Thế công kích mạnh mẽ kia cùng với sự va chạm không ngừng, giống như không có ý muốn dừng lại, Tịch Nhạ Hoài nằm trên người hắn, ***g ngực trần trụi cường tráng dán sát vào hắn, giống như dã thú mà hung mãnh xỏ xuyên qua hắn, mỗi một lần đều dùng sức như vậy, giống như muốn bóp nát thân thể hắn ra vậy.
Dung Thụy Thiên ẩn nhẫn thở dốc, gắt gao nắm chặt ga giường, hai đùi rắn chắc nhẹ nhàng mà quấn lấy thắt lưng Tịch Nhạ Hoài, theo những lần kịch liệt đưa đẩy của hắn mà run run, thoạt nhìn yếu ớt lại mê người.
Tịch Nhạ Hoài thúc mạnh vào cơ thể hắn, không ngừng đòi lấy mà thân mật giao triền, khi một lần nữa lại phóng thích trong cơ thể Dung Thụy Thiên, ôn nhu ôm lấy hắn, hôn lên hai má hắn.
Dung Thụy Thiên tựa vào trên vai hắn, khẽ nhắm mắt, lông mi dày đậm khiến hắn thoạt nhìn giống như một đứa trẻ đang ngủ say, dịu ngoan lại nhu thuận.
Tịch Nhạ Hoài theo hai má mà hôn lướt đến cổ hắn, một đường trượt xuống ***g ngực mướt mồ hôi của hắn, ngay sau đó tách hai chân hắn ra quấn lấy thắt lưng mình, một lần nữa đem vật cương cứng đặt trước hậu huyệt của hắn, huyệt khẩu bị thao lộng hồi lâu làm cho hắn có thể tiến vào thực thuận lợi, sau khi cắm vào hoàn toàn thì liền chạm đến nơi sâu nhất.
” Anh, anh còn muốn làm bao lâu?” Ngực Dung Thụy Thiên đỏ bừng một mảnh, mồ hôi ngưng đọng trên da thịt màu đồng cổ xinh đẹp.
” Chỉ vài lần như vậy thôi thì làm sao có thể thỏa mãn được anh ” Tịch Nhạ Hoài xoa lên cơ ngực rắn chắc của hắn, trong ánh mắt đều là *** khó nhịn, hắn gạt sợi tóc dính trên mặt Dung Thụy Thiên ra, hôn lấy đôi môi đỏ tươi ướt át của hắn.
” Ngô…” Dung Thụy Thiên nhẹ nghiêng đầu, làn mi dày đậm rũ xuống, bộ dáng thoạt nhìn thực dịu ngoan, hơi thở ấm áp ẩm ướt phả lên gương mặt nóng bỏng của Tịch Nhạ Hoài.
Tịch Nhạ Hoài tách ra đôi môi mím chặt của hắn, đầu lưỡi ướt át len lỏi vào trong miệng hắn, nhiệt tình quấn quít lấy, mút lấy đầu lưỡi đang thẹn thùng trốn tránh, cảm giác kỳ diệu tràn ra từ nơi đang gắt gao gắn bó.
Hơi thở Dung Thụy Thiên dồn dập mà dày đặc, trong hô hấp đều là hơi thở trên người Tịch Nhạ Hoài, thần sắc hắn dần dần trở nên mê ly, lấy tay ôm lấy mặt Tịch Nhạ Hoài, làm cho nụ hôn của hai người càng thêm sâu sắc.
Tịch Nhạ Hoài hôn lấy đôi môi cánh hoa mềm mại ấm áp của hắn, thắt lưng mạnh mẽ hung mãnh va chạm thân thể ướt át của hắn, thanh âm ba ba do giao triền hòa với tiếng nước do yêu dịch bị mang ra càng thêm kích thích dục hỏa của hắn.
Theo sự tiến lên điên cuồng mạnh mẽ, Dung Thụy Thiên ngưỡng đầu rên rỉ, bàn tay bấu lấy cánh tay trên cơ thể đang sôi sục của Tịch Nhạ Hoài:” Ân… A…. Chậm một chút….”
Tịch Nhạ Hoài bắt lấy tay hắn áp ở hai bên người, cùng hắn mười ngón giao triền, trong đôi con ngươi xanh thẳm cuồn cuộn dục vọng giống đực, thực hiển nhiên là đã hãm sâu vào ***, không nghe vào những gì Dung Thụy Thiên yêu cầu, đẩy ra hai chân thon dài mà rắn chắc của hắn, làm cho chân hắn giương ra càng rộng, trên diện rộng mà mạnh mẽ tiến vào thân thể hắn. Khi hắn lại đặt thân thể Dung Thụy Thiên lên trên đùi mà tiến vào thì sự ma sát mạnh mẽ ấy lại khiến cho thân thể Dung Thụy Thiên có cảm giác sợ hãi như sắp bị đâm xuyên qua, Dung Thụy Thiên vô lực lắc đầu, phát ra thanh âm nức nở cầu xin tha thứ:” Ô… Đừng… Không cần như vậy…”
” Lập tức sẽ tốt thôi, ngoan, không cần lộn xộn ” Tịch Nhạ Hoài hôn lên da thịt màu đồng cổ phiếm hồng của hắn, xâm nhập càng sâu, càng thêm hung mãnh mà đưa đẩy, cho đến khi khoái cảm muốn bùng nổ thì liền đem tính khí vì dục vọng mà sôi trào kia chen vào nơi sâu nhất trong thân thể hắn, đồng thời buông ra đang bàn tay đang ngăn chặn dục vọng hắn.
Sau khi phóng thích, Dung Thụy Thiên ngồi phịch trong lòng hắn, khí lực để động đậy cũng không có, Tịch Nhạ Hoài yêu say đắm mà nhìn hắn, tặc hề hề mà cọ lên cần cổ thấm mồ hôi của hắn:” Thụy Thiên, lần này có phải thấy thoải mái hơn không?”
Dung Thụy Thiên không nói gì, chỉ đặt trán lên vai Tịch Nhạ Hoài, lần này so với mấy lần trước tốt hơn rất nhiều, nhưng nếu mỗi lần đều kịch liệt giống như bây giờ thì sau này khẳng định sẽ ăn không tiêu.
” Ngày mai thu dọn này nọ, dọn qua sống cùng anh đi ” Tịch Nhạ Hoài thỏa mãn nở nụ cười, trên lông mi đọng sương mù ướt át, biết được Dung Thụy Thiên đã mở rộng cả thể xác lẫn tinh thần với mình..
Dung Thụy Thiên mơ hồ mở mắt ra, trong con ngươi phản chiếu khuôn mặt tuấn mỹ của Tịch Nhạ Hoài:” Ở chung một chỗ không tốt cho lắm…” ở cùng một chỗ với y, nếu bị phóng viên chụp được thì sau này sẽ có rất nhiều phiền toái.
” Anh trọ ở nội thành nên thực an toàn, em dọn qua sống cùng anh, anh tùy thời đều có thể nhìn thấy em ” Tịch Nhạ Hoài vén những sợi tóc dính trên mặt hắn, ôn nhu cọ vài cái.
Dung Thụy Thiên hoang mang nhìn hắn:” Nhà trọ ở nội thành?”
” Em không đi qua thì ngày mai anh lái xe đưa em qua ” Tịch Nhạ Hoài sờ sờ đầu Dung Thụy Thiên, dị thường yêu thích hắn dùng ánh mắt dịu ngoan lại mơ hồ mà nhìn mình, nhìn xem làm xương cốt hắn đều muốn mềm nhũn ra.
Dung Thụy Thiên giãy giụa nói:” Tôi cảm thấy như bây giờ tốt lắm”.
” Không thử nghĩ một chút hay sao?” Tịch Nhạ Hoài vô cùng thân thiết tiến đến bên tai hắn.
Mùi hương nội tiết tố trong hô hấp hắn khiến lý trí của Dung Thụy Thiên bị cắn nuốt sạch sẽ, hắn há miệng thở dốc, còn muốn nói gì đó, nhưng cơn buồn ngủ lại ập đến tứ chi bách hải.
Tịch Nhạ Hoài kéo chiếc chăn bên cạnh sang, đắp lên thân thể trần trụi của hắn, lại dịu dàng sờ lên mái tóc đen của hắn:” Nếu mệt hãy ngủ đi, có chuyện gì thì ngày mai chúng ta bàn lại”.