Dáng vẻ Phó Nhiễm vội vã lao ra khỏi sàn nhảy, cô bước đến chỗ thang máy. Khóe mắt cô liếc thoáng qua nhìn thấy bóng Minh Thành Hữu cũng đi ra ngoài đuổi theo, thang máy từ từ khép lại, đem khoảng cách ngăn lại khuôn mặt người đàn ông ở bên ngoài.
Minh Thành Hữu bị kém một bước, hai tay hắn dùng sức gõ vào cửa kim loại. “Phó Nhiễm, mở ra!”
Trên đèn, con số đang biểu hiện đi xuống, bàn tay Phó Nhiễm che mặt, sức lực toàn thân giống như bị rút đi, trong nháy mắt cảm giác vô lực thấm vào khắp cơ thể, cô mệt chỉ sợ là ngay cả sức lực để nói chuyện cũng bị mất đi.
Thang máy dừng ở chính giữa, sau tiếng ‘đinh’, cửa mở ra.
Cô cho rằng đến tầng dưới cùng, nâng bước chân định đi ra ngoài. Trong tầm mắt buông thõng đột nhiên nhìn thấy một đôi chân thon dài đứng ở cửa, người đàn ông nhìn thấy cô, trong mắt thoáng hiện lên một nét kinh ngạc, hắn đi vào thang máy, ngón tay theo hướng ấn phím. “Đây là lầu 5.”
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, lúc này Phó Nhiễm mới ngẩng đầu lên, ánh
mắt tiếp xúc đến đôi mắt người đàn ông thâm thúy như hồ sâu. Bước chân cô như không muốn nghe sự sai khiến của cơ thể, rúc vào trong góc. Tầm mắt Minh Tranh nhìn toàn thân cô, cảm thấy băn khoăn, hắn mới vươn tay đã thấy đáy mắt cô như có phòng bị.
Minh Tranh rùng mình, tiến lên cầm tay Phó Nhiễm kéo cô về hướng mình, cô giãy giụa nhưng không có kết quả, bị hắn vững vàng ôm vào trong ngực. Trong cánh mũi lúc đó ngửi thấy hương vị trong trẻo nhưng lạnh lùng xen lẫn một chút mùi thuốc lá mê loạn.
Bàn tay Minh Tranh nắm lấy sau gáy Phó Nhiễm, không để cho cô giãy giụa. “Tiểu Nhiễm.”
Mặt Phó Nhiễm tì vào trước ngực người đàn ông.
“Anh không sợ bị người khác nhìn thấy sao?”
“Anh biết rõ em đang ở đây trách anh.”
Cánh tay Minh Tranh quấn chặt, trong lời nói có chút mệt mỏi.
“Anh vốn thực sự không muốn làm cho em cuốn vào chuyện này, anh cho rằng thoái thác hôn ước với em là vì muốn tốt cho em, Tiểu Nhiễm, một khi em lún vào, anh sẽ trở nên bó tay bó chân, cho nên rất nhiều chuyện em đừng trách anh.”
“Anh muốn làm gì?”
Phó Nhiễm định đứng dậy, lại bị Minh Tranh càng dùng sức ôm chặt hơn. Cho đến lúc thang máy dừng ở tầng dưới cùng, lúc này hắn mới buông tay, người cũng tránh ra một bên nhưng cũng không có ý đi ra.
Phó Nhiễm nghiêng đầu nhìn sang, giữa khoảng cách cửa thang máy mở ra,
bộ mặt người đàn ông đó đã khôi phục thành thần sắc quen thuộc. Nếu như vậy, lời nói thì thầm phảng phất trước đó hắn chưa từng nói qua.
Phó Nhiễm quay người đi ra ngoài, nghe từ phía sau truyền đến tiếng cửa từ từ khép lại.
Đi qua đại sảnh, không ít người nhìn cô chỉ chỉ trỏ trỏ, Phó Nhiễm nhìn thẳng qua nơi thượng lưu vàng son lộng lẫy như hoàng cung, một trận gió
cuối mùa thu đặc biệt mang theo hiu quạnh cùng lạnh lùng trong nháy mắt cuốn tới.
Hai tay cô vòng ở bả vai, bóng dáng trong đêm lạnh cô đơn chiếc bóng
chiếu thẳng trên đường dài.
“Phó Nhiễm!”
Chẳng biết lúc nào, Minh Thành Hữu đã không hề gọi cô là cấu kết nữa.
Phó Nhiễm cũng không quay đầu, lại chạy về phía trước, tiếng bước chân
theo sát sau lưng. Cánh tay Minh Thành Hữu nắm lấy eo cô chặn lại. “Đừng chạy, lại không muốn bàn chân này nữa sao?”
Nghe hắn nhắc nhở, lúc này Phó Nhiễm mới cúi đầu mắt nhìn, mắt cá chân bên phải quả nhiên sưng to, càng lúc càng đau. Cô nhón chân lên, đẩy tay Minh Thành Hữu ra.
“Anh ra ngoài đuổi theo tôi không phải là muốn nói cho tôi biết, tôi thua.”
Cô quật cường ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai đầu lông mày Minh Thành Hữu khẽ nhíu lại, giọng nói trầm xuống. “Tính tình em thực kém.”
“Anh dẫn tôi đến nơi này, chính là muốn nhìn tôi bị chê cười?”
Phó Nhiễm không hề chớp mắt nhìn chằm chằm mặt Minh Thành Hữu.
“Tôi cho rằng mọi chuyện cho tới bây giờ, dù là anh không che chở tôi nhưng cũng không làm cho mọi chuyện khắp nơi sẽ nhằm vào tôi như thế.”
Phó Nhiễm nhớ tới ở trong sách từng đọc qua một câu nói: “Khát vọng cả đời tôi bị người thích sưu tầm, sắp đặt thích đáng, bảo tồn tỉ mỉ. Thoát tôi
kinh, thoát tôi khổ, thoát tôi mọi nơi lưu ly, thoát tôi không cành có thể theo.
Thế nhưng người, tôi biết, tôi luôn biết, hắn vĩnh viễn sẽ không tới.”
Phó Nhiễm khập khiễng tiếp tục đi, đầu vai nóng lên vì chiếc áo tây trang màu đen có lưu hơi ấm bao trùm trên người cô.
Bóng dáng hai người đi về phía trước, chiếc giày khiêu vũ đạp lên mặt đất phát ra âm thanh lạnh nhạt, Minh Thành Hữu đuổi theo vài bước, ngực giống như bị bông chặn lại, buồn bực mà vô lực.
“Phó Nhiễm, anh chỉ là muốn em phục lần này.”
Cô chưa dừng chân, tiếng nói trống rỗng kinh ngạc.
“Minh Thành Hữu, thế giới của anh với tôi rốt cuộc không giống nhau, anh quen khống chế, thích thao túng người khác.”
Đột nhiên cô dừng bước, thân hình gầy gò như lung lay ở dưới đèn đường làm người ta thương cảm.
“Thật chẳng lẽ anh không nhìn ra được sao? Tôi buộc chính mình chấp nhận anh, tôi nghĩ có thể tìm được một cuộc sống yên ổn, há gì tôi lại như anh phải nhún nhường, anh không cần phải đối với tôi như vậy, thật sự.”
Phó Nhiễm nhớ tới ngôi nhà đã từng ở kia, cái ngõ cô đi 20 năm.
Ở bên trong cô nhìn thấy hết tang thương, nhìn thấy hết thực tế cùng dơ bẩn,
nhưng bây giờ chính bản thân cô lại tình nguyện sinh tiếp tục sống ở nơi kia
chưa từng ra khỏi đó. Tất cả mọi người đều theo đuổi cái vong luẩn quẩn
của mình mà không biết, cái mà mình liên tục theo đuổi đó càng lúc càng xa thậm chí không được tốt như hiện tại.
Bọn họ đứng cách nhau vẻn vẹn một tấc, Minh Thành Hữu lại cảm giác ánh mắt Phó Nhiễm từ rất xa nhìn sang, hắn nói lại ý vừa nãy,
“Anh thật sự sẽ không để em mất mặt trước mặt mọi người, bọn Huống Tử
cũng chỉ là nói giỡn một chút thôi.”
“Cười giỡn?”
Cánh môi Phó Nhiễm giương nhẹ, hiển thị rõ ràng chút trào phúng.
“Nhưng người khác vì nịnh nọt anh, cũng sẽ thật sự cười giỡn, lúc ấy thật sự anh không nhìn ra được sao? Kỹ thuật nhảy của người đó thành thạo, động
tác đơn giản như vậy tại sao lại sai? Đến tột cùng là một người không làm thật tâm, hay là vì giữ thể diện của anh mà cố ý buông tay?”
Tất nhiên là Minh Thành Hữu biết rõ, chỉ là không nói toạc ra.
Phó Nhiễm nhẹ lắc đầu, cô nhớ tới người bạn nhảy kêu cô là chị dâu kia, cứ việc có khí chất không giống như người khác, nhưng vẫn là không thoát khỏi quy luật tự nhiên.
Cô không trách người khác, cô phụ thuộc vào người đàn ông có thế lực đủ mức làm người khác phải tôn thờ, có phải cô nên cảm thấy may mắn mới đúng?
Phó Nhiễm khép lại áo khoác của Minh Thành Hữu quay người muốn đi,
Minh Thành Hữu giữ chặt tay của cô lại, sau đó đem hai tay để trên vai cô, hai bóng dáng ôm nhau hiện ra ảo giác thân mật. Hắn đưa tay đẩy sợi tóc rơi xuống gò má Phó Nhiễm.
“Rõ ràng em đã nói qua là mình không biết khiêu vũ, nếu sáng nay nói thật với anh thì chuyện ngày hôm nay sẽ không phát sinh.”
Vừa rồi lúc ra ngoài bị lạnh, trong cổ họng phát ra tiếng khàn khàn, Phó Nhiễm sợ hãi, cô cẩn thận nói không sai lời về vấn đề này.
“Không có vài người biết rõ tôi biết khiêu vũ, sau khi trở lại Phó gia đã tham gia không ít tiệc rượu, tôi không muốn nhảy, cho nên liền nói dối là không biết, mấy lần trước anh hỏi tôi, tôi cũng chỉ có thể trả lời như vậy, không có suy nghĩ sâu xa.”
Cô khó khăn kiên nhẫn giải thích, tự nhiên ôn hòa, nơi nào đó trong lòng Minh Thành Hữu dịu xuống. Bàn tay hắn mơn trớn bên tai cô, cố định phía sau cổ Phó Nhiễm.
“Nói cho anh biết, bây giờ nguyện vọng lớn nhất của em là gì?”
“Minh Thành Hữu?”
“Ừ?” Hắn nhíu mi, hiểu rõ ý cô, cười một tiếng.
“Em có thể đổi loại xưng hô được không?”
Phó Nhiễm định mở miệng lại trầm xuống, ánh mắt cô óng ánh trong suốt, một vẻ trong sáng mà chân thật đó thấm vào trong mắt cô.
“Mặc kệ bây giờ hoặc là tương lai anh có tình cảm với em hay không, chỉ cần em ở Minh gia một ngày anh cần phải nhớ thời điểm này đó là nhà chúng ta, anh đừng quên em là vị hôn thê của anh.”
“Yên tâm, anh không quên, mỗi đêm trời tối anh đều về nhà ngủ mà?”
Minh gia, có thể nói là một dòng nước xoáy sâu không thấy đáy, cô chỉ đứng
ở bên cạnh nhìn một cái đã cảm thấy choáng váng như buồn phiền trong đầu.
Nói cho cùng, cũng chỉ có mấy chữ, Phó Nhiễm mượn ánh sáng mông lung
nhón chân lên, cầu mong khoảng cách cùng Minh Thành Hữu gần hơn chút ít. “Bảo vệ em, có thể chứ?”
