Tô Đồng vui sướng cầm hợp đồng, xoay người chào hỏi với Dung Thụy Thiên đang đứng cương tại chỗ: ” Xin chào, tôi là Tô Đồng trợ lý của Tuyết Lê, trong buổi yến tiệc Figaro tổ chức tôi đã gặp anh”.
” Xin chào ” Dung Thụy Thiên cứng ngắc bắt tay với Tô Đồng, làm thế nào cũng không nghĩ tới Tô Đồng đã từng gặp qua hắn, nhưng hắn lại hoàn toàn không có ấn tượng gì với Tô Đồng, thế nên lúc gặp cũng không nhận ra, thậm chí khi Tịch Nhạ Hoài vì giấu diếm tất cả mà dối lừa hắn, nói rằng Tô Đồng là diễn viên cùng tổ kịch, vậy mà hắn không biết còn ngây ngốc tin tưởng.
” Vốn ngày đó Tịch Nhạ Hoài nên ký hợp đồng luôn, nhưng y lại đột nhiên bỏ chạy, nên hôm nay tôi mới lại đây quấy rầy các anh” Tô Đồng nhìn Dung Thụy Thiên, bảo bối vỗ vỗ hợp đồng, đây là phòng ở của cô.
Dung Thụy Thiên nhìn Tô Đồng mà nhớ tới những chuyện đã phát sinh trong chung cư lần trước, Tịch Nhạ Hoài chú ý tới vẻ mặt của hắn, chủ động hạ lệnh tiễn khách với Tô Đồng: ” Cô cầm hợp đồng về đi, đừng ở chỗ này nói nhiều”.
” Đã biết, tên lạnh lùng, mệt tôi còn xem anh là thần tượng mà yêu thích” Tô Đồng phồng miệng hừ một tiếng, lắc lắc eo thon nhỏ rời đi. Lần này ít nhiều cũng nhờ Tuyết Lê, làm cho cô có thể nhặt được một chiếc bánh ngọt lớn, trước khi Tuyết Lê đến trại cai nghiện thì có đưa cho cô một phần văn kiện, kêu cô đem văn kiện bán cho Tịch Nhạ Hoài, nếu Tịch Nhạ Hoài xác định là cần, vậy thì đòi y năm trăm ngàn, mặt khác để làm thù lao thì cô có thể yêu cầu vài thứ này nọ với Tịch Nhạ Hoài.
Tô Đồng nghĩ đây bất quá chỉ là một phần văn kiện mà thôi, làm sao lại đáng giá để khiến cho người khác phải trả nhiều tiền như vậy, cô cứ cho rằng Tuyết Lê hít thuốc phiện nên làm cho tinh thần có vấn đề, nhưng khi cô nhìn đến nội dung trong văn kiện thì liền cảm đấy thứ này tuyệt đối có giá trị!
Cô không thể tưởng tượng được dưới ngoại hình nho nhã của Trác Thích Mặc lại là một con người đã từng lợi dụng lỗ hổng tài chính trong công ty Tân Dĩnh mà lách luật, chỉ ngắn ngủn mười ngày đã khiến cho một Tân Dĩnh trị giá tám triệu đô la tán gia bại sản chỉ trong một đêm, mà lượng tài chính kia sau khi Tân Dĩnh bị phá sản, đồng loạt biến mất tăm hơi.
Phần hợp đồng lúc ấy y ký kết với Tân Dĩnh, nếu đem cho những luật sư chuyên nghiệp cẩn thận nghiên cứu, sẽ phát hiện rất nhiều lỗ hổng, hơn nữa sẽ biết tám triệu biến mất kia rốt cuộc đã đi đâu, trong hợp đồng vì sao phải nhắc riêng đến việc phải chuyển hơp đồng của Dung Thụy Thiên sang Hoàn Á, những điều này nếu là Trác Thích Mặc cũng không thể giải thích rõ ràng lắm, một cái nào trong đây cũng đủ để đưa y ra tòa.
Không biết Tuyết Lê làm sao lại có được phần hợp đồng này rồi làm thành văn kiện giấu đi, nhưng cô biết phần văn kiện này thật sự rất nguy hiểm, hơn nữa Trác Thích Mặc là dạng người gì, cô càng thêm sợ hãi muốn nhanh chóng đẩy nó ra khỏi tay.
Thế là cầm phần văn kiện này đưa cho Tịch Nhạ Hoài xem, Tịch Nhạ Hoài xem xong liền quyết định muốn nó, nhìn y dứt khoát như vậy, cô liền dùng công phu sư tử ngoạm nói, trừ bỏ năm trăm ngàn còn muốn phòng trong chung cư y đang ở, Tịch Nhạ Hoài một hơi liền đáp ứng, sau đó cô liền ngồi chờ Tịch Nhạ Hoài đưa phòng ở cho cô.
