• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc màn màu đen dần dần che lấp bầu trời, gió đêm thổi đi phần tử nóng rực ban ngày, nhanh chóng mang đi mồ hôi trên da thịt, Bert im lặng ngồi ở phim trường, lẳng lặng cúi đầu, cạch cạch gửi tin nhắn.

Tin thứ nhất: Xong việc rồi sao?

Tin thứ hai: Em muốn gặp anh, đêm nay có thể đi ra ngoài ăn cơm sao?

Tin nhắn gửi đi không có hồi phục, Bert càng không ngừng mở ra di động, xem có tin gửi về hay không, nhưng mặc kệ hắn có mong chờ như thế nào, đối phương đều không có hồi phục, Bert mất mát gục đầu xuống. Trong màn hình, ngũ quan Hạng Thanh Uyên so với phụ nữ còn muốn xinh đẹp hơn, ánh mắt lại như lưỡi dao sắc bén, ở trong bóng tối lóe ra hơi thở máu tươi đậm đặc, hơi thở hủy diệt liên tục cuồn cuộn không dự báo trước.

Tuyết Lê uống nước chanh trợ lý pha sẵn, lơ đãng liếc thấy biểu tình nghèo túng của Bert, lại nhìn bộ dáng ngẩn người nhìn chằm chằm di động của hắn, không tiếng động nói hai chữ — *** đãng– tiếp theo cô quay đầu nhìn Tịch Nhạ Hoài cách đó không xa, ánh mắt nóng bỏng lại dính trù giống như loài rắn mà trượt trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, quét đến trên cơ ngực đầy đủ rộng lớn của hắn “liếm” vài giây, đáy mắt nổi lên một mảnh hồng nhạt e thẹn như con gái. (Mụ mới *** đãng á!!!)

Bất đồng với loại đẹp trai mà mới nhìn đã kinh diễm rồi sau đó cảm giác lại trở nên bình thản, Tịch Nhạ Hoài mặc kệ là xem ở góc độ nào đều thực hoàn mỹ, hơn nữa hắn có tiền, gia thế hiển hách, dung mạo lại tuyệt đến nỗi không giống người thực.

Loại đàn ông này hẳn phải là bạn trai của cô.

Đáy mắt Tuyết Lê dấy lên ngọn lửa của loài hoa yêu, khi cô nhìn thấy Tịch Nhạ Hoài mỉm cười trước màn ảnh, bởi vì góc độ là trực tiếp đối với mặt cô nên trái tim của cô thiếu chút nữa từ trong cổ họng văng ra, rồi mới nghe được Tiêu đạo diễn hô to: “Cắt”

” Ánh mắt Tịch Nhạ Hoài không đúng! Thêm nhiều tình cảm hơn một chút! Không đúng! Anh nhìn chỗ nào vậy?!”

Tuyết Lê nhìn theo ánh mắt của Tịch Nhạ Hoài, chỉ thấy một người đàn ông đang nâng tấm ván chưa sơn đi qua trước mặt y, dáng người của người đàn ông này cao ngất, mặc áo sơ mi màu đen đơn bạc, chiếc mũ màu đen che đi hơn phân nửa khuôn mặt hắn, nhưng theo góc độ của cô thì có thể nhìn thấy vết sẹo hằn trên gương mặt hắn, vết sẹo kia chướng mắt lại đột ngột, khiến hắn thoạt nhìn cực kỳ xấu xí, tên đàn ông như vậy thì có cái gì đẹp mặt…

Khinh thường xem xét người đàn ông, ánh mắt Tuyết Lê dần dần kết băng, tên đàn ông kia không phải là tên lần trước nhìn thấy trước phòng ngủ sao, nếu nói lần xuất hiện đó là ngoài ý muốn, nhưng lần này…. Hơn nữa ánh mắt Tịch Nhạ Hoài nhìn hắn rất kỳ quái.

Điều này không có khả năng…

Tên đàn ông xấu xí lại âm trầm như thế thì có gì tốt…

Nhưng thần sắc Tịch Nhạ Hoài sau khi y xuất hiện liền không còn lãnh khốc giống như bình thường, chẳng lẽ là sợ sự xấu xí của y làm ảnh hưởng đến việc biểu diễn của hắn, nếu là như vậy thì vẻ mặt phải là khinh miệt mà kêu y cút đi, nhưng từ đầu đến cuối hắn cũng chưa làm như thế.

Ánh mắt Tuyết Lê lạnh lẽo nhìn hai người. Mơ hồ cảm giác quan hệ giữa Tịch Nhạ Hoài và tên đàn ông này không tầm thường, nhưng dạng đáp án này lại quá mức kinh thế hãi tục, khiến cho cô phải lập tức ngăn chặn lại ý tưởng đang phát triển theo chiều hướng kia, dù sao thì xem hai người cũng là người ở thế giới khác nhau, hơn nữa tên đàn ông này còn thực xấu.