Minh Thành Hữu thu hồi bàn tay đặt ở trên vai Phó Nhiễm, hắn dắt tay của cô trở về, ước chừng đi được vài chục bước, lúc này hắn mới siết chặt bàn tay Phó Nhiễm.
“Có thể. Chỉ cần em ở bên một ngày, anh có thể chịu trách nhiệm cam đoan với em, ít nhất sẽ không để cho những phụ nữ khác tìm đến cửa, anh sẽ cho em một cuộc sống yên tĩnh bình lặng.”
Chương 36: Phân rõ quan hệ
Thẩm Ninh sau khi tỉnh lại ở phòng bệnh nặng, nhờ có Minh Thành Hữu vận dụng các mối quan hệ nên đã cho cô chuyển vào trong phòng bệnh Vip. Theo như cha mẹ của cô nói, câu đầu tiên cô nói khi mở mắt chính là tên Minh Thành Hữu.
Kinh nghiệm có đuợc sau tin kiện tin tức lần trước, Minh Thành Hữu đối với phương diện này phá lệ đề phòng, hắn không muốn cùng Thẩm Ninh dây dưa không rõ. Bất chấp Phó Nhiễm cự tuyệt, mang theo cô đến bệnh viện.
Phó Nhiễm đi theo sau Minh Thành Hữu tiến vào trong phòng bệnh, nơi này đều đầy đủ tất cả tiện nghi, có thể nói giống như được ở trong khách sạn.
Hệ thống sưởi hồng ngoại trong phòng biết ý thích người dùng, thật thoải mái, đưa thân vào đây hoàn toàn quên đó là một nơi dưỡng bệnh.
Trong phòng bệnh chỉ có Thẩm Ninh cùng mẹ Thẩm, gọt trái cây đến một nửa mẹ Thẩm mới nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc. “Các người là…?”
Lại nghĩ đến hai gương mặt này bà đã đều thấy trong TV.
“Minh Thành Hữu.”
Người đàn ông ngắn gọn nói ra họ tên, gương mặt mẹ Thẩm khẽ cứng ngắc, dao gọt trái cây thiếu chút nữa gọt tới đầu ngón tay.
Tay trái Thẩm Ninh đeo băng, mắt đỏ đục ngầu, bộ dạng vừa mới tỉnh ngủ,
“Mẹ, mẹ giúp con đem giường dao động đứng lên.”
Phó Nhiễm đem hoa tươi cùng giỏ trái cây mang đến đặt lên bàn, bầu không khí này vô cùng lúng túng, hết lần này tới lần khác cô lại là người không nên xuất hiện ở nơi này nhất.
Cô kéo nhẹ ống tay áo Minh Thành Hữu. “Em ở bên ngoài chờ anh.”
Mũi chân mới chuyển bước, Minh Thành Hữu lại quay ra nắm chặt cổ tay cô, hắn dắt tay Phó Nhiễm đi đến trước giường bệnh. “Thẩm Ninh, chúng ta tới thăm em một chút.”
Tầm mắt Thẩm Ninh rủ xuống nhìn trên tay hai người, máu tụ trên gương mặt còn chưa kịp tan biến, cô còn chưa mở miệng lại bị ho đến thiếu chút nữa thở không nổi.
Mẹ Thẩm vội vàng tiến lên phía trước đứng sau lưng cô vỗ nhẹ, tay kia
cầm lấy chén nước trên tủ đầu giường.
“Đừng nóng vội, uống miếng nước.”
Thật vất vả mới ngừng ho, sau lưng cô kê cái gối dựa, ánh mắt sâu kín lại
lần nữa nhìn về phía hai người. Sau thời gian dài trầm
mặc khó xử, Thẩm Ninh lên tiếng đánh vỡ cục diện bế tắc “Thực xin lỗi.”
Phó Nhiễm nhịn không được giương mắt lên, lúc đứng trước phòng bệnh, cô đã nghĩ đến dự định xấu nhất, cô cho rằng dù là Thẩm Ninh suy yếu không
còn sức lực náo loạn, người của Thẩm gia cũng sẽ khinh thường không buông tha Minh Thành Hữu.
Như thế nào cô cũng không nghĩ tới đối mặt lại là một cảnh tượng như thế này.
Không khí yên tĩnh đến quỷ dị, mẹ Thẩm đứng ở cửa sổ, mu bàn tay gạt nước mắt lại không nói câu nào.
“Em chỉ nhớ rõ đêm đó uống không ít rượu, nhưng cảnh sát nói em là uống
độc giá, em nhớ không nổi khi nào thì chạm qua loại này, càng không nghĩ sẽ lái xe đi đụng anh.”
“Anh biết rõ.”
Minh Thành Hữu phun châu nhả ngọc ra, ngó qua hướng gương mặt tái nhợt của Thẩm Ninh.
“Em ở đây an tâm dưỡng bệnh, về chuyện tiền chữa trị không cần phải cân nhắc, sau khi rời khỏi đây có thể sẽ gặp gỡ ký giả, nên nói như thế nào chắc là không cần anh dạy cho em.”
Phó Nhiễm kinh ngạc, không nghĩ tới lúc này Minh Thành Hữu còn có thể
tỉnh táo như vậy, không, gần như là tàn nhẫn.
Vành mắt Thẩm Ninh vẫn đỏ, cố gắng nén lại mới không khóc lên, cô ra sức
gật gật đầu. “Em biết rõ.”
Ánh mắt Thẩm Ninh lướt về phía Phó Nhiễm, bình tĩnh nhìn qua cô.
Lời nói của người đàn ông này thật sự là không thể tin, lời lúc Minh Thành Hữu đính hôn cùng Phó Nhiễm đã nói, trong ký ức hãy còn như mới, lúc này mới được bao lâu?
Hắn lại ở trước mặt cô chính thức thừa nhận Phó Nhiễm.
“Căn nhà ở quảng trường Vanda kia, thời điểm trước khi mua là đứng tên của em.”
Lúc này Minh Thành Hữu mới buông tay Phó Nhiễm ra, từ trong bóp da lấy ra một thẻ ngân hàng màu kem đặt trên tủ đầu giường.
“Ở đây có một khoản tiền, em cầm lấy.”
Thẩm Ninh theo tay của người đàn ông nhìn lại, chằm chằm nhìn chiếc thẻ ngân hàng một hồi lâu, trong ánh mắt toát lên vẻ bi thương đau khổ. Nắng ấm đầu mùa đông chiếu qua cửa chớp mặc dù phân cách thành từng đường, nhưng vẫn gặp ánh sắc bén chói mắt.
“Thành Hữu, là anh muốn cùng em kết thúc phải không?”
Tính tình Minh Thành Hữu từ trước đến nay không phải là loại ướt át uỷ mị.
“Ừ.”
Hốc mắt Thẩm Ninh chứa đầy nước mắt lúc này mới không nhịn được nữa chảy xuống. “Có thể nói cho em biết trong thẻ có bao nhiêu tiền sao?”
“Em có thể kiểm tra, nếu như không hài lòng, anh có thể cho thêm.”
Phó Nhiễm nghe thế, ý thức mãnh liệt thúc giục cô vội vàng rời đi, Minh
Thành Hữu cảm giác được cô sắp lui bước, càng dùng sức nắm chặt tay của cô.
“Bé, chúng ta không phải cần đến tiền của hắn, con đáp ứng mẹ về sau không làm chuyện điên rồ nữa, chúng ta không thích tiền này!”
Mẹ Thẩm nãy giờ ẩn nhẫn rốt cục không nhịn được mở miệng. Thẩm Ninh đưa tay lau nước mắt, tiếng nói nghẹn ngào, cô cố gắng lấy lại bình tĩnh mở miệng nói.
“Vì cái gì lại không cần đây? Nói không chừng có thể cả đời này con đều
không thể đứng dậy, mẹ, về sau con còn phải lập gia đình, cần phải có rất nhiều tiền.”