Phòng ở kia của Tịch Nhạ Hoài vừa mua chưa lâu, muốn làm thủ tục chuyển giao cũng rất phiền toái, hơn nữa Tịch Nhạ Hoài lại quá bận, mỗi ngày đều vội vàng kiếm tiền, thậm chí cả nửa tháng cũng không thèm liên hệ cô, cô tức giận đến liên hệ Tịch Nhạ Hoài, Tịch Nhạ Hoài chủ động xin lỗi rồi hẹn cô ra nhà hàng ăn cơm, hẹn thời gian ký hợp đồng với cô, rồi đến ngày người của cục bất động sản đến công chứng, đem mật mã phòng đổi thành của cô, cô an tâm hơn phân nửa rồi lại tiếp tục thúc giục y ký hợp đồng, rồi Tịch Nhạ Hoài lại bỏ chạy khi thấy Dung Thụy Thiên, sau đó thì Tịch Nhạ Hoài bị tai nạn xe cộ, thật vất vả Tịch Nhạ Hoài mới bình phục, cô đương nhiên phải tới tìm Tịch Nhạ Hoai thực hiện hứa hẹn.
” Vì phần văn kiện kia, anh đưa phòng ở cho cô ấy? ” Dung Thiên xách theo hành lý, nhìn Tịch Nhạ Hoài bên cạnh, làm sao cũng không tưởng đươc y lại tiêu tiền mua phần văn kiện kia, còn đưa phòng đang ở cho Tô Đồng.
” Cô ấy thích nhà anh đang ở, hơn nữa anh trai Tô Nhiên của cổ cũng ở gần đây, sau này có muốn ăn cơm cái gì cũng thuận tiện”.
Dung Thụy Thiên nghẹn họng nhìn trân trối, hỏi: ” Cô ấy, cô ấy là anh em gái với Tô Nhiên?! ” Tô Nhiên là bí thư của Tân Đồ Hiên, cũng thường xuyên gặp y rất nhiều lần quanh khu nhà ở, nhưng chưa từng nghe y đề cập qua còn có một em gái.
” Bọn họ đều họ Tô” Tịch Nhạ Hoài yên lặng thở dài, nếu không phải bởi vì Tô Đồng, làm sao lại sẽ có nhiều hiểu lầm như vậy với Dung Thụy Thiên, còn khiến Dung Thụy Thiên biết tất cả, còn một mình đi tìm Trác Thích Mặc.
Dung Thụy Thiên xém chút bị câu trả lời của Tịch Nhạ Hoài làm hộc máu: ” Không phải cứ họ Tô đều là anh em”.
” Được rồi được rồi, đừng tức giận, nếu em thích ở bên kia như vậy, sau này chờ có phòng trống thì anh sẽ mua” Tịch Nhạ Hoài mở cửa xe, chuẩn bị lái xe, lại dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Dung Thụy Thiên mà ngồi ghế phó lái.
” Tôi không phải vì chuyện phòng ở mà tức giận, tôi giận anh thế nhưng giấu tôi nhiều như vậy” Dung Thụy Thiên lái xe, ánh sáng ngoài cửa sổ dừng trên người hắn, trong đồng tử màu hổ phách lóe ra ánh sáng ướt át.
” Anh không muốn cho em biết nhiều chuyện như vậy ” Tịch Nhạ Hoài nhìn Dung Thụy Thiên chăm chú, vẻ mặt thật sự dịu dàng: ” Khi đó anh chỉ nghĩ đến việc làm thỏa đáng chuyện phòng ở, rồi mới đem văn kiện và tiền mặt cho Trác Thích Mặc, đổi lấy băng ghi hình cùng ảnh chụp, sau đó thì hết thảy mọi chuyện sẽ kết thúc, nhưng hành vi giấu diếm tất cả mọi chuyện ấy đã làm tổn thương em, thực xin lỗi”.
” Tuyệt không tha thứ anh”.
” Vậy anh đây dùng cả đời đến xin lỗi em “.
Dung Thụy Thiên không đáp lại Tịch Nhạ Hoài, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú dịu dàng của y mà xoay đầu lại, rồi mới nở nụ cười khi Tịch Nhạ Hoài nắm lấy tay mình, cùng mình mười ngón đan vào nhau, đuôi lông mày toát ra vài phần gợi cảm bức người.