Hôm nay quay xong đã chín giờ.

Tổ kịch đem cơm chia cho nhân viên công tác trên phim trường, Dung Thụy Thiên tìm kiếm thân ảnh Tịch Nhạ Hoài, bỗng nhiên nhớ tới trợ lý hắn nói là tối nay hắn còn có hoạt động buôn bán, thế là một mình tìm nơi im lặng ăn cơm.

Nếm qua cơm chiều, tổ kịch vào ở khách sạn mà Phương Vĩ Đông đã liên hệ tốt.

Bởi vì đường ở phía tây nam là vùng ngoại thành, khách sạn rất ít, giao thông cũng không tiện, lại càng không thoải mái như nội thành, trừ bỏ đạo diễn và diễn viên là mỗi người một phòng, những nhân viên công tác khác đều là hai hay ba người cùng một phòng.

Phân phối xong chìa khóa, nhân viên công tác lục tục đi vào phòng.

Nhân viên ánh sáng trẻ tuổi bắt lấy cánh tay Dung Thụy Thiên, lặng lẽ kéo hắn đến một góc:”Dung Thụy Thiên, gian kia của anh là cho chủ quản ở, đêm nay tôi có việc muốn trao đổi với hắn, có thể đổi cho tôi được không?” người trong tổ kịch, duy nhất chỉ có Dung Thụy Thiên là thoạt nhìn thực thành thật, mặc kệ đưa ra yêu cầu gì thì cũng sẽ không cự tuyệt.

” Này….” Dung Thụy Thiên nhìn cái chìa khóa, vẻ mặt khó xử nói:” Phòng là Phương Vĩ Đông phân phối, nếu thay đổi thì nên nói cho hắn một tiếng”.

” Nói nhiều quá, Phương Vĩ Đông đã sớm đồng ý” nhân viên ánh sáng mau ngôn mau ngữ, thuận tiện đoạt lấy cái chìa khóa của Dung Thụy Thiên,:” Chỉ là hai người lớn tuổi, cũng không phải ngủ chung với nhau ” nói xong, chạy nhanh như chớp vô thang máy.

Dung Thụy Thiên giật mình, nghĩ đến trong phòng cũng là nhân viên công tác, không khỏi thở dài, cầm cái chìa khóa của nhân viên ánh sáng đi tới phòng, lễ phép gõ cửa, nhưng không thấy ai đáp lại. Khi hắn dùng cái chìa khóa mở cửa phòng ra liền nhìn thấy một người đàn ông đang nằm trên gường. Thân hình người đàn ông cao lớn, ánh mắt cao ngạo giống như một con sư tử màu đỏ hùng tráng, hắn mặc quần tứ giác bó sát người, lõa nửa thân trên, cả cơ thế đầy đặn ướt át phơi dưới ngọn đèn sáng ngời.

Dung Thụy Thiên nhìn cái chìa khóa lại nhìn người đàn ông trong phòng, trong lúc nhất thời có cảm giác đã đi nhầm phòng, diễn viên là ở một mình một phòng, mà phòng này lại là phòng đôi hai người, hẳn là hai nhân viên công tác phải ở trong này.

Bert bỏ xuống di động, dùng một đôi con ngươi hẹp dài cao thấp đánh giá Dung Thụy Thiên, lạnh như băng hỏi:” Anh là ai?!”

” Tôi là nhân viên công tác trong tổ kịch…” Dung Thụy Thiên cúi đầu, mái tóc đen xõa tung giống như mặt hồ gợn sóng lúc ban đêm:” Hai ngày này tạm thời ở tại đây….”

” Anh đi ra ngoài đi”.

“Cái gì….”

” Tôi thay đổi phòng với nhân viên ánh sáng”.

” Nhưng hắn cũng không nói gì” Dung Thụy Thiên kinh ngạc nhìn hắn, nhân viên ánh sáng chỉ nói là đổi phòng, ai ngờ đến là đem phòng đã có người ở cho hắn.

” Đó là anh bị đùa giỡn” Bert lạnh lùng nhìn hắn, tổ kịch này thực sự không hòa hợp, những nhân viên công tác này nghị luận sau lưng hắn, cười nhạo hắn, xem thường hắn, đối với đồng sự cũng máu lạnh như vậy.

“…..”

“Đêm nay tôi ở đây cùng với bạn tôi”.

” Bạn?” hắn cũng không thấy được trong phòng còn có người khác.

” Nếu ở phòng đơn thì nó sẽ không có chỗ để ngủ” Bert nhảy xuống giường ôm lấy con khỉ cưng, đặt nó lên một chiếc giường khác:” Nhìn anh chỉ có một người, nếu muốn ở trong này, anh chỉ có thể ngủ sàn”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK