi.”
“Thành tích em thật vất vả mới có được, nhất định phải kiên trì.”
Nói chuyện chính là một nam sinh.
“Ông xã…”
Phó Nhiễm không được tự nhiên ôm chặt bả vai, lúc này như trẻ con mới lớn, Minh Thành Hữu nhìn phía bên trong thăm dò, một tay Phó Nhiễm tóm lấy hắn trở lại.
“Làm cái gì đấy?”
“Nói không chừng có ảnh cấm.”
“…”
Rõ ràng là nhìn lén?
“Ông xã, em đã nói với anh, Mỹ Mỹ ngồi ở phía trước em thật đáng ghét, không phải chỉ mua áo khoác ngoài ONLY sao? Hôm nay trước mặt nữ sinh cả lớp lên mặt một vòng, còn nói quần áo của đều là hàng rẻ tiền nữa, tức chết đi được…”
Tuổi còn trẻ rốt cuộc thật tốt, mặc dù có chút chuyện phiền não nhưng tất cả đều là chuyện đơn giản.
Nam sinh ở bên cạnh cười.
“Không có việc gì, chờ ông xã có tiền sẽ mua cho em LV, đến lúc đó em hẹn cô ta ra rồi lên mặt trở về.”
Cô gái cười, hôn lướt qua trên môi hắn.
“Được, em đi thu y phục trước.”
Nói xong, bỏ tay ra tung tăng bước tới.
Ngón tay Phó Nhiễm nhéo cánh tay Minh Thành Hữu, tiếng nói gấp gáp đến độ biến giọng.
“Làm sao bây giờ?”
Sẽ không cho là bọn họ là hai người toàn đi nhìn lén chứ?
Chương 42: Khổ sở cùng cô
“Cạch – – ”
Cửa ban công đẩy ra.
Cô gái bật đèn sáng lên, nhưng lại thấy ở chỗ cọc treo đồ có hai người khác. Mắt cô trợn tròn, miệng há thật to, thừa dịp cô nữ sinh chưa kịp phản ứng, Minh Thành Hữu đã nhanh tay móc tiền mặt từ trong ví da đưa tới trước mặt cô gái.
“Cho cô, đi mua LV đi.”
Phó Nhiễm hoàn toàn bị một màn này làm cho giật mình kinh ngạc, hiển nhiên là cô gái kia cũng không kịp có phản ứng. Cô gái ngơ ngác nhìn qua hai người, rống to lên một hồi như sư tử Hà Đông.
“Ông xã, ông xã ahh – – ”
Nam sinh ở bên trong nghe được tiếng kêu to, vội vàng đeo dép chạy đến ban công.
Phó Nhiễm nhẹ nhàng bước đến sau lưng Minh Thành Hữu, da mặt hắn dày hơn so với cô, cũng đủ để ngăn cản.
“Các người là ai, tại sao lại ở đây?”
Nam sinh vội vàng đem bạn gái ôm vào trong ngực.
Minh Thành Hữu bực mình vẫy vẫy tiền mặt trong tay.
“Chúng tôi mượn ban công của hai người đứng tạm một lúc, số tiền này đã đủ chưa?”
Đôi tiểu tình nhân hai mặt nhìn nhau, cô gái thò đầu ra từ trong ngực bạn trai, vẻ không tin.
“Tiền này không phải là tiền giả chứ?”
Phó Nhiễm ngửa đầu lên, từ góc độ như vậy vừa lúc nhìn thấy khóe miệng Minh Thành Hữu hình như hơi run rẩy, dùng tiền giả sao?
Hắn?
“Nếu đã có tiền như vậy tại sao phải đến ban công này? Khách sạn bên ngoài có nhiều, rất nhiều.”
Suy nghĩ của nam sinh xoay chuyển thật nhanh, lập tức nói ra nghi vấn.
Minh Thành Hữu thu hồi tiền trong tay, hắn nhìn về phía bên cạnh, lại không thấy bóng dáng Phó Nhiễm, hắn quay lại lấy tay kia ôm bả vai cô kéo cô đến bên cạnh. Minh Thành Hữu dùng mắt có ý bảo Phó Nhiễm giải thích.
Phó Nhiễm vội vàng rủ đầu xuống, lúc này cô muốn trốn tránh.
“Bà xã, mau đi xem một chút xem có thiếu
Nữ sinh từ trong ngực hắn đi ra, mới đi hai bước lại bước ngược trở lại.
“Cửa khóa trái bọn họ không vào được, nói cho cùng toàn bộ đồ đáng giá em đều mang ở trên người.”
Minh Thành Hữu thấy người phụ nữ bên cạnh mình là không trông cậy vào được.
“Hai chúng ta trước kia cũng học ở đây, trùng hợp là nhà này khi đó đã thuê qua, mặc dù hiện tại đã kết hôn nhưng còn muốn trở về để xem một chút, cho nên…”
Nghe một chút, tâm trạng gì đây?
“Hì hì, là một đôi tình nhân đi.”
Nữ sinh kia nói ra một câu không đúng lúc.
Minh Thành Hữu lại đem toàn bộ tiền mặt trong ví móc ra.
“Mượn cửa đi qua, tiền này cho cô.”
Cái gì mà tình nhân, sắc mặt hắn bỗng nhiên khó coi, bọn họ là một đôi đã đính hôn, mà lại nằm chung một cái giường đã có tiếng cũng có miếng.
“Ông xã…”
Cô gái nhón chân lên, bàn tay khép lại thành hình quạt tiến đến bên tai bạn trai.
“Là LV nha.”
“Cái này không được đâu.”
“Cắt.”
Cô gái đã tiếp nhận tiền trong ta
“Đi thôi, nếu không phải là nhìn thấy anh cao lớn đẹp trai thì tôi sớm đã báo cảnh sát.”
Phó Nhiễm bước đi cũng như chạy trốn chạy ra khỏi khu chung cư, quá mất mặt, thật mất thể diện.
Minh Thành Hữu ba bước đuổi theo sát.
“Chạy cái gì mà chạy, không trách được châm ngôn nói tai vạ tự chạy đến nơi của mình.”
“Em phát hiện ra anh chính là mỏ quạ đen, tốt thì không linh, hỏng thì lại linh.”
Vốn là một mình cô ở đây rất tốt, không phải hắn là chui vào tham gia thêm phần náo nhiệt.
Nơi tổ chức đính hôn.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, người lớn hai nhà đang bận việc xã giao. Minh Tranh tiếp nhận ly rượu từ chỗ phục vụ, hắn buông lỏng cà vạt một chút, hai chân bước xuống thềm đá đi ra trước bể phun nước giữa quảng trường.
Nước phun lên lạnh lẽo, vài giọt nước thuận theo gió rơi xuống bắn lên trên mặt, gương mặt Minh Tranh dưới ánh trăng có vẻ tối tăm không nhìn rõ, hắn ngửa đầu đem ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, trong nháy mắt cảm giác khổ sở mà lạnh băng lướt qua cổ họng.
Minh Thành Hữu đến giờ vẫn không về, cũng không gọi điện thoại đến, xem ra hẳn là đã tìm được Phó Nhiễm.
Hắn luôn tin tưởng chính mình, mỗi bước quân cờ đều phải trải qua quá trình suy tính kỹ càng, cũng không đi nhầm. Hắn cần một thời cơ, cơ hội khả thi lại chậm chạp không thấy đến, cuối cùng nhất định phải kéo dài tới đám hỏi giữa hắn và La gia.
Hai tay Phó Nhiễm cắm vào trong túi quần, cô đơn chiếc bóng đi lên phía trước.
“Còn trở về lễ đính hôn sao? Nếu không anh cùng em đến đoạt cưới?”
Phó Nhiễm quay đầu lại.
“Nói chuyện không cần phải kẹp thương đeo gậy, nhưng em không có tâm tư kia như anh.”
Lúc trước còn cố ý làm cho Thẩm Ninh ở lễ đính hôn náo loạn như vậy.
Đôi mắt Minh Thành Hữu hẹp dài đào hoa tràn đầy vui vẻ, dần dần, nét thoáng cười kia gần như khó có thể tự đè nén, hắn giơ tay lên chỉ chỉ Phó Nhiễm.
“Lặp lại lần nữa.”
“Cái gì đó.”
Tâm tình cô vốn là bực bội.
“Súng gì, gậy gì nha, Phó Nhiễm, tư tưởng em không thuần khiết.”
Cô chăm chú nhìn thấy hắn cười mờ ám, hoàn toàn tỉnh táo, gương mặt đỏ bừng, nhấc chân lên đạp hắn.
Minh Thành Hữu kịp thời né tránh, Phó Nhiễm tức giận xoay người rời đi.
Cô vốn định tĩnh tâm lại một lúc cho tốt, lại không nghĩ hắn làm rối tung lên, bất ngờ phá hủy toàn bộ tâm tình của cô .
Nhưng không thể không thừa nhận, trong lòng cô đã không có khó chịu như lúc trước khi đến đây.