Lúc đi ra phòng bệnh, trong chớp mắt Phó Nhiễm nhẹ nhàng thở dài, cuộc sống không phải là tiểu thuyết, cũng không phải là tất cả phụ nữ cũng sẽ có tâm địa độc ác tàn nhẫn như trong tiểu thuyết.
Ít nhất từ lúc cô cùng Thẩm Ninh giằng co đến nay, trong lời nói của Thẩm Ninh cứ việc hùng hổ doạ người, nhưng sự thực thì cũng như lời nói của cô, cô từ trước tới giờ không nghĩ qua sẽ làm tổn thương người khác.
Minh Thành Hữu đi ở phía trước, một lúc lâu không thấy Phó Nhiễm đuổi kịp, hắn đứng ở trước cửa bệnh viện, dừng bước giống như đang đợi cô.
“Em mềm lòng?”
Đợi cô cùng hắn đứng sóng vai, Minh Thành Hữu nghiêng đầu hỏi cô.
Phó Nhiễm lắc lắc đầu,
“Không có.”
Hắn lại lần nữa dắt tay Phó Nhiễm đi về phía trước, cửa bệnh viện có không ít người bán hàng rong. Phần lớn bán mấy đồ chơi trẻ con, Minh Thành Hữu đi đến trước quán khinh khí cầu.
“Bao nhiêu tiền một cái?”
“Năm đồng.”
Có rất nhiều loại khinh khí cầu, đều là nhân vật phim hoạt hình, có khi hạ đứng đầu Hỉ Dương Dương, Mini, bọt biển cục cưng chờ.
Hắn chọn lấy cái khinh khí cầu in hình đầu Bụi Thái Lang đưa cho Phó Nhiễm. Cô lại đem mu bàn tay giấu ra phía sau. “Đây là đồ trẻ con chơi.”
“Khi em còn bé khẳng định không có người nào mua cho em đi?”
Chính xác, đừng nói là không có những vật này, cho dù là búp bê tầm thường nhất cũng chỉ có thể nhặt ở nhà người thân không cần đến.
Thẩm Tố Phân thấy cô rất thích có được liền mua cho một cái, sau khi trở về lại bị Vưu Chiêu Phúc mắng mỏ, đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ.
Phó Nhiễm đưa tay tiếp nhận dây nhỏ, khóe miệng không tự giác mỉm cười vui vẻ, cô ngẩng đầu nhìn về phía Minh Thành Hữu đang trả tiền, lúc đó ánh mặt trời lại tốt đẹp như vậy, góc độ nghiêng đầu có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt người đàn ông, mà ngay cả những cọng lông tơ cực kỳ nhỏ cũng như được phủ lên trên một lớp màu vàng kim.
Phó Nhiễm đem thắt khinh khí cầu ở trên kiếng chiếu hậu, dừng ở trước đèn đỏ, trong xe bên cạnh nghe thấy tiếng trẻ con truyền tới.
“Mẹ, mẹ, là Bụi Thái Lang.”
“Đúng nha, Bụi Thái Lang thích nhất là làm cái gì?”
“Thích nhất Hồng Thái Lang cầm cái chảo đánh hắn!”
Người mẹ trẻ tuổi bật cười, Bụi Thái Lang không phải là thích bắt Hỉ Dương Dương nhất sao?
Phó Nhiễm buồn cười, tay bị kéo qua đặt trên đùi người đàn ông, cô cũng
không quay đầu lại, vẫn xuất thần nhìn chằm chằm khinh khí cầu huyền ảo ở giữa không trung.
Trở lại Y Vân Thủ Phủ, Phó Nhiễm lại đem nó buộc ở đầu giường.
Đối với việc này Minh Thành Hữu đã một lần kháng nghị, ai lại hi vọng lúc lên giường, trên đỉnh đầu có ánh mắt không có lúc nào là không nhìn chằm chằm em?
Tính tình Phó Nhiễm vẫn quá trẻ con.