Đi được một nửa đường, Phó Nhiễm nghe thấy tiếng bước chân phía sau rất gần, Minh Thành Hữu đuổi theo Phó Nhiễm tới một chỗ dưới đèn đường, cánh tay dài ôm lấy thắt lưng Phó Nhiễm.
Trong lúc nhất thời, cũng không ai nói lời nào.
Tiếng đập rộn ràng của trái tim người cách lớp vải hơi mỏng như tiếng trống đập loạn vào lưng Phó Nhiễm. Có một số học sinh học về muộn lục đục đi qua, Minh Thành Hữu nghiêng đầu đến gần cổ Phó Nhiễm.
“Lúc tâm tình em không tốt thích chơi cái gì?”
Cô an tâm vùi mặt trong ngực hắn, toàn thân thư giãn.
“Công viên trò chơi, bên trong đó không phải là có ngựa gỗ có thể cưỡi sao?”
“Ngây thơ.”
Người đàn ông cười cô.
Tiếp theo, trong nháy mắt cánh tay ôm cô eo lại dùng sức ôm chặt lấy Phó Nhiễm. Phó Nhiễm bị Minh Thành Hữu quay vòng như bay lên không trung, hù dọa cô thất thanh hét lên chói tai.
“A – – thả em ra, chóng mặt.”
Hắn ôm cô tại chỗ quay thêm tầm vài vòng nữa, lúc hạ xuống đất Phó Nhiễm chỉ cảm thấy váng đầu hoa mắt, vô thức bấu víu vai Minh Thành Hữu.
Cánh mũi cùng trán có mồ hôi rịn ra, đầu lông mày cô như có vẻ cười, lại nhắm mắt lại vỗ ngực.
“Thật choáng váng.”
Minh Thành Hữu cúi người hôn, lưỡi linh hoạt cạy hàm răng PhóNhiễm ra, mí mắt cô khẽ run rẩy, cuối cùng vẫn không mở mắt ra.
Đầu lưỡi giao nhau triền miên hôn tỉ mỉ, Minh Thành Hữu giữ chặt gáy Phó Nhiễm, hơi thở như lửa nóng mà mập mờ càng ngày càng dồn dập. Bên cạnh có học sinh đi qua, vài bé trai huýt sáo.
Phó Nhiễm lùi bước, dĩ nhiên là Minh Thành Hữu không quan tâm ngó ngàng, ghìm chặt phần lưng cô. Đôi tay hận không thể đem cô vĩnh viễn giam cầm vào trong ngực. Tay Phó Nhiễm rũ xuống dưới thắt lưng hắn cũng không chịu ôm
Ăn xong cơm tối bên ngoài, Phó Nhiễm mệt mỏi không chịu nổi. Minh Thành Hữu gọi điện thoại cho lái xe tới đây đem xe của cô trở về. Hắn để Phó Nhiễm nằm trên ghế lái phụ xe của mình, điều chỉnh góc độ thoải mái nhất, lại đem áo gió đắp lên trên người cô.
Lúc lên ô-tô rời đi, liếc nhìn thời gian trời đã sắp rạng sáng. Phó Nhiễm đang ngủ say, đầu rũ cụp xuống không tìm được tư thế ngủ thích hợp, Minh Thành Hữu đem đầu của cô thả tới vai hắn, lúc này mới lái xe nhanh chóng đi về phía trước.
La Văn Anh phải đi giày cao gót một ngày dài, hai bàn chân vô cùng đau đớn, cô ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Minh Tranh. Từ lúc lên xe đến giờ hai người chưa nói qua với nhau một câu.
Hướng đối diện có một chiếc xe chạy qua, Minh Tranh nhận ra là Minh Thành Hữu, hắn ngay lập tức quay đầu xe, tăng tốc đuổi theo.
Tầm mắt Minh Thành Hữu từ sau xe kính thu hồi, hắn đem xe dừng lại bên đường chờ Minh Tranh.
Đồng thời hạ cửa sổ xe xuống, xe của Minh Tranh vững vàng dừng lại bên cạnh.
“Đại ca, chị dâu.”
Minh Thành Hữu chào hỏi trước.
“Còn chưa kịp nói với hai người tiếng chúc mừng, hi vọng sẽ không quá muộn.”
“Cảm ơn.”
La Văn Anh nhẹ gật đầu.
Minh Tranh không nói lời nào, lại liếc nhìn tới Phó Nhiễm ở trên ghế lái phụ, cô khoác áo của Minh Thành Hữu, lúc này đang nằm ở trên người hắn ngủ say.